Tứ Thụy vừa rời khỏi Ngự hoa viên, đang định đi thỉnh an thái hậu thì một cung nữ dường như đợi sẵn, tiến tới hành lễ:
"Vương gia, thái hậu cho gọi người".
"Được, đúng lúc ta đang chuẩn bị đến thỉnh an hoàng tổ mẫu".
Cung nữ phụng bồi dẫn hắn đến thiện phòng trong cung thái hậu rồi cùng Tiểu Lục Tử đứng hầu bên ngoài. Tứ Thụy đi vào, bên trong chỉ có Hồng cô cô hầu hạ. Hắn đi tới hành lễ rất cung kính.
"Thụy nhi thỉnh an hoàng tổ mẫu".
Thái hậu nở nụ cười hiền từ, đưa tay ra, gọi hắn:
"Mau đến đây, để ai gia xem xem có phải đã gầy đi không?".
Tứ Thụy bật cười vui vẻ, tới gần ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy bàn tay chìa ra của thái hậu áp lên má mình tự vỗ vỗ mấy cái, hóm hỉnh nói:
"Mau múc cháo cho hắn". Rồi quay sang hắn, ánh mắt nửa cưng chiều nửa vờ trách cứ nói: "Ai gia nghe hoàng thượng nói ngươi mời toàn bộ văn võ bá quan tới Bạch Ngọc đình thưởng hoa. Nhất định là tiểu tử ngươi còn chưa dùng thiện đã phải hầu mấy lão già hồ đồ đó. Mau nếm thử xem có vừa miệng không? Cháo bát bảo này Ngự thiện phòng phí không ít công phu mới nấu ra, so với trước ngon hơn rất nhiều. Năm nay thời tiết nóng bức hơn năm ngoái, ai gia ở trong cung còn thấy không thoải mái. Ngươi đi trị hạn nhiều ngày, khẳng định là lâu rồi không có ăn uống đầy đủ. Thế nào, có ngon không?".
Hắn nghe lời, múc một thìa cháo đưa lên miệng. Mùi hương thanh ngát dễ chịu của hạt sen kích thích vị giác, long nhãn ngọt nhẹ mát lạnh quyện với đại mạch mềm dẻo thơm nứt mũi. Tứ Thụy ăn hết cả chén mới gật gù, mãn nguyện khen:
"Rất ngon. Quả nhiên muốn ăn ngon phải đến chỗ hoàng tổ mẫu".
"Ngon thì ăn thêm chén nữa".
Thái hậu đợi hắn ăn no, đến khi Hồng cô cô thu dọn tô chén lui ra ngoài, thần sắc thái hậu chợt trở nên nghiêm túc. Tứ Thụy là người thông minh, động tĩnh hắn gây ra lớn như vậy, thái hậu tất nhiên không thể không hỏi đến. Hắn nhìn thái hậu chờ đợi.
"Thụy nhi, có mấy lời hoàng tổ mẫu muốn nói với ngươi, cũng muốn biết ý nghĩ của ngươi thế nào. Hoàng thượng nghĩ gì, từ lâu ai gia ít nhiều cũng đoán ra được. Giang sơn giao vào tay ngươi hay Túc nhi, ai gia đều thấy yên tâm như nhau", thái hậu có chút ngập ngừng, thở dài nói tiếp, "chỉ là... trước nay triều thần đều cho rằng vị trí kia là của "hắn", bản thân hắn cũng nhận định như vậy. Nay hoàng thượng đột ngột tỏ rõ ý phó thác trọng trách cho ngươi, không tránh khỏi hắn lạnh lòng. Thụy nhi, tình cảm giữa hai huynh đệ các ngươi không thân thiết như ngươi với Lương nhi, nhưng hắn cũng là ca ca ngươi, ai gia không hy vọng có một ngày các ngươi...". Nói đến đây, môi thái hậu run run, đôi mắt hằn nếp nhăn buồn bã, thoáng vẻ chần chừ.
"Hoàng tổ mẫu, Thụy nhi không thích tranh giành. Tiểu Ngũ là huynh đệ của nhi thần; nhị ca, tam ca đương nhiên cũng vậy. Nhi thần tham dự triều chính không gì khác ngoài ý nghĩ chia sẻ gánh nặng với phụ hoàng, gánh vác trách nhiệm của một vương gia đối với dân chúng. Người cũng biết long thể phụ hoàng không khỏe, Thụy nhi chỉ muốn đỡ đần để phụ hoàng không phải tiếp tục lao lực, lo lắng. Hoàng tổ mẫu nhìn Thụy nhi lớn lên, người hiểu nhi thần mà đúng không?".
