“Cậu chủ, người bên tôi đã bố trí xong, giờ chỉ còn đợi lệnh cậu thôi.”
“Chờ ám hiệu của tôi mà hành động.”- Trịnh Vỹ Khang nói rồi ngắt điện hoại, sau đó nhìn mình trong gương, gương mặt thư sinh hàm chứa một tia tàn nhẫn, anh chỉnh lại cà vạt rồi đi khỏi tolet.
Đại sảnh của khách sạn được trang hoàng lộng lẫy, toàn bộ mọi đồ vật như chén đĩa đều được làm bằng những loại sứ cao cấp, những chiếc bình cổ cao hơn cả đầu người được đặc ở cạnh những bức tường có giá trị triệu đô. Tổng thể đại sảnh lấy màu vàng và trắng làm chủ đạo, những ánh đèn như pha lê mà tỏe ra những ánh sáng lung linh, Phụng Cơ quả thật phải cảm thán với cách bài trí xa hoa này.
Trịnh Vỹ Thần và Phụng Cơ bước vào đại sảnh, phục vụ liền biết điều đưa đến hai ly rượu đỏ rồi lui đi, cô thấy Trịnh Vỹ Thần đưa mắt nhìn xung quanh sau đó thoải mái nắm tay cô đi đến một chổ có người đàn ông đang đứng không xa, anh ta quả thật mang một vẻ bề ngoài điển trai cùng chiều cao đáng ngưỡng mộ, nếu đem so sánh thì Trịnh Vỹ Thần và người này có vẻ là một chín một mười.
Trịnh Vỹ Thần bước đến thoải mái vỗ vai của Quách Diệp Thiên Kỳ: “Lão Quách, thật không ngờ hôm nay cậu lại hạ mình đến sớm vậy.”
Quách Diệp Thiên Kỳ quay lại nhìn Trịnh Vỹ Thần, lúc này Phụng Cơ mới có thể nhận ra đây là Quách Diệp Thiên Kỳ chủ tịch của tập đoàn dầu khí quốc tế Quách Diệp, quả thật danh bất hư truyền, cô thường nghe đến người này là ông trùm của hắc bạch lưỡng đạo, gia thế không tầm thường, thị trường hắc đạo của Quách Diệp gia tộc có thể nói là sánh ngang hoặc vượt mặt Kim Điêu Môn của cô. Đừng hỏi vì sao cô biết rành rọt như vậy, bởi vì mỗi năm Kim Điêu Môn sẽ tiến hành buôn người quy mô lớn, và Quách Diệp gia tộc lại là mối làm ăn lâu năm của tổ chức.
Quách Diệp Thiên Kỳ đút hai tay vào túi quần, thong thả nói: “Nửa tiếng sau tôi có việc phải đi nên đến sớm một chút.”
Trịnh Vỹ Thần thở mạnh ra một tiếng rồi không khách sáo nói: “Anh em với nhau, cậu nói thật đi, có phải là do lão hồ ly Alix kia dùng chuyện ông ta cứu ông nội cậu ra để nhờ vả không?”
Quách Diệp Thiên Kỳ vẫn không đổi sắc mặt, chỉ im lặng cũng đủ khiến những người xung quanh nể nang vài phần.
Phụng Cơ bắt đầu thấy khó hiểu kéo tay Trịnh Vỹ Thần, nhỏ giọng hỏi: “Có ý gì đó?”
Trịnh Vỹ Thần hơi nghiêng đầu, cũng không che dấu mà giải thích: “Alix chính là một lão hồ ly giam xảo mê gái và tham lam, ông ta chính là chủ thầu ngày hôm nay.”
Phụng Cơ cũng hiểu ra, hóa ra là Alix tận dụng quan hệ với Quách Diệp Thiên Kỳ mà nhờ anh ta tham gia đấu giá với mục đích kéo giá của mảnh đất lên, gian xảo, quá gian xảo. Cô nâng tầm mắt thì phát hiện Quách Diệp Thiên Kỳ đang dò xét nhìn mình, cô không hiểu tại sao anh ta lại dùng ánh mắt quái lạ đó nhìn mình nhưng cũng bình thản tiếp nhận.
Làm bạn với Trịnh Vỹ Thần bấy lâu nay, Quách Diệp Thiên Kỳ biết rõ, Trịnh Vỹ Thần có hai điều là cực kỳ chán ghét, thứ nhất là phải giảng dạy hay giải thích cho người khác hiểu, thứ hai chính phải lên chổ quá cao. Thái độ ôn tồn giải thích với cô gái này đương nhiên khiến anh ta lấy làm lạ.
