Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 84



Thịnh Khâu chơi với người nhà ở biển hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này không lắp sim điện thoại, tài khoản mạng cũng không đăng nhập, trò giải trí nhất là đưa hai thằng nhóc chơi thảm nhảy.

Sắp về, Thân Đông vẫn chưa tận hứng: "Hiếm khi được nhàn rỗi lâu thế này."

Hiện tại càng ngày cậu càng lười biếng, công ty phát triển rất ổn định, bình thường không có chuyện lớn gì, mà Thịnh Khâu cũng hầu như là chăm sóc cậu rất tốt, hiện tại cậu muốn úp sấp ở nhà làm sâu gạo.

Quan trọng nhất là, quả bom hạt nhân ở Vọng Đô đã nổ xong, mà không ngăn được bức xạ hạt nhân -- dù đám người kia đã tức đến độ ói ra tám vại máu, thế nhưng vẫn phải đối mặt.

Thân Đông ôm con gấu bông mà Thân Nhất nằng nặc đòi mang về, sống không còn gì luyến tiếc.

Xe Thịnh Khâu gọi nhanh chóng đến, đón họ từ bờ biển hẻo lánh quay lại. Thân Đông ngồi trong xe lưu luyến không rời nhìn bãi biển cách đó không xa. Cậu còn một giấc mộng hơi nhỏ chưa hoàn thành, cứ thế theo bờ biển dần dần đi xa.


Cậu phiền muộn cúi đầu xuống.

Thịnh Khâu giơ tay sờ đầu cậu, Thân Đông thở dài, nói: "Về rồi anh định làm thế nào?"

"Anh sẽ xử lý tốt."

"Ý em là anh xử lý thế nào."

"Xem ông nội anh có bị chọc tức chết không, nếu như không thì đi gặp một lần."

Thân Đông vốn tưởng là hắn không nghĩ đến điểm này, nhíu mày: "Anh không sợ ông ta bị anh chọc tức chết thật à?"

"Trước một ngày đưa bác hai vào là ngày kiểm tra sức khỏe cố định hàng năm của ông ta, nghe đâu vẫn khỏe, cường tráng hơn cả thanh niên."

"..." Thân Đông bỗng cảm thấy nếu mình là lão thái gia thì không bằng tức chết luôn cho rồi.

Thế nhưng nghĩ xong cậu lại vùi mặt vào trong con gấu bông cười.

Trước sau cũng phải đối mặt, Thịnh Khâu về nhà lắp sim, chưa đến một phút, Thịnh Vấn Tân gọi điện thoại cho hắn. Hắn ấn nghe, bên kia còn vì vậy mà sửng sốt.


Nhiều ngày qua, cơn giận lúc đó giờ khắc này đã biến mất, huống chi Lam Phinh Đình cũng luôn ở cạnh nói Thịnh Khâu làm tốt, phân tích các kiểu nói con mình bị đãi ngộ không công bằng. Dần dần, Thịnh Vấn Tân cũng chấp nhận. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ông nói: "Về rồi à?"

"Con vừa đến nhà, đang định gọi điện thoại."

Thịnh Vấn Tân nhíu mày.

Đứa con trai này của ông không đơn giản, trốn miết giờ mới về, biết sớm muộn cũng phải đối mặt nên giờ hắn vô cùng thẳng thắn, có lẽ lúc này dù là anh ông cũng không thể nổi giận với Thịnh Khâu.

Đánh vào bông thì có ích gì.

"Nếu con về rồi thì dành thời gian đến đây một chuyến đi, mọi người muốn gặp con."

"Ông nội thế nào rồi ạ?"

Thịnh Vấn Tân không ngờ Thịnh Khâu lại còn lo lắng cho sức khỏe của ông nội, nói: "Ông ấy không đáng lo, con ra ngoài hai mươi ngày, lúc này ông ấy cũng nguôi giận rồi, chỉ chờ con bàn giao thôi."


Thịnh Khâu ngẫm nghĩ, nói: "Lát nữa con đi thăm ông."

Thịnh Vấn Tân cau mày nói: "Ông ấy lớn tuổi rồi, con đừng..."

"Con biết chừng mực."

