Tiêu Diệp dùng tay che ngực lại, trái tim truyền đến một trận co rút đau đớn kịch liệt.
"Tiêu tổng." Trợ lý Vương lo lắng nhìn hắn nói: "Tiêu tổng, ngài không sao chứ?"
Tiêu Diệp nhắm mắt lắc lắc đầu.
"Tôi không sao." Hắn nói: "Chỉ là tôi nghĩ tới những việc trước kia tôi làm với anh ấy, bỗng nhiên cảm thấy tôi không xứng để anh ấy đối xử tốt với tôi như vậy..."
"Thật là..." Trợ lý Vương thở dài: "Nào có cái gì mà xứng với không xứng, chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý thôi.
Triệu tổng vì ngài mà nguyện ý làm những điều này chỉ đơn giản là còn yêu ngài thôi."
Tim của Tiêu Diệp đột nhiên nhảy dựng lên.
"Tôi nói thật, ngài cũng đừng trách tôi nói thẳng thừng quá." Trợ lý Vương nhỏ giọng: "Tôi đi theo Triệu tổng nhiều năm như vậy, ngài ấy móc tim móc phổi đối tốt với ngài như thế nào tôi cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Ảnh chụp ngài với Phó Chu Minh cũng là tôi tìm người chụp, nhìn mấy tấm ảnh đó, đừng nói là Triệu tổng, ngay cả tôi cũng cảm thấy lạnh tim.
Tiêu Diệp siết chặt tay, cả cơ thể đều căng thẳng.
"Ngoài việc đi làm, Triệu tổng đều đặt hết tinh lực vào việc nhà, muốn chăm sóc thật tốt cho ngài cùng Nhạc Nhạc, muốn gia đình này hạnh phúc ấm êm, nhưng chính ngài lại là người ngoại tình, chuyện này làm gì có ai chịu nổi chứ?" Trợ lý Vương cười khổ một tiếng: "Yêu sâu đậm đến cỡ nào thì cũng đều tiêu tan hết thôi."
"Là tôi có lỗi với anh ấy." Khuôn mặt của Tiêu Diệp bỗng trầm xuống: "Đều là do tôi khí đó quá ngu."
"Nếu ngài thật sự cảm thấy có lỗi với Triệu tổng thì về sau sửa lỗi cho tốt, đối xử với ngài ấy tốt hơn một chút đi." Trợ lý Vương chua xót nói: "Cũng mong ngài đừng làm ngài ấy thất vọng thêm lần nào nữa."
Nói thật, Vương Hách tuy khẳng định bản thân là thẳng nam, nhưng có lẽ do tiếp xúc thân cận với Triệu Hướng Hải một thời gian dài, cậu đôi lúc cũng có cảm xúc vượt quá giới hạn với Triệu Hướng Hải.
Đau lòng.
Cậu nghĩ, nếu bản thân không phải là thẳng nam, chắc chắn sẽ đối với loại nam nhân cực phẩm như Triệu Hướng Hải, cậu đã sớm thừa dịp Triệu Hướng Hải và Tiêu Diệp chia tay mà đoạt người về cung phụng yêu thương, nào có việc để cho Tiêu Diệp có cơ hội làm lại?
Triệu tổng tốt như vậy, cậu có báo đáp như thế cũng không quá.
Có muốn cậu nằm dưới cậu cũng vui vẻ chấp nhận.
Cứ tưởng tượng như vậy, trợ lý Vương đột nhiên giật mình, suýt chút nữa cậu làm rớt thuộc tính thẳng nam của mình luôn rồi!
Cậu thầm mặc niệm 7749 lần lời xin lỗi với bạn gái trong lòng, lúc này mới ổn định lại tiếp tục nói: "Vốn dĩ những việc này là việc cá nhân của Triệu tổng, tôi chỉ là trợ lý, không có tư cách nhiều lời.
Nhưng nói đi nói lại, tôi chỉ hi vọng Tiêu tổng ngài có thể thực sự hiểu được hết tấm lòng của Triệu tổng."
Trợ lý Vương nói xong liền im lặng, gật đầu với tiêu Diệp một cái rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Để lại Tiêu Diệp ngồi một mình trên giường bệnh, thật lâu sau cũng không thốt lên lời.
Ước chừng 10 giờ tối, Triệu Hướng Hải mang theo cả thân thể đầy mùi rượu về phòng bệnh.
