Tu La Kiếm Thần

Chương 222: 222: Thăm Dò Lạc Huyền Quan




Mấy canh giờ sau, thám tử đi tìm hiểu tin tức rốt cuộc đã trở lại.

“Khởi bẩm nguyên soái, cửa thành Huyền Lạc Quan đóng chặt, trên thành bố trí quân sĩ canh phòng”.

Sĩ tốt ôm quyền chắp tay đứng, hướng về Cố Ưu Mặc hồi bẩm nói.

“Ừm, lui ra đi!”, Cố Ưu Mặc khoát tay áo, trầm giọng trả lời.

Sau đó, đợi sĩ tốt lui ra, Cố Thiên Mệnh mở miệng nói: “Nhị thúc, chuyện Bắc phạt lần này của chúng ta, có lẽ Bắc Việt Quốc đã sớm biết được.

Hiện giờ cửa thành đóng chặt, cháu lo chúng sẽ thiết lập mai phục”.

“Khắp vùng đất cát vàng này, mênh mông vô tận, không có bất kỳ nơi nào có thể bố trí phục kích”, Cố Thiên Mệnh nhìn về phía Huyền Lạc Quan, trầm ngâm nói: “Có điều, không thể không đề phòng.

Cần phải chú ý nhiều hơn”.

“Nhị thúc, bằng không chúng ta phái người đi kêu trận trước, thăm dò tình hình”, Cố Thiên Mệnh híp mắt, trịnh trọng nói: “Chỉ thăm dò thôi, tuyệt đối không thể ham chiến”.


“Được”, Cố Ưu Mặc suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu đồng ý.

Sau đó, Cố Ưu Mặc chậm rãi quay đầu về phía Cố Thiên Mệnh, im lặng không lên tiếng.

Cố Thiên Mệnh quay đầu cùng Cố Ưu Mặc liếc mắt nhau một cái, đoán được ý tứ của ông ấy, hỏi ngược lại: “Muốn để cháu đi sao”
“Cháu nói xem”, khóe miệng Cố Ưu Mặc nhếch lên một nụ cười sâu, ý vị thâm trường.

“Được rồi! Cho cháu 1 ngàn thiết kị, cháu muốn đi tìm hiểu một chút thực hư của Huyền Lạc Quan”, Cố Thiên Mệnh thấy vậy, đương nhiên là gật đầu nói: “Mặt khác, đại quân tiến về phía trước năm dặm, chuẩn bị xuất chiến bất cứ lúc nào”.

“Ừm”, Cố Ưu Mặc nói: “Cẩn thận một chút”.

Dứt lời, Cố Thiên Mệnh lập tức xoay người lên ngựa, quay đầu về phía đại quân Huyết Xích đang chờ lệnh tại chỗ hô: “Điều khiển kỵ binh Huyết Xích 1 ngàn, theo bổn tướng xuất phát đi Huyền Lạc Quan!”
“Vâng! Tướng quân!”
Chỉ trong nháy mắt, đã có 1 ngàn thiết kị từ trong đại quân Huyết Xích tách ra, theo sát phía sau Cố Thiên Mệnh.

Ngựa chạy nước đại, dưới cái nhìn chăm chú của Cố Ưu Mặc cùng với đám quân Huyết Xích, dẫn theo 1 ngàn thiết kị tiến về phía Huyền Lạc Quan.

Tường thành Huyền Lạc Quan cao chót vót, cửa thành rộng lớn đen kịt cực kỳ kiên cố.

Cố Thiên Mệnh đeo một chiếc mũ giáp màu đen, cưỡi chiến mã rốt cuộc cũng đến gần Huyền Lạc Quan.

“Qúa yên tĩnh...”, Cố Thiên Mệnh nhìn lướt qua phương hướng Huyền Lạc Quan, lẩm bẩm nói: “Bắc Việt Quốc biết rõ đại quân Huyết Xích ta sắp tấn công, lúc này lại yên tĩnh như vậy, hoàn toàn không có vẻ khẩn trương trước khi ngự địch”.

