240: Bắc Việt Quốc Là Đồng Minh Của Yến Vũ Quốc
Chắc hẳn Bắc Việt quốc đang dùng tốc độ nhanh nhất để điều binh, một khi đại quân hoàn thành tập kết, sẽ là trận chiến cực kỳ ác liệt. Do đó Cố Ưu Mặc không muốn để Cố Thiên Mệnh theo đoàn mà ở lại đây.
Cố Thiên Mệnh im lặng, cứ như vậy nhìn Cố Ưu Mặc chằm chằm, trong lòng lại không khỏi thở dài.
Trải qua một trận huyết chiến, Huyết Xích quân hiện tại chỉ còn lại hai vạn năm nghìn quân, Cố Ưu Mặc để lại cho hắn hai nghìn tinh binh trấn giữ thành Vân Liễu, liền lập tức dẫn đại quân tiếp tục hành trình thảo phạt.
Gió nổi lên từ thành Vân Liễu, hướng thẳng về phương bắc.
"Ầm ầm..."
Tiếng vó sắt nện rầm rập xuống mặt đất, lưu lại những tấm lưng đỏ màu máu.
Cố Thiên Mệnh đứng trên tường thành nhìn theo bóng lưng Cố Ưu Mặc đã biến mất ở phía xa, biểu cảm hơi đông cứng lại tự nhủ: “Bắc Việt quốc không có cường giả Địa Huyền hậu kỳ, chắc hẳn nhị thúc cho dù gặp phải đại quân cũng sẽ không bị uy hiếp đến tính mạng!”
Trong thành Vân Liễu, phần lớn dân chúng vẫn chưa rời đi, tất cả đều đóng chặt cửa không dám ra ngoài, rất nhiều người đều không biết rằng hầu hết đại quân Huyết Xích đã rời khỏi, do đó vẫn lựa chọn lẩn trốn.
Cố Thiên Mệnh không quan tâm tới những chuyện trong thành, chỉ phái ra hai nghìn quân canh giữ nghiêm ngặt hai cửa thành nam- bắc, ra nghiêm lệnh cấm tiệt quân lính ức hiếp người dân.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa những chuyện lặt vặt này, hắn mới trở lại doanh trại, yên lặng ngồi thiền tu luyện.
"Bắc Việt quốc không có gì đáng ngại, quan trọng là thiên đạo, với tu vi hiện tại của ta, có chút gian nan".
Hắn không kìm được nhớ tới một tia dấu ấn thiên đạo màu đỏ máu ở chỗ sâu trong linh hồn Lý Sương Nhi mà có chút ngưng trọng lầm bầm.
Hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt, bắt gầu thu gom linh khí xung quanh, ngồi thiền.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, bất giác đã là năm ngày sau.
Một thông tin liên tục nổ ra từ trong Bắc Việt quốc lan tới thành Vân Liễu cùng Thiên Phong quốc.
Quân báo viết: Nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc thống lĩnh hơn hai vạn lính Huyết Xích một đường mạnh như vũ bão liên tiếp chinh phục được thành Kim Lan cùng Ly Giản.
Nhất thời cả thiên hạ đều chấn động.
Chỉ trong năm ngày Cố Ưu Mặc đã công chiếm được hai tòa thành, cộng thêm thành Vân Liễu Cố Thiên Mệnh đang trấn giữ, vậy chính là ba thành trì rồi.
Một loạt tin tức rúng động này thực sự khiến không ít thế lực dõi theo phải khiếp đảm, khó lòng tin tưởng.
"Trong vòng năm ngày liên tiếp chiếm được thành Kim Lan và Ly Giản, e rằng Huyết Xích quân hiện tại đã có chút kiệt quệ, phải đối mặt với sự phản công của Bắc Việt quốc thế nào đây?"
Cố Thiên Mệnh không hề cảm thấy kích động hân hoan, ngược lại còn có chút lo âu nhìn về phương xa.
Tu vi của hắn đã đạt tới Linh Huyền hậu kỳ, hơi thở càng trầm ổn cùng hùng hậu hơn trước. Huyền khí mà hắn tích lũy trong thân thể tới hiện tại giúp cảnh giới của bản thân nhanh chóng đạt tới trạng thái ổn định, như vậy mới có thể đặt một nền tảng hoàn mỹ.
Bởi vì Cố Thiên Mệnh ra nghiêm lệnh cho mỗi một vị tướng sĩ của Huyết Xích quân không được phép xông vào và quấy rối dân chúng trong thành nên khoảng thời gian này thành Vân Liễu không xảy ra sự việc rối ren gì, thậm chí còn có một vài người dân tiếp tục ra ngoài canh tác hoặc kinh doanh sản nghiệp của mình.
