Thịnh Khâu gật gật đầu, sau khi cô rời đi sửa trạng thái gian phòng thành xin không quấy rầy, một lần nữa đi tới bên giường.
Thân Đông lúc này đã từ trạng thái cá gần chết sống lại một lần nữa, chỉ là đôi môi lúc này đỏ đến nhỏ máu, trên gương mặt tuấn mỹ càng ngày càng khiến lòng người động.
Thịnh Khâu liếm môi một cái, cầm canh giải rượu chậm rãi đi qua. Thân Đông còn muốn kháng nghị, Thịnh Khâu dùng miệng bón, mãi cho đến khi liếm hết mùi vị trong miệng cậu mới bằng lòng buông ra.
Một bát canh giải rượu uống sạch, đôi môi Thân Đông đã sưng lên, cậu như là cảm thấy không khỏe sờ miệng mình, ánh mắt mê man lại vô tội.
Thịnh Khâu bình tĩnh lại.
Hắn không thể vào thời khắc này lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bằng không Thân Đông sẽ không tha thứ hắn, hắn cũng sẽ phỉ nhổ mình.
Thân Đông sững sờ nhìn hắn, lờ đờ nháy mắt một cái. Thịnh Khâu khom lưng hôn trán cậu một cái, nhẹ giọng nói: "Mau ngủ."
Thân Đông nhắm một con mắt lại mở ra, không biết có phải là canh giải rượu có tác dụng hay không, dường như cậu thanh tỉnh chút: "Cậu ở đây, tôi không dám ngủ."
"Tại sao?"
Thân Đông quay đầu, Thịnh Khâu xem ra cậu còn say, "Cậu... cậu sẽ ăn tôi."
"..." Thịnh Khâu bất đắc dĩ, không nhịn được khẽ cười một cái, dịu giọng nói: "Tôi không ăn em."
"Tôi biết, cậu yêu tôi." Thân Đông chậm rãi nói, như là lẩm bẩm: "Thế nhưng tôi sẽ không thích cậu."
Ánh mắt dịu dàng của Thịnh Khâu trong nháy mắt lần thứ hai ngưng tụ băng sương, hắn thấp giọng nói: "Tại sao?"
Thân Đông đương nhiên sẽ không nói bởi vì đố kị.
"Không nói cho cậu." Cậu dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói: "Cứ không thích cậu đấy."
"Dạo này em rõ ràng còn kết bạn với tôi, em nói em rất thưởng thức tôi..." Thịnh Khâu đã khống chế một chút ngữ khí có chút nôn nóng của mình, trầm giọng nói: "Em cũng không chán ghét tôi."
Thân Đông phản ứng chậm nửa nhịp, lầu bầu một tiếng, hừ nói: "Tôi cố ý đấy."
"Cố ý cái gì?"
"Tôi biết cậu yêu tôi... Cố ý tiếp cận cậu, sau đá cậu." Thân Đông rì rì nói: "Như vậy có thể làm cậu chán nản, cậu sẽ không dám xuất hiện ở trước mặt tôi..." Kỳ thực cậu còn muốn lợi dụng Thịnh Khâu đối phó mẹ kế, nhưng cái này hình như không thể nói... Rất hiển nhiên cậu cũng không biết giờ khắc này nói cũng không thể nói.
Thịnh Khâu mím môi môi lẳng lặng nhìn cậu.
Hắn hồi tưởng khoảng thời gian này hai người tiếp xúc, Thân Đông luôn như có như không đụng tới hắn, bọn họ thậm chí còn đi xem phim một lần, trong rạp phim, cậu còn sợ hãi không giống bình thường, nói cậu sợ một cảnh nào đó trong phim.
Mà hết thảy, rõ ràng không phù hợp phong cách làm việc của Thân công tử.
"Có thật không?" Hắn nghe thấy mình hỏi, trong lòng và trong mắt đều là vô cùng bình tĩnh, không khiến người nhìn ra ấp ủ gió bão.
"Hừ."
Thịnh Khâu cúi xuống, ép cậu đối diện mình, lần thứ hai hỏi từng chữ từng câu: "Có, thật, không?"
Thân Đông như thể bị hù dọa nhìn hắn. Ánh mắt cậu trong ngày thường khôn khéo giờ khắc này thật sự như trẻ con. Chỉ nhìn đôi mắt này, Thịnh Khâu tuyệt đối sẽ không tin cậu đang cố ý tiếp cận mình thậm chí muốn tính kế mình.
Thân Đông không dám nói lời nào, chỉ ngây ngốc nhìn hắn, sau đó cậu phát hiện Thịnh Khâu nở nụ cười, dời tầm mắt, không lâu sau đó xuất hiện lần nữa, làm cậu sợ đến độ lại nửa mở mắt ra.