Sau đó đám người Thịnh Lâm và Thịnh Cự cũng gọi điện thoại, Thịnh Khâu không quan tâm. Hắn thoải mái tắm uyên ương với cục cưng, ở trong rất lâu mới ôm cậu ra, xong thả cậu lên giường nghỉ ngơi, mình thì vào phòng sách.

Mặc kệ người nhà họ Thịnh nói gì, cổ phần của Thịnh Khâu vẫn bị bán đi, bây giờ cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thịnh Thế là Victory, nhưng đến bây giờ người kia vẫn chưa xuất hiện. Nhà họ Thịnh đã bắt đầu phái người liên hệ. Dù sao nhiều ít cũng phải gặp mặt mới được.

Thịnh Khâu ngồi trước máy tính lên trang web công ty, đăng nhập vào tài khoản của mình. Giờ khắc này nếu như Thân Đông có mặt sẽ phát hiện, hắn lên trang web của Victory, dùng thân phận cao nhất.
Tối muộn Thịnh Khâu đến nhà họ Thịnh, lúc này ông hắn đang ngồi trên ghế salon trong phòng sách, sắc mặt bình tĩnh, không biết là đang nghĩ gì.

Lão cũng thấy Thịnh Khâu đến thăm, nhưng không quan tâm.

Cho đến khi hắn ngồi xuống trước mặt lão, hai ông cháu mới nói chuyện.

"Con rất thông minh."

Bỏ lại một tin tức động trời như thế mình thì chạy mất dạng, đến khi gió êm sóng lặng mới lặng yên quay về, thản nhiên mà bình tĩnh đến đối mặt với lão. Tâm tư hay là sự quyết đoán này không phải người bình thường có được.

Tuy rằng lão thái gia tức giận, nhưng bởi vì lúc này đã nguôi giận, cho nên đối với người trẻ tuổi trước mặt, lão tán thưởng hơn, cho dù không đồng ý.

Mặt lão vẫn bình tĩnh.

Thịnh Khâu nói: "Ông quá khen."

Lão thái gia mặt không hề cảm xúc nhìn hắn: "Tại sao làm như thế?"
"Chán."

Lúc đưa tin Thịnh Khâu cũng nói như thế, thế nhưng lão thái gia không hiểu rõ, từ chán này rốt cuộc là có ý gì.

Thịnh Khâu nói: "Tôi chán thân phận người nhà họ Thịnh, cũng chán ông dùng tất cả thủ đoạn tồi tệ nào để lợi dụng tôi."

Sắc mặt lão khẽ thay đổi, Thịnh Khâu mỉm cười với lão, nói: "Quan trọng nhất là, tôi muốn đổi lại tên con tôi."

"Con nói cái gì?!" Nếu như chuyện Thịnh Khâu bán đi Thịnh Thế là quả bom hạt nhân ở Vọng Đô thì câu nói này quả thực là nhét đạn hạt nhân vào đầu lão. Lão nổi giận ngồi thẳng người: "Con muốn đổi tên?! Cho Thịnh Dịch họ Thân?"

"Đương nhiên, còn một chuyện nữa."

Lão mở to hai mắt, Thịnh Khâu thoáng im lặng một lát, chậm rãi nhấc mắt lên, đôi mắt đó đen kịt như mực, sâu không thấy đáy. Đột nhiên, hắn mỉm cười, cung kính hỏi: "Ông biết được mà lại mất là cảm giác gì chưa?"
Lão thái gia mở mắt càng to hơn.

Lão đột nhiên nghĩ đến ba năm trước, cũng ở trong căn phòng này, thậm chí Thịnh Khâu vẫn chưa có tư cách ngồi đối diện với lão. Hắn đứng ở đó, mắt sáng như sao nhìn lão, từ chối đổi tên của con.

Lão nghe thấy mình chậm rãi, hút thuốc hỏi như là thuận miệng: "Biết được mà lại mất là tư vị gì không?"

Một giây trước Thịnh Khâu còn ngoan cố không phục tùng, phút chốc lại như thể biến thành người khác, thân thiết gọi lão là ông nội, nghe lời như thể một đứa cháu ngoan.

Lão ngã ngồi xuống.