Lại năm ngày nữa trôi qua, một tin tức không mấy tốt lành truyền tới tai Cố Thiên Mệnh.
Binh sĩ truyền tin cho hay: "Bắc Việt quốc đã tập kết ba vạn quân để vây công Huyết Xích quân, trước sức ép của chúng, quân ta chỉ có thể rút sâu vào một ngọn núi hẻo lánh, tình hình trước mắt không rõ".
Nghe vậy Cố Thiên Mệnh đột nhiên mở bừng hai mắt, b ắn ra tia sáng lạnh lẽo trực tiếp khiến những tướng sĩ xung quanh phải lùi lại vài bước, đổ mồ hôi lạnh.
"Thăm dò tiếp!", Cố Thiên Mệnh quyết đoán ra lệnh.
"Vâng, thưa tướng quân!"
Rất nhanh trong trướng chỉ còn lại Cố Thiên Mệnh đứng chắp tay sau lưng, thì thầm: "Sợ rằng tình hình của Huyết Xích quân không mấy lạc quan, nhưng Bắc Việt quốc rầm rộ điều binh như vậy không lo sợ các nước xung quanh sẽ nhân cơ hội chia một chén canh này sao?”
Việc huy động ba vạn quân chắc chắn sẽ gây ra sự thiếu hụt quân số ở một số trạm kiểm soát, nếu lúc này các nước lân cận thừa cơ tấn công Bắc Việt quốc, vậy họ thực sự là nguy hiểm trùng trùng.
Không lẽ Bắc Việt quốc một chút cũng không lo lắng sẽ rơi vào cảnh bị lăm le bờ cõi?
Khi vố số người còn đang phỏng đoán dụng ý của Bắc Việt quốc, thì một âm thanh đã vọng tới từ trong Yến Vũ quốc.
"Bắc Việt quốc là đồng minh của Yến Vũ quốc, nếu có người thừa nước đục thả câu gây bất lợi tới Bắc Việt quốc, liền coi như kẻ địch của Yến Vũ quốc!"
Tin tức này lập tức khuất động lên một cơn bão táp lan tràn về các nước.
241: Đại Quân 3 Vạn Quân
Yến Vũ quốc, hoàng triều hàng đầu cấp trung tại Bách Quốc Chi Địa, cũng có cường giả Địa Huyền hậu kỳ như Nam Uyên quốc.
Vào giờ phút này Yến Vũ quốc đã nói rõ ràng như vậy rồi, các nước khác căn bản đều không dám mơ tưởng tới Bắc Việt quốc.
Bởi Địa Huyền hậu kỳ tương đương với một cấp độ cường giả khác, hoàn toàn vượt ngoài tầm đối địch của Địa Huyền trung kỳ.
Nghe nói Địa Huyền hậu kỳ có thể lấy sức một người chém giết cả một đại quân mười vạn lính, hơn nữa còn nguyên vẹn không hề hấn gì.
Yến Vũ quốc chính là hoàng triều sở hữu lực lượng chiến đấu đó, hoàng thành thông thường sao dám chống đối lại?
Tại thành Vân Liễu, Cố Thiên Mệnh híp mắt như có điều suy ngẫm, trên gương mặt vô cảm ngập tràn sắc bén vô tận: "Yến Vũ quốc..."
Hắn vẫn nhớ lờ mờ ông cụ Cố từng nói qua, chính vì Yến Vũ quốc đứng sau màn chỉ đạo, nên mới dẫn tới việc một gia tộc hàng đầu như Cố gia lại tụt dốc không phanh.
Khiến phụ thân cùng hai huynh trưởng của hắn phải bỏ mạng nơi sa trường, còn có Cố Ưu Mặc phải ôm hận suốt năm năm, tất cả chỉ vì Yến Vũ quốc.
"Các ngươi, là đang đâm đầu vào chỗ chết...", Cố Thiên Mệnh chậm rãi buông lỏng tay phải đang ném nhẹ, quay lưng nhìn về hướng Yến Vũ quốc, mang theo một tia sát ý.
Hiện tại hắn mới chỉ đột phá tới Linh Huyền hậu kỳ, nếu không đả động tới uy áp tại nơi sâu trong linh hồn kia, vậy nhiều nhất cũng chỉ có thể đương đầu với võ giả Địa Huyền trung kỳ đã là cực hạn.
Về phần hậu kỳ, e rằng cần phải đợi tới lúc hắn đạt tới Địa Huyền trung kỳ mới có thể so đấu một trận.