"Ngươi là đứa trẻ hiểu chuyện, lương thiện. Ai gia là lo... nếu có một ngày, hắn...", thái hậu khó khăn nói ra hai tiếng "động thủ" trước, "...ngươi có thể vì ai gia, đừng tính toán với hắn. Có được không?". Thái hậu cầm hai bàn tay của hắn, vô thức bóp mạnh.
Từ muôn đời nay, chuyện tranh đoạt hoàng vị hung hiểm, kẻ nhường là kẻ thua, kẻ thua thường là kẻ chết. Thái hậu thương yêu, cưng chiều Tứ Thụy là thật, nhưng càng thương yêu tam vương gia nhiều hơn. Ý của thái hậu rất rõ ràng, hy vọng hắn có thể nhường nhịn, khoan dung với đối thủ.
Tứ Thụy hít một hơi thật sâu, nở nụ cười chân thành, ánh mắt sáng ngời không chút oán giận:
"Thụy nhi hứa với hoàng tổ mẫu, bất luận tương lai phát sinh chuyện gì, nhi thần tuyệt đối không bao giờ làm chuyện khiến hoàng tổ mẫu đau lòng".
Thái hậu liên tục gật đầu, hai mắt đỏ lên, áy náy nói:
"Thiệt thòi cho ngươi rồi...".
"Thụy nhi có gì mà phải thiệt thòi. Kẻ làm đệ đệ, nghe mắng vài câu thì có làm sao. Huynh đệ nhà nào mà chẳng có chút tranh chấp vụn vặt. Hoàng tổ mẫu đừng lo lắng cho bọn nhi thần mà khiến phượng thể bất an. Hại hoàng tổ mẫu sinh bệnh chẳng phải Thụy nhi trở thành đứa cháu bất hiếu hay sao? Người yên tâm, nhi thần tự biết nặng nhẹ".
Hắn nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng sự thật đâu phải là "chỉ mắng vài câu". Tam vương gia chưa có động tĩnh gì, nhưng người này nếu thật sự bắt đầu ra tay, e là khó đối phó hơn nhị vương gia nhiều lắm. Còn nhị hoàng huynh kia của hắn, từ lâu đã bất mãn, ở bãi săn lần trước còn có hành động điên cuồng như vậy. Hắn có lòng nhường nhịn, nhưng thật sự bị dồn ép mãi thì "dĩ hòa" chưa chắc đã "vi quý".
Từ cung thái hậu đi ra, Tứ Thụy ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Sư phụ muốn hắn cùng người phiêu bạt giang hồ, tự do khoái hoạt. Đại ca, Minh Ỷ hy vọng hắn theo bọn họ đến Liêu quốc sống những ngày tháng yên bình tự tại, cùng các huynh đệ cưỡi ngựa luyện tên, quây quần uống rượu giữa thảo nguyên bao la rộng lớn. Hắn lẽ nào lại không muốn? Nhưng... Hắn đối với thái hậu, với hoàng thượng phân nửa là vì không nỡ, vì cảm thấy phải có trách nhiệm; song còn một nguyên nhân khác. Kiếp trước hắn vô phúc không có được tình thân, kiếp này hắn vô cùng may mắn. Rời khỏi nơi này, không chỉ vứt bỏ gánh nặng, mà sẽ đánh rơi cả tình thân không thể tìm lại được.
Hắn không cho rằng mong muốn bảo vệ tình thân, tình huynh đệ ruột thịt trong hoàng cung hoa lệ tôn quý này là sai. Nhưng từ lần ở bãi săn trở về, Tứ Thụy bắt đầu có cảm giác mong muốn của bản thân thật khó thực hiện. Nếu chỉ có mỗi mình hắn muốn gìn giữ, chỉ mình hắn cố gắng, còn bọn họ lại không hề coi trọng thì tình cảm chân thành của hắn đáng buồn thay sẽ trở nên nực cười, chỉ là vọng tưởng.
"Chủ nhân?".
Tiểu Lục Tử thấy hắn đứng yên thì lên tiếng gọi. Tứ Thụy thu hồi vẻ mặt đăm chiêu, mỉm cười nói:
"Hồi phủ".