Hóa ra bắt đầu từ một khắc đó, Thịnh Khâu đã tính toán tất cả những chuyện này.

Hắn liều mạng vì Thịnh Thế, đồng thời cũng lén lút tẩy não tất cả mọi người -- hắn là một đứa cháu nhận được ơn của nhà họ Thịnh, lòng đầy cảm kích. Hắn muốn gì được đó làm lão thái gia hưởng thụ tất cả niềm vinh dự mà con cháu mang đến, đồng thời hắn cũng lấy được cổ phần của Thịnh Vấn Tân.
Khi hắn trở thành người nắm quyền nhà họ Thịnh chân chính, khi lão thái gia tưởng là hắn sẽ mang nhà họ Thịnh bay lên trời, lúc lão đang vui mừng khôn nguôi, đột nhiên hắn giáng một đòn xuống. Tất cả là giả, tôi chỉ đang lợi dụng các người, trả thù các người. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nhà họ Thịnh bại trên tay hắn... hóa ra, là ý này.

Nhịp tim của lão thái gia nhanh hơn, sắc mặt lão hơi ửng hồng. Thịnh Khâu lại chuẩn bị từ trước, quản gia chạy đến, đưa nhân viên y tế chờ đợi ở ngoài vào, cấp tốc đậy mặt nạ thở oxy vào mũi lão.

Lão thái gia giữ mặt nạ oxy thở mãi mới bình tĩnh, chỉ vào Thịnh Khâu nói: "Thằng, thằng phá của..."

"Thất bại vui không?" Thịnh Khâu mỉm cười hỏi.

Lão thái gia nhắm hai mắt lại, không muốn nói với hắn một câu nào nữa.
Nhưng mà Thịnh Khâu không buông tha cho lão, hắn cầm một quả táo tây xoay xoay trong tay, nói: "Thật ra tôi còn một tin tốt phải nói cho ông."

Thịnh lão thái gia phun ra một hơi thở từ trong lỗ mũi.

"Tôi là chủ tịch Victory, V, sau này xin chỉ bảo nhiều hơn."

Liên tục ba tin tức, lão thái gia thảng thốt mở mắt ra, "Con con con..."

Tất cả được giải thích rõ, Thịnh lão thái gia lại giữ mặt nạ oxy hít hồi lâu. Thịnh Khâu thả danh thiếp của mình trước mặt lão, phớt lờ sắc mặt đờ đẫn của quản gia, cất bước đi ra ngoài.

Lão thái gia mãi mới thở xong, nhìn thấy danh thiếp trên bàn, lại không thở nổi, mũi trào tơ máu.

Nhân viên y tế lại bận rộn một hồi, lão vẫn hôn mê bất tỉnh.

Logo tập đoàn Victory trông không giống công ty lớn, bởi vì đó là một chữ V lớn và hai chữ V nhỏ -- lần lượt theo thứ tự là Thân Đông, Thịnh Dịch, Thân Nhất.
Kết hợp các từ đơn này là: Vvv, thắng lợi!

Ông hắn không tức chết là nhờ sức khỏe tốt.

Thịnh Khâu làm việc như sấm rền gió cuốn, hôm sau phái người đập phá bảng hiệu tập đoàn Thịnh Thế, treo bảng hiệu Victory lên. Lão thái gia vẫn nằm viện, không biết gì cả, mà những người khác cho dù bất mãn, thế nhưng hợp đồng đã ký, cũng không thể làm gì.

Lão thái gia này không biết có tâm tư gì, không nói chuyện Thịnh Khâu là V cho họ biết.

Một tuần sau, chủ tịch mới cùng các cổ đông của Thịnh Thế họp gặp mặt. Lúc này, ngoại trừ Thịnh lão nhị chưa được thả ra, cả nhà đều đến.

Bầu không khí trong phòng họp cứng đờ, mọi người chờ V đại giá quang lâm, tuy trong lòng đa số người không vui, nhưng họ vẫn khá hiếu kỳ với người này.

Trước đó nửa tiếng, hội nghị bắt đầu đúng giờ, thư ký của V đi vào, nói: "Ngại quá, chủ tịch nói không tiện đến đây, cho nên họp video với mọi người."
Anh dứt lời, mở máy tính máy chiếu, mặt Thịnh Khâu xuất hiện trên vách tường cực lớn.