"Nếu là như vậy, tôi không khách khí nữa... Ngược lại em vốn là vì câu dẫn tôi, đúng không?" Thịnh Khâu xốc chăn lên, bắt đầu cởi áo sơmi màu đen của cậu, áo sơ mi kia cực tôn màu da, dưới vải vóc màu đen, màu da Thân Đông giống như tuyết lớn mùa đông, lộ ra vẻ đẹp cấm dục.
Vẻ mặt của hắn làm Thân Đông sởn cả tóc gáy, thân thể lại khó giải thích được dâng lên một luồng dậy sóng, cậu nghiêng nghiêng đầu, "Cậu, làm gì..."
"Đương nhiên là làm em." Thịnh Khâu nở nụ cười, hạ một nụ hôn xuống xương quai xanh cậu.
Thân Đông căn bản nghe không hiểu hắn đang nói gì, ngẩn người nhìn hắn, thân thể lại nổi lên phản ứng trước, hơi run lên một cái, chủ động dán vào.
Thịnh Khâu sững sờ, cười nói: "Làm sao? Em cũng không thể chờ đợi được?"
Thân Đông duỗi móng vuốt ra kéo tay áo của hắn, hừ một tiếng như mèo.
Thịnh Khâu bị một tiếng này làm cho cả người toả nhiệt, mở cúc áo cậu ra, hai điểm hồng nhạt trước ngực bị ngón tay có vết chai lướt qua, Thân Đông run rẩy, theo bản năng muốn chống cự, mà giờ khắc này cậu lại như là đợi làm thịt. Thịnh Khâu dễ như ăn cháo nắm chặt cổ tay cậu, giọng trầm thấp chậm rãi nói: "Đây là lần thứ nhất của chúng ta?"
Thân Đông chớp mi, mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào, "Tôi, tôi ngủ..."
Cậu còn nhắm hai mắt lại, chỉ là lông mi hơi run, càng ngày càng khiến người muốn điên cuồng chà đạp.
Thịnh Khâu ngoắc ngoắc khóe miệng, cúi đầu, đầu lưỡi xẹt qua non mềm mẫn cảm, nghe đến mỹ vị của hắn đột nhiên kêu nhỏ một tiếng, trong nháy mắt như thể thú hoang được cổ vũ, cường hãn vùi đầu trước ngực của cậu, tùy ý đùa, hàm răng ác ý lôi kéo mạt màu hồng kia.
Thân Đông a một tiếng, thân thể dưới chăn dần dần nóng lên, vẫn còn lừa mình dối người nói: "Tôi ngủ, đang ngủ rồi."
Nhưng mà Thịnh Khâu một mực không quản.
Hắn mạnh mẽ mút hạt màu hồng bên trái, khiến cho nó sung huyết phồng lên, liếm liếm như thể hết sức hài lòng, sau đó chuyển đến một bên khác dùng phương thức giống nhau chăm sóc.
Thân Đông dần dần cảm thấy sướng, trong thân thể càng thêm dấy lên một luồng sóng kỳ dị, cậu theo bản năng bắt đầu đón ý nói hùa. Động tác của Thịnh Khâu mềm nhẹ cởi hết quần áo của cậu, thân thể thon dài mà trắng như tuyết hoàn mỹ bại lộ ở trước mặt của hắn.
Đây cũng là người hắn nhớ nhung mười sáu năm, giới tính thứ ba cũng không quyến rũ như cậu.
Sau khi Thịnh Khâu phát hiện mình yêu đàn ông cũng nỗ lực tìm kiếm giới tính thứ ba, loại giới tính quá ít ỏi kia khó tìm là một nguyên nhân, còn có một loại là họ là đàn ông có trách nhiệm như phụ nữ. Hắn từng nghĩ tới chịu trách nhiệm với một người giới tính thứ ba, kết hôn sinh con, mà sự thực chứng minh hắn căn bản không cứng nổi với người khác.
Chỉ có Thân Đông mới là mỹ vị mà hắn muốn ăn, người khác ai cũng không được.
Bàn tay của hắn nắm chặt cổ tay nhỏ gầy của cậu, hầu kết lăn, trong miệng phân bố lượng lớn chất lỏng, cơ hồ là chảy nước miếng chầm chậm dò xét mỹ vị trước mặt, suy nghĩ gặm từ chỗ nào.
Hắn liếm cậu từ đầu đến chân.
Hắn đã hơn ba mươi tuổi, sớm đã mất đi nôn nóng của trẻ ranh vắt mũi chưa sạch, mà đây có thể là lần thứ nhất cũng là một lần cuối cùng của họ, Thịnh Khâu không muốn nuốt lấy ngay.
Hắn phải từ từ, thưởng thức mùi vị cậu, thăm dò ngọt ngào của cậu, muốn sau đó mỗi nửa đêm nhớ tới, đều hồi vị vô cùng.