Tu La Tình Nhân

Chương 64: Bảo vệ cô ấy



Bác sĩ lần này rất lạ mặt, hắn có ngũ quan sáng sủa, cặp kín cận dày khiến gương măt có phần ngố ngố nhưng vẫn trông vô cùng phúc hậu. Hắn tên Đại Khâm, có sở trường là nói rất nhiều. Chỉ mới vào phòng chưa đầy năm phút liền mở miệng giáo huấn từng người một bao gồm Phụng Nhã, Thiết Hạo và cả 'thương binh' như Phụng Cơ. ==

“Các người có thân thể ngày hôm nay là do cha mẹ các người sinh ra, là một sự kết hợp hoàn hảo của trứng và t*ng trùng. Là cả một trời tinh hoa diệu nhật, vậy mà cái gì không làm lại đi làm sát thủ. Tối ngày chém giết có gì hay chứ, tôi nói các người nghe...”

Quang Sẹo đứng bên cạnh, mất hết kiên nhẫn túm lấy cổ áo của Đại Khâm quát lớn. “Tôi mặc kệ anh Đại Khâm hay Đại Tiện, mau chữa trị cho Phụng tỷ còn bằng không tôi sẽ cho anh ngay cả đại tiện cũng không đi được.”

Một tên mặt lạnh và điềm tĩnh như Quang Sẹo còn chịu không nổi, nếu không phải Thiết Hạo nãy giờ bên cạnh 'khống chế' con dao trong tay Phụng Nhã thì Đại Khâm đã một phát bị ' chết oan' rồi.

Phụng Cơ nằm trên giường, cô mặc áo thun tay ngắn màu da bò. Sắc mặt trắng bệch chống trội với sự đau đớn của vết thương. Đại Khâm hơi sợ sệt lấy bông băng thuốc đỏ ra sau đó chần chừ nhìn cô. “Nè... sẽ hơi đau đó, ráng chịu chút.”

“Tự nhiên.” Phụng Cơ thốt ra hai chữ tùy tiện.

Đại Khâm đưa đồ gấp tới gần vết thương của cô, bàn tay hắn run run vừa nhìn đã biết đây là lần đầu hắn gặp một vết thương do loại súng đặc biệt bắn ra. Loay hoay mãi vẫn không dám động đậy, hắn quay lại nhìn sang Thiết Hạo và Phụng Nhã đứng bên cạnh. “Tôi... có thể bịt mắt lại rồi gắp viên đạn ra không?”

“Tôi tẩn anh một trận bây giờ!”- Phụng Nhã tức tối xắn tay áo lên, Thiết Hạo vội kéo cô ta lại rồi lạnh lùng nói với Đại Khâm. “Nghiêm túc làm việc đi.”

Đại Khâm run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra. “Nhưng, tôi trước giờ chưa phẫu thuật vết thương...”

Im lặng...

“Trời ạ!” - Lần này là Phụng Nhã tần ngần ra.

Thiết Hạo cũng cảm thán: “Tổ chức không còn bác sĩ à? Sao lại đưa một khúc gỗ vừa đần vừa vô dụng này tới?”

Quang Sẹo hắng giọng: “Chuyện là sắp tết nên bác sĩ của tổ chức đều nghĩ hết rồi... chỉ có tên này muốn ở lại kiếm thêm tiền xài thôi.”

Phụng Nhã và Thiết Hạo ôm trán cạn lời, vừa lúc này dụng cụ trên tay Đại Khâm bị giật lấy. Phụng Cơ ngồi dậy, Quang Sẹo vội chạy đến đỡ cô tựa vào đầu giường.

“Phụng Cơ, cô muốn làm gì?” Thiết Hạo nhíu mày khó hiểu.

“Tự xử!” - Phụng Cơ lạnh lùng trả lời, nếu đợi bọn họ cãi nhau xong thì cô đã chết vì mất máu quá nhiều rồi. Nhờ người chi bằng tự xử lý, dù sao loại chuyện này cũng không làm khó được cô. Phụng Cơ dùng nhíp thẳng tay ấn vào vết thương.

