Tu La Kiếm Thần

Chương 225-228



225: Đích Thân Thăm Dò


Trong vài ngày tiếp theo Cố Thiên Mệnh mỗi ngày đều cắt cử một đại quân tiến đánh nhưng không mạnh mẽ tấn công, lợi dụng cách này để tiêu hao sĩ khí cùng sức nhẫn nại của binh lính Bắc Việt Huyền Lạc quan.

Hôm nay hắn đích thân dẫn một đội thiết kỵ phi nước đại kêu gào dưới chân tường thành của Huyền Lạc quan, thấy được vẻ mặt uể oải cùng sự lơ đãng trong mắt đám sĩ tốt kia.

Hắn liền biết rằng nhiều binh sĩ Bắc Việt đã quen với tình huống này, quen với việc đại quân Huyết Xích đánh chiêu bài nhử diễu võ dương oai mà thôi.

“Rút lui!”
Hắn lại một lần nữa ra lệnh rút quân.

Lần này ngay cả bắn tên thị uy Huyền Lạc quan cũng lười làm, để mặc cho Cố Thiên Mệnh cùng đại quân Huyết Xích chạy tới chạy lui dưới tường thành, đối với chuyện này tướng thủ thành là Âu Bác Xuyên cũng chỉ cau mày, không ai biết trong lòng ông ta đang suy nghĩ gì.

Trở lại nơi đóng quân, Cố Thiên Mệnh trực tiếp đi đến trước mặt Cố Ưu Mặc, nói: “Nhị thúc, thời cơ đã không sai biệt lắm, đêm nay người đích thân đột nhập thăm dò thực hư của Huyền Lạc quan đi!”

"Ừm”, Cố Ưu Mặc nặng nề gật đầu: “Nếu cứ tiếp diễn như vậy, sĩ khí của chúng tướng sĩ Huyết Xích Quân chúng ta cũng sẽ thụt giảm mất, đã đến lúc chuẩn bị cho cuộc đại chiến chân chính rồi”.

Liên tục giả vờ công thành nhiều ngày như vậy không chỉ mài mòn tinh thần cảnh giác của binh lính Bắc Việt trong Huyền Lạc quan, mà sĩ khí của đại quân Huyết Xích cũng có dấu hiệu đi xuống.

Mục đích của việc làm này là để hạ thấp tính cảnh giác của binh lính Bắc Việt, tận dụng cơ hội cử người lẻn vào trong thành thám thính thực hư.

Cường giả Địa Huyền đã có thể bay trên không trung, chỉ là sẽ tiêu hao rất nhiều huyền khí.

Nhưng trèo qua một bức tường thành tuyệt đối nằm trong khả năng của họ.

Hơn nữa, lần này là do Cố Ưu Mặc đích thân dò xét nên càng đáng tin cậy hơn.

Bởi vì tính cảnh giác của sĩ tốt Bắc Việt lúc này đã giảm xuống cực độ, căn bản không có khả năng phát hiện ra dấu vết của ông ấy.

Cho dù ông ấy bị phát hiện và bại lộ, thì dựa vào tu vi Địa Huyền trung kỳ, miễn là cường giả Địa Huyền hậu kỳ không xuất hiện vẫn có thể chém giết xông ra ngoài, hoàn toàn không cần lo lắng tới sự an toàn của ông ấy.

“Nhị thúc, ngày mai tiếng trống báo hiệu vang lên chính là lúc thúc phá cửa thành từ bên trong”, Cố Thiên Mệnh trịnh trọng nói.

Chúng tướng lĩnh Huyết Xích Quân đều có mặt trong doanh trại, họ đều không khỏi đứng lên, nhìn chăm chú hai người Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc.

“Nguyên soái, người thân là đại soái dẫn binh, không thể tự mình mạo hiểm, không bằng để ta đột nhập vào Huyền Lạc quan đêm nay, làm thông cổng thành đóng chặt kia”, Đồ Phu với dáng người vạm vỡ chắp tay hào sảng nói.

