Trác Nghiêm Đắc Dụ bất giác dừng lại mọi hành động, hắn cảm nhận được sự có mặt của Khúc Hồ, hắn nghe tiếng khóc thảm thương của nữ nhân này. Nhưng mà hắn không thể vì nữ nhân mà từ bỏ những tham vọng bấy lâu nay. Khi vừa cùng công chúa Mông Cổ bước vào cánh cửa Dụ Phủ, Trác Nghiêm Đắc Dụ liếc mắt về phía sau vì hắn biết Khúc Hồ đang đứng nhìn. Nước mắt cô lăn dài, cô từ bỏ, sau này không bao giờ làm điều dại dột là vứt bỏ mọi thứ chỉ để chạy đến nhìn Trác Nghiêm Đắc Dụ thêm một lần nữa. Khoảng thời gian vừa qua cũng không lâu lắm nhưng mà nhiều điều đau đớn quá, đôi mắt Khúc Hồ chỉ toàn nước, cô xinh đẹp hơn bất kỳ nữ nhân nào. Cô cũng chưa từng bi lụy thế này, khóc không thành tiếng, đến thở còn rất khó đừng nói là cất tiếng nói. Ánh mắt Trác Nghiêm Đắc Dụ lạnh lẽo đến rợn người, hắn là người vô tình nhẫn tâm nhất, Khúc Hồ xoay lưng khuất dần trong đám dân thường.
Cô ngồi bên bờ sông, không khóc nổi nữa, Ô Vân đứng gần bên cạnh cô, lâu lâu lại rúc mũi vào vai cô. Khúc Hồ xoa đầu Ô Vân rồi nói :
-Mày về với Xích Thố đi, sau này tìm một người chủ tốt biết yêu thương mày, Khúc Hồ này mang ơn che chở của mày những lúc khó khăn, ta về nhà đây, hi vọng là linh hồn ta sẽ được về đúng nơi ta sống.
Vừa dứt lời, Khúc Hồ gieo mình xuống sông sâu, Ô Vân nhảy theo ngay nhưng nước chảy xiết làm Khúc Hồ rất nhanh đã chìm xuống, Ô Vân liền leo lại bờ và chạy như gió về Dụ Phủ, rất nhanh đã trở về đến nơi. Dụ Phủ đang chuẩn bị nghi thức lập phi, Ô Vân bất chấp người ngăn cản mà lao vào giữa đại sảnh, Trác Nghiêm Đắc Dụ gạt tay công chúa Mông Cổ ra rồi bước lại gần Ô Vân, nước trên người nó vẫn chưa khô hẳn. Trác Nghiêm Đắc Dụ liền huýt gió rồi chạy nhanh ra ngoài, Xích Thố lao đến ngay sau đó, Trác Nghiêm Đắc Dụ vận công bay lên lưng Xích Thố và lao đi như điên trước sự hoảng hốt của nhiều người.
Khúc Hồ của hắn, còn có cả đứa con của hắn, cô định cứ như thế mà bỏ đi mãi mãi sao, Trác Nghiêm Đắc Dụ lúc này không khác gì một con thú đang bị thương đến chết đi sống lại, hắn muốn nữ nhân này, vạn lần cầu xin đừng ai mang nàng rời khỏi hắn bằng cách này. Không kịp, trong lòng Trác Nghiêm Đắc Dụ chấn động mạnh mẽ, hắn đứng nhìn nước sông chảy xiết mà lòng hắn cũng quặn đau, Ô Vân đứng bất động nhìn mọi thứ chuyển động. Trác Nghiêm Đắc Dụ bất giác quỳ bằng cả hai đầu gối xuống đất, mái tóc dài che hết khuôn mặt, nước mắt Trác Nghiêm Đắc Dụ rơi xuống thành từng giọt chạm vào bàn tay đang nắm lại của hắn. Xích Thố cúi đầu đứng cạnh Ô Vân, cả hai chủ tử của chúng thật biết cách làm nhau đau đớn rồi tự dằn vặt.