Sắc mặt cô căng thẳng, cơn đau khiến hai tay cô bất giác nắm chặt. Từ từ chậm rãi cuối cùng viên đạn được gấp ra, sau đó máu cũng tuôn ra nhiều hơn. Đại Khâm đem sọt rác tới để cô bỏ viên đạn dính máu kia vào nhưng Phụng Cơ lại ném lên cái khay mà Quang Sẹo đưa tới.

Viên đạn này chính là manh mối duy nhất mà cô nắm giữ, cô tám phần tin rằng do Trịnh Vỹ Thần làm nhưng thâm tâm vẫn còn một chút mâu thuẫn. Vì vậy Phụng Cơ phải truy cứu tới cùng.

“Anh còn nhìn cái gì, mau xử lý vết thương giúp tôi.”- Phụng Cơ thấy Đại Khâm vẫn ngẩn người thì khó chịu nói. Cái người vô dụng này không phải ngay cả thấy máu cũng sợ chứ?

“À, vâng.”- Đại Khâm lúng túng cầm lấy một chai thuốc sát trùng đổ vào vết thương khiến Tinh Nghiên nén đau nhíu chặt mày. Sau đó dùng bông băng thấm nước lau sạch miệng vết thương rồi băng lại, vừa thực hiện động tác băng bó vừa lén lút quan sát dáng vẻ nén đau của Phụng Cơ, một tia tinh quang lóe lên nơi đáy mắt.

Giờ khắc chịu đựng đau đớn này, Phụng Cơ lại nhớ tới những lần người đàn ông kia khéo léo sát trùng vết thương giúp cô. Anh sẽ ngồi thẳng xuống sàn nhà rồi vừa làu bàu vừa băng bó giúp cô...

Cảm giác đó rất nhẹ nhàng, dịu dàng và khiến Phụng Cơ ấm áp. Bây giờ hoài niệm lại vẫn có chút dư vị.

...

Ở khu vực ngoại ô hoang vắng, hai bên đường dẫn đến một cánh đồng. Bên trong nông trại Lapit có một người đàn ông có vẻ như đang đợi một người nào đó.

Có một chiếc xe dừng lại, người trên xe bước xuống. Bộ âu phục màu đen tôn lên dáng người mạnh mẽ của anh, thần thái của Trịnh Vỹ Thần hôm nay nghiêm túc lạ thường.

Người đàn ông kia bước đến, chưa nói lời nào vội vàng cúi đầu. “Chủ nhân!”

Hai tiếng chủ nhân này phát ra một cách đầy kính cẩn, tựa như một tín ngưỡng tối cao.

“Thiếu chủ các người ra sao rồi?”- Âm thanh lãnh đạm của Trịnh Vỹ Thần vang lên, bàn tay anh có vẻ tùy tiện mà vuốt ve một cánh hoa.

Người đàn ông kia vẫn nghiêm túc trả lời: “Vết thương của thiếu chủ không đáng lo ngại, sáng nay chị ấy còn... tự tay xử lý vết thương.”

Người đàn ông vừa dứt lời thì đã nhìn thấy những cánh hoa khi nãy còn xinh đẹp trong tay của Trịnh Vỹ Thần giờ đã bị anh làm cho rã rời rơi xuống. Trịnh Vỹ Thần quay sang gã ta, ánh mắt lạnh lẽo nhuốm màu sát khí. “Thế nào là 'tự tay xử lý vết thương'? Bác sĩ của Kim Điêu Môn chết hết rồi à?”

Người đàn ông kia sợ đến mức không dám trả lời. Trịnh Vỹ Thần mím môi, đôi đồng tử lạnh băng nhìn gã ta. “Chú ý một chút, thay tôi bảo vệ cô ấy, đừng để cô ấy tự ngược đãi bản thân”

Không có ai có bản lĩnh làm tổn thương cô cả, vì vậy điều Trịnh Vỹ Thần lo lúc này là cô gái ngốc đó tự tổn thương mình.