Do đó Cố Thiên Mệnh chỉ có thể đè nén nỗi thống hận trong lòng, cầu nguyện cho Cố Ưu Mặc sẽ không xảy ra bất trắc gì.
Nếu không, cho dù phải đánh đổi tất cả, hắn cũng phải khiến Bắc Việt quốc cùng Yến Vũ quốc diệt vong.
"Khởi bẩm tướng quân, năm vạn quân tiếp viện của Thiên Phong quốc ta đã tới, đang cách thành mười dặm".
Một lúc sau, một binh sĩ vội vã chạy tới trước mặt Cố Thiên Mệnh, lớn tiếng bẩm báo.
"Mở cổng thành, để bọn họ vào", Cố Thiên Mệnh trầm giọng đáp.
"Vâng!"
Sau đó dưới sự cho phép của Cố Thiên Mệnh, những binh lính đang canh giữ cổng thành lập tức mở cổng, chuẩn bị nghênh đón năm vạn quân từ Thiên Phong quốc tới.
Lọc cọc...!lọc cọc…
Từng trận tiếng vó sắt đinh tai nhức óc truyền khắp thành Vân Liễu.
Khí thế oai hùng làm nghiêng ngả cả đất trời, dân chúng thấy cảnh này đều kinh hồn táng đảm trốn vào trong nhà, lo sợ sẽ rước vào thị phi.
Chẳng mấy chốc toàn bộ đại quân đã chia ra canh gác khắp các con đường chính trong thành, người thống lĩnh là một tướng lĩnh Đại Huyền sơ kỳ, tên gọi là Lăng Giai Kiệt.
"Kỳ Song tướng quân, nghe danh đã lâu", Lăng Giai Kiệt có thân hình lực lưỡng, để râu quai nón xuề xòa, nhìn qua trông giống như một người đàn ông trung niên thô kệch.
Ông ta sải bước tới trước mặt Cố Thiên Mệnh, chắp tay cung kính nói: "Mạt tướng Lăng Giai Kiệt, là tướng lĩnh dẫn binh chi viện được quân thượng phái tới".
"Ừm", Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt gật đầu coi như chào hỏi.
Đối với sự đáp lễ này của hắn, Lăng Giai Kiệt không chút nảy sinh bất mãn, dù sao thì vị Kỳ Song tướng quân trước mắt này hoàn toàn có tư cách để kiêu ngạo như vậy.
Bất luận là gia tộc sau lưng, hay năng lực bản thân, ông ta cũng đều vô cùng khâm phục, bởi vậy mới tự xưng là mạt tướng.
"Kỳ Song tướng quân, tình hình chiến đấu hiện tại thế nào?", Lăng Giai Kiệt không muốn tình huống tiếp diễn xấu hổ như vậy nữa, trầm tư một hồi bèn mở lời hỏi.
“Bắc Việt quốc đã tập kết đại quân ba vạn lính, ngăn chặn vây quét Huyết Xích quân.
Tình hình hiện tại không rõ”, trái tim Cố Thiên Mệnh hơi chùng xuống, đáp ngắn gọn.
Bởi vì Lăng Giai Kiệt vẫn luôn gấp rút lên đường nên không nhận được bất kỳ quân báo nào.
Bây giờ mới biết được Bắc Việt quốc tập kết ba vạn quân, quả thực có chút khiến người ta phải lạnh dọc sống lưng mà.
"Đại quân ba vạn!", Lăng Giai Kiệt nghẹt thở, vừa giật mình kinh ngạc vừa lo âu: "Chuyện này không ổn cho lắm.
Không bằng chúng ta lập tức dẫn quân tới tiếp viện cho nguyên soái, ngài cảm thấy thế nào?"
"Không được", Cố Thiên Mệnh xua tay phủ định: "Bây giờ nhị thúc đang dẫn theo Huyết Xích quân sơ tán vào trong núi sâu, cũng không rõ tình hình thế nào, nếu chúng ta vội vã kéo quân tới chi viện, không chỉ không có tác dụng, mà ngược lại còn rơi vào ổ phục kích của Bắc Việt quốc”
"Lời này của tướng quân có đạo lý, vậy chúng ta cứ ở đây khoanh tay chờ chết sao?", Lăng Giai Kiệt nghiêm mặt hỏi.
"Chờ tin tức thôi! Lăng tướng quân trước tiên phái quân khống chế toàn bộ thành Vân Liễu, tránh gây lên xáo động".
"Được", Lăng Giai Kiệt gật đầu.
Với sự hỗ trợ của đại quân năm vạn lính, hai nghìn tướng sĩ Huyết Xích ở lại vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng cuối cùng cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi một phen.
.