“Nhìn gì mà nhìn?”- Trịnh Vỹ Thần đột ngột chuyển sang ngữ khí bất mãn, ánh mắt nheo lại tỏ rõ sự không vui nhìn bạn mình.
Quách Diệp Thiên Kỳ thu lại tầm nhìn định nói gì với Trịnh Vỹ Thần thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
“Tôi trở lại rồi đây.”- Một cô gái mang vẻ đẹp thanh tú từ phía sau Quách Diệp Thiên Kỳ bước lên. Phụng Cơ thấy rõ lúc giọng nói đó vang lên thì lãnh ý trên mặt Quách Diệp Thiên Kỳ cũng giảm đi vài phần, thậm chí cô còn nhìn thấy anh ta cười. Phụng Cơ càng ngày càng thấy loại ánh mắt mà Quách Diệp Thiên Kỳ nhìn cô tình nhân kia rất giống với lúc Trịnh Vỹ Thần nhìn cô.
Phụng Cơ âm thầm mắng mình một tiếng rồi ngẩn đầu liền chạm phải ánh mắt ôn nhu của anh, cô bối rối quay sang chổ khác thì nhìn thấy cô tình nhân kia đang nhìn mình, a người quen đây rồi.
“Tinh Nghiên?”
“Phụng Cơ?”
Cả hai đồng loạt gọi tên nhau, Phụng Cơ bước lên nắm lấy tay Tinh Nghiên rồi nhìn sang Quách Diệp Thiên Kỳ với ánh mắt khó hiểu.
“Hai người quen nhau sao?”- Trịnh Vỹ Thần chưa từng nhìn thấy Phụng Cơ chủ động nắm tay anh bao giờ mà bây giờ lại thân mật với cô gái kia như vậy trong lúc anh chưa hiểu chuyện đang xảy ra thì bất giác có chút bực bội.
Phụng Cơ chưa kịp nói gì thì bị một lực vừa phải kéo về phía sau, chẳng mấy chốc cô đã trở về bên cạnh Trịnh Vỹ Thần. Bàn tay nắm cổ tay cô hơi xiết chặt như đang cảnh cáo.
Phụng Cơ quay sang nói với Trịnh Vỹ Thần một câu rồi nhìn Tinh Nghiên:
“Cô ấy là bạn tôi, Tinh Nghiên cô và anh ta có quan hệ gì? Có phải anh ta là ùm...”
Phụng Cơ vốn định hỏi có phải Quách Diệp Thiên Kỳ là cha của con Tinh Nghiên hay không nhưng chân của Tinh Nghiên nhanh hơn miệng cô, cô ấy bước lên bịt miệng Phụng Cơ lại kịp lúc. Mà hai người đàn ông đứng bên cạnh cũng không hiểu gì nhìn theo hành động kì lạ của hai cô gái này.
“Để chúng tôi đi lấy rượu cho hai người.”- Nói rồi Tinh Nghiên cứ như áp giải mà kéo Phụng Cơ đi trong khi Trịnh Vỹ Thần định nói là rượu của hai anh vẫn còn. Quách Diệp Thiên Kỳ khi nãy đã tinh ý bắt được một trọng điểm trong lời nói của Tinh Nghiên, anh ta quay sang Trịnh Vỹ Thần hỏi: “Phụng Cơ?”
Càng nghĩ anh ta càng thấy cái tên này quen thuộc.
Trịnh Vỹ Thần vốn dĩ định dấu nhưng nếu không nói thì khác gì xem Quách Diệp Thiên Kỳ là người dưng, với lại anh không phải không biết rằng gia thế của thằng bạn mình có liên quan mật thiết đến hắc đạo. Nhưng chưa để Trịnh Vỹ Thần trả lời thì Quách Diệp Thiên Kỳ đã chợt nhớ ra cái tên này, anh khẽ nâng giọng vừa đủ hai người nghe: “Nguyễn Long Phụng Cơ? Thiếu chủ của Kim Điêu Môn?”
Trịnh Vỹ Thần nhún vai sau đó gật đầu xem như trả lời, thảo nào vừa nhìn thấy cô gái kia là Quách Diệp Thiên Kỳ cảm thấy rất không bình thường, tuy là những cuộc giao dịch với Kim Điêu Môn thường là do thuộc hạ của hai bên ra mặt nhưng ít nhiều thì Quách Diệp Thiên Kỳ cũng nghe qua về tam đại sát thủ của tổ chức này, trong đó có thiếu chủ Nguyễn Long Phụng Cơ là thần bí nhất.