“Đúng vậy! Nguyên soái, ngài hẳn là nên trấn giữ trong quân, sao có thể tự dấn thân vào nguy hiểm? Không bằng để mấy người mạt tướng đi trước?”, Phong Ngạo Cẩm cũng lập tức ôm quyền nói.

“Không được!”, Cố Thiên Mệnh trực tiếp lắc đầu cự tuyệt lời khẩn cầu của các tướng lĩnh, trầm giọng nói: “Bắc Việt quốc biết rõ chúng ta tiến công lần này chắc chắn không có khả năng chỉ phái tới một Âu Bác Xuyên là Địa Huyền sơ kỳ để trấn thủ, trong thành nhất định có tướng lĩnh Bắc Việt với tu vi Địa Huyền trung kỳ ẩn núp”.

“Nếu để mọi người đi, không chỉ không phá được cổng thành mà còn khiến bản thân một đi không trở lại, mất nhiều hơn được”.

Cố Thiên Mệnh nhìn chúng tướng lĩnh, giải thích: “Chính vì nhị thúc là thống soái mới cần phải suy xét tới tính mạng của mỗi một tướng sĩ của Huyết Xích Quân, mà Bắc Việt quốc cũng không ngờ tới chính thúc ấy sẽ mai phục vào trong”.

“Hơn nữa cho dù tung tích của thúc ấy bị bại lộ thì vẫn có thể dựa vào tu vi của bản thân để trốn thoát, không có nguy hiểm tới tính mạng, không chút sơ hở”.

Những lời nói của Cố Thiên Mệnh văng vẳng bên tai các tướng lĩnh của Huyết Xích Quân hồi lâu, khiến họ không biết nên phản bác như thế nào.

“Cái này…”, chúng tướng lĩnh chỉ biết bốn mắt nhìn nhau, nhìn Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc mà rơi vào trầm mặc.


“Cứ làm theo lời Thiên Mệnh, đêm nay bổn soái sẽ đích thân tìm hiểu”.

Lời này của Cố Ưu Mặc đã trực tiếp chặn đứng những lời đã đến bên môi của mọi người.

Màn đêm từ từ kéo đến, bao phủ cả một vùng cát vàng.

Vô số người đều đã chuẩn bị nghỉ ngơi trong đêm đen tĩnh mịch, mà Cố Ưu Mặc cũng một mình lặng lẽ xuất phát từ đại quân dưới sự chở che của màn đêm.

Dựa vào tu vi Địa Huyền trung kỳ, ông ấy lao vút trong bóng đêm, không làm văng đến cả một hột cát vàng.

Cuối cùng ông ấy cũng cách Huyền Lạc quan càng lúc càng gần, nhìn quang cảnh sáng rực của nơi đây, Cố Ưu Mặc nín thở, thân hình chậm rãi dán sát vào tường thành Huyền Lạc quan..

226: Thật Kỳ Lạ


Tốc độ của Cố Ưu Mặc cực nhanh, những sĩ tốt gác trên tường thành kia căn bản không có cách nào phát hiện ra.

Sau đó Cố Ưu Mặc thầm lặng dựa vào tường thành, vận chuyển huyền khí trong cơ thể chậm rãi bay lên không trung.

Khi đã sắp lên được tới tường thành, ông ấy lại nghe được một vài tiếng nghị luận của sĩ tốt Bắc Việt.

“Mẹ nó, cũng không biết đám Huyết Xích Quân này rốt cuộc nghĩ gì trong đầu, đánh không đánh, sáng nào cũng tới đây lắc lư một hồi liền chạy mất”, một sĩ tốt Bắc Việt vừa tuần tra vừa nhẹ giọng mắng.

"Nghe đồn Huyết Xích Quân của Thiên Phong quốc oai phong thế nào, còn có Cố gia gì đó, ta thấy cũng chỉ là phóng đại một đám ngu xuẩn đánh cũng không dám đánh mà thôi”, lại có kẻ khác chế giễu theo.