Anh đẩy cửa phòng bệnh liền nhìn thấy Tiêu Diệp vẫn ngồi yên lặng trên giường, sửng sốt nói: "Sao còn chưa ngủ?"
Tiêu Diệp ngồi phía xa nhìn Triệu Hướng Hải: "Hải ca, anh lại đây."
"Làm gì?" Triệu Hướng Hải cởi áo khoác đặt sang một bên.
"Mau tới bên cạnh em một chút." Tiêu Diệp kiên trì nói.
Triệu Hướng Hải hơi nhíu mày, ngồi vào mép giường: "Có gì muốn nói sao?"
Tiêu Diệp nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Triệu Hướng Hải một hồi lâu, sau đó vươn tay ôm lấy eo anh kéo vào lòng, hôn lên môi Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải bất thình lình bị hôn liền muốn vươn tay đẩy hắn ra.
Nhưng Tiêu Diệp ôm vô cùng chặt, Triệu Hướng Hải đẩy mãi không ra liền không quan tâm đến tên ngốc vừa mới tỉnh dậy không bao lâu này nữa, mặc kệ hắn làm gì thì làm.
Tiêu Diệp hôn càng ngày càng sâu, như thể người trong lòng là bảo bối quý giá nhất thế giới, thành kính hôn lên môi anh.
Một lúc lâu sau hắn mới luyến tiếc dời đôi môi ngọt ngào ấy, hôn nhẹ lên vành tai cùng hầu kết của Triệu Hướng Hải.
"Hải ca." Giọng hắn trầm trầm, nhẹ nhàng nói, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng cùng mong đợi: "Thật xin lỗi, em khiến anh chịu dày vò lâu như vậy, lại khiến anh phải chờ em."
Triệu Hướng Hải hừ nhẹ, cười nói: "Đầu óc chưa tỉnh táo hả? Nói lung tung gì vậy?"
"Em làm tiêu tốn của anh nhiều thời gian như vậy, trong lòng vẫn luôn hưởng thụ sự yêu thương của anh, sau đó lại còn khốn nạn ngoại tình khiến anh đau khổ." Tiêu Diệp ôm anh ngày càng chặt, như muốn khảm anh vào trong lòng: "Về sau anh muốn phạt em thế nào cũng được, em sẽ đối xử với anh thật tốt, thật đấy.
Anh không biết đâu, hiện tại em thật sự muốn đối xử thật tốt với anh, muốn đem hết tất cả mọi thứ tốt nhất trên thế giới này dồn hết đến bên chân anh."
Triệu Hướng Hải nhướn mày: "Gì đây? Hôm này còn muốn bày tỏ lòng trung thành với tôi?"
"Đúng vậy, là muốn bày tỏ lòng trung thành với anh." Tiêu Diệp cười khổ hôn một cái lên sườn mặt của Triệu Hướng Hải: "Thật sự em cảm thấy trước đây mình đã sai quá nhiều, về sau nếu em không thay đổi, lại khiến anh phải thương tâm, kiếp sau nhất định em có biến thành chó cũng không dám một lời oán hận!"
Triệu Hướng Hải ngắt lời hắn: "Trước kia cậu cũng đâu khác gì con chó? Suốt ngày nhe răng cắn bừa, vừa ngốc vừa phiền."
"Vậy anh còn muốn con chó này không?" Tiêu Diệp cẩn thận nói: "Anh muốn, anh còn muốn mà đúng không? Em sẽ sửa lỗi thật tốt, anh đừng ném em đi, mang em về nhà một lần nữa được không?"
Triệu Hướng Hải nhìn ánh mắt khẩn cầu cùng chờ đợi của Tiêu Diệp, đứng dậy, khẽ cười một tiếng rồi nói: "Để xem đã."
Tiêu Diệp nóng nảy: "Đừng nói để xem được không, hiện tại em ngoài anh ra thì làm gì còn chỗ nào để đi?"
Triệu Hướng Hải ngồi xuống ghế, khuôn mặt hàm chứa ý cười, hai chân vắt chéo nhau cố tình trêu chọc hắn: "Không phải cậu còn mấy cậu bé minh tinh xinh đẹp bám theo sau gót đó sao?"
"Em chỉ cần anh." Tiêu Diệp yên lặng nhìn Triệu Hướng Hải: "Em đã xác định rồi, đời này em chỉ cần mình anh thôi.".