Tu La Giới Chí Tôn

Chương 66: Linh Hồn Phán



Âm thanh vang vọng khắp cả sơn cốc rồi truyền ra bên ngoài nhưng đáp lại nàng chỉ là một mãnh yên lặng rồi sau đó là tiếng bàn tán cùng chế nhiểu của Đoạn gia cùng Nhậm gia.

- Võ Thừa.. hừ con mẹ nó là tên nào để nử nhân xin đẹp như vậy lại kêu lên.. là đấng cứu thế à.. hé hé.. là tiểu tình nhân của con bé này sao, hắn bây giờ có lẻ đã hận không thể mau chóng chạy chốn khỏi bàn tay chúng ta đi a.. hahaha

Hét xong cảm giác đau đớn từ trước ngực chổ hai mũi phi tiêu đánh trúng lại truyền đến một hồi đau nhứt nàng thoát lực lão đảo sấp ngã nhưng nàng lại cố gắn trụ lại ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía Đoạn gia.

Nhậm Đạt Cầu gian nang bò dậy đem trong túi một bình đan dược ăn vào rồi gương mặt giữ tợn cầm loan đao trong tay từng bước tiến về phía Lưu gia mấy người còn lại.

- Ta phải giết các ngươi..

Tay trái hắn không biết từ lúc nào cầm một nắm ám tiêu hắn không chút chần chờ ném về phía Mị Nhi đám người.

- Ngươi...

Đoạn Thanh đồng tử co rụt lại hắn định xong lên ngăn lại nhưng đã muộn. Gương mặt Nhậm Đạt Cầu hiện lên vẻ hung ác..

- chết... chết hết cho ta....

Hắn nghiến găn câm tức vì một màng tự bạo của Hạng Ba hắn xuýt mất mạng. Nếu hắn không có nội giáp hộ thân cơ hồ đã chết, hắn hận a..

Lưu Mị Nhi ngơ ngẩn nhìn phi tiêu bay tới, nadng miễm cười chu chát nhấm mắt chờ đợi thời khắc của mình đột nhiên vài bóng người lao ra chắn trước mặt nàng chỉ nghe âm thanh xoẹt vài tiếng rồi ba bóng người ngã quỵ xuống đất.

Hai thiếu nử cùng một thanh niên ngã xuống Tuyết Mai lúc sấp ngã vẫn quay lại nhìn Mị Nhi gượng nói.

- Chạy... mau...

Nói xong nàng ngã xuống

- không.....

Nước mắt Mị Nhi nhiều hơn cả suối nàng lắc đầu hét thảm.

- Lũ ghê tởm ta liều với các ngươi.

Nàng khổ sở quơ cây trường tiên trong tay được vài cái nhưng rồi cây roi da cũng bay ra khỏi tay nàng cả người thoát lực. Ánh mắt mơ hồ nhìn về nơi sâu trong sơn cốc nàng chỉ thấy một màu đen bao trùm cả trời đất, nàng ngã xuống.

- Lại đở à. Vậy ta còn rất nhiều này các ngươi dậy mà đở tiếp.

Vừa nói hắn vừa vung thêm một nắm phi tiêu về phía Mị Nhi.

Khoảng khắc đó Đoạn Thanh cắn răng định tiến lên đở nàng chợt nghe bên tay âm thanh gấp gáp của Đoạn Trường Hồng.

- Dừng lại..

Bụp... bụp... bụp

Âm thanh phi tiễn va chạm vào thứ gì đó rồi lại bật ngược trở ra chỉ thấy một tấm thuẩn hình thoi với đồ án hoa văn phứt tạp chắn phía trước Mị Nhi,

Cùng lúc đó một bàn tay to thô gáp đở lấy bờ vai nhỏ nhắn cùng một tay ôm qua vòng eo của Mị Nhi đở lấy nàng. Ánh mắt Mị Nhi đã rất mơ hồ nàng thấy một gương mặt có phần xa lạ lại quen thuộc trước mắt mình, nàng vô thức đưa tay ngọc thon dày lên chạm vào gương mặt đó nhưng đưa lên được một nửa thì nàng vô lực rơi tay xuống miệng chỉ nói được thì thào hai chử.

- Võ Thừa

Rồi nàng ngất đi.

Võ thừa gương mặt nhìn nàng co phần thấy có lỗi dẫu sau đội ngủ của hắn cũng là đồng bạn với nàng tiến vào đây tác chiến. Thời gian hắn nhận truyền thừa của Đổ Khải bao lâu hắn cũng không biết nhưng khi hắn tĩnh dậy nhanh chóng chạy ra thì tất cả đả thành ra thế này. Hắn thủ thỉ bên tay Mị Nhi.

- Ta xin lỗi a... ta sẽ đưa ngươi về gia tộc của mình.

Võ thừa nói xong hắn nhìn về phía ngực Mị Nhi đang rĩ máu có màu đen hắn tuy ngốc cũng biết đây là nàng đã trúng độc. Ngón tay điểm vài cái lên ngực Mị Nhi ngăn độc phát tác sau đó hắn lấy đan dược tinh gia cho hắn cho nàng ăn vào làm xong hết thảy hắn đặt nàng nằm tựa lên xác ba người Lưu gia ánh mắt nhìn ba người đã chết cùng quét mắt một vòng chiến trường thấy ba con khỉ cùng rất nhiều người đã chết còn lại một con khỉ cũng đang rất yếu ớt nằm thoi thóp bên kia.

Từ khi Võ Thừa xuất hiện đột ngột quá nhanh làm cho tất cả trở nên vô cùng đề phòng. Ai nấy ánh mắt đều tập trung trên người Võ Thừa khi linh thức cùng thần thức quét tới có thể nghe thấy âm thanh hít khí lạnh vang lên.