"Được rồi, đều bớt nói vài câu đi, cẩn thận Huyết Xích Quân tập kích đêm”.

"Sao có thể? Đã bảy tám ngày trôi qua rồi, cũng không thấy quân địch có động tĩnh gì, xem ra trước đó chúng ta đều đã căng thẳng và lo âu vô ích rồi".

Những lời thảo luận thì thầm của sĩ tốt Bắc Việt đều lọt vào tai Cố Ưu Mặc, người đang dán sát bên ngoài tường thành.

Cố Ưu Mặc chậm chạp leo lên trên tường, hơi ngước mắt nhìn xuyên qua khe hở vào tình hình bên trên tường thành.

Sau đó ông ấy lướt đi như một cơn gió thoảng, thừa dịp binh lính Bắc Việt đang buông lỏng tán gẫu, nhanh chóng vượt qua lọt vào bên trong tường thành.


Những binh lính Bắc Việt kia căn bản không kịp phát hiện ra dấu tích của Cố Ưu Mặc, chỉ là cảm nhận được một cơn gió thoảng qua mặt liền không cảm thấy gì bất thường nữa.

Sau khi lẻn vào trong Huyền Lạc quan, Cố Ưu Mặc mặc một thân quần áo đen, lóe lên trong đêm tối như một bóng ma, không ai có thể bắt được bóng dáng của ông ấy.

“Thật kỳ lạ, theo lý mà nói bên trong Huyền Lạc quan hẳn là bố trí lực lượng hùng hậu, sẵn sàng chống lại quân ta bất cứ lúc nào, sao nhìn tình trạng này quân Bắc Việt nhiều nhất chỉ có một vạn đây”, trong lòng Cố Ưu Mặc tràn đầy nghi hoặc tự hỏi.

Sau đó trong một toán lính Bắc Việt đi tuần ông âm thầm hạ gục một tên ở hàng sau cùng, tiếp đó bóp ch3t và vùi lấp hắn ta, mặc lên áo giáp của lính Bắc Việt, vừa công khai theo chân đội quân, vừa dùng khóe mắt đánh giá xung quanh.

“Bên trong Huyền Lạc quan vậy mà chỉ có khoảng một vạn lính, quá không thích hợp để dọn dẹp rồi”, Cố Ưu Mặc đi theo đội ngũ tuần tra rồi đi vào doanh trại, chỉ với một cái nhìn thoáng qua, liền có thể phán đoán đại khái một số tình huống: “Thôi bỏ đi, không thể dây dưa thêm nữa, tảng sáng ngày mai phải công phá cổng thành, đoạt được Huyền Lạc quan”.

Đêm càng lúc càng sâu, khiến vô số người đều kéo căng tinh thần. Ánh ban mai cũng chậm rãi vật lộn trong đêm tối, rục rịch muốn xuyên tầng tầng hư không mà tới.

Hôm nay khi bình minh còn chưa thức giấc, Cố Thiên Mệnh đã sớm ra lệnh cho mọi tướng sĩ của Huyết Xích Quân nâng cao tinh thần và sĩ khí.

Bởi hôm nay họ sẽ không giả bộ công thành nữa mà chân chính dùng máu tươi để cúng tế những tướng sĩ Thiên Phong quốc đã chết trận năm xưa, dùng xương trắng để cho tất cả người trong thiên hạ biết rằng, Thiên Phong quốc hắn không dễ bị xem nhẹ!

Kẻ xâm lăng nhất định phải trả giá bằng máu thịt.

“Xuất phát! Tiến tới Huyền Lạc quan!”

Với tư cách là cháu trai của Cố Ưu Mặc, cũng là Kỳ Song tướng quân vang danh thiên hạ, Cố Thiên Mệnh vô hình chung đã trở thành phó thống lĩnh của toàn bộ Huyết Xích Quân, mọi người đều cực kỳ kính phục hắn, cam tâm nghe hiệu lệnh hắn truyền xuống.


