180: Cố Nghị Tới Rồi
"Cố Ưu Mặc ta hôm nay chỉ muốn đón công chúa trở về, không có ý gì khác.
Nhưng nếu Nam Uyên quốc nhất quyết ngăn cản, vậy Cố Ưu Mặc ta sẽ chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng, cho dù phải bỏ cả cái mạng này cũng không sợ hãi!"
Lời nói của Cố Ưu Mặc giống như sấm rền vọng khắp hoàng cung Nam Uyên quốc lọt vào tai mỗi người, khiến không ít kẻ phải kinh hoàng thất sắc, nuốt nước bọt khan.
Cố Thiên Mệnh tay nắm Kinh Hồng kiếm đứng sóng vai cùng Cố Ưu Mặc, ánh mắt thờ ơ nhìn xuống vạn vật quét qua văn võ bá quan cùng quân thượng và thái tử Nam Uyên quốc.
Mi mắt Mạc Diệu Lăng như họa, con ngươi lấp lánh ánh nước nhìn xuống Cố Ưu Mặc bá đạo bên dưới, cõi lòng run rẩy không ngừng, cuối cùng nở một nụ cười ngọt ngào mà người khác không thể nào lý giải nổi.
Chỉ là nụ cười này của nàng ấy lộ ra vô hạn bi thương và sầu muộn.
“Uy nghiêm của Nam Uyên quốc ta không thể dễ dàng bị xâm phạm!”, quân thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam đè nén lửa giận đan xen chấn động cuộn trào trong lòng, hít sâu một hơi, sau đó gầm lên một tiếng.
Nghe vậy, chúng tướng sĩ Nam Uyên quốc đều siết chặt đao sắc trong tay, không màng sống chết lao từng bước ép sát về phía Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc.
Chỉ cần hoàng lệnh phát ra, cho dù là thiêu thân lao vào biển lửa, họ cũng trả giá bằng mọi thứ để bảo vệ quốc uy Nam Uyên quốc.
Các võ tướng của Nam Uyên quốc cũng chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Theo nhìn nhận của họ, cho dù bọn họ bắt tay chiến đấu, cũng phải khiến hai người họ lưu lại thây xác lại Nam Uyên.
Rốt cuộc đây đã không phải là chuyện của một người nữa, mà liên quan tới thể diện của toàn bộ Nam Uyên quốc.
Các sứ thần và những người khác ở một bên nhìn bầu không khí càng lúc càng kịch liệt ngột ngạt này thì bất giác vội lùi mấy bước về sau.
"Đáng tiếc một nhân vật với tài năng vô song như vậy sợ rằng phải đặt dấu chấm hết cho một cuộc đời rực rỡ tại đây rồi", một người nào đó trong đám đông thầm tiếc thương.
"Thật không hổ danh là Cố gia của Thiên Phong quốc, lớp lớp anh tài mà!"
Vô tình sứ thần các nước lại trở thành khán giả cho sự việc này, tuy rằng họ hy vọng hai người Cố Thiên Mệnh có thể sống sót nhưng lại lo lắng sẽ bị liên lụy từ lửa giận của Nam Uyên quốc nên nội tâm vẫn trôi nổi ở trạng thái thấp thỏm không yên.
Phương Thanh, tướng quân Nam Uyên quốc bị Cố Ưu Mặc đánh bại rất nhanh đã được các tướng sĩ bao bọc che chở lại, để tránh lặp lại một màn chém chết không nhắm mắt như Trác Nguyên Châu vừa rồi.
Đó không đơn giản chỉ làm tổn hại tới sức mạnh tổng hợp của Nam Uyên quốc mà còn là một việc cực kỳ mất mặt.
Đột nhiên ngay khi quân thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam muốn phất tay ra lệnh thì từ cổng lớn đại điện hoàng cung truyền tới một trận huyên náo.
Rầm rập...!
Một loạt tiếng bước chân vững vàng gấp rút tràn vào khiến cho rất nhiều người tò mò quay đầu nhìn lại.
"Chuyện gì xảy ra vậy?", nghe tiếng ồn ào bỗng dưng truyền tới này, có người nhíu mày nhỏ giọng hỏi.
Ở lối vào của đại điện hoàng cung, một đám đông sứ thần bị chen lấn ra thành một lối nhỏ.
