Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 9



"Lang, băm." Thân Đông lạnh lùng nói, cũng không quản doạ ngốc ông lão, quay người đi.

Thịnh Khâu phản ứng lại, hai ba bước đuổi tới. Thân Đông đột nhiên không kịp chuẩn bị một quyền đập vào mặt hắn, gương mặt tái nhợt bởi vì phẫn nộ mà có huyết sắc: "Thịnh Khâu, đừng cho là tôi không biết cậu đang có ý đồ gì. Cậu cho rằng tìm một ông lang trung nói nhảm nhí hai câu tôi sẽ thích cậu chắc? Tôi cho cậu biết, không thể. Thủ đoạn này của cậu tôi thấy từ chỗ Mạc Vân Phân nhiều rồi, bỉ ổi!"

Thịnh Khâu như thể không cảm giác được đau đớn, lần thứ hai đuổi tới nắm được cổ tay của cậu: "Thân Đông! Em hãy nghe tôi nói!"

Mặt Thân Đông không hề cảm xúc nhìn hắn, phun ra một chữ: "Nói."

Thịnh Khâu phản ứng một chút.

Từ lúc bắt đầu đầu óc của hắn vẫn luôn nằm ở trạng thái trống rỗng, chuyện này quá nằm ngoài dự liệu của hắn, cho nên hắn vò đầu một hồi, nhất thời không nói tiếng nào. Thân Đông cười lạnh một tiếng, vặn cánh tay hất tay hắn ra.

Thịnh Khâu biết lúc này không thể để cho cậu đi, đột nhiên bước lên hai bước toàn thân chặn ở trước mặt cậu, nói: "Tôi chưa từng kết phường với bất kì ai để lừa em, chuyện như vậy tôi cũng là lần đầu, tôi cũng chưa hề nghĩ tới..."

"Cho nên?"

"Cho nên..."

"Dù thật sự có, tôi cũng sẽ không sinh cho cậu." Thân Đông sờ môi siết chặt ngón tay, móng tay bấm lòng bàn tay đau nhói. Cậu chậm rãi nói: "Dù là thật, tôi cũng sẽ xoá sạch."

Mặt Thịnh Khâu đột nhiên tái nhợt.

Thân Đông vòng qua hắn, chặn một chiếc taxi chạy tới, "Bệnh viện nhân dân Đệ Nhất."

Thịnh Khâu đứng tại chỗ, mãi đến tận khi xe taxi nhanh chóng đi hắn mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, nhanh chóng vọt tới ông lão vô tội bị mắng: "Bác sĩ Trầm, ông mới chẩn, là thật?"

Bác sĩ Trầm bị dọa sợ, tim vẫn đập nhanh, sau khi nghe xong nhíu lông mày: "Ông làm nghề y nhiều năm như vậy, cháu cảm thấy ông có thể chẩn sai?"

"Nhưng, nhưng em ấy... em, em ấy là giới tính thứ ba?"

"Thân thể và dáng dấp cũng có thể nhìn ra, chẳng lẽ cháu mù à?" bác sĩ Trầm nói xong, rồi nói tiếp: "Nếu con là của cháu, lúc hai đứa sinh hoạt vợ chồng cháu cũng có thể phát hiện, đàn ông và giới tính thứ ba là hoàn toàn khác nhau."

Thịnh Khâu giật giật đôi môi, giờ sinh vật trên lớp đã từng nói qua bí mật liên quan đến giới tính thứ ba. Giới tính thứ ba đồng thời đầy đủ bộ phận sinh dục trong ngoài của hai giới nam nữ, nhưng cũng không có thời gian hành kinh, có thể mang thai. Sinh lý đặc thù của họ làm cho họ nghiêng về lựa chọn tìm đàn ông. Chuyện buổi tối hôm đó lần thứ hai hiển hiện trong đầu, Thịnh Khâu đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô: "Trên chứng minh thư của em ấy là..."

Bác sĩ Trầm nói: "Ông đây cũng không biết, cháu phải hỏi ba mẹ nó, làm cái gì phải cố ý che giấu."

Trong xã hội hiện đại người người bình đẳng, giới tính thứ ba cũng sống yên bình mà hạnh phúc, khác với thời cổ đại, bọn họ không phải nô lệ, cũng không kém người một bậc. Tuy rằng phần tử tội phạm vẫn như cũ có uy hiếp với họ, mà so sánh với nữ giới, bọn họ hiển nhiên an toàn hơn nhiều.

Rốt cuộc là xuất phát từ nguyên nhân gì, phải che giấu giới tính của cậu?

Mà bây giờ không phải là thời điểm nghĩ chuyện này, Thịnh Khâu lập tức xông ra ngoài.

Không quản Thân Đông có tin lời bác sĩ Trầm nói hay không, cậu nhất định sẽ đến bệnh viện làm kiểm tra hoặc là... nạo thai.

