Sau khi đổi lấy quyển tiểu thuyết [Che trời], giá trị danh vọng của hắn trực tiếp giảm xuống còn 11.
Một trong những nguyên nhân hắn lựa chọn [Che trời] chính là vì tiểu thuyết này nhiều chữ, khoảng chừng hơn sáu triệu chữ!
Dương Lỗi đã đọc không ít những tác phẩm kinh điển, hầu như chỉ khoảng ba bốn triệu chữ.
Trong lòng hắn cũng có phỏng đoán về giá trị danh vọng, nhưng cũng không chắc chắn 100%.
Nói không chừng, sau này giá trị danh vọng không tăng lên nữa, như vậy thì hắn khó có thể đổi lấy những quyển tiểu thuyết khác.
Tổng lợp mọi tình huống lại, hắn lựa chọn đổi [Che trời]!
Sau khi đổi lấy, những chương lúc trước không hiện ra, bây giờ đều hiện ra trước mắt Dương Lỗi!
“Bắt đầu gõ chữ!”
Dương Lỗi lúc này vô cùng khao khát kiếm được tiền!
Bởi vì chữa bệnh cho hắn mà gia đình hắn đã nghèo rớt mồng tơi, còn vay nợ gần một triệu, cha mẹ hắn bây giờ vô cùng áp lực.
Dương Lỗi không lãng phí thời gian, nhanh chóng bật máy tính lên, đăng nhập vào tài khoản của mình trên trang web tiếng Trung Bác Đằng, sau đó xin trở thành tác giả.
Quá trình xin làm tác giả cũng không phức tạp lắm, chẳng mấy chốc hắn đã làm xong.
Sau đó, Dương Lỗi bắt đầu gõ chữ~!
So với viết tay thì gõ chữ nhanh hơn rất nhiều.
Đương nhiên, cho dù tốc độ gõ nhanh hơn, nhưng lại có rất nhiều người lựa chọn viết tay, bởi vì có thể vừa viết tay vừa nghĩ ngợi tình tiết tiểu thuyết.
Nếu tính ra thì gõ chữ cũng chẳng nhanh hơn là bao, hơn nữa còn xuất hiện một đống lỗi đánh máy.
Nhưng đối với Dương Lỗi mà nói, tất cả hơn sáu triệu chữ của [Che trời] đều đã nằm hết ở trong đầu hắn rồi, hắn không cần phải suy nghĩ bất cứ thứ gì cả, cứ trực tiếp gõ lại là xong.
Một giờ trôi qua, Dương Lỗi đã gõ được hơn mười ngàn chữ!
“Phát hành!”
“Tại một nơi sâu thẳm trong vũ trụ, nơi chỉ tồn tại sự lạnh lẽo và bóng tối, chín con rồng khổng lồ đang lôi một chiếc quan tài bằng đồng thau, tồn tại từ rất xa xưa...!Đây là một bức ảnh được chụp lại do con tàu thăm dò không gian tiến vào vũ trụ trước đó, một bức ảnh khiến người xem sốc vô cùng.
Chín con rồng kéo chiếc quan tài, rốt cuộc là thuộc về thời cổ đại, hay là đến từ một vũ trụ khác? Một thế giới Tiên hiệp kỳ quái và thần bí vô tận.
Nhiệt huyết sôi trào như núi lửa, dụ.c vọng vô tận như vực thẳm...!Đăng thiên lộ, đạp ca hành, nháy mắt xé trời.”
Sau khi thêm vào phần giới thiệu vắn tắt tác phẩm,. Dương Lỗi đã đăng luôn chương 1: , sau đó bắt đầu chờ trang web xét duyệt.
Lúc này cha Dương mẹ Dương đều không ở nhà, hai người đi tới tận chín giờ tối mới về.
Còn có ba người khác về cùng bọn họ, một đôi nam nữ trung niên và một cô gái.
Cô gái khoảng chừng hai mốt hai hai tuổi, duyên dáng yêu kiều.
Nghe thấy đ.ộng tình, Dương Lỗi đang gõ chữ lập tức xuống lầu: “Chú thím, Tiểu Đình.”
Người tới chính là chú của hắn- Dương Viễn Hàng, thím Trương Lan Mai, còn cả em họ Dương Tiểu Đình.
“Tiểu Lỗi.” Dương Viễn Hàng và Trương Lan Mai nhìn thấy Dương Lỗi thì mỉm cười: “Xem ra cháu đã hoàn toàn khôi phục rồi.”
Gương mặt bọn họ tràn ngập ý cười.
Dương Tiểu Đình cũng nhìn về phía Dương Lỗi, mỉm cười gọi: “Anh.”
Dương Tiểu Đình nhỏ hơn Dương Lỗi bốn tuổi, hiện tại đang học đại học năm thứ tư.
Trường học của cô không ở đây, nhưng lại thực tập ở gần nhà nên buổi tối đều về nhà ở.
Mấy người lớn nói chuyện về ao cá.
Dương Tiểu Đình hỏi han Dương Lỗi vài câu, sau đó bắt đầu nói đến chuyện thực tập của mình.
“Anh, anh không biết khách sạn đó tồi tệ thế nào đâu.” Dương Tiểu Đình phàn nàn về khách sạn của mình.
