Đêm xuống gió thu thổi lồng lộng bên cửa sổ, tiếng lá cây va chạm xào xạo tạo nên âm thanh rất quỷ dị. Ánh trăng thanh khiết soi sáng xuống bên dưới, mọi cảnh vật đều hiện rõ mồn một trước mắt nàng.
Băng Lam ngồi cạnh cửa sổ thưởng trà nóng ngắm trăng, nhờ lớp y phục dày làm ấm cho cơ thể nàng. Nhưng đôi má hồng hào chuyển sang trắng bệt tê rần, nàng đưa hai lòng bàn tay áp vào má truyền nhiệt.
Cảnh sắc ở Mộc quốc thanh nhã với sắc xanh mát của cây hoa luôn ở trong tầm mắt. Nhưng đêm đến mọi vật như ngủ yên chìm trong sự yên tĩnh đến đáng sợ. Từng cơn gió thu khẽ rít mang cái lạnh phủ lên vạn vật.
"Cộc cộc."
Bội Hà ở bên ngoài gõ cửa, đẩy vào trong mời Tiêu Lục bước vào rồi đóng cửa lại. Hành động này như không muốn ai biết hắn đến phòng Băng Lam.
"Đã tìm ra kết quả rồi phải không."
Tiêu Lục ngồi đối diện nàng cạnh cửa sổ mở bên trái. Hắn ngồi thẳng hai tay đặt lên bàn vẻ rất nghiêm túc. Suốt thời gian qua từ khi nhờ nàng điều tra giúp hắn luôn căng thẳng chờ kết quả. Sợ rằng Minh Châu thật sự là muội muội ruột của hắn, sợ phải xa nàng sau cuộc hôn nhân đó.
"Ừ kết quả đúng là ngoài dự liệu."
Băng Lam gật đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không quan tâm đến bộ dáng của hắn lúc này. Đêm nay trăng thanh gió mát không thể không thưởng. Có lẽ đây là khoảng thời gian thảnh thơi ở đây, vẫn chưa có cơ hội đi tham quan.
"Minh Châu không phải là muội muội ruột của ngươi, nàng là hài nhi của nha hoàn thân cận bên cạnh tam phu nhân. Bà ta và nha hoàn đó đều hạ sinh một lúc và đều là nữ nhi, sợ hài nhi của mình chịu khổ nên cầu xin nha hoàn đó đánh tráo. Tam tiểu thư bây giờ đang ở một thôn nhỏ sống một cuộc sống bình yên."
Nói tóm tắt vụ việc này nàng liếc mắt sang nhìn biểu cảm của Tiêu Lục. Là đang vui hay buồn, hốt hoảng hay hào hứng. Nhưng hắn chỉ trưng ra bộ mặt tỉnh lạnh, hai tay đặt trên bàn nắm chặt ngược lại với dự liệu của nàng.
"Đa tạ ngài đã nhọc công giúp ta."
"Không sao, cái ta muốn là Thẩm gia phải hợp tác với Hạ Cung Trai giúp chúng tôi mở rộng vùng kinh doanh ở Mộc quốc."
Nàng không cần nghĩ ngợi gì nói thẳng ra thứ nàng cần, một phần đúng là mở rộng vùng kinh doanh. Một phần là tăng phạm vi truyền tin khắp nơi trên Tinh Phiến Đại Lục, một mủi tên trúng hai con nhạn.
"Được, không thành vấn đề."
Tiêu Lục gật đầu đồng ý, rút tay trên bàn về chuẩn bị rời khỏi phòng nàng để tránh tai mắt trong phủ.
"Ta có vài lời muốn nói, nếu ngài không muốn nghe ta cũng không phiền."
Đầu vẫn hướng ra cửa sổ, nàng vắt chân khoanh tay phóng khoáng nói. Dù vậy nhưng vẫn biết hắn sẽ ở lại nghe nàng nói.
"Còn gì xin cứ việc nói."
"Ta muốn nhắc nhở ngươi đừng quá dại dột mà chạy đến bên Minh Châu. Thứ nhất hôn sự của Thẩm gia và Tô phủ rất quan trọng. Nếu hai bên hợp tác thì quyền hành của Thẩm gia lại lớn mạnh hơn. Ngược lại, nếu hai bên rạn nứt hậu quả không quá nghiêm trọng nhưng vừa đủ để hai bên đối đầu nhau."
Băng Lam mím môi hạ mi chuyển hướng nhìn đặt lên Tiêu Lục, nàng dựa lưng vào ghế tỏ vẻ lười nhát. Đầu thì luôn nghĩ không quan tâm chuyện đời mà miệng thì ra sức khuyên nhủ, thật là chịu thua chính nàng.
Ngập ngừng một chút, ly trà nóng trên bàn cũng nguội lạnh. Nàng đưa tay rót ly trà nóng mới nói tiếp.