Thịnh Khâu cảm thấy viền mắt nóng lên, tuyệt đối không thể để cho cậu làm như vậy. Thật vất vả, thật vất vả hắn có cơ hội tóm lấy cậu.

Hắn nắm chặt vô lăng, quay đầu đạp mạnh chân ga!

Thân Đông lâm thời thay đổi chủ ý đến một bệnh viện nhỏ, tới nơi mới phát hiện túi tiền và điện thoại di động đều quên ở trên xe Thịnh Khâu. Cậu mượn điện thoại di động của tài xế gọi điện thoại cho phòng làm việc của mình. Trương Tiểu Khai nghe ngay: "Sếp! Sao hôm nay anh không đi làm? Gọi điện thoại cũng không nghe."

"Mất điện thoại rồi." Thân Đông nói địa chỉ của mình, nói: "Cậu chuyển phí cho tài xế cho anh, sau đó cầm ít tiền mặt đến đây."

Đợi đến khi Trương Tiểu Khai chạy tới, Thân Đông đang ngồi ở cửa hàng trà sữa sờ cốc ngẩn người.

"Sếp." Trương Tiểu Khai đi tới, Thân Đông nhận lấy tiền mặt, nói: "Cậu về đi."

"Anh đây là..." vẻ mặt Trương Tiểu Khai vô cùng nghi hoặc. Thân Đông nói: "Làm sao?"

"Sắc mặt anh tệ lắm, có phải là bị bệnh hay không?" Trương Tiểu Khai buồn bực, liếc mắt nhìn đá bốc hơi lạnh, nói: "Dạ dày anh không tốt, cũng đừng uống đá..."

"Lăn."

"..." Trương Tiểu Khai thấy sắc mặt cậu khó coi, nhất thời không dám nói lời nào, ngoan ngoãn quay người lăn ra ngoài.

Tay Thân Đông không nhịn được sờ sờ bụng mình, cậu lại nhìn một chút chỉ uống một hớp đá, cuối cùng một lần nữa gọi một ly nước táo nhiệt độ bình thường, cầm lên đi ra ngoài.

Bệnh viện nhỏ cũng phải xếp hàng, Thân Đông làm kiểm tra xong, yên tĩnh ngồi trên ghế dài chờ kết quả.

Cậu không chờ quá lâu, thấy cô y tá cầm tờ giấy đi tới: "Phôi thai phát dục rất tốt, nhưng anh phải chú ý nghỉ ngơi, phương diện ẩm thực cũng phải chú ý, không thì có nguy hiểm sẩy thai."

Nói xong, cô cười nói: "Chúc mừng."

Thân Đông mặt không hề cảm xúc nhận lấy tờ kiểm tra, hỏi: "Chỗ các cô có nạo thai không?"

Cô y tá giật mình nhìn cậu, nói: "Chỗ chúng tôi kỹ thuật không đủ cao, giới tính thứ ba nạo thai có nguy hiểm khá lớn, phỏng chừng tiệm thuốc cũng sẽ không bán thuốc cho anh..."

Thân Đông đứng lên sải bước đi ra ngoài.

Hết thảy tất cả đều có thể giải thích.

Tại sao không quản cậu làm gì tốt, Thân Bỉnh đều chưa bao giờ vui vẻ, ông ta chỉ không ngừng mắng Thân Mạc không bằng cậu, nhưng xưa nay không quan tâm mình làm tốt hay xấu.

Không có chút nào quan tâm.

Không quản cậu ưu tú hay là kém cỏi, đối với Thân Bỉnh cũng có cũng được mà không có cũng được.

Bởi vì cậu là giới tính thứ ba.

Ánh nắng tháng sáu nóng như bếp lò, Thân Đông lại lạnh cả người. Cậu tản mạn không mục đích dưới ánh mặt trời, đi ngang qua một tiệm thuốc, đứng lại nhìn một phút chốc, lại đi.

Mẹ cậu yêu cầu cậu tương đối cao, luôn muốn cậu ưu tú, lại ưu tú hơn nữa, bây giờ nghĩ lại, đại khái là lo cậu bị vứt bỏ.

Thân Đông đi không biết bao lâu, bị ánh nắng chiếu choáng váng đầu hoa mắt, lòng bàn chân thoát lực.

Nhất thời cậu phẫn nộ vừa bi thương, cậu không hiểu tại sao lúc trước phải che giấu giới tính của cậu làm gì? Làm đàn ông sống ba mươi năm, đột nhiên có một ngày có người đến nói cho cậu biết, cậu là giới tính thứ ba, vẫn là dưới tình huống không thể lựa chọn không thể phòng bị.

Buồn cười quá.

Thiệt thòi cậu lúc đó còn cười Mạc Vân Phân ngu xuẩn.

Ngu xuẩn nhất thật ra là cậu.