Cố Thiên Mệnh nhìn sĩ tốt Bắc Việt Quốc tuần tra qua lại tường thành, mà sĩ tốt trên tường thành tự nhiên cũng phát hiện ra một ngàn thiết kị cùng Cố Thiên Mệnh, lập tức chuẩn bị đối địch, dựng lên vô số mũi tên sắc bén.

“Tướng quân, chúng ta có cần tiến lên xem một chút không?”, một tướng sĩ Huyết Xích vỗ ngựa đi đến bên cạnh Cố Thiên Mệnh, xin chỉ thị hỏi.

“Không cần”, Cố Thiên Mệnh lập tức mở miệng ngăn lại.

Cố Thiên Mệnh chậm rãi nheo mắt lại, từ xa chăm chú nhìn Huyền Lạc Quan, quay đầu hỏi vị tướng sĩ này: “Tướng lĩnh trấn thủ Huyền Lạc Quan Bắc Việt Quốc là ai?”
“Khởi bẩm tướng quân, theo quân báo tìm hiểu, tướng lĩnh trấn thủ ở Huyền Lạc Quan hẳn là Âu Bác Xuyên.


Người này đã gần 60 tuổi, tu vi Địa Huyền sơ kỳ, là tướng lĩnh nổi danh của Bắc Việt Quốc”.

Tướng sĩ Huyết Xích lập tức trả lời.

“Âu Bác Xuyên?”.

Cố Thiên Mệnh chậm rãi nhíu mày, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Biết rõ lần này Nhị thúc ta lĩnh quân Bắc phạt, Bắc Việt Quốc tuyệt đối không có khả năng chỉ để cho một tướng lĩnh Địa Huyền sơ kỳ trấn thủ ở đây.

Vì vậy...!Bắc Việt Quốc đang tính toán gì?”
“Lấy tên đến đây”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, quay đầu mệnh lệnh.

“Vâng!”, lập tức, liền có một thanh cung tiễn đưa đến trong tay Cố Thiên Mệnh.

Giương cung, đặt tên.

Cố Thiên Mệnh vận chuyển huyền khí trong cơ thể, bám vào mũi tên.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh đẩy cung bắn, mũi tên nhọn bay về phía tường thành Huyền Lạc Quan.

Phập!
Tiếng tiễn nhọn xoẹt qua hư không vừa dứt, liền trực tiếp cắm trên thành lâu Huyền Lạc Quan, mũi tên còn đang rung động không ngừng, tỏa ra hàn ý lạnh lẽo.


“Thiên Phong quốc.

Cố gia Cố Thiên Mệnh đặc biệt đến bái kiến tướng quân Huyền Lạc Quan”.

Lập tức, Cố Thiên Mệnh tụ khí rống lên, tiếng gầm trầm thấp truyền đến mọi ngóc ngách trong Huyền Lạc Quan.

Sau một khắc, trên tường thành Huyền Lạc Quan liền xuất hiện một thân ảnh khôi ngô, với mái tóc mai bàng bạc, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh: “Bổn tướng chính thủ tướng Huyền Lạc Quan, Âu Bác Xuyên.

Thiên Phong quốc Cố Thiên Mệnh, vì sao lại xâm phạm Bắc Việt Quốc ta?”
“Biết rõ mà còn cố tình hỏi”, Cố Thiên Mệnh bĩu môi, không muốn cùng ông ta nói chuyện, mà là cảm thụ được huyền khí của Âu Bác Xuyên, đúng là tu vi Địa Huyền sơ kỳ: “Hoặc là hàng! Hoặc là chết!”
“Làm càn”, Âu Bác Xuyên giận dữ, hừ lạnh nói: “Nghe đồn Cố Thiên Mệnh của Cố gia có thiên tư cái thế, nhưng ngươi muốn dựa vào điều này lay động Bắc Việt Quốc ta, quả là si tâm vọng tưởng”.

“Được rồi! Đã như vậy, rạng sáng ngày mai, đại quân Huyết Xích ta sẽ tiến công phá thành”.

Cố Thiên Mệnh híp mắt, lớn tiếng nói.

Sau đó, không đợi trong Huyền Lạc Quan truyền ra tiếng trả lời, Cố Thiên Mệnh liền quay đầu nói với 1 ngàn thiết kỵ Huyết Xích quân: “Trở về”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.