Mọi người nhốn nháo nhìn sang, chỉ thấy một ông lão mặc áo giáp đen, tay cầm thương bạc, khí thế hùng dũng đi tới.
Bên cạnh ông lão còn có một ông lão lưng còng mặc áo giáp khác nữa.
Mà phía sau ông lão theo sát khoảng ba mươi người đàn ông mặc áo bào màu đen.
Hai người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc nhìn ông lão sải bước đi tới đều ngơ ngác.
"Ông nội!", cho dù tâm tính trầm ổn như Cố Thiên Mệnh khi nhìn tới ông lão khoác áo giáp đang rảo từng bước lớn đi tới kia cũng không tránh được có chút xao động, kinh ngạc thốt lên một tiếng.
"Cha, sao người lại tới đây?", Cố Ưu Mặc cũng không khỏi ngỡ ngàng, vẻ cao ngạo cùng sát khí ngút ngàn vừa rồi thoáng chốc bị thế chỗ bởi sự ngạc nhiên cùng khiếp sợ.
Không sai, ông lão đó chính là Cố Nghị, ông cụ Cố.
Ông cụ Cố khoác chiếc áo giáp màu đen cùng mình chinh chiến khắp các chiến trường nhiều năm trước, tay nắm thương bạc màu đen kịt từng khiến vô số kẻ thù hùng mạnh phải run sợ, mái tóc trắng như cước không gió tự bay, vô cùng bá đạo.
“Nam nhi Cố gia ta đều đến hoàng cung Nam Uyên quốc tham quan rồi, lão già như ta làm sao có thể vắng mặt?”, ông cụ Cố nhìn Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc vẫn bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó mặc kệ tình huống căng thẳng hiện tại, phá lên cười nói.
Để đuổi kịp Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc, ông đã phải lên đường thông đêm suốt vài ngày mới kịp thời chạy tới hoàng cung Nam Uyên.
Dịch bá hôm nay đã không còn dáng vẻ ông lão bình thường như ở Cố gia lúc đầu nữa, ông ấy cũng mặc một bộ áo giáp sáng loáng màu đen bạc, hơi thở hào hùng tỏa ra, vậy mà là tu vi Địa Huyền sơ kỳ!
“Dịch bá, ông cũng tới rồi”, Cố Thiên Mệnh đưa mắt nhìn Dịch bá đứng cạnh ông cụ Cố, trong lòng không khỏi dâng lên một tia ấm áp, kính trọng gọi một tiếng.
“Vâng, ta đến xem công tử và nhị gia”, Dịch bá chậm rãi lộ ra một nụ cười từ ái, gật đầu dịu giọng đáp lại Cố Thiên Mệnh.
Cuộc đối thoại giữa hai người họ rất đơn giản nhưng lại đi thẳng vào trái tim như vậy..
Khi nhìn tới ông cụ Cố, ánh mắt quân thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam không khỏi co rụt lại, tựa hồ có chút dao động. Ông ta đã rất nhiều năm rồi không nhìn thấy ông cụ Cố đứng trước mặt mình trong bộ áo giáp này.
Nhớ lại năm đó, thời điểm Thiên Phong quốc được hình thành lên chưa lâu với muôn vàn bấp bênh bủa vây.
Có một người tựa như chiến thần từ trên trời giáng xuống, tay cầm thương bạc đen tuyền, đánh đông dẹp tây, khiến vô số kẻ địch hùng mạnh phải khiếp sợ, từ đó thiết lập nên nền tảng vững chắc cho Thiên Phong quốc.
“Cố lão tướng quân, nhiều năm không gặp, vẫn ổn cả chứ?”, chỉ trong thoáng chốc, vẻ uy nghiêm hoàn hảo thường ngày của Hiên Viên Nam lại khôi phục, nhìn ông cụ Cố hỏi, vốn dĩ mệnh lệnh giế t chết Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc đã sắp phun ra cũng tạm thời gạt sang một bên.
“Lão tướng, Cố Nghị, tham kiến quân thượng Nam Uyên”.
Ông cụ Cố tiến lên vài bước, khí thế hùng hổ của ông khiến vô số tướng sĩ Nam Uyên xung quanh phải lùi lại nhường ra một con đường. Sau đó ông hơi khom lưng, chắp tay nói với Hiên Viên Nam.
