Anh đẩy cửa bước vào, ả ta bị trói trên ghế hết người này đến người kia đánh.
"Mẹ! "_anh khẽ gọi
"Con về rồi à? Mẹ biết hết rồi con không cần ngạc nhiên đây là việc nên làm, xém tí nữa là Ngụy gia tan tành rồi. Bấy lâu nay để con và Uyển Đình khổ rồi. Lần này mẹ đích thân ra tay. Đáng ra nên làm từ sớm. "_mẹ anh đưa lưng về phía anh nói.
Anh châm điếu xì gà thượng hạng đưa vào miệng hút một hơi rồi nhả ra, từ miệng anh và mũi thở ra làn khói trắng:
"Ha... Biết rồi thì đã vậy rồi! Chúng ta cũng không mất gì cả, thả cô ta đi đi. "
Mẹ anh kinh ngạc quay lại nhìn anh, anh đi lại chỗ ả ta:
"Sợ không? "
Ả ta cố mở to mắt nhìn anh, không còn ánh mắt thù hận nữa mà là ánh mắt cầu xin:
"Sợ... Tôi rất sợ! Ngụy Tôn anh thả tôi đi đi! Tha cho tôi với! "
"Mở trói! "_lệnh anh vừa dứt người hầu không dám chần chừ đi lại cởi trói cho ả ta.
"Tôi chỉ bảo vệ cô lần này nữa thôi những lần sau tự mà bảo vệ mình. Sẽ không ai bảo vệ cô tốt như tôi đâu."
Ả ta nhìn anh bằng sự hối hận cùng tiếc nuối:
"Tôi xứng đáng để anh làm vậy sao? "
"Không phải cô mà là Uyển Đình! Ký giấy đi! Chúng ta ly hôn! "
Ả ta cười nhạt,thì ra cuối cùng vẫn là Uyển Đình, thì ra là ả ảo tưởng vị trí trong lòng anh sao?
"Được! Tôi ký! "_ả nuốt nước mắt đặt bút mà người làm mang tới ký lên tờ giấy chuẩn bị sẵn.
Từ nay ả sẽ thoát khỏi sự giàu sang trong lâu đài này, thoát khỏi danh xưng Ngụy phu nhân. Ả sẽ có cuộc sống mới, cuộc sống của ả sẽ tốt đẹp hơn chuỗi ngày này không?