Editor: KingofbattleHắn nào dám chần chờ nữa, thừa dịp mình còn chưa say, vội vàng ba chân bốn cẳng vọt ra ngoài động.
Lúc này không đi thì đợi đến khi nào?Lúc này người ở bên ngoài vẫn đang đánh đến hăng say, lại không biết Hầu Nhi Tửu ngàn năm đã bị người ta cướp sạch, đúng là trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Sau khi Phong Vân rời đi, liền lập tức một đường trở về, vì sự an toàn nên hắn cũng không có chọn đường gần nhất là đi thẳng, mà là cố ý đi vòng quanh, lượn được vài vòng mới rời khỏi Trùng Cốc, sau đó tiến vào phường thị Đông Nam.
Vừa tiến vào phường thị, Phong Vân liền cảm nhận được khí tức của con người, người đông nghìn nghịt, cực kỳ náo nhiệt.
Phường thị là nơi Cổ Sư sống chung với phàm nhân, có không ít Cổ Sư tự biết hết hi vọng tu luyện, liền lựa chọn mấy phường thị trong Cổ giới để khai chi tán diệp, thành lập một tiểu gia tộc.
(Khai chi tán diệp : ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường )Bởi vậy nơi này tốt xấu lẫn lộn, nước rất sâu, không phải là nơi mà đại ma tu nào muốn cướp là có thể cướp.
Lúc này trời đã chạng vạng tối, sắc trời có vẻ u ám, bất quá người trên đường phố lại không thấy ít đi, ngược lại còn náo nhiệt hơn so với ban ngày.
Phong Vân đi dạo một vòng, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng có tên là Triệu Thị Dịch Bảo Các, ánh mắt như đang suy nghĩ.
Lần đầu hắn gặp Phong Vô Nguyệt cũng từng nhắc tới Triệu thị, cũng bởi vì thương hội Triệu thị vừa nhập vào một lượng hàng lớn, nên hai người mới đi một chuyến đến phường thị.
Mỗi lần thương hội Triệu thị nhập hàng mới đều khiến cho người ta chú ý, đều bởi vì thương hội Triệu thị là thương hội lớn nhất Trùng Cốc, đồng thời cũng là một trong chín đại thương hội thuộc phạm vi Nam Cương, mỗi lần nhập hàng đều xuất hiện trọng bảo.
Dấu chân của thương hội Triệu thị đã len lỏi khắp mọi ngóc ngách của Nam Cương, tám phường thị của Trùng Cốc đều có phân bộ của bọn hắn, dùng nó để làm bàn đạp tạo mối quan hệ mật thiết cùng chín trại lớn, luôn luôn đóng vai trò trung lập ở Trùng Cốc.
Thương hội đứng đầu Trùng Cốc, tự nhiên là giàu nứt đổ vách, còn giàu hơn gấp trăm lần so với Phong gia trại, cơ bản chỉ cần đồ vật ngươi thấy ở trên thị trường, thì đều có thể mua được ở thương hội Triệu thị.
Tất nhiên cũng không thiếu linh thạch thượng phẩm, mặc dù không ai biết có bao nhiêu khối, nhưng tuyệt đối vượt xa Phong gia trại.
Chỉ cần ngươi có đủ tiền, thì hoàn toàn có khả năng gom đủ năm khối linh thạch thượng phẩm ở thương hội này.
Phong Vân hít sâu một hơi, cũng không do dự, cất bước tiến vào Triệu Thị Dịch Bảo Các.
Vừa tiến vào bên trong, Phong Vân liền có chút sững sờ.
Cổ Trùng là loại tồn tại cực kỳ quý hiếm, thế mà hắn phát hiện hơn ba mươi con ở lầu một, bị nhốt trong lồng thuỷ tinh, được mọi người vây xem.
Có không ít người hai mắt sáng rực khi lướt qua đám Cổ Trùng ở đây, trên mặt lộ ra vẻ tham lam, nếu không phải bên cạnh có mấy hộ vệ đang xách đao canh gác, chỉ sợ bọn hắn sẽ sinh ra ý định cướp đoạt.
Mặc dù biết thương hội Triệu thị rất giàu có, nhưng khi nhìn thấy tận mắt vẫn khiến hắn giật nảy mình.
Nhưng con Cổ Trùng này cũng phải cho ăn, nếu không có người mua, thương gia sẽ phải duy trì sức sống cho nó, chẳng lẽ bọn họ không sợ Cổ Trùng ăn sạch tiền vốn hay sao.
Phong Vân chỉ là nhìn lướt qua liền dời ánh mắt, bởi vì tất cả đám Cổ Trùng này đều được luyện chế bằng linh trùng hạ phẩm, cũng được gọi là Cổ Trùng hạ phẩm, trên tay hắn đã có Cổ Trùng trung phẩm tự nhiên không cảm thấy hứng thú.
Lại nói tiếp ngoại trừ Đoạt Mệnh Cổ của hắn, cho tới bây giờ hắn còn chưa từng thấy qua một con Cổ Trùng trung phẩm nào, Cổ Trùng trung phẩm đúng là quá hiếm thấy, cho dù ở thương hội Triệu thị cũng không thể nhìn thấy thường xuyên.
Phong Vân lại không biết, loại biểu hiện này của hắn sẽ khiến cho người tinh ý phát hiện ra, những người tiến vào đây, khi nhìn thấy Cổ Trùng sẽ lộ ra ánh mắt tham lam, duy chỉ có mình hắn là khinh thường.
Hắn coi thường Cổ Trùng bình thường đã chứng tỏ một chuyện, đó chính là tài sản trên người hắn vượt xa đám khách hàng bình thường.
Một vị nam tử hung ác đang nhìn người nào đó, ánh mắt lộ ra vẻ đăm chiêu.
Trong đó có một gã mập mạp ăn mặc quần áo sặc sỡ, ánh mắt lộ ra tinh quang, sờ chòm râu nhỏ trên cằm, sau thi nhận ra ánh mắt khác thường của Phong Vân lập tức tiến tới.
Thân là quản sự của Dịch Bảo Các, đương nhiên đôi mắt của hắn rất tinh tường.
Hắn cũng không vì Phong Vân tuổi trẻ mà khinh thường, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt của Phong Vân hắn đã biết mình sắp phát tài.
"Tiểu hữu muốn mua thứ gì? Vật phẩm ở lầu một đúng là khó lọt vào mắt, không ngại theo ta lên lầu trên nhìn một chút.
"Quản sự béo đến gần, trên mặt nở một nụ cười.
Phong Vân tuỳ tiện quét vài vòng, hắn phát hiện đúng là lầu một không có gì khiến mình động tâm, liền nói: "Chỗ này của các ngươi có bán trận bàn bảo hộ dược viên không? ”.