Nhìn thân thể vẫn tráng kiện như xưa của ông cụ, Hiên Viên Nam không khỏi chìm vào vào dòng hồi ức.
Cát vàng trải dài, khắp cánh đồng rải đầy xác chết.
“Cố Nghị, rời khỏi Thiên Phong quốc đầu quân cho trẫm đi!”
Một người đàn ông trung niên đáp: “Cảm tạ quân thượng Nam Uyên đã coi trọng, mạt tướng Cố Nghị tự biết thực lực bản thân có hạn, không dám bôi nhọ uy danh của Nam Uyên quốc”.
“Vị đó của Thiên Phong quốc đáng giá để ngươi bảo vệ bằng cả tính mạng như vậy sao? Tại sao?”
“Ngài ấy là huynh đệ sinh tử của mạt tướng, tuy rằng hiện tại là quân thượng Thiên Phong quốc ngạo nghễ nhìn xuống muôn dân, nhưng mạt tướng vẫn muốn giữ vững niềm tin và phần tình cảm này của bản thân”.
“Nếu đã như vậy thì quên đi. Từ nay về sau, Thiên Phong quốc phải giao nộp thuế khóa cho Nam Uyên quốc ta, trẫm nể trọng Cố Nghị ngươi một đời anh dũng, sẽ không xâm phạm tới Thiên Phong quốc”.
“Mạt tướng đa tạ quân thượng Nam Uyên, thay mặt trăm triệu dân chúng của Thiên Phong quốc, cảm tạ quân thượng”.
“Cố Nghị, nếu có một ngày nào đó ngươi nghĩ thông suốt, trẫm ở hoàng thành Nam Uyên đợi ngươi tới. Cổng lớn của Nam Uyên vĩnh viễn mở rộng chào đón ngươi!”
“Cảm ơn sự yêu quý của quân thượng, nhưng có lẽ mạt tướng không có phúc phận này”.
“Cố Nghị, trẫm chờ ngươi”.
Sau đó, cát vàng cuộn bay, quân thượng Nam Uyên dẫn theo đại quân vạn người rời khỏi biên giới Thiên Phong quốc, chỉ lưu lại vô số thi thể và máu tươi nồng nặc phía sau.
Hiên Viên Nam chậm rãi chớp mắt, không khỏi nhớ tới một màn mấy chục năm trước, nội tâm phức tạp tới cực điểm.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Cố Nghị cuối cùng cũng tới rồi…
“Ngươi già rồi”, Quân Thượng Nam Uyên quốc nhìn xuống Ông cụ Cố đầu tóc bạc trắng, trầm ngâm mở miệng nói.
“Nhiều năm chinh chiến, thân thể lão tướng đã sớm suy tàn, già rồi cũng là đỗi bình thường, đa tạ Quân Thượng Nam Uyên quốc đã quan tâm”, Ông cụ Cố tuy rằng thoạt nhìn yếu đuối, nhưng ở đây lại không có ai dám xem thường ông ấy.
Văn võ bá quan cùng vô số tướng sĩ của Nam Uyên quốc khi nhìn Ông cụ Cố đều không khỏi cảm thấy từng trận lạnh lẽo vô cùng.
Họ dường như mơ hồ nhớ ra, Cố Nghị một người một thương chắn trước vạn quân, uy phong bát phương, chấn động đến trời xanh. Chính bởi vậy, bởi vì có Ông cụ Cố tồn tại, mới có Thiên Phong quốc ngày hôm nay.
Năm đó, Thiên Phong quốc vừa mới thành lập, Nam Uyên quốc cũng rình rập như hổ rình mồi, ngày đêm tính toán thôn tính.
Nhưng vào lúc này, Cố Nghị đơn thương độc mã đứng ở biên cương, quát lớn chấp nhiếp trăm vạn quân địch. Hơn nữa, Cố Nghị chỉ dựa vào tu vi cảnh giới Địa Huyền trung kỳ của bản thân, kiên cường chống lại mười chiêu của cường giả cảnh giới Địa Huyền hậu của Nam Uyên quốc.
Trận chiến đó, thiên hạ chấn động, Nam Uyên quốc không khỏi nổi lên lòng yêu mến nhân tài, sau đó nhìn thấy núi thây vô tận cùng khí khái anh hùng của Cố Nghị, liền không dám xuất binh xâm phạm Thiên Phong quốc nữa.