Cô học chuyên ngành quản lý khách sạn, sau khi đi thực tập thì mới biết được môi trường đó tồi tệ như thế nào.
Nói cô là quản lý cấp cao, nhưng trên thực tế là phải làm bồi bàn, còn về chuyện thăng chức...
Rất nhiều khách sạn đều dựa vào quan hệ, nếu không có quan hệ thì muốn thăng chức là chuyện rất khó khăn.
Gia đình Dương Viễn Hàng ở lại khoảng chừng nửa tiếng rồi rời đi.
Lúc này, Dương Lỗi nhìn về phía cha mẹ, nói: “Cha mẹ, hai người cứ lo chuyện hồ cá đi, để con nấu cơm cho.”
Dương Viễn Minh nghe thế thì lắc đầu: “Tiểu Lỗi, con cứ ở nhà nghỉ ngơi là được rồi, không cần phải quan tâm đến chuyện trong nhà đâu.”
Mẹ Dương cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, Tiểu Lỗi, con vừa mới phục hồi, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt!”
Mấy năm qua, trong mắt bọn họ, sức khỏe của con trai mình mới là quan trọng nhất!
Dương Lỗi cũng không biết phải nói lại như thế nào.
...
Hắn quay về phòng, kiểm tra máy tính một chút, lúc này hộp thư vẫn không nhận được tin tức gì.
Điều này cũng là bình thường, trời đã tối, nhóm biên tập và quản lý của trang web tiếng Trung đều đã tan làm rồi.
Dương Lôi cũng không nóng này.
Hắn mở máy tính lên, tiếp tục gõ chữ.
Hắn gõ đến tận hơn mười một giờ mới ngừng lại.
“Năm mươi ngàn chữ!”
Năm tiếng trôi qua, hắn đã có bản thảo năm mươi ngàn chữ rồi!
Dương Lỗi chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng hắn nằm trên giường mãi mà không ngủ được.
“Nếu đã không ngủ được thì nhìn xem những tiểu thuyết đó thế nào!”
Hắn tiến vào giao diện trong đầu, mở một quyển tiểu thuyết khác ra xem.
“Thế giới hoàn mỹ? Đây là tiền truyện của [Che trời]?”
Dương Lỗi đọc nội dung bên trong, lúc nhìn thấy cái tên “Hoang” này thì lập tức phán đoán.
Tốc độ đọc sách trong ý thức của hắn rất nhanh, chỉ hơn hai tiếng đồng hồ đã xem xong quyển tiểu thuyết này!
“Thiên đế Hoang...!Không hổ là tên của Thiên đế.” Dương Lỗi âm thầm cảm khái về vận mệnh của Thạch Hạo.
Tiếp theo, hắn lại nhìn về quyển thứ ba!
Cứ như vậy, Dương Lỗi không ngừng xem hết từng quyển tiểu thuyết.
Hắn hoàn toàn chìm đắm vào trong những quyển tiểu thuyết đặc sắc này.
...
Ngày hôm sau, mãi tận hơn tám giờ Dương Lỗi mới tỉnh lại, bởi vì đêm qua đọc tiểu thuyết muộn quá.
Hắn đi xuống lầu, trong bếp có một nồi cháo, trong cháo còn có trứng gà, bên cạnh là một hộp sữa.
Dương Lỗi ăn xong thì nhanh chóng rửa nồi, sau đó lại trở về phòng của mình, mở máy tính lên, đăng nhập trang web tiếng Trung Bác Đằng.
Hắn nhận được tin nhắn từ web.
“Tác phẩm [Che trời] đã thông qua xét duyệt!”
“Xét duyệt hoàn tất! Có thể cập nhật!”
Nhìn thấy tác phẩm của mình đã thông qua xét duyệt, Dương Lỗi khẽ mỉm cười.
Hắn ấn vào tiêu đề tiểu thuyết, lúc này tỷ lệ đọc là 1, đánh dấu trang cũng là 1, không biết có phải là người phụ trách xét duyệt ấn ủng hộ hắn một cái không.
Nhưng Dương Lỗi cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, nhanh chóng đăng tải Chương 2: .
Sau đó, hắn lại đăng tải thêm ba chương nữa, tổng cộng tải lên hơn mười ngàn chữ!
Hôm qua hắn đã gõ được năm mươi ngàn chữ, bây giờ căn bản không cần quan tâm đến chuyện gửi bản thảo.
“Mình nhất định phải nhanh chóng kiếm được tiền, kiếm được càng nhiều tiền càng tốt, như vậy thì áp lực của cha mẹ cũng sẽ giảm đi được một chút.” Dương Lỗi hít sâu một hơi.
Với hắn mà nói, [Che trời] nằm ở ngay trong đầu, cứ trực tiếp xem rồi gõ lại là được, hoàn toàn chẳng phải suy nghĩ gì cả.
Hắn tất nhiên không lười biếng đến mức không muốn gõ chữ, một ngày cập nhật mấy ngàn chữ hoàn toàn không vấn đề gì.
Cập nhật càng nhanh thì càng hấp dẫn được nhiều độc giả, tốc độ kiếm tiền của hắn cũng càng nhanh hơn.