Bọn họ không tài nào nhìn ra được tu vi của võ thừa thần thức dò đến giống như một mãng sương mù trắng xóa không có điểm cuối.

- người... người này..

Võ thừa vẫn không động đứng nhìn hết thẩy một vòng lướt qua tất cả hể hắn nhìn đến người nào da đàu người đó có cảm giác như có một đàn kiến đang bò qua da đầu, khoảng khắc nhìn đến Đoạn Trường Hồng võ thừa nhíu cập chân mài gậm của hắn xuống nhưng cũng không lâu rồi hắn đưa ánh mắt về phía Nhậm Đạt Cầu trước mặt.

- Trên người ngươi... có khí tức ta vô cùng chán gét.

Lời vừa nói xong Võ thừa đôi mắt trừng trừng nhìn về phía Nhậm Đạt Cầu. Nhậm Đạt Cầu đồng tử co lại hắn muốn nói gì nhưng cảm giác linh hồn mình như rơi vào một vực thẩm không ngừng vô lực rơi xuống xung quanh hố xâu kia là cảnh tượng từ trước đến nay làm vô số việc ác của hắn, giết người, hãm hiếp, cướp của... tất cả tất cả xoay vòng

Mọi người chỉ thấy Nhậm Đạt Cầu Khi nhìn võ thừa bổng đứng yên đôi mắt hắn mở to nhưng đồng tử thì co rút càng lúc càng nhỏ miệng hắn vẫn không khép lại được đến khi đồng tử màu đen co lại nhỏ hết cở rồi biến mất thay vào đó chỉ là một màu trắng thì hắn vẫn dữ tư thế đứng đó giống như một pho tượng.

Mọi chuyện nói thì dày nhưng từ lúc võ thừa trừng mắt nhìn nhậm đạt cầu chỉ qua 3 giây. Võ Thừa từng bước tiến lên rồi đi ngan qua Nhậm Đạt Cầu hắn không dừng lại chút nào tiếp tục đi qua như không có việc gì nhưng mọi người ai nấy đều hít thở nặng nề vì họ đả không còn cảm nhận được khí tức sự sống của Nhậm Đạt cầu nữa.

Đoạn Trường Hồng cũng không ngoại lệ, hơn ai hết hắn vừa rồi có thể nhìn ra chút manh mối chỉ có thể là..

- Linh Hồn Tông Sư, không có lẽ còn mạnh hơn, người này..

Chỉ những người như vậy mới có khả năng Phán Xét Linh Hồn như vậy.

- một cái ánh mắt giết người, con mẹ nó còn đánh cái rắm à. Chạy.. chạy mau.

Có người hoảng hốt hô lên đinh quay lưng bỏ chạy thì bị đồng đội kéo lại.

- Chạy con mẹ ngươi à. Đoạn gia chủ còn sờ sờ kìa.

Có người vừa nói xong chỉ thấy Đoạn Trường Hồng nhanh như chớp nắm lấy Đoạn Thanh còn đang thất thần hóa thành một đạo Lưu quang phóng đi bỏ lại tất cả mọi người. Võ thừa nhíu mài. Những tên gia chủ của một gia tộc cơ hồ đều là hồ ly vừa thấy tình hình không ổn liền rút lui chạy trốn, võ thừa nhìn theo hướng của Đoạn Trường Hồng rời đi cũng không truy kích hắn chỉ nhíu mài một cái rồi liếc nhìn toàn bộ những người còn lại.

- Vực Giới Tán.

Một kết giới lập tức lan rộng ra toàn bộ chu vi sơn cốc tất cả mọi người bên trong nhất thời tráng đổ mồ hôi hột, những người vừa dùng pháp khí định phi thân bỏ trốn vừa bay lên được vài mét thì ngã nhàu xuống đất không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ thấy trong cơ thể không còn chút xíu linh lực nào ánh mắt càng sợ hãi nhìn võ thừa.

Võ thừa lại trừng mắt Phát Xét Linh Hồn lại thi triển quét ngan một vòng rồi hắn thu hồi vực giới tán tất cả hơn 30 người chỉ còn không quá 5 người ngơ ngẩn bò dậy lại có cảm giác vận dụng được linh lực bọn họ nhanh chóng chạy hết sức lực rời khỏi nơi này hận không thể có thêm một chân để chạy được nhanh hơn. Vừa chạy bọn họ vừa hét lớn.

- Xin tha mạng a. Xin tha mạng..

rất sợ võ thừa lại ra tay giết họ. Võ thừa cũng không đuổi giết chỉ lẳng lặng nhìn xung quanh tất cả những người chết đều giống Nhậm Đạt Cầu đôi mắt không có tròng đen chỉ một màu trắng đục. Bọn họ chết cũng không nghĩ được vì chính ác nghiệp mà mình gây ra hôm nó ở trong linh hồn tàn phá khiến linh hồn chìm vào vô tận tội lỗi mà không còn ý thức sống. Những người lúc nảy không chết là vì họ không có ác niệm trong người. Đều này cũng không thể giải thích chỉ có chấp niệm đặt thù của Võ Thừa mới có thể làm ra như vậy.

Võ thừa đi đến Mị Nhi gương mặt hắn lại hiện lên nét bối rối sau đó hắn bế nàng vào trong động phủ của Đổ Khải.

‐---- như đã nói chư vị ạ. Vợ ta sấp lâm bồn a, phàn ra chương mới có hơi chậm và thô ta sợ chư vị đợi lâu nên chưa sửa kịp chỉnh tả, nếu có gì không hiểu qua 1.2 ngày ta sẽ sửa lỗi lại a. Chớ trách chớ trách.. ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.