“Dạ!”

“Mấy ngày này Nguyễn Long Tuyết sẽ đặc biệt có hành động, chú ý quan sát bà ta. Mỗi một động tĩnh phải ngay lập tức báo cáo. Cẩn thận một chút, nếu bị bại lộ thân phận cậu biết phải làm gì rồi chứ?”

“Dạ!”

Trịnh Vỹ Thần quay người rời đi, người đàn ông cũng quan sát xung quanh một lúc rồi quay đi về hướng ngược lại. Anh cất công gài nội gián vào Kim Điêu Môn bao lâu nay cốt là để tiện lợi nắm bắt thông tin, nếu không có việc chắc chắn sẽ không dễ dàng dùng đến.

Thật không ngờ hôm nay vì một cô gái mà phá luật.

Sau khi đưa Trịnh Phần về Trịnh gia, anh cũng không nán lại quá lâu. Bác sĩ vừa kiểm tra kết luận bà vì sợ hãi quá độ mà ngất đi và không đáng lo ngại thì anh rời đi. Sau khi ổn định việc của Trịnh Phần thì lại có một Hồ Như Thủy đeo bám sau lưng, vậy nên Trịnh Vỹ Thần bảo Gary đem cô ta về Hồ gia. Trong đầu anh chỉ có hình ảnh vết thương của cô, chỉ nhiêu đó thôi.

Trịnh Vỹ Thần lái xe đến nhà Ngô Thành. Cậu ném cho anh một lon bia, Trịnh Vỹ Thần tự nhiên mở ra uống.

“Hiếm khi cậu đại giá quang lâm cái ổ của tôi, có chuyện gì sao?”

“Cậu khỏi giả ngu, bản xét nghiệm DNA đâu?” Trịnh Vỹ Thần không cười, thần thái nghiêm túc hẳn lên.

Ngô Thành nhún vai quay lưng đi vào bên trong một lúc rồi cầm hai tờ giấy đi ra, cậu cầm kết quả trên tay không đưa cho Trịnh Vỹ Thần. “Nếu cậu không nói có tôi biết chuyện gì đã xảy ra thì đừng hòng tôi đưa nó cho cậu.”

“Ngô Thành....”

“Còn xem tôi là bạn không?”

Trịnh Vỹ Thần thở dài. “Được rồi, trước sau gì cậu cũng biết. Có một chuyện rất hoang đường, tôi cá là cậu sẽ ngạc nhiên đến té ngửa.”

“Đừng nhiều lời, nói đi.”- Ngô Thành ngồi xuống một cái ghế làm ra bộ dáng sẵn sàng lắng nghe.

“Có hai người phụ nữ yêu nhau, bị hai bên gia đình phản đối kịch liệt. Một trong số hai người thuê xã hội đen giết hết gia đình người còn lại, người đó sau khi mất gia đình liền oán hận mong một ngày trả thù. Bà ta tráo đổi con trai mình với con gái của người kia, thành lập một thế lực công kích lại người đó.”

Một câu truyện dài, kịch tính như vậy mà qua giọng nói từ tốn và bình thản của Trịnh Vỹ Thần khiến cho anh giống như đang kể lại một câu truyện cổ tích không có vai của mình.

“Cái gì mà người kia người đó loạn cả lên, rốt cuộc cặp đồng tính nữ đó là ai?” Ngô Thành mù mờ.

“Trịnh Phần và Nguyễn Long Tuyết.”

“Nguyễn Long Tuyết, chủ thượng Kim Điêu Môn?”

Trịnh Vỹ Thần gật đầu, Ngô Thành ngửa mặt lên trời một lúc lâu mới phát ra ba chữ: “Ôi trời ạ!”

Trịnh Vỹ Thần nói đúng, Ngô Thành đã ngã từ trên ghế xuống mặt đất, cú ngã đau khiến cậu trở về hiện thực. Nếu như chuyện này là thật thì Nguyễn Long Tuyết chính là mẹ của Trịnh Vỹ Thần? Trời ạ, cái loại chuyện hoang đường này cũng có thể xảy ra sao? Ngô Thành nhìn lại hai tờ giấy trong tay, hai mẫu DNA này là...