Trong một thoáng, đã qua nhiều năm như vậy, dũng tướng tóc đen trung niên phiêu diêu năm đó, đã biến thành ông lão đầu tóc bạc trắng. Hiên Viên Nam trầm mặc hồi lâu, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào hỏi: “Cố Nghị, hành động hôm nay, là do Thiên Phong quốc gây ra hay sao?”
“Quân Thượng Nam Uyên quốc nói sai rồi, sự việc lần này chỉ do Cố gia ta gây ra, lão tướng đã từ chức tướng vị ở Thiên Phong quốc, Cố gia cách đây không lâu cũng đã rời khỏi Thiên Phong quốc”.
Ông cụ Cố không kiêu không hèn ngẩng đầu chăm chú nhìn Hiên Viên Nam, trả lời: “Hết thảy hậu quả, đều do Cố gia ta một mình gánh vác”.
“Cố gia ngươi, gánh vác không nổi”. Trong con ngươi Hiên Viên Nam phát ra hoàng uy hiển hách, sắc bén mở miệng nói.
“Quân Thượng, mặc dù Cố gia ta gánh không nổi, cùng lắm cũng chỉ là cái chết mà thôi. Con cháu của Cố gia ta, há có thể sợ hãi?”
Ông cụ Cố quay đầu nhìn Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc, đáy mắt thoáng hiện lên một tia sủng nịnh, sau đó ngẩng đầu lớn tiếng hô.
Những lời này, phiêu đãng bốn phương tám hướng trong hoàng cung Nam Uyên quốc, làm cho vô số người đều cảm thấy chấn động.
182: Đại Chiến Bắt Đầu
Trong các sứ giả chư quốc, một người lớn tuổi nhìn bóng lưng cùng thân thể hùng vĩ của ông cụ Cố, sắc mặt tái nhợt run rẩy tự nói: “Ông ấy vẫn như năm đó, bá đạo cương trường, khí phách phi phàm như vậy”.
“Lão đầu này, chính là ông cụ Cố danh chấn chư quốc sao? Qủa thật là danh bất hư truyền!”, trong đám người, truyền đến một câu, làm cho rất nhiều người chung quanh đều âm thầm gật đầu.
“Cố gia cả nhà trung liệt, lời này, thật sự không sai”, nhìn một đám thân ảnh sừng sững ở tiền điện, vô số người không khỏi khiếp sợ mà cảm thán nói.
Ông cụ Cố cùng Hiên Viên Nam đứng trên bậc thang bạch ngọc nhìn nhau, phảng phất tất cả đều trở lại cảnh tượng mấy chục năm trước.
Thời gian không biết đã qua bao lâu, Hiên Viên Nam khép mắt lại, nhìn xuống mà nói: “Cố Nghị, trẫm vẫn hỏi ngươi một câu như năm đó, ngươi có nguyện gia nhập Nam Uyên quốc, đi theo ta không? Trẫm có thể nể mặt ngươi mà miễn tội chết cho hai người kia”.
Văn võ bá quan Nam Uyên quốc nghe vậy, không khỏi ngẩn ra, muốn mở miệng khuyên nhủ Quân Thượng Hiên Viên Nam. Thế nhưng khi họ nhìn vào đôi mắt trống rỗng đen nhánh của Hiên Viên Nam thì nhao nhao ngậm chặt miệng lại.
Tùy ý người nhà họ Cố gây chuyện ầm ĩ như vậy, chà đạp lên tôn nghiêm Nam Uyên quốc, nhưng Hiên Viên Nam vẫn có thể nể mặt Cố Nghị mà cho bọn họ một con đường sống.
Đây, dĩ nhiên được coi là thiên ân hạo đại, chỉ sợ cả Nam Uyên quốc cũng không có mấy người được Hiên Viên Nam đối đãi như thế.
Hiên Viên Nam rất yêu mến người tài, mấy chục năm trước, từ xa nhìn thấy cảnh tượng khí phách một người một ngựa, không sợ sinh tử, đối mặt với trăm vạn đại quan, ông ta liền bừng bừng dã tâm muốn đem người đó thu vào dưới trướng.
Đáng tiếc, cho dù Hiên Viên Nam có đưa ra đãi ngộ thế nào, vàng bạc châu báu, mỹ nữ địa vị, người kia đều không động lòng.
