Tu La Kiếm Thần

Chương 188: 188: Nàng Đi Đi Rời Khỏi Nam Uyên Quốc




“Điện hạ, người phải suy nghĩ kĩ.

Nếu để cho bọn họ bình yên vô sự rời khỏi Nam Uyên, như vậy Nam Uyên quốc ta sẽ trở thành một trò cười lớn ở Bách Quốc Chi Địa!”
“Điện hạ...”
Văn võ bá quan đồng loạt mở miệng khuyên can, hi vọng Hiên Viên Hạo Vận có thể thu hồi mệnh lệnh này.

Không chỉ có mọi người Nam Uyên quốc cùng các sứ giả kinh ngạc, ngay cả đám người Cố Thiên Mệnh cũng đều giật mình, không rõ nguyên nhân.

Hiên Viên Hạo Vận thế nhưng lại hạ lệnh cho tướng sĩ Nam Uyên quốc tránh một con đường, muốn thả bọn họ rời đi? Điều này họ chưa từng ngờ tới.

“Thái tử Nam Uyên quốc? Hắn ta có ý gì?”, Cố Thiên Mệnh khẽ nhíu mày, vốn dĩ hắn định vận dụng khí tức sâu trong linh hồn để trấn áp, không khỏi dừng lại.

Sứ giả các nước lại bắt đầu nghị luận về hành động này của Hiên Viên Hạo Vận là có ý gì.

Thấy tướng sĩ Nam Uyên quốc ngây ra nhìn nhau mà không có hành động gì, Hiên Viên Hạo Vận có chút tức giận lớn tiếng ra lệnh: “Đều không nghe thấy sao? Tất cả tướng lĩnh Nam Uyên quốc lui ra sau!”
Một câu này, làm cho chúng tướng sĩ Nam Uyên quốc không thể không thu hồi trường thương sắc bén, huyết sắc đầm đìa lui về phía sau.


Đám người Cố Thiên Mệnh lại không lơi lỏng cảnh giác, vẻ ngưng trọng càng thêm sâu sắc hơn vài phần.

Sau khi Hiên Viên Hạo Vận hạ lệnh, lại đi về phía Mạc Diệu Lăng với thân thể mềm mại, khẽ nói: “Diệu Lăng, nàng, đi đi!”
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Mạc Diệu Lăng nhất thời nhấc lên, theo bản năng hỏi: “Ngươi nói gì?”
“Nàng đi đi! Nhà của nàng không ở Nam Uyên quốc, càng không phải ở chỗ ta!”, đối với nàng ấy, Hiên Viên Hạo Vận không thích tự xưng ‘thái tử’, bởi vì hắn ta không muốn xa cách với Mạc Diệu Lăng.

Lời nói của Hiên Viên Hạo Vận không lớn, nhưng lại đủ truyền đến tai tất cả mọi người.

“Thái tử điện hạ, lại tính để công chúa Vĩnh An rời đi?”, trong đầu đám người không khỏi nhảy ra câu hỏi này, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Cố Ưu Mặc ngây ngẩn cả người, ông ấy đem ánh mắt hướng về phía thái tử Nam Uyên quốc Hiên Viên Hạo Vận, không hiểu lắm.

“Ừm?”, Cố Thiên Mệnh cũng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Hạo Vận.

Ông cụ Cố cùng đám Huyết Xích quân cũng kinh ngạc không kém, không rõ ý tứ của Hiên Viên Hạo Vận là gì.

Âm mưu? Hay là có tính toán khác?
Không ai dám buông bỏ cảnh giác trong lòng, quân Huyết Xích quân vẫn gắt gao nắm chặt binh khí trong tay.

Trên bậc thang bạch ngọc, Mạc Diệu Lăng có chút kinh ngạc nhìn Hiên Viên Hạo Vận: “Ý của thái tử điện hạ là gì?”
“Thả các ngươi rời đi!”
Hiên Viên Hạo Vận trầm ngâm trong chốt lát, chỉ hi vọng có thể nhìn ngắm dung nhan Mạc Diệu Lăng thêm chút nữa.

Bởi vì chỉ có giờ phút này, Mạc Diệu Lăng mới có thể ngưng tụ ánh mắt mà nhìn thẳng vào hắn ta.

“Tại sao?”, Mạc Diệu Lăng cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng, nghi ngờ hỏi.


“Nhiều năm trước, ta bản tính ham chơi, từng vụng trộm đến Thiên Phong quốc một lần.

Chỉ là lần ấy, trái tim ta đã để lại nơi đó”, Hiên Viên Hạo Vận tự giễu cười nói: “Năm ấy, bóng dáng xinh đẹp của nàng trong tà váy màu đỏ tươi vẫn luôn quanh quẩn trong đáy lòng ta, đến nay vẫn không thể tiêu tan”
“Từ đó về sau, ta trở lại Nam Uyên quốc, liền phái người tìm hiểu thân phận và tin tức của nàng.

Ta cũng không có tâm tư đi du ngoạn cùng vui đùa tiếp nữa, trái tim hoàn toàn đặt nơi nàng”.

“Ta nghe nói nàng tài hoa hơn người, không có bất kỳ nữ tử nào trong Thiên Phong quốc có thể sánh với nàng.

Hơn nữa, nàng còn tuyên bố, tương lai, người trong lòng nàng nhất định phải văn võ song toàn, vang danh thiên hạ”.

“Từ đó, ta tu tâm dưỡng tính, bắt đầu theo phụ hoàng xử lý công việc triều chính, cùng quốc lão theo học võ công”.

“Nhiều năm trôi qua như vậy, Hiên Viên Hạo Vận ta rốt cục cũng đã có thể đảm đương công việc an bang định quốc, trong giới trẻ của Bách Quốc Chi Địa cũng có chút danh tiếng”.

“Ta đã đạt được yêu cầu về người trong lòng nàng năm đó, vì thế bắt đầu từ năm năm trước, ta liền gạt bỏ hết những lời khuyên ngăn, nhất định phải cưới nàng về”.

“Mấy ngày nay, ta rất vui vẻ, cho rằng tương lai mình có thể cùng nàng chung tay cai trị Nam Uyên quốc, cùng nhau làm bạn cả đời”.

“Nhưng mà, từ khi nàng tới Nam Uyên quốc, ta chưa từng thấy nàng cười một lần, ta nghĩ tính nàng vốn cô lãnh, cũng không suy nghĩ nhiều.


Nhưng hôm nay, Cố Ưu Mặc của Cố gia xuất hiện, hắn ta nói muốn đón nàng trở về, nàng...!cười rồi!”
“Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng cười, nhưng lại là nụ cười với vô vàn thê lương”.

Hiên Viên Hạo Vận không để ý đến người bên ngoài, ánh mắt gợn sóng nhàn nhạt, ôn nhu nói với Mạc Diệu Lăng: “Ta biết, ta không phải là nơi trốn nàng muốn, ta cũng biết, trong lòng nàng hận ta thấu xương”.

“Ta muốn nói, cảm ơn nàng, Diệu Lăng.

Bởi vì sự tồn tại của nàng, mới làm Hiên Viên Hạo Vận ta có một lần trọng sinh.

Hôm nay, nhìn thấy nụ cười của nàng, cuộc đời này của ta cũng không còn gì đáng tiếc nữa”.

“Cho nên, nàng đi đi! Cùng bọn họ rời khỏi Nam Uyên quốc”.

Hiên Viên Hạo Vận muốn vươn tay phải khẽ vuốt mái tóc đẹp của Mạc Diệu Lăng, nhưng khi tay hắn ta nâng lên giữa không trung, cuối cùng vẫn không hạ xuống được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.