Vì vậy đại quân Huyết Xích ba vạn lính lần này không chỉ phái ra vài nghìn thiết kỵ tới giả bộ, mà là toàn quân tổng tấn công.

Tiếng trống gióng lên từng hồi dồn dập hiệu triệu cuồng phong giữa đất trời ập tới, làm rung chuyển cả mặt đất cát vàng.

Tướng lĩnh của Huyết Xích Quân như bốn người Phong Ngạo Cẩm, Đồ Phu, Cô Kiếm đều là cường giả Địa Huyền sơ kỳ, bọn họ đều là trụ cột vững vàng của Thiên Phong quốc, là lực lượng chiến đấu số một của Huyết Xích Quân.

Ngay cả họ cũng đều vô cùng nể phục Cố Thiên Mệnh, sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của hắn. Một là vì hắn là người của Cố gia, về mặt thân phận chính là công tử gia của bọn họ, hai chính là vì hắn là thiên tài cái thế nổi danh thiên hạ, một kiếm chém đầu cường giả Địa Huyền sơ kỳ, đáng giá để bọn họ tôn trọng.

Vì vậy, họ tin tưởng chắc chắn rằng Cố Thiên Mệnh có thể giống như ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc dẫn dắt Huyết Xích Quân tới đỉnh cao.

Đại quân Huyết Xích ba vạn lính quân vây bốn mặt.

Đám người trên tường thành Huyền Lạc quan vẫn như mấy lần trước đặt sẵn cung tên, trên mặt không có nửa điểm khẩn trương. Theo nhận định của họ, đại quân Huyết Xích lần này cũng chắc chỉ là bày vẽ ngoài mặt mà thôi.

“Đánh trống!”

Cố Thiên Mệnh giắt Kinh Hồng kiếm nơi thắt lưng, tay nắm một thanh trường thương màu đen giơ cao trên đỉnh đầu, hét lớn.

Bùm, bùm, bùm...


227: Công Thành


Từng tiếng nối tiếp từng trận trống đánh nặng nề truyền tới từ đại quân Huyết Xích, vang vọng cả đất trời.

Len lỏi tới mọi ngóc ngách của Huyền Lạc quan, cũng truyền tới tới tai Cố Ưu Mặc, người đang ẩn núp tại một góc tối tăm nào đó bên trong thành.

“Công thành!”

Lần này, Cố Thiên Mệnh không nói điều vô nghĩa, trực tiếp ngẩng đầu hét lên một cách hùng hồn.

Lệnh vừa vang lên, đại quân Xích Huyết dưới sự chỉ huy của các tướng lĩnh lập tức ùa thẳng về phía Huyền Lạc quan.

Một mảnh tướng sĩ đông nghìn nghịt xộc thẳng tới khiến đám sĩ tốt Bắc Việt vốn tưởng rằng chỉ là ngụy tạo lập tức sững người, sau đó họ mới chậm chạp lên dây cót, thất kinh gào lên: “Phòng ngự! Chống địch!”

Tướng thủ thành Âu Bác Xuyên thấy một màn này cũng trợn trừng hai mắt, vội gầm: “Bắn tên! Chống địch!”

Tuy nhiên đợi khi họ phản ứng lại thì đại quân Huyết Xích đã tiếp cận tới Huyền Lạc quan, cách tường thành chỉ còn hai dặm.

Dưới mệnh lệnh của Âu Bác Xuyên, binh sĩ Bắc Việt lập tức giương cung phóng tên, chỉ trong chớp mắt hàng vạn mũi tên bắn xuống đại quân Huyết Xích.

“Dựng khiên!”

Cố Thiên Mệnh thấy vậy tức khắc hét lên.


Gần như đồng thời, chúng tướng sĩ- những người đã kinh qua hàng trăm trận đánh nơi sa trường liền chắn khiên đã chuẩn bị sẵn lên trước người và đỉnh đầu, không hề chùn chân lao thẳng về phía Huyền Lạc quan.