"Thứ hai, việc ngài đến bên cạnh Minh Châu ta không tin phụ thân và mẫu thân ngài không can thiệp. Thứ ba, dù ngài có yêu Minh Châu đến đâu nhưng tình cảm không được đáp trả thì chỉ có ngài đang tương tư thôi."
Nói đến đây có chút tàn nhẫn, nàng là đang nói ra những điểm bất lợi khi hai người đến với nhau. Dù không phủ nhận thì đây vẫn là sự thật không thể chối bỏ.
"Nhưng quyết định là tuỳ thuộc vào ngài, nếu mà đủ dũng khí thì đi theo con tim. Nếu đủ thông minh thì nghe theo lí trí."
Ngăn hắn xong lại cho hắn động lực, không khác gì vừa đấm vừa xoa. Băng Lam cũng không muốn nói nhiều, những gì cần nói đều đã với với Tiêu Lục lẫn Minh Châu. Việc còn lại phải xem hai người tính ra sao.
"Ta thật sự đa tạ ngài đã giúp ta tìm ra chân tướng và cả những lời vàng ngọc này."
Tiêu Lục đứng dậy mỉm cười như đã nghĩ mọi chuyện thông suốt, chính cái biểu hiện này lại khiến cho Băng Lam rất vừa lòng. Có lẽ nàng đã đoán được bước tiếp theo cũng hắn muốn làm gì rồi.
Nhìn hắn đi ra khỏi phòng một lúc không khí lại rơi vào im lặng, nàng cầm lấy ly trà nhấp môi. Nói hơi nhiều cổ họng cũng cảm thấy hơi khô, nàng trầm ngâm tiếp tục thưởng thức cảnh đêm.
Dù cho hai bên Thẩm gia và Tô phủ rạn nứt thì đã sao, không thể không biết rằng Thẩm gia lớn mạnh hơn Tô Phủ. Chẳng qua chỉ được cái danh quan văn trong hoàng cung và nhờ cậy thế lực trong hoàng thất. Dù hai bên đối đầu thì Thẩm gia cũng không chịu thiệt, mà Tô Phủ không ngu ngốc đến nổi đối đầu với Thẩm gia.
Còn việc bị ngăn cấm cũng không cần nghĩ nhiều, đã yêu nhau thì ngại gì khó khăn. Hai người có tình cảm cho nhau như thế nào nàng hiểu hơn ai hết. Đâu có hiểu lầm nào là mãi mãi, rồi cũng sẽ có lúc hai bên sẽ tự giải quyết hiểu lầm này.
Nghĩ đến đây thôi nàng cũng thấy mệt óc, đứng dậy vươn vai một lát rồi gọi mấy người Bội Châu chuẩn bị đi ngủ.
Ở bên phòng Tử Bạch.
Hắn ngồi bên bàn đọc bức thư gửi từ Thuỷ quốc về những hành động của Thái Hậu và Lãnh Từ Lôi. Dám cấu kết với các thế lực khác tạo phản, hắn nhất quyết không tha cho hai người họ.
Sau khi về Thuỷ quốc, hắn nhất định phải tìm mọi cách ngăn cản. Không để hai người phát động chiến tranh. Bà ta cấu kết hầu như là toàn bộ quan võ trong triều hắn không nói nhưng cấu kết với Mộc quốc lật đổ Hoàng Đế.
Tuy sự việc này không thành nhưng không có nghĩa là bà ta không cấu kết với các quốc khác. Không thề ngờ rằng bà ta lại cấu kết với Hoàng Hậu Mộc quốc tạo sự hiềm khích giữa hai nước. Nắm cán được Hoàng Hậu Mộc quốc bà ta muốn Quỳnh Dao công chúa đến Thuỷ Quốc cầu thân tạo hoà khí giữa hai nước.
Nếu Quỳnh Dao có chuyện gì nghĩa là Thuỷ quốc có ý đối nghịch với Mộc quốc và phát động chiến tranh. Nhưng không ngờ rằng Quỳnh Dao lại biết đến sự việc này và tự sát để ngăn cản chiến tranh. Nhờ nô tỳ thân cận sắp xếp mọi việc như Quỳnh Dao bị bệnh nặng mà qua đời, nô tỳ đó ôm bí mật đó lặng lẽ ra đi.
Từ đó Hoàng Hậu Mộc quốc không còn cự tuyệt tất cả quan hệ liên quan đến Thái Hậu Thuỷ quốc. Vì trong lòng luôn bức rức hài nhi cưng của bà vì chuyện này mà lo lắng cho nước nhà nên tìm đến cái chết.
Chiến tranh bắt đầu cứ lúc nào cũng có thể phát động, dù chỉ một ngòi lửa nhỏ cũng đủ để chiến tranh bùng cháy. Chuyện này phải suy tính cho cẩn thận, phải tóm gọn hai người muốn tạo phản kia lẫn đám quan võ mục nát.
Đốt bức thư ấy đi, Tử Bạch quay đầu nhìn La Phùng và La Phan "Ngày mai chúng ta trở về, trên đường trở về có thể Thái Hậu sẽ sai người đi ám sát nên tăng cường cảnh giác."