“Loại người nguy hiểm này mà cậu cũng giữ bên mình sao? Muốn chơi đùa thì tìm hạng tầm thường một chút.”- Quách Diệp Thiên Kỳ tranh thủ vừa mỉa mai vừa cảnh cáo.
Trịnh Vỹ Thần bật cười, cũng không hề tức giận chỉ là anh rất từ tốn nói: “Tôi lại chẳng thấy cô ấy nguy hiểm gì, mà cho dù cô ấy có muốn làm hại tôi đi nữa thì tôi vẫn có cách thỏa hiệp với cô ấy.”
Ngữ khí của anh vô cùng dịu dàng mà có lẽ ngay cả anh cũng không nhìn ra được. Quách Diệp Thiên Kỳ nghe xong thì vừa buồn nôn vừa buồn cười nói: “Đừng nói với tôi cậu yêu cô gái này rồi, bạn bè với nhau đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cẩn thận một chút, thân phận và sự tuyệt tình của một sát thủ không phải là thứ có thể dùng tình yêu để hóa giải đâu.”
Trịnh Vỹ Thần di chuyển ánh mắt đặt lên bóng dáng thướt tha của cô gái phía xa, anh yêu cô gái đó sao? Câu này của Quách Diệp Thiên Kỳ khiến Trịnh Vỹ Thần cản thấy có lỗi với Mỹ Ngọc, anh đã từng tự hứa với chính mình là trừ Mỹ Ngọc ra anh không yêu bất kỳ ai khác, nhưng bây giờ là yêu sao? Nếu không yêu tại sao phải đánh đổi cả Trịnh Thị cho cô, nếu không tại sao lại luôn đối với cô kiên nhẫn như vậy? Anh không thể tự trả lời, nếu đây không phải là yêu vậy chắc chỉ là thứ na ná tình yêu. Đúng, chỉ đơn thuần là rung động mà thôi.
Dường như suy nghĩ này sẽ giúp anh có thể dễ chấp nhận hơn.
Ánh mắt anh nhuốm màu u tối đặt lên người Phụng Cơ, anh từ tốn nói: “Tôi không mong có thể hóa giải sự lạnh lùng và tuyệt tình của cô ấy, tôi chỉ muốn khi nào còn cơ hội tôi đều sẽ bao dung cô ấy.”
Không phải kẻ đáng thương nào cũng đáng được thương hại, không phải kẻ đáng ghét nào cũng đáng bị ghét bỏ. Đối với anh Phụng Cơ chính là trường hợp này, cô đối với ấn tượng của anh luôn là một sát thủ lạnh lùng thờ ơ và tàn nhẫn nhưng anh luôn cảm thấy cô rất cô đơn. Trịnh Vỹ Thần chợt nhớ câu nói của cô lúc ở trên sân thượng lần đó... “Tôi đã từng tự tử, tôi dùng dao cứa vào cổ tay của mình, tôi lao vào ma túy như một kẻ điên, tôi đã từng như cô, từng rơi vào vực thẩm. Lòng dạ con người là thứ khắc nghiệt nhất, tôi biết rõ điều đó.”
Đã nhiều lần Trịnh Vỹ Thần muốn hỏi cô rằng Cơ Cơ, em có bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình rất mệt mỏi, rất cô đơn không? Nhưng khi Trịnh Vỹ Thần định hỏi thì có một loại suy nghĩ khiến anh không thể mở lời, đúng, anh cảm thấy sợ khi phát hiện ra mỗi suy nghĩ của anh đều là những câu hỏi dành cho cô gái đó, từng chút một đều là về cô ấy.
Tự nhiên anh lại rất muốn bước đến ôm lấy thân hình mảnh mai đó. Quách Diệp Thiên Kỳ cũng lờ đi câu nói của anh, cả hai bị một đám tiểu thương vây quanh chào hỏi.
Ở phía xa, Phụng Cơ không hề hay biết Trịnh Vỹ Thần vẫn luôn quan sát mình, cô chỉ kinh ngạc nói: “Cậu đừng nói Quách Diệp Thiên Kỳ chính là...”
Tinh Nghiên thoáng chốc chần chừ rồi gật đầu, Phụng Cơ thở dài đặt tay lên vai cô: “Sao số cô lại bi đát đến thế, nói cho cô biết, anh ta chính là ông trùm hắc đạo đó, mỗi năm Kim Điêu Môn buôn người thì anh ta sẽ cho người chọn mấy cô gái bắt đi làm mại dâm, thật sự xấu xa lắm.”