“Của Cơ Cơ và Nguyễn Long Tuyết.”- Trịnh Vỹ Thần dường như hiểu rõ suy nghĩ của cậu bạn mình, anh hơi nheo mắt. “Kết quả?”

Giờ phút này anh căng thẳng hơn bất cứ ai, Trịnh Vỹ Thần vạn lần cũng không tin rằng Cơ Cơ chính là em gái anh. Anh biết nếu Nguyễn Long Tuyết muốn dùng một chiêu này để thăm dò anh là chuyện dễ dàng thế nào, và thật sự lúc bà ta nói cho anh biết anh và Cơ Cơ có quan hệ huyết thống, Trịnh Vỹ Thần vào lúc đó đã mất bình tĩnh mà để lộ ra suy nghĩ của mình.

Từ nhỏ đến lớn Trịnh Vỹ Thần ghét nhất là cảm giác bị người khác nhìn thấu suy nghĩ của mình, vậy nên khi bị Nguyễn Long Tuyết đoán ra tâm tư. Vào thời khắc đó Trịnh Vỹ Thần đã thật sự muốn giết chết bà ta. Nếu không vì một câu '... trong ấn tượng của tôi anh trước giờ luôn là người tỉnh táo' của cô gái đó, anh thật sự đã giết chết bà ta rồi.

Ngô Thành thở dài, cậu là bạn tốt của Trịnh Vỹ Thần bao nhiêu năm nay. Đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của anh đối với Cơ Cơ, chính vì vậy cậu cũng không hể chần chừ lên tiếng. “Kết quả DNA, một trùng khớp, một không trùng khớp.”

Đây chính là kết quả mà Trịnh Vỹ Thần không mong muốn nhất, anh thật sự mong sao cho cả hai đều không trùng khớp. “Ai Không trùng khớp?”

Chỉ cần biết một người là đủ.

“Là Cơ Cơ.”

Trịnh Vỹ Thần nhắm chặt mắt rồi nhẹ thở ra, hoàn toàn không che dấu sự nhẹ nhõm của mình.

Ngô Thành nói tiếp. “Nhưng sau khi vô tình đối chiếu qua với bản xét nghiệm lần trước cậu đưa tôi, là bản của Trịnh phu nhân và cậu và bản của Cơ Cơ, thì tôi phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ. Những thông số DNA của Trịnh phu nhân và Cơ Cơ khá giống nhau.”

“Nói cách khác?”- Giọng nói của anh khẩn trương.

“Nói cách khác, Cơ Cơ và Trịnh Phần có quan hệ huyết thống thật sự.”

Đây là chuyện gì? Trịnh Vỹ Thần tận lực áp chế sự ngạc nhiên của mình, giọng nói anh vẫn chậm rãi. “Vậy tức là năm đó Nguyễn Long Tuyết tráo đổi tôi và Cơ Cơ, một mặt để Trịnh Phần xem tôi là con trai mà chăm sóc, một mặt lại nuôi dưỡng Cơ Cơ.”

Ngô Thành gật đầu.

“Tôi cảm thấy Nguyễn Long Tuyết này cũng không phải người xấu. Ít ra bà ta cũng còn lòng thương hại mà không giết luôn Cơ Cơ. Nếu là tôi, người con gái tôi yêu lại có con với người khác tôi nhất định sẽ vừa gặp sẽ hành hạ đứa trẻ đó.”

“Thương hại? Hừ, nếu Nguyễn Long Tuyết có một chút lòng thương hại vậy thì Cơ Cơ sẽ không phải chịu bao nhiêu khổ sở như vậy. Bà ta giữ mạng của cô ấy là vì bà ta chọn cách dằn vặt kẻ thù thật đau đớn, bà ta chính là muốn nhìn cảnh Cơ Cơ bắn chết Trịnh Phần.”- Trịnh Vỹ Thần cười khẩy, sau khi Phụng Cơ giết Trịnh Phần thì Nguyễn Long Tuyết sẽ ở phía sau kết thúc sinh mạng của cô bằng một viên đạn. Đây chẳng phải là một cách trả thù hoàn hảo sao?