Cuối cùng, sau khi suy nghĩ 1 lúc lâu, Hiên Viên Nam liền rút lui khỏi nơi người đó trấn thủ, không dám xâm phạm nữa.
Người đó chính là Cố Nghị cũng là ông cụ Cố.
“Tạ Quân Thượng hoàng ân, chỉ tiếc rằng lão tướng cùng Quân Thượng vô duyên, nếu có kiếp sau, ta nguyện trả lại đại ân này”, ông cụ Cố đi về phía Quân Thượng Nam Uyên quốc, không có ý định sống sót mà rời đi.
Nhiều năm như vậy, ông cụ Cố hồi tưởng lại hơn nửa cuộc đời của mình, đều vì Thiên Phong quốc mà chinh chiến đông tây, trấn thủ biên cương. Ông ấy cũng không có thời gian ở bên cạnh người nhà của mình, không vì người Cố gia mà tranh giành lợi ích gì.
Hôm nay, ông cụ Cố chỉ muốn làm tròn trách nhiệm của một người cha cùng ông nội, gạt bỏ lợi ích quốc gia trên người mình, chỉ cầu một trận, tranh đoạt vì Cố gia.
“Ai...”, Hiên Viên Nam tựa hồ đã đoán được đáp án này, nhưng khi ông ta chính tai nghe lời Cố Nghị nói, vẫn khó có thể bình tĩnh mà thở dài: “Ngươi vẫn giống như năm đó, lại một lần nữa cự tuyệt trẫm”.
“Nhân sinh tại thế, bất quá vội vã một cái nhìn, lão tướng có thể được Quân Thượng coi trọng, đã là vạn hạnh, không dám hi vọng xa vời có thể phụ tá Quân Thượng”.
Ông cụ Cố cũng kính nể Quân Thượng Nam Uyên quốc từ đáy lòng, đáng tiếc ông ấy sinh ra là người Thiên Phong quốc, chết cũng là quỷ của Thiên Phong quốc, không có khả năng sẽ đầu quân dưới trướng của nước khác: “Hôm nay, bất luận kết quả như thế nào, con cháu Cố gia ta cũng không hối hận”.
Cố Thiên Mệnh lặng lẽ nghiêng người nhìn ông cụ Cố, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khí phách thật sự của ông nội mình, quả thực có chút kinh hãi.
Trong lời nói và hành động của ông cụ Cố, Cố Thiên Mệnh phảng phất nhìn thấy núi thây cùng biển máu dưới chân ông ấy, lẩm bẩm gọi một tiếng: “Ông nội...”
Sau đó, ông cụ Cố chậm rãi lui vài bước, cùng Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc hai người chăm chú nhìn nhau, im lặng không nói, hết thảy đều nằm trong ánh mắt.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Quân Thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam, một cỗ khí tức bễ nghễ mà người ngoài không tài nào phát hiện ra dần xuyên qua bầu trời.
“Tru sát phạm tặc xúc phạm quốc uy Nam Uyên quốc ta!”
Hiên Viên Nam nhìn thoáng qua ông cụ Cố thật sâu, đáy mắt thoáng hiện lên một tia tiếc hận không nỡ, sau đó tay phải nhẹ nhàng vung lên, hoàng uy mãnh liệt hạ lệnh nói.
“Vâng!”
Văn võ bá quan Nam Uyên quốc đều khom người lĩnh mệnh, vô số tướng sĩ từ bốn phương tám hướng vọt tới tiền điện hoàng cung trong chớp mắt.
Thùng thùng thùng...
Nhất thời, tiếng trống nổi lên, tiếng răng rắc trầm lặng xuyên qua tầng mây mù, đi thẳng lên chín tầng mây.
Theo tiếng sấm vang vọng, vô số tướng sĩ Nam Uyên quốc có khí tức trầm ổn cầm trường thương sắc bén trong tay, hướng đám người Cố Thiên Mệnh mà giết tới.
Sát ý Nam Uyên quốc nồng đậm làm cho đám sứ giả các nước cảm thấy hít thở khó khăn, run rẩy, thậm chí có vài người còn phủ phục trên mắt đất không đứng dậy nổi.
“Chúng tướng ám doanh, bày trận, nghênh địch”.