Sáng ngày hôm sau, chỉ còn hai ngày nữa là đến hôn lễ của Tiêu Lục nhưng Băng Lam và Tử Bạch đều đã cáo từ trước. Nàng đi về phía biên giới Mộc quốc, nơi tập trung cốt yếu của Tu La Giáo nằm ở dưới đáy vực sâu thẳm, còn hắn thì trở về Thuỷ quốc đối phó với Thái Hậu
Băng Lam vận y phục màu xám đen không có hoạ tiết gì đặt biệt, vấn tóc gọn gàng đơn giản. Tay giữ A Thanh cùng với Sát Chi Mộng, nàng đứng trước bốn người kia nhìn xuống dưới vực. Cả bốn người đều nhảy xuống tự do rơi trong không trung. Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, chớp mắt đã đứng ở trong Thành Trì ở dưới đáy vực.
"Ách... đau chết đi được."
Minh Châu mất thăng bằng đứng không vững nên mông va chạm mạnh với mặt đất.
"Lần nào cũng như vậy, em ghét đến đây là vậy."
Chóng tay đứng thẳng dậy, nàng phủi phủi y phục lại cảm thấy mông mình đau nhức mà đi không nổi. Các nàng đi đến chính điện trong toà thành trì này, vừa bước vào Băng Lam đã nhìn thấy rất nhiều người che mặt đứng cúi đầu nghiêm trang. Nàng vừa ngồi xuống ghế lập tức có tiếng hô vang trời trịnh trọng.
"CUNG NGHÊNH THÁNH CHỦ!!"
Đám người ở dưới tháo khăn che ra quỳ rạp một chân xuống cúi đầu, một tay để sung lưng một tay để ở phía trước thể hiện độ kính trọng. Băng Lam ngồi trên thạch ngai vô thức mỉm cười, trong lòng hứng thú lạ thường. Nàng chính là thích cái cảnh bây giờ, cái cảnh mà người người cúi đầu tôn nghiêm.
"Đứng lên."
Nàng lớn giọng tỏ vẻ uy quyền nói, tay xoa đầu A Thanh biểu lộ sự thích thú. Sát Chi Mộng nhìn đám người đầy khí thể ở dưới có chút sợ hãi, nó chui rút vào để đuôi A Thanh cuộn lại bảo vệ. Quan sát tất cả những người ở dưới, chiến sĩ có, thuật sư có, dược sư cũng có, triệu hồi sư có.
Mục đích chính của nàng đến đây là muốn huấn luyện cho người của Tu La Giáo. Nhưng xem ra Bội Hà đã huấn luyện rất tốt, con mắt của nàng có thể nhìn rõ linh khí lẫn nhiệt khí của từng người.
Bội Hà bước lại gần mở miệng nói đủ cho hai người nghe "Đây chỉ là những người có danh tiếng trong Tu La Giáo, còn lại đều đi làm nhiệm vụ hoặc chưa đến đây được."
"Chiến sĩ cho luyện tập ở núi băng một ngày về sức chịu lạnh, sau đó cho đi luyện võ ở dưới nước. Dược sư thì cho họ trồng một loại dược tốt bất kì, tất cả đều phải có chất lượng tốt nhất. Thuật sư thì cho họ lên núi tuyết tạo ra lửa, nếu lửa cháy hơn nữa nén hương thì cho xuống. Triệu hồi sư thì cho họ triệu hồi một lượt nhiều ma thú và cho chúng đấu với nhau. Thời gian là nữa ngày, còn lại huấn luyện theo kiểu của em. Tất cả phải hoàn thành một cách tốt nhất, ai không vượt qua thì cho làm lại."
Băng Lam vẫn giữ nguyên tư thế, mắt không động đậy nhìn xuống dưới. Nàng giao như vậy không phải là giao bừa, tất cả đều lấp điểm yếu của mỗi người.
Nói về một chiến sĩ phải cần có sức mạnh tốt ngoài ra còn phải có sức chịu đựng. Cho họ luyện ở núi băng để gia tăng sức chịu đựng. Luyện võ dưới nước để tăng sự nhanh nhẹn mà mỗi chiến sĩ cần phải có.
Trồng một loại dược tốt không hề đơn giản, phải ngày ngày chăm sóc chúng để gia tăng sự chuẩn xác khi luyện dược cũng như sự tỉ mỉ tinh tế khi lựa chọn thảo dược.
Thuật sư cần phải có linh lực nhiều để duy trì ma thuật tạo ra. Dùng hoả thuật ở núi băng là một trong những cách gia tăng linh lực cũng như sức chịu đựng cái lạnh.
Triệu hồi sư luyện tập như vậy để gia tăng thời gian triệu hồi và số lượng ma thú triệu hồi ra. Đồng thời hạn chế sự mất sức khi triệu hồi ma thú, luyện tập như thế này sẽ phá vỡ khả năng hiện tại và tăng cao hơn.