...

Khi Thịnh Vấn Tân ngồi trong xe vẫn hoảng hốt, tất cả những chuyện xảy ra trong phòng họp khiến cho ông có cảm giác mình như thể đang nằm mơ.

Thịnh Khâu... sao lại có tâm tư kín đáo như thế, kế hoạch khiến người ta trố mắt ngoác mồm như vậy.

Tuy rằng từ góc độ nào đó, người nắm quyền nhà họ Thịnh vẫn không đổi, thế nhưng khác là, thân phận của người đó lại thay đổi.

Thịnh Khâu đang đánh đòn phủ đầu.

Bây giờ Thịnh Thế chính thức thuộc về V, hắn là người nắm quyền cao nhất, không hề bị kìm kẹp và bị bất kỳ người lớn nào của nhà họ Thịnh quản chế, đây là mục đích của hắn.

Hắn đùa giỡn toàn bộ nhà họ Thịnh trong lòng bàn tay, hắn muốn khiến họ giật mình và phục tùng. Xem thường hay là phẫn nộ hay là bất kỳ tâm tình tiêu cực gì khác, hắn đang nói cho tất cả mọi người biết -- các ông ở trong mắt tôi chẳng là cái thá gì.
Như đạo trưởng từng nói, Thịnh Khâu là thằng phá nhà, đồng thời cũng là một người có thể khiến cho nhà họ Thịnh trường thịnh không suy.

Chỉ là, Thịnh lại không phải Thịnh mà thôi.

"Tạo hóa trêu ngươi..."

Tuy rằng Thịnh Khâu làm người ta giật mình, thế nhưng thân phận V vẫn được giấu đến độ gió thổi cũng không lọt.

Người nhà họ Thịnh không ngu đi nói cho người khác biết chúng tôi bị Thịnh Khâu đùa giỡn. Mà họ không nói, những người khác cũng không biết.

Khi có người hỏi Thịnh Minh chủ tịch tập đoàn là thần thánh phương nào, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lúng túng mỉm cười.

Chú nhỏ vẫn là chú nhỏ, mà chủ tịch Thịnh Thế thì không còn là Thịnh Khâu.

Sau khi Thịnh Khâu không còn là chủ tịch Thịnh Thế, dường như phút chốc rảnh rỗi hơn nhiều, ngày ngày theo Thân Đông đến Thần Đồ, giúp cậu làm việc giúp cậu rót nước, lúc cậu muốn ngủ còn giúp cởi giày, còn thiếu nước giúp cậu ăn cơm giúp cậu ngủ.
Nhưng Thân Đông cứ cảm thấy là lạ.

Lạ vô cùng.

Cậu vẫn hết sức tò mò với chủ tịch V, nhưng lần nào Thịnh Khâu cũng nói lảng sang chuyện khác, không thì nói người ta không cho hắn nói cho người khác biết.

Thân Đông cảm thấy không phục lắm: "Em là người khác à?"

"Anh đã đồng ý với người ta rồi mà." Thịnh Khâu dỗ cậu.

Thân Đông đảo mắt một vòng, không ép hỏi nữa. Sắp đến ngày kỷ niệm bốn năm kết hôn, lúc đó cậu hỏi trong tiệc tối dưới ánh nến, xem hắn có đáp hay không.

Quyết định thế xong, Thân Đông không để ý hắn nữa.

Một ngày giống ngày thường như đúc, khác là Thân Nhất và Thịnh Dịch nghe ông bà nội không quấn lấy họ nữa, cho hai người họ cùng trải qua thế giới hai người.

Thân Đông cảm giác dường như rất lâu họ chưa từng trải qua thế giới hai người, đi đâu cũng phải kéo con theo.
Cậu ngồi xuống ghế salon trên nhà ở tầng cao nhất mà Thịnh Khâu mới mua, lười biếng nhìn hắn xuống bếp bận rộn.

Một lát sau, cậu lượn vào nâng quai hàm nhìn người đàn ông trong bếp, cười nói: "Hàng năm ngày này anh đều tự nấu cơm, thật ra em cũng ăn đủ rồi, không còn mới mẻ nữa."

