Tim dường như đập trật đi vài nhịp, Khúc Hồ mĩm cười nói chuyện, tại sao cảm giác khó thở này lại xuất hiện vào lúc này chứ, thì ra đối với nam nhân thời phong kiến thì chuyện năm thê bảy thiếp là chuyện vô cùng bình thường, nhưng mà sao lại thấy không vui tí nào vậy chứ, Khúc Hồ gục đầu lên bàn thở hắt ra.
Sáng hôm sau, Khúc Hồ dậy khá sớm, Y Nhi giúp cô thay trang phục và trang điểm một chút, Khúc Hồ đi dạo ra phía sau vườn hoa, những hoa sen đang nở rộ trong hồ, lá cây cũng rụng khắp vườn, gia nhân đang vội vàng thu dọn, thấy Khúc Hồ liền vội hành lễ. Khúc Hồ ngăn lại rồi đi đến một thân cây lớn nhất nở đầy hoa trên cành, Nhất Tịnh và Tứ Tịnh cũng vừa lúc xuất hiện. Sáng sớm ra là ám rồi, Khúc Hồ mặt mày cau có đôi chút, nhưng đúng là ta không tìm họa thì họa cũng tự động tìm đến, Nghê Mật Quân quận chúa cũng vừa hay lại đi đến ở phía sau cùng vài nô tỳ thân cận, đúng là nhìn mặt thì biết chắc là muốn kiếm chuyện với nhau rồi. Khúc Hồ từng xem vài bộ phim cung đấu, ác nhất vẫn là nữ nhân đố kị lẫn nhau, sợ nhất là bị vướng phải bẫy do kẻ khác giăng. Nghê Mật Quân có thai, dù sao thì cũng phải nhường nhịn, Khúc Hồ đứng nhìn nàng ta, nô tỳ cả hai người họ cùng hành lễ, Nghê Mật Quân dường như không dám tin đây chính là người sắp trở thành Vương phi của Dụ Vương, nhan sắc thì bình thường, dáng vẻ có vụng về, sao lại được thiên hạ đồn đại mọi chuyện thần tiên về sự thông thái chứ ?
Nhất Tịnh và Tứ Tịnh có chút chau mày khi nhìn thấy vẻ mặt không phục lẫn xem thường Khúc Hồ của Nghê Mật Quân, cái nhìn đầy ý mỉa mai người khác. Nghê Mật Quân thay đổi nét mặt và cười nhẹ :
-Sắp tới chúng ta sẽ là tỷ muội tốt nhé, cùng chăm sóc Vương gia, ta là Nghê Mật Quân, còn tỷ ?
-Mạc Khúc Hồ, Nghê quận chúa cứ việc chăm sóc Vương gia, đừng bận tâm về ta. – Khúc Hồ nói.
Câu trả lời của Khúc Hồ liền nhận được sự há hốc từ phía đám người hầu, đường đường là Vương phi tương lai mà sao lại có thể nói năng như thế chứ. Nghê Mật Quân nói rất nhiều, đa phần đều là tự mãn về bản thân không chút khiêm tốn, Khúc Hồ thì cứ ậm ờ rồi cười cho qua, không muốn gây xích mích đâu.
Đến tối thì Trác Nghiêm Đắc Dụ trở về, khuôn mặt hắn có chút mệt mỏi, Khúc Hồ không muốn nói chuyện cùng hắn, dù có thành thân thì cũng chẳng có gì để nói cả. Nhưng chỉ kẻ khó chịu thì mới chịu tìm đến, Trác Nghiêm Đắc Dụ tìm đến chỗ Khúc Hồ, hắn im lặng từ lúc bước vào phòng cho đến bây giờ. Khúc Hồ ngồi đọc sách đối diện, không quan tâm, Trác Nghiêm Đắc Dụ cuối cùng vươn tay lấy cuốn sách từ tay cô ra và lên tiếng :
-Định im lặng với ta.
-Không, chỉ là đang bận đọc sách thôi. – Khúc Hồ nói, nhưng mà ánh mắt cứ nhìn xung quanh.
-Nhìn ta. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói.
-Không thích, rất chướng mắt. – Khúc Hồ đáp và đứng dậy.
-Nàng muốn gây sự ? – Trác Nghiêm Đắc Dụ hỏi.
-Không muốn. – Khúc Hồ đáp khá to.
Trác Nghiêm Đắc Dụ lần này đứng dậy, hắn đứng sau lưng cô và tiếp tục nói :
-Mạc Khúc Hồ.
-Đắc Dụ, thật ra thì ta không nghĩ là ta sẽ thích ứng với chế độ năm thê bảy thiếp. – Khúc Hồ lấy một quyển sách và bất giác lên tiếng.
-Nghê Mật Quân. – Trác Nghiêm Đắc Dụ bỗng lên tiếng.
Khúc Hồ hoảng hốt, suýt chút đánh rơi cuốn sách trên tay, cô thật muốn tự vả vào miệng mình khi tự dưng lại thốt ra mấy câu hỏi điên rồ như thế này, nhưng câu trả lời của Trác Nghiêm Đắc Dụ lại đánh trúng một đòn mạnh vào đầu Khúc Hồ. Khúc Hồ lúng túng có cờ, cô vội quay lại biện minh :
-Không phải ý đó, ta muốn rời đi …
-Rời đi ? – Trác Nghiêm Đắc Dụ lặp lại.
-Ta muốn về nhà, sau đó ta sẽ không xuất hiện nữa. – Khúc Hồ nói, cô muốn quay về nhà.
-Không thể được. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói.
-Nhưng nếu lấy nhau mà không có tình yêu thì sẽ không có hạnh phúc, Dụ Vương không biết sao ? – Khúc Hồ nói lý với hắn.
-Nàng dám rời đi thì đừng trách tại sao ta nhuốm máu tất cả bách tính khắp nơi. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói, xung quanh người hắn toát lẻ vẻ u ám đến lãnh khốc.
-Đê tiện. – Khúc Hồ ném cuốn sách về phía hắn và mắng, đem mạng sống con người ra làm trò đe dọa.
Hai chữ này vừa thốt ra thì lập tức Khúc Hồ cảm thấy đầu óc choáng váng ngay, Trác Nghiêm Đắc Dụ dùng một tay giữ chặt cổ cô và nhấc bổng lên, hắn siết cổ cô bằng một tay :
-Từ khi nào mà nàng lại lại nghĩ ta cũng như những người tầm thường, mặc cho nàng sỉ vả.
-Đối với một người suốt ngày chỉ có việc giết người rồi giết người thì hai chữ đê tiện cũng không là gì đối với ngươi … Á … - Khúc Hồ hét to, sau đó thì lực đạo trên tay Trác Nghiêm Đắc Dụ tăng mạnh hơn.
-Mạc Khúc Hồ, thu hồi lời nói của nàng và cầu xin tha thứ. – Ánh mắt Trác Nghiêm Đắc Dụ tối dần đi, hắn thật sự rất tức giận, Khúc Hồ không thể nào thở nổi dưới lực siết tay của hắn.
-Không … không bao giờ … ngươi tốt nhất là giết ta đi … nếu không cũng có ngày ta nhất định tự tay giết ngươi … - Khúc Hồ cố gắng đáp trả, ngoan cố, cứng đầu mặc dù biết rằng mình sắp chịu không nổi.
-