Tay phải ông cụ Cố cầm thương dài hung hăng đảo qua, nhìn thiên quân vạn mã mà sát ý dần khởi động, lớn tiếng hét.
“Vâng!”, trong chớp mắt, hơn 30 nam tử mặc trường bào màu đen đi theo phía sau ông cụ Cố, nhao nhao lĩnh mệnh, bắt đầu bày trận nghênh địch.
Cố Ưu Mặc cầm thương, giương mắt nhìn Mạc Diệu Lăng trên bậc thang bạch ngọc, khí tức trên người chậm rãi bộc phát ra.
Dịch bá thân mặc khôi giáp màu đen, trong tay cũng cầm 1 thanh trường đao, ông ta phảng phất trở lại thời kì hoàng kim năm đó, khí thế huyết sát dần lan tràn.
“Đến đi! Để ta xem xem, Nam Uyên quốc có thể ép ta dùng toàn lực hay không. Có điều, hi vọng là không thể, bởi vì hậu quả...”
Về phần Cố Thiên Mệnh, tay phải cầm Kinh Hồng kiếm, mặc một bộ trường sam màu trắng, nhẹ nhàng múa kiếm, cuồng phong xen lẫn sát ý, phiêu diêu tự tại.
Đại chiến, lập tức bắt đầu.
183: Huống Chi Là Một Tiểu Quốc Biên Thùy
“Giết!”
Theo một tiếng hô của tướng sĩ Nam Uyên vang lên, toàn bộ hoàng cung Nam Uyên quốc trong nháy mắt thay đổi.
Tiếng sấm ầm ầm trầm thấp cuồn cuộn trên bầu trời, mây đen dày đặc phảng phất muốn đem toàn bộ hoàng cung cắn nuốt.
“Chiến!”
Tu vi Địa Huyền trung kì của ông cụ Cố triệt để bộc phát, ngân thương màu đen giơ lên trời mà hét, khí thế bàng bạc phóng lên cao, làm cho không gian xung quanh có chút vỡ vụn.
Ầm!
Trong khoảnh khắc, đại chiến nổi lên.
Vô số tướng sĩ Nam Uyên quốc đều xông tới, trong đó còn có rất nhiều tướng quân với tu vi Địa Huyền.
Cố Ưu Mặc trường thương huyết sắc vung lên, liền phá vỡ khôi giáp của tướng sĩ Nam Uyên vừa xông tới, máu tươi đầm đìa, nhuộm đầy kình thương cùng đại địa.
Mỗi một kiếm của Cố Thiên Mệnh hạ xuống, chắc chắn sẽ nhuộm đỏ màu máu.
Hơn 30 người trong ám doanh đều là nội tình ông cụ Cố bồi dưỡng mấy chục năm, mỗi người bọn họ đều có tu vi Linh Huyền trở lên, cực kì kh ủng bố.
Ám doanh liệt sát trận, không ngừng cắn nuốt sinh mệnh quân sĩ Nam Uyên quốc xông tới. Hơn nữa còn có thể ngăn cản thế tiến công của cường giả Địa Huyền, uy thế mãnh liệt.
“Đây là Cố gia của Thiên Phong quốc sao? Khó trách có thể gánh cả đất nước, làm cho Thiên Phong quốc có chỗ đứng trong Bách Quốc Chi Địa”. Trong các sứ giả, có một số người ánh mắt đỡ đẫn nhìn về phía này, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Cố lão tướng quân năm đó uy hiếp vạn đại quân, phong thái vẫn không hề giảm. Cường giả hoàng triều nào đó phảng phất trở lại thời khó khăn bấp bênh của Thiên Phong quốc mấy chục năm trước, nhìn thấy cảnh tượng một người một thương lăng lập cương trường của ông cụ Cố”.
Hai tay Hiên Viên Nam gắt gao chắp sau lưng, im lặng không nói, chỉ nhìn cảnh chiến đấu đẫm máu ở giữa tiền điện, nội tâm lóe lên một tia buồn bã: “Thiên Phong quốc có tài đức gì mà...”
Mạc Diệu Lăng nhẹ nhàng đứng trên bậc thang bạch ngọc, sắc mặt nàng tái nhợt, đôi mắt đẹp chưa từng rời khỏi tư thế oai hùng của Cố Ưu Mặc, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Diệu Lăng...”, thái tử Nam Uyên quốc Hiên Viên Hạo Vận không che dấu nhìn chăm chăm vào Mạc Diệu Lăng bên cạnh, môi khẽ mở gọi nhẹ. Hắn ta đang nhìn nàng, nhưng nàng lại đang dõi theo một bóng hình khác.