Chủ tớ Tứ Thụy mỗi người một ngựa, chậm rãi từ hoàng cung trở về. Hiện tại ban ngày, hắn không muốn ảnh hưởng bách tính sinh hoạt nên chỉ dong ngựa từ từ trên phố. Đột nhiên có tiếng kêu la ồn ào từ xa vọng lại, tiếng vó ngựa vang lên càng lúc càng gần. Tiểu Lục Tử nhăn mặt nhìn về hướng đó:
"Không rõ kẻ nào mà lại to gan như vậy, dám gây náo loạn. Phi ngựa kiểu đó nhỡ đụng trúng người khác thì phải gô cổ hắn đến quan phủ...".
Chẳng mấy chốc mà "kẻ gan to bằng trời" kia đã chạy tới trước mặt bọn họ. Không ngờ chính là nhị vương gia sáng nay "cáo ốm" không lên triều dự chầu. Tứ Thụy nhìn kẻ làm ca ca kia, sắc mặt anh ta vô cùng xấu, vừa nhìn thấy hắn trên trán liền nổi gân xanh, hai mắt tóe lửa. Rất hiển nhiên, không phải trùng hợp. Anh ta là cố ý tới chặn đường tìm hắn tính sổ. Tứ Thụy thở dài trong lòng, trên mặt vẫn không biểu lộ gì, môi mỉm cười gọi:
"Nhị ca".
Đối phương hừ mũi, cười khẩy một tiếng.
"Trong mắt ngươi còn có nhị ca này chắc? Biết rõ Lữ tri phủ là họ hàng của ta nhưng một chút thể diện ngươi cũng không thèm lưu lại. Ngươi bất kính với trưởng bối, ỷ thế ức hiếp người khác. Nghe nói ngươi xúi giục phụ hoàng bãi buổi chầu sớm để ngươi bày trận thị uy với triều thần? Giỏi thật! Oai phong thật! Có trách thì trách ta mắt mù, không sớm nhận ra ngươi xảo trá. Đừng đắc ý quá sớm, một kẻ tiểu nhân thân phận thấp kém đã không biết điều thu liễm cũng chớ trách ta không khách khí với ngươi!".
Tứ Thụy không muốn tranh cãi. Hắn biết nhị hoàng huynh của mình xưa nay tính tình háo thắng, dễ nổi giận, cũng biết mất đi nguồn tài lực của họ Lữ đối với anh ta là tổn thất không nhỏ nên im lặng, mặc kệ anh ta mắng mỏ trút giận. Nhưng Tiểu Lục Tử thấy chủ nhân bị mắng như thế thì không nhịn được, ở trên lưng ngựa nhổm người tới trước, trừng mắt cãi lại:
"Sao ngài nói chuyện lại vô lý như thế chứ?".
"Câm miệng. Tên cẩu nô tài như ngươi cũng dám lên tiếng, ngươi là ỷ thế ai?". Nhị vương gia vừa quát, đột nhiên phát hiện thanh bảo kiếm giắt bên mình ngựa của Tiểu Lục Tử. Cơn giận vì thế càng dâng cao như thủy triều. Anh ta nhiều lần lập công nhưng cũng chỉ được ban cho một thanh kiếm bình thường, tên Tiểu Tứ này dựa vào cái gì lại được phụ hoàng sủng ái như thế? "Ngươi dựa vào cái gì!?". Nhị vương gia hét lớn, hai chân phát lực, đạp vào mình ngựa, lao thẳng đến chỗ Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử không biết nhị vương gia là muốn đoạt kiếm, thấy anh ta vươn tay đến giống như tung chưởng tưởng rằng anh ta nhằm vào mình tấn công liền mau chóng né đi, rời khỏi lưng ngựa. Tứ Thụy vốn định ngăn cản, nhưng thấy Tiểu Lục Tử đã tránh đi thì bớt lo lắng, ngừng lại động tác.
Chủ tớ Tứ Thụy không ngờ nhị vương gia không phải là tức giận đánh người, mà có ý đồ khác. Khi thấy Ngự kiếm nằm trong tay anh ta thì mới giật mình kinh ngạc. Tứ Thụy nhíu chặt chân mày, anh ta điên rồi chắc? Ngự kiếm là vật gì mà anh ta cũng dám cướp?