Ngô Thành thấy cảm xúc của Trịnh Vỹ Thần không tốt, dù gì cũng là bạn thân nhiều năm cậu ta ít nhiều cũng hiểu được lúc ngữ khí của Trịnh Vỹ Thần trở nên bình thản tức là lúc mọi người nên im lặng. Ngô Thành chuyển đề tài, “Dạo này tài chính của Trịnh Thị không tốt lắm, sau khi Trịnh Vỹ Khang tiếp quản thì đã âm thầm rút một số vốn lớn ra để làm việc gì đó. Có lẽ sắp tới đối với tình hình xuống dốc của Trịnh Thị cậu ra sẽ bận tối mắt tối mũi.”

Trịnh Vỹ Thần lặng im một lúc, tay phải khẽ gõ nhẹ lên bàn tạo nên âm thanh 'cộp cộp.' anh nói. “Ngô Thành, tôi muốn đẩy nhanh tiến độ của Mimala.”

Ngô Thành hắng giọng: “Hiếm khi thấy cậu nghiêm túc như vậy. À mà tôi hỏi này, rốt cuộc thân phận của Cơ Cơ là gì vậy? Thú thật lúc đứng gần cô ấy tôi cứ có cảm giác mình sắp bị cứa cổ vậy.”

Trịnh Vỹ Thần cười: “Cô ấy là Nguyễn Long Phụng Cơ.”

Chỉ cần nói như thế, còn lại tự hiểu.

Nguyễn Long Phụng Cơ? À, cái tên này quen quen để cậu nặn óc nhớ lại coi. Ngô Thành miệng nhẫm đi nhẫm lại một lúc rồi giật mình té ghế lần hai, lần này là ngã sóng soài ra đất. “Là thiếu chủ của Kim Điêu Môn, Nguyễn Long Phụng Cơ?”

Trịnh Vỹ Thần không nói, ban cho cậu ta cái gật đầu xem như trả lời.

Đoàng, đoàng, đoàng! Ngô Thành có thể nghe thấy tiếng thế giới quan của mình sụp đổ. “Không xong rồi, vậy là lần trước lúc họp tôi còn dõng dạt trước mặt cô ấy mắng thiếu chủ của Kim Điêu Môn là... con rùa rụt đầu. Trời ơi, cô ấy, không thù dai mà vì chuyện này giết tôi chứ.”

Trịnh Vỹ Thần, có chút buồn cười: “Lúc đó tôi không ngăn lại, cậu thật sự đã toi rồi.”

Ngô Thành xanh mặt, giơ tay lau mồ hôi lạnh: “Cậu rõ ràng biết thân phận của cô ấy tại sao không nói cho tôi chứ, cậu muốn mưu sát bạn bè hả?”

“Nếu nói ra thì người nguy hiểm sẽ là tôi.”

“...”- Ngô Thành đứng hình nửa ngày, chợt ý thức được dáng vẻ ngồi chàng hảng dưới đất nói chuyện này của mình quá xấu xí, liền đứng lên điều chỉnh lại hình tượng. Cậu hắng giọng: “Trịnh Vỹ Thần, tôi nghiêm túc nói cho cậu biết. Cơ Cơ, à không là thiếu chủ đó không dễ chọc đâu, cậu... đối với cô ta càng ít giao thiệp thì càng tốt đi.”

Nói lời dư thừa! Ngô Thành cũng biết điều này, cực kỳ thừa. ( ̄▿ ̄)

Quả nhiên sâu khi trầm mặc như suy xét một lúc thì Trịnh Vỹ Thần lên tiếng, giọng nói lãnh đạm: “Hết cách rồi, ai bảo người tôi muốn bảo vệ là cô ấy.”

Ngô Thành: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.