Thì ra tất cả mọi người biết... Mạc Vân Phân cũng biết, bà ta đã từng động sát tâm với cậu, mà sau đó đột nhiên từ bỏ, đại để cũng là biết cậu thật ra là giới tính thứ ba, không uy hiếp gì được với Thân Mạc.

Lúc bà ta nhìn cậu nỗ lực đã nghĩ gì? Có phải là cảm thấy dáng vẻ cậu liều mạng trông như thằng hề không?

Trong đầu Thân Đông không ngừng nghĩ bậy nghĩ bạ, cơ hồ cũng bị hết thảy tâm tình tiêu cực che hết.

Một tiếng thắng xe chói tai truyền đến, cậu mặt không hề cảm xúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt thất kinh của chủ xe.

Xe miễn cưỡng dừng lại ở trước mặt cậu.

Thân Đông không thấy chủ xe chửi rủa, chậm rãi xuyên qua đường cái, một chiếc xe dừng ở bên cạnh cậu, từ trên xe bước xuống là một người quen thuộc.

"Vân Dương..."

"Đông Đông!" Vân Dương là bạn thân của cậu, Vân gia và Thân gia là thế giao, quan hệ của hai người luôn luôn không tệ. Tuy rằng Thân Đông hay xem thường người, nhưng đối với thằng bạn thân chơi từ nhỏ này ngược lại là chưa từng nói móc bao giờ.

"Cậu làm cái gì thế? Như du hồn." Hắn vừa mới lướt qua lại lùi về, mới nhìn thấy Thân Đông suýt nữa bị đâm xe cũng sợ gần chết.

Thân Đông lẳng lặng nhìn hắn, trước mắt đột nhiên đen kịt một màu, cậu không chịu được nữa ngã xuống.

Lúc tỉnh lại người đã ở bệnh viện, Vân Dương an vị ở bên cạnh cậu, thần sắc phức tạp nhìn cậu, rất rõ ràng đang nhìn tờ giấy khám trong tay.

Thân Đông nhàn nhạt nói: "Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi."

"Tiên sư nó, con mẹ nó nếu tớ biết cậu là giới tính thứ ba đã hỏi xin ba tớ cho cưới cậu rồi!"

Thân Đông cong cong khóe miệng, nhàn nhạt nhìn sang: "Hóa ra tớ được hoan nghênh đến thế."

"Đừng mẹ nó phí lời!" biểu tình Vân Dương nhìn qua như thể cây bắp cải mình khổ cực trồng bị heo ủi: "Con là của ai? Bà hai biết không? Ba cậu biết không?"

"Cậu hỏi nhiều câu như thế, tớ phải trả lời cái nào trước?"

"Cái đầu tiên!"

Thân Đông mím môi, ánh mắt nghiêm túc: "Không quan trọng, dù sao cũng phải xoá sạch."

Vân Dương sững sờ, Thân Đông nói: "Đây là đâu?"

"Bệnh viện nhân dân Đệ Nhất..."

"Đi sắp xếp nạo thai cho tớ." Thân Đông quay mặt sang, nói: "Nạo xong cậu có cưới tớ không?"

Vân Dương: "..."

Thân Đông phụt cười một tiếng: "Tớ còn tưởng rằng cậu thích tớ bao nhiêu cơ."

"Dù cậu không nạo thai tớ cũng cưới cậu." Vân Dương cau mày nói: "Có phải là tên khốn kiếp kia không chịu chịu trách nhiệm không? Nếu cậu đồng ý, hôm nay tớ lập tức tới chỗ ba cậu."

Thân Đông nhìn hắn một phút chốc, mới nói: "Vân Dương, đi sắp xếp nạo thai cho tớ, nạo xong nói tiếp."

Cậu liếc như thế làm Vân Dương nuốt nước miếng một cái. Không thể phủ nhận, Thân Đông lớn lên rất đẹp, đẹp đến yêu nghiệt. Chỉ xem khuôn mặt này, người muốn ngủ cậu không biết có bao nhiêu.

"Không phải... Cậu đừng đùa tớ, anh em chúng ta nhiều năm như vậy, cậu khó xử tớ khẳng định giúp cậu, nhưng cậu đừng đùa tớ, tớ sẽ tưởng thật."

"Tớ nói thật." Thân Đông nhẹ giọng nói: "Nếu cậu nguyện ý, chúng ta sẽ thử xem."

"Vậy cũng không cần thiết nạo thai, nạo thai thương tổn quá lớn cho thân thể." Vân Dương kéo tay cậu, nói: "Đông Đông cậu đừng khổ sở, nếu cậu cần tớ, tớ, tớ sẽ đổ vỏ thay cho con cậu."

Trong phòng bệnh an tĩnh vài giây, cửa đột nhiên bị người đẩy ra. Trên trán Thịnh Khâu thấm mồ hôi hột, xanh mặt đứng ở đó: "Tôi không đồng ý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.