Nhị vương gia đoạt được kiếm thì đáp trở lại lưng ngựa của mình, xoay đầu ngựa tính rời đi. Nếu là lúc thường, anh ta đương nhiên biết cướp Ngự kiếm vua ban giữa đường dưới bao con mắt xung quanh thế này là hành động ngu xuẩn cỡ nào. Nhưng tâm trạng anh ta đang kích động, tức giận đến mức chẳng còn suy nghĩ được thấu đáo. Nhìn thấy Tứ Thụy thì lý trí đã bốc hơi đâu mất, lại phát hiện Ngự kiếm quyền uy tột cùng ở trước mắt thì không còn khống chế được bản thân thêm nữa.
Tứ Thụy sao có thể để đối phương mang kiếm rời đi, lập tức thúc ngựa tới chặn lại, chìa tay trước mặt anh ta:
"Nhị ca, trả kiếm cho đệ".
Nếu là thứ đồ khác hắn có thể nghĩ cách "chôm" về lại giống như trước kia từng chôm kiếm báu của nhị hoàng huynh đòi tiền chuộc hoặc dùng biện pháp nhẹ nhàng khác, không được thì cùng lắm là nhường cho anh ta. Nhưng Ngự kiếm là vật hoàng thượng ban cho tứ vương gia, điều này cả triều thần đều đã biết! Hôm nay hắn để nhị vương gia cướp kiếm rời đi thì hắn sẽ có tội thất trách, cũng là hổ thẹn với sự kỳ vọng và phó thác của hoàng thượng. Song quan trọng hơn, đây không phải chuyện nhỏ, nhị hoàng huynh nhất định sẽ bị phạt nặng. Hắn không muốn gây thêm mâu thuẫn, bất hòa.
Tứ Thụy ánh mắt kiên quyết, mím môi nhìn thẳng đối phương. Nhị vương gia nhìn thấy hắn như thế lại nghĩ hắn đang ra uy với mình, cho rằng hắn vẻ vang nên đắc ý, xem thường anh ta. Trong lúc cơn giận bộc phát như núi lửa phun trào đã tuốt Ngự kiếm ra khỏi vỏ, cũng không kiểm soát được lực đạo, vung kiếm bổ xuống cánh tay đang chìa ra của Tứ Thụy.
Một kiếm này nếu thật sự đắc thủ thì cánh tay phải của Tứ Thụy sẽ lập tức đứt lìa.
Vốn dĩ nhị vương gia là nhất thời xúc động, trong khoảnh khắc ra chiêu đã cảm thấy hối hận muốn thu hồi nhưng một là khoảng cách hai người quá gần, hai là anh ta lại vận hết sức lực để ra đòn, chiêu thức hung bạo mang theo cả sát khí nhằm vào đối thủ, đâu thể muốn dừng là dừng lại được.
Tứ Thụy không nghĩ đến đối phương sẽ có hành động điên cuồng như thế, vừa buồn vừa giận. Cũng may hắn thân thủ bất phàm, từng trải qua nhiều lần huyết chiến, khi vừa cảm nhận được sát khí, cơ thể hắn đã sinh ra phản ứng trong sát na vừa thu tay về đồng thời đập tay vào bụng Tiểu Hắc, bản thân nhanh nhẹn búng mình tránh ra xa.
Tiểu Hắc là bảo mã trời sinh có linh tính khác thường, có thể cảm nhận được nguy hiểm, khi luồng kình phong ập xuống, nó lại nhận được cái đập tay ra lệnh của chủ nhân, tức thì phi tới trước. Nhưng phản ứng và tốc độ của nó không nhanh bằng Tứ Thụy, dù đã né khỏi đường kiếm vẫn bị kiếm phong đả thương, mông trúng phải kiếm phong bị rạch một đường rách toác, hai chân trước rời khỏi mặt đất, tung vó lên cao hí một tiếng dài đau đớn.
Tiểu Hắc trong lòng Tứ Thụy đâu chỉ đơn giản là một con vật cưỡi. Hắn trước giờ chưa từng dùng roi đánh nó, lúc nào cũng chăm sóc cẩn thận, hễ có rượu ngon còn để phần cho nó. Lúc nhỏ hắn đã nhường, lớn lên rồi vẫn tiếp tục nhường. Việc nhỏ hắn nhường, việc lớn hắn cũng nhường. Hắn nhường nhịn không đủ nhiều ư? Liên tiếp nhiều lần muốn đoạt lấy tính mạng hắn, vị ca ca này thật khiến người khác nhịn hết nổi mà!
