Tu La Kiếm Thần

Chương 260: 260: Ta Tên Là Thanh Phong




Ở bên kia, Công Lương Tử Trạc nhìn ông lão điên càng lúc càng tiến đến gần mình thì gương mặt đã không giữ vững nổi trấn tĩnh nữa.

"Ngươi muốn làm gì? Đừng quên bao nhiêu năm nay là ai nuôi dưỡng ngươi!"
Công Lương Tử Trạc quát lớn, nỗi sợ hãi nồng đậm dâng lên từ sâu thẳm trái tim rồi thẩm thấu tới mọi bộ phận trên cơ thể ông ta.

Ông lão vẫn như cũ không trả lời chỉ chậm rãi tiến về phía Công Lương Tử Trạc, khí thế trên cơ thể cũng càng lúc càng lớn mạnh, nhưng lại không có nửa điểm dao động huyền khí.

"Khốn kiếp!", Công Lương Tử Trạc rủa một tiếng liền định bỏ chạy về phía xa.

Nhưng ông lão làm sao có thể trơ mắt nhìn ông ta tháo chạy?
Khi gót chân của Công Lương Tử Trạc còn chưa dời được mấy bước thì ông lão đã xuất hiện sau lưng ông ta như một bóng ma.

Sau đó ông ấy bình thản vung một quyền đấm thẳng xuống lưng Công Lương Tử Trạc.


Một âm thanh như bóp nghẹt vang lên, Công Lương Tử Trạc căn bản không có thời gian để phòng ngự, trực tiếp bị một quyền này đánh bay ra vài trăm mét rồi ngã lê ra đất mà thổ huyết.

"Khụ…", Công Lương Tử Trạc trên mặt giăng đầy sợ sệt, cực kỳ kinh hoàng hét lên: "Tên điên nhà ngươi, ta cho ngươi rượu, ngươi muốn rượu gì ta đều cho ngươi hết!"
Công Lương Tử Trạc vẫn ôm một tia huyễn hoặc cuối cùng mà gào thét, ông ta chưa từng nghĩ tới lão già điên rồ trước mặt này sẽ tiễn mình xuống mồ nên giờ hoảng lọa cực độ.

Nhưng ông lão điên không hề lay động trước tiếng hét của Công Lương Tử Trạc, ông ta sải từng bước cuối cùng cũng đến trước mặt Công Lương Tử Trạc.

Bùm!
Ông lão điên chiêu cũ lặp lại mà tung ra một quyền, Công Lương Tử Trạc chỉ biết trừng mắt, kinh hoàng hét lên: “Không…”
Bùm!
Một quyền rơi xuống, Công Lương Tử Trạc với tu vi Địa Huyền trung kỳ trực tiếp bỏ mạng, thất khiếu chảy máu ròng ròng, chết không nhắm mắt.

Tại vị trí của lão ta cũng bị chấn động thành một cái hố khổng lồ với bán kính vài trăm mét cực kỳ đáng sợ.

“Mạnh quá…”, Cố Ưu Mặc nhìn một màn này cũng không kìm được nuốt nước bọt khan, nắm chặt lấy trường thương trong tay.

Cố Thiên Mệnh cũng hơi sững người, sau đó đưa mắt nhìn về phía chiến trường xung quanh, quay đầu trịnh trọng nói với Cố Ưu Mặc: “Nhị thúc, đã đến lúc kết thúc tất cả những chuyện này rồi!"
Cố Ưu Mặc lập tức đem nội tâm khiếp sợ của mình đè nén xuống, xoay người vọt tới cái hố sâu cách người ông lão điên không xa, dùng trường thương huyết sắc trong tay nhấc thi thể Công Lương Tử Trạc lên.

Sau đó, ông ấy đạp trên hư không, đứng trên đỉnh đầu mọi người ở chiến trường.

“Công Lương Tử Trạc đã chết!”

Cố Ưu Mặc tay phải cầm trường thương, trên trường thương nghiễm nhiên chính là thi thể của Công Lương Tử Trạc, ông ấy khí thế hùng hổ vận dụng huyền khí, đem tiếng rống của mình truyền đến mỗi góc trên chiến trường.

Rầm rầm!
Bất luận là đại quân Thiên Phong quốc, hay là quân Bắc Việt, tất cả đều ngẩng đầu mà nhìn, thấy được thi thể Công Lương Tử Trạc do Cố Ưu Mặc treo lên.

“Công Lương tướng quân, chết rồi?”, vô số tướng sĩ Bắc Việt nhao nhao lộ ra biểu cảm không dám tin, thân thể run rẩy nói.

“Thống soái quân địch đã chết, chúng huynh đệ theo ta giết!”
Tướng lĩnh Huyết Xích quân cùng tướng sĩ Thiên Phong quốc ở các góc đều trở nên phấn chấn, lộ ra vẻ kích động mừng vui, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén muốn chém giết quân địch Bắc Việt.

“Không thể nào! Công Lương tướng quân chính là địa tướng của Bắc Việt quốc ta, sao có thể chết trận? Đây nhất định là thủ thuật che mắt của quân địch”, có một sĩ tốt Bắc Việt khó có thể tiếp nhận sự thật này, hét lớn như phát điên.

Cái chết của Công Lương Tử Trạc đem toàn bộ chiến trường đẩy len đến cực điểm.

Sĩ khí tướng sĩ Thiên Phong quốc càng lúc càng mạnh mẽ, nhất là phối hợp với đại quân Cố Thiên Mệnh mang đến, trực tiếp tạo thành thế công giáp trước sau cho quân Bắc Việt.

Tướng soái đã chết, ảnh hưởng trực tiếp đến việc bố trí và khí thế của toàn bộ quân Bắc Việt, rất nhiều sĩ tốt Bắc Việt quốc càng lộ ra ý khiếp chiến, muốn rút lui.


Dưới tình huống như vậy, bằng vào tu vi của Cố Ưu Mặc, trên chiến trường đã không còn ai có thể ngăn cản thế tiến công của ông ấy nữa.

Mỗi một thương Cố Ưu Mặc vung ra, sẽ thu hồi tính mạng của hơn trăm sĩ tốt Bắc Việt, cực kỳ dũng mãnh, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Thịch thịch thịch...!
Các tiếng chém giết cùng tiếng trống hỗn hợp cùng một chỗ, làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực vô hình đập vào mặt.

Mà Cố Thiên Mệnh lại đứng sừng sững dưới tường thành Diệp Thành, không tham chiến, ông lão điên từng bước đi bộ về phía hắn.

“Ta tên là Thanh Phong, ngươi tên là gì?”
Ông lão điên giống như một người ăn mày, lôi thôi đến cực điểm, cúi đầu nhìn Cố Thiên Mệnh, nhẹ giọng khàn khàn hỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.