Tinh Nghiên buồn cười nghe một mớ lý thuyết nói xấu Quách Diệp Thiên Kỳ của Phụng Cơ, cô ấy không phản ứng gì nhiều mà chỉ hỏi: “Nói vậy Quách Diệp Thiên Kỳ và Trịnh Vỹ Thần là hạng người giống nhau rồi.”
“Phải...”- Theo phản xạ Phụng Cơ bất ngờ nói nhưng một lúc lại thấy không đúng, liền chỉnh lại: “Không phải, Trịnh Vỹ Thần không hoạt động ở hắc đạo, lý lịch trong sạch, không tiền án tiền sự, sao lại giống Quách Diệp Thiên Kỳ chứ.”
Tinh Nghiên mỉm cười: “Nếu cô không buôn người thì “Quách Diệp” cũng đâu thể mua có đúng không? Cô nói anh ấy xấu xa thì cô cũng...”
“Ây da bậy bậy bậy! Không phải tôi mà là tổ chức buôn người, tôi chỉ phụ trách theo mệnh lệnh, với lại Kim Điêu Môn không buôn ma túy, không thu bảo kê, nếu không buôn người thì chúng tôi lấy gì nuôi sống cả ba ngàn anh em?”- Phụng Cơ quen biết Tinh Nghiên khá lâu, cũng hiểu rõ và thấy Tinh Nghiên rất hợp ý cô, tính tình của hai người khá giống nhau, đều khá kiệm lời nên khi gặp nhau nếu Phụng Cơ không nói nhiều một chút thì chắc sẽ không ai nói với ai câu nào.
“Tôi nói này Tinh Nghiên, cô bênh trai quá mức rồi đấy, cô yêu anh ta sao?”- Phụng Cơ đầy bất mãn nhướng mày nhìn Tinh Nghiên.
Tinh Nghiên đưa mắt nhìn về phía Quách Diệp Thiên Kỳ, trên gương mặt anh tuấn vẫn không hề phai bớt sự lạnh nhạt. Ánh mắt Tinh Nghiên nhìn anh ta cũng dần chuyển sang nét ưu thương khó đoán.
“Yêu thì sao mà không yêu thì sao?”
Phụng Cơ bắt đầu nhận ra sự tổn thương của Tinh Nghiên, người đàn ông đó bỏ rơi cô ấy bốn năm vậy mà đến giờ thái độ của Tinh Nghiên vẫn còn chần chừ như vậy. Cô nâng ly rượu lên uống một ngụm sau đó lại bất giác đưa mắt nhìn Trịnh Vỹ Thần đang cười nói với một vài doanh nhân, bên cạnh anh từ bao giờ. Đã có vài cô minh tinh chân dài cố gắng động chạm cơ thể với Trịnh Vỹ Thần.
Thấy Phụng Cơ nhìm chăm chú một màn bên kia như vậy, Tinh Nghiên định nhân dịp mỉa mai thì khi quay lại đã thấy hơi sợ vẻ mặt bây giờ của Phụng Cơ. Cô vẫn không có biểu cảm, vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh vẫn không hề có dấu hiệu ghen tuông, chỉ là ánh mắt Phụng Cơ như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào mấy cô minh tinh bên kia... chính Tinh Nghiên là người từng trải qua vô số sự kiện cũng phải khiếp sợ. Cô ấy từ ý định mỉa mai chuyển sang xoa dịu.
“Ở giới thượng lưu này, việc trao đổi nhân tình cũng không có gì lạ.”
Phụng Cơ nhíu mày quay sang, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy tôi có bị trao đổi không?”
Tinh Nghiên khoanh tay, cười nhạt, vu vơ nói: “Làm sao tôi biết được, cô sợ cái gì? Cô là nhân tình của Trịnh Vỹ Thần sao?”
Phụng Cơ bị Tinh Nghiên nói khiến không thể đáp trả, cô chỉ cười khẩy một cái rồi nói: “Cái gì? Tôi mà đi làm nhân tình của anh ta? Cô nói tào lao gì thế, Tinh Nghiên à, bấy lâu không gặp không ngờ cô nhây hơn nhiều rồi.”
Tinh Nghiên đưa ly rượu lên, cô ấy cũng không muốn mạo hiểm mà trêu Phụng Cơ nữa, bới vì là bạn thân nên Tinh Nghiên hiểu rõ khi thật sự tức giận Phụng Cơ có thể làm ra chuyện gì.
“Cạn ly cho việc cô không phải là tình nhân của Trịnh Vỹ Thần.”
Phụng Cơ nâng ly cùng Tinh Nghiên nhưng vẫn không quên nói: “Nhảm nhí.”