Từ trên cao nhìn xuống dưới, xe cộ lui tới ngày càng tấp nập, đèn đường làm sáng bừng cả một thành phố phồn hoa náo nhiệt.
Triệu Hướng Hải thu hồi ánh mắt, nhìn đôi mắt luôn mang theo ý cười kia của Trần Lê, hừ cười một tiếng: "Cậu nói đúng."
Tiêu Diệp với anh sống chung nhiều năm như vậy, cũng nhờ một chuyến gương vỡ lại lành này tình cảm mới trưởng thành hơn.
Là anh khiến Tiêu Diệp học được thế nào là yêu một người, cũng chính anh là người dẫn dắt Tiêu Diệp trở nên trưởng thành hơn trong chuyện tình cảm.
Nếu anh còn lưỡng lự không quay đầu thì có lẽ là đang dâng một tên đàn ông tốt nhường cho người khác hưởng.
Ngẫm lại đúng là không cam lòng.
Tính đi tính lại, cún ngốc nhà mình hiện giờ đã ngoan ngoãn nghe lời rồi thì cứ mang về nhà đi?
Trần Lê nhìn khuôn mặt như được thông suốt của Triệu Hướng Hải, ý cười trên môi càng đậm: "Cuộc sống cứ phải có một lần khờ dại như vậy, nếu không cứ có chút hạnh phúc thì cũng lại bỏ lỡ thôi."
Triệu Hướng Hải vỗ vỗ bả vai của Trần Lê: "Cảm ơn lời khuyên của cậu, tôi sẽ suy nghĩ thật cẩn thận."
"Tôi cũng chỉ nói bừa chút thôi." Trần Lê gật đầu: "Hải ca cảm thấy nó có ích thì tốt rồi."
Triệu Hướng Hải thả lỏng lòng mình, cả người đều thấy thoải mái như được giải thoát.
Anh nhìn sườn mặt của Trần Lê, thật lâu sau vẫn không nhịn được mà hỏi: "Cậu nhìn thấu được tình cảm của tôi như vậy, tại sao khi đặt lên người cậu, cậu lại không thông suốt được thế?"
Trần Lê kinh ngạc nhướn mày: "Tôi?"
"Cậu rõ ràng biết Đoạn Nghị ở bên ngoài....." Triệu Hướng Hải thấp giọng, thở dài: "Sao vẫn cố gắng chịu đựng?"
Biểu tình trên khuôn mặt Trần Lê bỗng chốc trầm xuống: "Tôi à, lúc nhìn người khác thì đầu óc vẫn minh mẫn lắm.
Đến khi bản thân mình bị như vậy rồi thì đầu óc lại chẳng nghĩ được gì nữa.
Thứ tình cảm này tôi cũng muốn chấm dứt lắm, nhưng nói đơn giản ra thì...tôi làm không được."
"Như thế nào thì cũng không thể để bản thân hãm sâu vào hoàn cảnh xấu hổ như thế này được." Triệu Hướng Hải nói: "Trần Lê, cậu xứng đáng với người tốt hơn."
"Tôi biết." Trần Lê mệt mỏi cười: "Hải ca, tôi biết."
"Vậy cậu..." Triệu Hướng Hải do dự không biết có nên nói hay không."
Trần Lê ngẩng đầu lên, ánh đèn sáng ngời trong mắt, lặng yên nhìn Triệu Hướng Hải: "Hải ca, anh biết hôm nay tôi đến bệnh viện để làm gì không?"
Trong lòng Triệu Hướng Hải đột nhiên khẩn trương: "Để làm gì?"
Trần Lê mỉm cười đưa tờ giấy cho Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải nhận lấy, nhìn một lát rồi ngẩng đầu: "Bệnh trầm cảm?"
"Tôi vốn nghĩ rằng bản thân nên chờ hắn một chút, có lẽ một ngày nào đó hắn chơi đủ rồi thì sẽ ngoan ngoãn về nhà thôi: "Sắc mặt của Trần Lê tái nhợt đi: "Hiện tại xem như không thể đợi nữa rồi.
Mỗi ngày mỗi tối đều là mỗi lần chịu dày vò, mỗi lần phát hiện dấu vết trên người hắn, trong lòng tôi như bị chém một nhát dao.
Cứ chờ như vậy, tôi sợ rằng một ngày nào đó không kìm được cảm xúc, sẽ chạy lên tầng sáu tòa nhà nào đó rồi tự kết liễu mạng sống."
Triệu Hướng Hải trả lại tờ giấy cho cậu.
Trần Lê yên lặng nhận lấy tờ khám bệnh, tùy ý cất vào túi rồi lại lôi từ trong túi ra một tờ đơn, thấp giọng nói: "Tôi với hắn, nhiều năm trước ra nước ngoài đăng kí kết hôn.
Nhưng hôm nay, tôi muốn đưa cái này cho hắn."
Triệu Hướng Hải liếc mắt nhìn.
Là đơn ly hôn.