"Như vậy mới gọi là cuộc sống."

"Em không nghĩ đến cuộc sống."

"Đừng làm nũng."

"..." Thân Đông nhảy dựng lên, vừa mới chạy đến, Thịnh Khâu đã xoay mặt cho cậu một nụ hôn: "Ngoan."

Thân Đông không còn tức giận nữa, nói: "Hôm nay anh cho em quà gì?"

"Em đoán xem."

"Anh phải trả lời một câu hỏi của em, thế nào?"

"Không chơi."

Thân Đông đá hắn một cái, Thịnh Khâu lại hôn cậu một cái: "Sang kia chờ."

Thịnh Khâu rán bít tết, lúc đặt lên bàn vẫn đang xì xì. Lúc thường Thân Đông ăn chín bảy phần, hôm nay lại ăn chín hẳn. Đồ ăn vừa lên bàn, cậu không khách sáo giơ dao nĩa cắt một miếng, chưa kịp nhét vào miệng, Thịnh Khâu đã nhắc nhở: "Cẩn thận nóng." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Phù phù phù --" Thân Đông thổi mấy lần, lúc này mới đút vào trong miệng, tuy rằng không khác hàng năm là bao, thế nhưng Thân Đông vẫn khó kìm nén biểu cảm vui vẻ, Thịnh Khâu nhìn cũng vui vẻ theo, nói: "Lát nữa ra ngoài làm gì?"

"Không đi, nóng." Thân Đông nói: "Em muốn ở nhà xem phim."

Thịnh Khâu cũng đồng ý: "Vậy năm nay ở nhà."

Thân Đông bỗng nhai bít tết giương mắt nhìn hắn, Thịnh Khâu liếc mắt nhìn cậu. Cậu đẩy đĩa, chen sang ngồi cạnh hắn, mong chờ hỏi: "Quà của em đâu?"

"Những năm này toàn là anh trước, năm nay em trước."

Thân Đông trừng mắt lên, chốc lát bỗng cong môi cười, đắc ý ngồi thẳng, nói: "Cái này."

"Em?" Thịnh Khâu cười như có như không: "Năm đầu tiên em đã coi mình là quà tặng cho anh, tục quá, anh không thèm."

Thân Đông tức xì khói: "Anh nói ai tục?!"

Thịnh Khâu quả thực yêu vẻ xù lông của cậu chết đi được, nghiêng người hôn, thuận tiện cuốn đi dầu mỡ ở khóe miệng cậu. Thân Đông được hắn hôn, biểu cảm mềm mại đi, buồn bực nói: "Phiền anh."
Thịnh Khâu đút bít tết cho cậu, cậu ngoan ngoãn ăn hết, giục Thịnh Khâu, nói: "Năm nay không phải em, là cái khác, anh nhìn lại xem."

Cậu nhai đến phồng quai hàm, ưỡn cao sống lưng, dùng đôi mắt lấp lóe nhìn hắn.

Thịnh Khâu quan sát kĩ, nhìn eo cậu nói: "Hình như em béo lên."

Lúc thường vào lúc này Thịnh Khâu khẳng định đã bị cho một cái tát vào đầu, hiếm khi Thân Đông không chỉ không mắng hắn còn đắc ý lắc lắc người. Thịnh Khâu bỗng nhiên mở to mắt, ngẩng đầu nhìn cậu: "Có à?"

"Hừ hừ." Thân Đông đắc ý lắc lắc người.

Thịnh Khâu nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của mình, hắn lắp bắp nói: "Thật... ?"

"Có rồi." Thân Đông lại ăn, đắc ý nói: "Không thì sao em để anh rán bít tết chín kĩ được ~ "

Cậu vui vẻ, âm cuối cũng hơi cong lên.

Xong nhìn thấy Thịnh Khâu vẫn nhìn chằm chằm bụng mình mặt dại ra, lại vui sướng đẩy hắn một cái, nhắc nhở: "Quà của em đâu?"
Thịnh Khâu móc một tấm hình và... một tấm danh thiếp, ánh mắt vẫn không dời khỏi bụng cậu, ngơ ngác nói: "Victory, cho em."