Bảy ngày sau, Trác Nghiêm Đắc Dụ đột nhiên biến mất khỏi Giang Châu cùng bốn tùy tùng, mọi quyền điều hành chính trị giao lại cho Khương Phản và các thân tín cận kề, thỉnh thoảng có người đồn thổi rằng đã thấy một nam nhân tóc bạc trắng cưỡi ngựa Xích Thố cùng một con ngựa đen nhưng không có ai cưỡi đi khắp nơi tìm kiếm gì đó. Cũng theo sau đó là có bốn nam tử khác cũng đi theo sau, không biết họ muốn đi đâu hay làm gì.
Khúc Hồ tỉnh dậy liền thấy đang ở nằm trong bệnh viện, cha cô hai mắt rưng rưng nhìn cô rồi lại ôm chầm lấy cô, bạn bè ai cũng ôm nhau mừng rơi nước mắt, Khúc Hồ bật khóc nức nở khi nhìn thấy mọi người, lời cô cầu xin đã được chấp nhận. Cô đi lạc suốt 2 năm nay đến khi trở về liền được cảng hàng hải thông báo trôi dạt trên biển rồi được đội cứu hộ cứu vớt, nhập viện trong tình trạng nguy kịch, hôn mê cả tuần nay đến giờ mới tỉnh lại. Khúc Hồ nhẹ nhàng thở ra, cô không cần phải đau khổ nữa, từ giờ trở đi, cô sẽ trở lại cuộc sống bình thường như trước đây, nhưng khi cha cô buồn bã đến bên cạnh giường cô, ông khẽ xoa đầu con gái rồi nhẹ nhàng nói :
-Tiểu Hồ, con cần phải giữ bình tĩnh, chuyện ta sắp nói có thể khiến con sốc !
-Chuyện gì ạ ? – Khúc Hồ ngẩng đầu nhìn ông.
-Bác sĩ nói con có thai gần 2 tháng, chuyện này con có thể giải thích không, ta liền tố cáo hắn. – Cha Khúc Hồ nhìn con gái cương quyết nói.
Đứa con của người đàn ông này vẫn còn ở bên cạnh cô, không biết cô nên cười hay nên khóc lóc đây, nhìn vẻ mặt đau khổ của cha mà Khúc Hồ chạnh lòng, cô lại làm người nuôi dưỡng cô thất vọng. Cô biết nói thế nào đây, cô không thể nói người của thời trước là cha của đứa con trong bụng cô, ai sẽ tin cô chứ, Khúc Hồ ôm mặt khóc xin lỗi cha, cha Khúc Hồ vội ôm lấy con gái và xin cô đừng khóc nữa, ông sẽ đau lòng không thôi.
Có quay về mới biết giá trị của bản thân, Khúc Hồ chuyển đến khu nông trại của gia đình tĩnh dưỡng sau khi xuất viện, không ai gặp được cô hay là làm phiền đến cô nữa. Khúc Hồ ngồi trầm ngâm cùng đống sách lịch sử từ sáng đến chiều, đúng là chẳng có ghi chép nhiều về triều Hạ hay là những nhân vật cô từng tiếp xúc trong thời đó, cái tên Trác Nghiêm Đắc Dụ lâu lâu lại xuất hiện trong mỗi lần triều đình có biến, ngay cả tấm ảnh của hắn cũng được vẽ minh họa trong sách, xấu xí thật. Khúc Hồ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cô nhớ Trác Nghiêm Đắc Dụ nhiều vô cùng, làm thế nào cũng chẳng gạt hắn ra khỏi trí nhớ. Cầm cuốn sách lên tay, Khúc Hồ đứng dậy kéo kéo lại chiếc váy màu vàng nhạt dài gần mắt cá chân cho thẳng, cô thích cột tóc ra phía sau, thích hiện tại thế này, cô nhớ những bộ y phục cầu kỳ thời đó. Đội chiếc nón vành lớn màu xanh lam nhạt lên đầu, Khúc Hồ chậm rãi đi bộ lên thảo nguyên của nông trại, ánh nắng thật dễ chịu. Khúc Hồ lại cảm thấy như có mặt Trác Nghiêm Đắc Dụ, cô nhìn quanh một lượt rồi lại như có gì đó bay vào mắt, cô liền dụi dụi và khi mở mắt ra liền thấy hắn đang ngồi trên lưng ngựa Xích Thố, bóng lưng cô độc đến đau lòng.