Hàng ngàn mũi tên sắc nhọn từ trên trời rơi xuống giống như một cơn mưa xối xả cắm lên tấm khiên được dựng bởi tướng sĩ Huyết Xích, phát ra vô số tiếng đing đang chói tai. Thanh âm này cực kỳ trong trẻo nhưng đặt trong tình huống này lại lộ ra sát khí cùng lạnh lẽo vô tận khiến người ta không khỏi rùng mình.

Nhưng cũng có những mũi tên xuyên qua các kẽ giữa giữa các tấm khiên, đâm lên trên thân thể một vài tướng sĩ Huyết Xích.

Có tướng sĩ Huyết Xích vì vậy mà chết ngay tại chỗ, máu hòa vào cát, có người thì may mắn hơn được áo giáp trên người vớt lại một mạng, nhưng vẫn chẳng hề run sợ mà không ngừng bước tiếp chém giết.

"Giết!"

Tiếng hô sát phạt của ba vạn lính Huyết Xích vút thẳng trời cao, khiến màn đêm vẫn đang lưu luyến trên không trung kia cũng phải kinh hoàng tiêu tan, khiến cát vàng như nhảy múa khắp trời.

“Ném đá tảng! Quăng cột lửa!”

Nhìn đại quân Huyết Xích đã sắp lao tới trong nháy mắt, Âu Bác Xuyên căng họng hét lên một tiếng đứt quãng.

Vô số đá tảng ngay lập tức được ném xuống từ trên tường thành Huyền Lạc quan, còn có những cột gỗ đang rừng rực lửa cũng nối tiếp nhau lăn xuống.

“Bộ binh dựng khiên, mở đường máu!”, Cố Thiên Mệnh siết chặt nắm đấm, vẫn không kêu đại quân ngừng bước, ngược lại còn tiến lên một bước quyết liệt rống to.

Bộ Binh Huyết Xích Quân đang xông pha ở hàng đầu lập tức giơ khiên lên trên đầu, họ vận chuyển huyền lực trong cơ thể, chặn lại những tảng đá cùng cột lửa đang lao thẳng xuống từ trên tường thành kia.


Chỉ là người cũng sẽ có lúc kiệt sức, sẽ luôn có một vài binh sĩ của bộ binh chống đỡ không nổi liền bị những viên đá tảng này nghiền thành thịt nhão, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.

Nhưng ngay tức thì sẽ có một tướng sĩ khác lấp đầy chỗ trống đó, khiến đại quân hậu phương có thể nhanh chóng vọt xuống dưới tường thành.

Khung cảnh đẫm máu này nhuộm đỏ cả bãi cát vàng. Tiếng gầm rú của đại quân Huyết Xích khiến cả vòm trời phải rung chuyển, khiến vô số sĩ tốt Bắc Việt phải kinh hồn táng đảm, tay chân run lẩy bẩy.

Mà Cố Ưu Mặc đang giấu mình trong Huyền Lạc quan nghe được tiếng trống trận của Huyết Xích Quân lập tức xuất hiện trong thành, đồng thời còn cướp lấy một thanh trường thương từ một tên lính Bắc Việt, bắt đầu một đường giết thẳng về phía cổng thành vẫn đóng kín mít kia.

“Khởi bẩm tướng quân, có người mai phục trong thành, muốn nội công ngoại kích mở ra cổng thành!”, một tướng sĩ Bắc Việt vội vàng chạy lên tường thành, báo cáo lại cho Âu Bác Xuyên.

“Lập tức phái người giế t chết tên đó, tuyệt đối không thể để cổng thành xảy ra bất kỳ sơ suất nào!”, Âu Bác Xuyên cả kinh, vội vã hạ lệnh.

“Vâng!”

Binh sĩ Bắc Việt nhận lệnh liền lao vào trong thành giống như một cơn lốc, cố gắng ngăn cản Cố Ưu Mặc đang dần ép tới gần cổng thành kia.