Nhị vương gia còn đang ngẩn người chưa kịp khôi phục tỉnh táo đã thấy bóng ảo đỏ trước mắt như ảo ảnh phóng đến, nhanh đến mức anh ta vừa giật mình chớp mắt một cái, lòng bàn tay trái đã trống không, vỏ kiếm bị đoạt đi, khoảnh khắc kế tiếp tay phải đau nhói.
Tứ Thụy dùng vỏ kiếm vừa đoạt lại ngay lập tức đánh vào bàn tay cầm kiếm của nhị vương gia. Ngự kiếm bị hất tung lên cao, mũi kiếm từ phía trên thẳng đứng rơi xuống chuẩn xác không sai một li, hoàn hảo tra vào vỏ kiếm mà hắn giơ ra chờ đợi vang lên âm thanh ma sát đanh thép.
Ánh dương rực rỡ, tà áo đỏ tung bay trong gió. Tứ Thụy tựa như một vị chiến thần uy phong, khí thế áp đảo vạn vật. Xung quanh lặng yên, những lão bách tính đứng ở ven đường lẫn đám quan khách ra xem náo nhiệt ở trước các cửa hiệu, quán xá đều ngơ ngẩn nhìn.
Mà nhị vương gia vừa lấy lại được tinh thần lần nữa trở nên kinh hoảng. Tư thế kia, ánh mắt sắc bén kia, thân thủ và cả sự tự tin hơn người kia... thật xa lạ! Anh ta lúc này đang ở trên lưng ngựa, đối phương hai chân chạm đất bằng. Nhưng cảm giác bản thân không phải đang ngó xuống mà như thể đang ngẩng đầu nhìn lên. Cơn giận bị thay thế bởi cảm giác khiếp sợ! Võ công của tứ hoàng đệ, ngay cả Thanh Vân sư phụ của anh ta cũng không xứng làm đối thủ! Một loạt động tác vừa rồi anh ta không nhìn ra nổi chiêu nào, đến khi tiếng kiếm tra vào vỏ vang lên bên tai, anh ta mới phản ứng lại được. Rõ ràng là thực lực hai bên chênh lệch rất xa.
Tứ Thụy đã nguôi giận, hít một hơi sâu, nhẹ nhàng nói:
"Lữ Hách tội đáng chết, đệ là khâm sai, trảm ông ta là chức trách của đệ. Dân chúng Hồ Bắc cần được đòi lại công đạo. Triều thần quan viên trên dưới xem thường kỷ cương, kẻ có tội thì phải bị trị tội. Tất cả những chuyện đó đều không liên quan đến huynh. Chuyện hôm nay đệ xem như chưa từng xảy ra, cũng sẽ không bao giờ nhắc lại".
Hắn nói rồi xoay lưng đi đến chỗ Tiểu Hắc. Tiểu Lục Tử đang trấn an nó nhưng Tiểu Hắc chịu đau đớn, muốn tung vó để giải tỏa cơn đau. Tứ Thụy đem thuốc cầm máu bôi lên vết thương cho nó, vừa bôi vừa xoa bờm nó, an ủi:
"Tiểu Hắc nhi ngoan, cố nhịn một lát. Ngươi là nam nhi, không được yếu đuối kêu rên như thế. Ngoan, tứ gia trị thương cho ngươi, sẽ không đau nữa...".
Tiểu Lục Tử còn đang ôm một bụng tức giận và lo lắng, nhìn thấy dáng vẻ hắn như thế thì không nhịn được phì cười. Tứ Thụy lườm sang:
"Cười cái gì? Dắt nó đến chỗ Tống thái y đi, Tiểu Hắc mà không sớm khỏe lại, ta sẽ bắt ngươi mỗi ngày đứng thổi mông cho nó".
"Chủ nhân, sao người lại giận cá chém thớt! Cũng không phải Tiểu Lục làm nó bị thương...".
Tiểu Lục Tử ấm ức bĩu môi, chỉ tay về hướng nhị vương gia đằng kia mới nhận ra anh ta đã rời đi rồi, liền giậm chân mắng:
"Thật là đáng ghét! Không đền tiền thuốc thì thôi, ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói đã trốn đi rồi".
Muốn người cao ngạo như nhị hoàng huynh nhận sai với hắn? Trừ khi mặt trời mọc ở đằng tây. Anh ta có thể nghĩ thông, đừng tìm hắn gây chuyện nữa đã là tốt lắm rồi. Tứ Thụy lắc đầu cười khổ.