Thân Đông thò đầu xem, mãi mới hiểu, bỗng vỗ bàn đứng dậy. Thịnh Khâu hoảng hốt tự động dời mắt khỏi bụng cậu: "Hóa ra anh lừa em!"

Thịnh Khâu nhanh chóng đứng lên cãi lại: "Anh không lừa em!"

Thân Đông cả giận: "Anh lừa em! Lâu như thế! Em nghi ngờ mà anh còn không nói thẳng cho em!"

"Anh chỉ muốn cho em niềm vui bất ngờ!" Thịnh Khâu thấy cậu muốn đánh, vội vàng kéo ghế ra định chạy, Thân Đông lại nhào lên.

Thịnh Khâu giật mình, nghĩ cậu có kết tinh tình yêu của họ, không thể xảy ra chuyện gì, đánh thì đánh đi, thế là giang hai tay ra đỡ cậu.

"Xem em đánh..." Thân Đông rơi vào trong ngực hắn, đột nhiên đổi giọng: "Em thích anh thế nào."

Thịnh Khâu: "..."
Thân Đông cười ngốc, nói: "Lần sau anh âm thầm làm công ty lớn như thế cho em, em sẽ yêu anh đến biển cạn đá mòn."

"..." Thịnh Khâu dìu cậu ngồi xuống ghế salon, lại cắt bít tết tiếp tục cho cậu ăn, cuối cùng vẫn nuốt xuống câu nói đã chuẩn bị kĩ càng đó. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

-- lúc trước đồng ý lấy lại đồ em bị mất đi, đây cũng là.

Vốn còn muốn làm vợ cảm động nhân cơ hội thuận tiện play gì đó, lúc này đành thôi.

"Thật ra anh cảm thấy biển cạn đá mòn vẫn ngắn quá."

Thân Đông phụt cười, ôm cổ hắn mềm mại nói: "Yêu anh vĩnh viễn ~ "

"..."

Thân Đông nâng mặt hắn lên, cả giận: "Anh làm gì mà cứ nhìn chằm chằm bụng em thế!"

Thịnh Khâu cười, chưa kịp giải thích, Thân Đông đã nghiêm túc hỏi: "Anh yêu em hay là yêu bụng em?"
"... Yêu em."

Thân Đông hết sức hài lòng, lại ăn một miếng bít tết, nói: "Con gái ra đời rồi em sẽ thương nó!"

Một cô con gái đổi một tòa núi vàng gì đó, quả thực quá đáng giá!

Thân Đông cười ngốc ha ha một lúc, Thịnh Khâu gật đầu liên tục: "Anh cũng sẽ thương nó."

"Không cho anh thương nó!"

"..."

"Anh phải thương em." Thân Đông nói: "Phải thương em nhất."

"..."

Thân Đông cau mày: "Biểu cảm gì thế?"

"... Sống không còn gì luyến... Tán thành!" Thịnh Khâu lại cho cậu ăn một miếng bít tết, nói: "Anh thương em, em thương con, ừm, phân công rất rõ ràng."

Thân Đông gật đầu, đắc ý, cậu cũng cảm thấy như thế.

Ăn bít tết xong, Thịnh Khâu tung tăng đi rửa bát. Thân Đông nằm úp sấp nhìn bóng lưng hắn một lúc, bỗng nhiên nói --

"Ừm... Em và con sẽ thương anh."

Thịnh Khâu quay mặt lại, không nhịn được cười răn dạy: "Làm nũng nữa sẽ ăn em."
END

Tác giả có lời muốn nói:

Vui vẻ gào một câu: Kết thúc rồi!! Con gái cũng sẽ vui vẻ ra trận!!! *lăn* cảm ơn tất cả mọi người! Đằng sau vẫn còn ngoại truyện ~

Bộ này còn rất nhiều chỗ thiếu sót, hy vọng tương lai càng viết càng tốt, cảm ơn!

Lời editor: 22/4/2022. Kết thúc thêm một bộ, cảm ơn mọi người đã đọc đến đây! Tạm biệt Đại Khâu và Đông Đông, hẹn gặp lại ở ngoại truyện ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.