Tuy nhiên Cố Ưu Mặc hôm nay đã là nguyên soái trấn quốc của Thiên Phong quốc, là thống soái dẫn binh của lần thảo phạt Bắc Việt quốc này! Tu vi của ông ấy đã đạt tới Địa Huyền trung kỳ, há phải là đối tượng mà một vài sĩ tốt Bắc Việt tầm thường có thể chặn đường nổi?

Cho dù Âu Bác Xuyên tự mình tới cũng chỉ có thể khiến Cố Ưu Mặc vung thêm vài đường thương mà thôi, căn bản không có cách nào chặn đứng bước tiến của ông ấy.

“Thứ giặc xâm lăng nhiều lần xâm phạm bờ cõi Thiên Phong quốc ta, sỉ nhục uy danh Thiên Phong quốc ta, đáng chém!”


228: Mở Đường Máu


Cố Ưu Mặc là tượng đài tướng quân đương thời, một thương của ông quét ra ắt phải có binh sĩ Bắc Việt bỏ mạng, cuốn lên một mảnh máu bắn tung tóe.

Ông ấy ngẩng đầu gầm lên một tiếng khiến vô số quân địch đang vây giết xung quanh phải lạnh dọc sống lưng.

Cố Ưu Mặc ngưng tự huyền khí toàn thân, chỉ với một đường thương chém xuống đã tạo ra một vết nứt dài hơn trăm mét kéo tới cổng thành, mà vô số binh sĩ Bắc Việt ở hai bên cũng lũ lượt đổ gục xuống đất, chết không nhắm mắt.

Ông lập tức nhân cơ hội này vận chuyển sức mạnh, trong chớp mắt đã dịch chuyển tới trước cổng thành, sau đó hung hăng đâm trường thương xuống đất, định dùng sức mạnh cánh tay mở ra cánh cửa khổng lồ này.

Bởi vì cổng thành của Huyền Lạc quan được chế tạo từ sắt tinh chế quý hiếm, trọng lượng đạt tới gần mười tấn, cho dù là Cố Ưu Mặc với tu vi Địa Huyền trung kỳ muốn cưỡng chế mở nó ra cũng phải tiêu tốn gần như toàn bộ sức lực.

Vì vậy chỉ khi tường thành hé mở mới có thể tiết kiệm thời gian, giảm thiểu tỷ lệ hi sinh của chúng tướng sĩ Huyết Xích Quân.

“A…”

Cố Ưu Mặc há miệng gầm lên, hai tay gắt gao túm chặt lấy cổng thành, huyền khí toàn thân được thôi thúc tới cực hạn khiến cơ bắp căng phình như chực nổ tung.

“Ngăn hắn lại! Tuyệt đối không được để cổng thành thất thủ!”

Ngay sau đó, vô số binh lính Bắc Việt giống như ong vỡ tổ tràn ra từ trong thành giết tới, tận lực ngăn cản Cố Ưu Mặc.

Cố Ưu Mặc căn bản cũng không để ý mà xông tới, sĩ tốt Bắc Việt quốc muốn ngăn trở ông ấy, ông ấy chỉ có thể cố gắng hết sức để mở cửa thành.

Cạch!

Cửa thành rốt cuộc cũng xê dịch một chút, phát ra tiếng cạch cạch nặng nề khiến rất nhiều bụi bặm từ trên cửa thành rơi ào ào xuống.

“Ngăn hắn ta lại!”


Vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc đều lớn tiếng rống lên, không ngừng xông tới, muốn ngăn cản Cố Ưu Mặc.

Khi những sĩ tốt Bắc Việt quốc này sắp đến phía sau Cố Ưu Mặc, Cố Ưu Mặc kêu lên một tiếng đầy đau đớn, khí thế tu vi Địa Huyền trung kỳ giống như sóng biển hướng về phía sau sĩ tốt Bắc Việt quốc xông tới.

Phịch!