"Nhưng có lẽ đêm nay không thể đưa cho hắn được rồi." Trần Lê cười ôn nhu: "Tôi có hỏi thăm qua, hắn cùng tình nhân mới bao dưỡng được hai tháng, một cậu trai đặc biệt xinh đẹp đi ăn sinh nhật, cậu trai kia làm nũng với hắn rất lâu, nói muốn đi suối nước nóng để hưởng thụ.
Tôi đoán đêm nay...có lẽ hắn lại nói với tôi rằng hắn tăng ca, sau đó đi chơi cùng cậu trai kia."
Triệu Hướng Hải càng nghe càng đau lòng, nhịn không được mà nhẹ nhàng nắm lấy tay Trần Lê: "Dứt khoát chia tay sớm một chút đi."
"Tôi biết." Trần Lê nhẹ nhàng cười: "Thật ra tôi đã sớm biết nên làm như thế."
"Sau khi chia tay cậu định đi đâu?" Triệu Hướng Hải trầm giọng hỏi: "Có sắp xếp gì cho cuộc sống sau này chưa?"
"Không có." Trần Lê bất đắc dĩ nhún vai: "Tách rời xã hội lâu quá rồi, tôi định trước hết tìm công việc đã."
Triệu Hướng Hải gật đầu: "Không bằng tới công ty tôi đi."
Trần Lê kinh ngạc ngước mắt lên nhìn: "Cái gì?"
"Nếu hiện tại cậu chưa có sắp xếp gì thì cứ tới công ty của tôi đi, gần đây tôi cũng đang muốn chiêu một vài vị trí." Triệu Hướng Hải trầm ổn nói: "Nếu cậu tới thì tôi để lại cho cậu một vị trí."
Trần Lê sửng sốt một hồi, theo bản năng mà lắc đầu.
Triệu Hướng Hải nắm lấy tay cậu, siết chặt: "Đừng hiểu lầm, không phải tôi đang thương hại cậu.
Chỉ là cậu vừa lúc chưa kiếm được việc, mà tôi lại đang thiếu người.
Tôi biết cậu trước khi kết hôn với Đoạn Nghị đã làm được mấy hạng mục rất tốt.
Cậu có tài năng, tôi chỉ là không muốn bỏ lỡ nhân tài."
Trần Lê trầm mặc một lúc lâu: "Tôi không chắc chắn mình có thể làm tốt, tôi đã tách rời công việc rất lâu rồi."
"Làm chưa tốt thì học." Triệu Hướng Hải nghiêm túc nói: "Cậu cứ học đi, chứ bây giờ lo lắng cũng không phải biện pháp." Trần Lê nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Triệu Hướng Hải, cười nói: "Được rồi, cảm ơn anh."
"Một lời đã định." Triệu Hướng Hải chỉ chỉ cậu: "Ở trước mặt Hải ca không cần nói cảm ơn."
Trần Lê hít mũi, đôi mắt ngời sáng cả lên: "Được!"
Triệu Hướng Hải bây giờ mới yên lòng.
Trần Lê chỉnh lại ba lô trên lưng, nhẹ giọng nói với Triệu Hướng Hải: "Hải ca, tôi có thể ôm anh một cái không?"
Triệu Hướng Hải tự nhiên dang tay ra: "Ôm đi."
Trần Lê như vớ được cọng rơm cứu mạng mà ôm chặt lấy anh, Triệu Hướng Hải thở dài một hơi, nhẹ giọng nói bên tai Trần Lê: "Có yêu cầu gì thì có thể tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu.
Đừng áp lực quá, được không?"
"Tôi chỉ có một yêu cầu." Trần Lê chua xót nói: "Hải ca, nhất định anh với Tiêu tổng phải luôn hạnh phúc nhé."
Triệu Hướng Hải ngẩn người: "Tại sao..."
"Chỉ cần nhìn thấy Tiêu tổng biết quay đầu, nhìn thấy hai người lại hạnh phúc, tôi liền có thể thoái mái nhiều rồi." Trần Lê nhẹ nhàng nói: "Như vậy tôi mới có thể thuyết phục bản thân mình rằng, lãng tử quay đầu vẫn luôn tồn tại, tôi mới có thể tin vào hạnh phúc hôn nhân, mới không còn cảm thấy tuyệt vọng.
Chỉ là vận khí của tôi không tốt mà thôi."
Triệu Hướng Hải nghe cậu nói xong, trầm mặc một hồi lâu rồi mới gật đầu: "Được."
Hai người vẫn ôm nhau một hồi lâu rồi mới buông tay.
Ở cửa sổ ban công phòng bệnh đối diện, lúc Triệu Hướng Hải ôm an ủi Trần Lê, tại một góc anh không thấy được, Tiêu Diệp ngốc nghếch ghé đầu vào cửa kính, mặt dán sát vào cửa, ánh mắt mang theo ủy khuất nhìn về phía ban công đối diện.
Nom chẳng khác gì một con cún ngáo bị cướp đồ ăn..