Trung tâm tiền điện.
Đã có rất nhiều thi thể chồng chất lên nhau, máu tươi thành dòng, làm cho người ta không khỏi cảm thấy một cỗ tanh hôi đập vào mặt.
“Người trên thế gian, đều như bèo hoa, sao có thể ngăn cản nổi bước chân của ta?”
Cố Thiên Mệnh cầm Kinh Hồng kiếm, bước từng bước tới, mỗi kiếm vung lên, tất nhiên sẽ làm cho máu tươi văng khắp nơi, làm cho mặt đất bằng bạch ngọc nhuộm thêm màu đỏ tươi.
Khi Cố Thiên Mệnh quyết định rút Kinh Hồng kiếm, cũng đã định trước hoàng cung Nam Uyên quốc sẽ nhiễm một mảnh huyết hồng. Một kiếm Kinh Hồng vạn trạng huyết, hồng trần mạch lộ thương sinh kiếp.
Soạt!
Kiếm ý tiểu thành xen lẫn sát ý nồng đậm, theo một kiếm của Cố Thiên Mệnh mà ra, nhất thời dấy lên cuồng phong sắc bén, lật đổ hơn trăm tên tốt sĩ của Nam Uyên quốc.
“A...”
Tiếng kêu r3n vang lên bốn phía, tướng sĩ Nam Uyên quốc gào thét không thôi, bọn họ muốn dùng tiếng gào này che dấu nỗi sợ hãi trong lòng mình.
Có lẽ, tướng sĩ Nam Uyên quốc đến chết cũng không biết vì sao kiếm của Cố Thiên Mệnh lại sắc bén như vậy.
Có lẽ, tiền điện hoàng cung này đã biến thành lãnh thổ cát vàng mênh mông, biến thành mồ chôn máu và xương.
“Làm càn ở Nam Uyên quốc ta, trảm!”
Một vị tướng quân của Nam Uyên quốc nổi giận đùng đùng, dẫn theo một loạt tướng sĩ khí tức trầm ổn đánh tới. Phảng phất làm cửu tiêu đều run rẩy.
Tuy rằng Nam Uyên quốc có mấy vị cường giả cảnh giới Địa Huyền, nhưng đều đang bế quan tu hành.
Nếu không có đại sự diệt quốc, cường giả như bọn họ sẽ không dễ dàng xuất thế. Bởi đây là quy định bất thành văn của Bách Quốc Chia Địa, miễn cho nổ ra trận chiến giữa các cường giả đỉnh phong này.
Bởi vì đây là trung tâm tiền điện, chỉ có vài vị cường giả tu vi Địa Huyền trung kỳ cùng sơ kỳ, khí thế mênh mông muốn giết đám người Cố Thiên Mệnh, muốn bảo vệ quốc uy của Nam Uyên quốc.
“Sống chết của vạn vật sinh linh trên thế gian này, ta đều không quan tâm. Nhưng mà, người mà ta quan tâm, cho dù là thiên đạo cũng không thể phạm! Huống chi là một tiểu quốc biên thùy!”
Cố Thiên Mệnh mặt ung dung thản nhiên mà gặt hái sinh mệnh của từng tướng sĩ Nam Uyên quốc, áo dài trắng của hắn không dính máu, vẫn trắng như ngọc, phiêu dật nho nhã trong gió.
Kiếp trước, Cố Thiên Mệnh có thể vì người mình quan tâm mà tiêu diệt cả cổ quốc, đạp diệt hàng tỷ sinh linh. Không vì cái gì khác, chỉ vì sự xúc động của hắn.
Kiếp này luân hồi, nếu không phải từ trên xuống dưới Cố gia che chở yêu chiều hắn, hắn đã sớm thân tử đạo tiêu, làm sao còn có cơ hội sống đến tuổi trưởng thành. Cho nên, Cố gia là điểm yếu của Cố Thiên Mệnh, là tồn tại không thể xúc phạm.
Cho dù hôm nay trời đất mù mịt, thi thể khắp nơi, Cố Thiên Mệnh cũng sẽ không có chút thương hại.