Trong chớp mắt, những sĩ tốt Bắc Việt quốc muốn xông tới ngăn cản Cố Ưu Mặc hoảng sợ đến cực điểm, trực tiếp bị lật xuống đất, không còn chút khí thế.

Ngay sau đó, Cố Ưu Mặc thì toàn tâm toàn ý vận dụng tu vi, dùng sức muốn mở cửa thành.

Rốt cục, sau khi cửa thành bị mở ra một khe hở, Cố Ưu Mặc sử dụng khí lực mạnh hơn, hai tay ông ấy đặt ở hai bên cửa thành hét lên: “Mở cho ta!”

Cạch!

Không có gì ngoài ý muốn, cửa thành Huyền Lạc Quan chậm rãi bị mở ra, sau đó Cố Ưu Mặc hung hăng đạp hai cước, đem cửa thành đạp về hai bên.

“Chúng tướng sĩ, theo bổn soái giết vào Huyền Lạc Quan”.

Sau đó, Cố Ưu Mặc rút trường thương cắm trên mặt đất lên, giơ thương chỉ vào bên trong Huyền Lạc Quan, vận chuyển huyền khí lớn tiếng quát.

Vừa vặn giờ khắc này, 3 vạn đại quân Huyết Xích dưới sự dẫn dắt cửa Cố Thiên Mệnh đã đến dưới cửa thành Huyền Lạc Quan.

“Là nguyên soái!”

Tướng sĩ Huyết Xích xông lên giết ở phía trước, lập tức nhận ra thân phận Cố Ưu Mặc mặc khôi giáp đỏ trong đám sĩ tốt Bắc Việt quốc, kích động vạn phần lớn tiếng hô lên.

Trên tường thành, thủ tướng Âu Bác Xuyên nghe được động tĩnh dưới tường thành, hoảng sợ không thôi có chút hít thở khó khăn, tức giận mắng: “Hỗn đản! Lập tức phái người chặn cửa thành, tuyệt đối không thể để bọn họ dễ dàng công thành”.

Âu Bác Xuyên căn bản không ngờ Cố Ưu Mặc thân là nguyên soái lại ẩn núp bên trong Huyền Lạc Quan, nhân cơ hội mở cửa thành.


“Nếu như còn không đi ra, Huyền Lạc Quan thật sự sẽ thất thủ... nhanh lên!”

Ông ta nín thở nắm chặt nắm đấm, không khỏi nhìn hai bên ngoài tường thành Huyền Lạc Quan, sắc mặt ngưng trọng đến cực điểm.

Giờ khắc này, dưới tường thành Huyền Lạc Quan.

Bộ binh Huyết Xích quân dùng thuẫn bài chắn ở hàng đầu tiên, ngăn cản đất đá từ trên tường thành lăn xuống cùng cung tiễn bắn tới, vì vô số tướng sĩ Huyết Xích quân mở ra một con đường máu.

“Giết!”

Cố Thiên Mệnh tay cầm trường thương, chỉ thẳng vào Huyền Lạc Quan, lớn tiếng quát.

Ầm ầm ầm...

Trong một khắc, đại quân Huyết Xích liền trật tự hướng lên cửa thành Huyền Lạc Quan mà xông tới.

“Giết! Giết...”

Tiếng kêu giết uy thế mãnh liệt bao phủ bầu trời và mặt đất trong và ngoài Huyền Lạc Quan, làm cho vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc lạnh lẽo.

Bỗng nhiên, đang lúc Huyết Xích quân muốn xông vào Huyền Lạc Quan, mặt đất không khỏi run rẩy.

Thình thịch!

Đừng đạo âm thanh thật lớn từ hai bên tường thành Huyền Lạc Quan vang lên.

Đám người Cố Thiên Mệnh nhao nhao phát hiện tình huống này, lập tức quay đầu nhìn về hai bên, liền thấy trên mặt đất cát vàng bên ngoài tường thành Huyền Lạc Quan, thế nhưng lại mở ra rất nhiều lỗ hổng lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.