Tu La Tình Nhân

Chương 7: Lấy máu tế anh



Được thành lập vào tháng 12 năm 1970 đến nay đã 46 năm, Trịnh Thị hiện nay đã và đang dẫn đầu về ngành bất động sản và hàng loạt hạng mục lớn về nhà hàng khách sạn trên thị trường.

Một tập đoàn lớn như vậy tuyển nhân viên đã kéo theo hàng loạt các phóng viên tới ghi hình. Có mặt tại phòng chờ, Phụng Cơ không khỏi ngạc nhiên trước sự đồng đủ của người tham dự và các phóng viên, xem ra ai cũng muốn được làm việc tại đây. Vậy cơ hội cô thành công sẽ giảm xuống, nhưng không sao, cô sẽ cố gắng qua vòng.

Có vài người đi ra từ thang máy, vẻ mặt của họ không mấy tốt và có phần lo âu. Đến lượt cô, Phụng Cơ đi theo quản lý vào thang máy. Tuy rằng không phải lần đầu đi thang máy nhưng cô vẫn cảm thấy chóng mặt. Trước giờ cô chỉ toàn dùng thang máy riêng, đi thẳng lên tầng trên nhưng giờ lại dùng thang máy thường, tầng phỏng vấn ở tới lầu 36, nghĩa là phải dừng lại liên tục.

Lúc bước ra khỏi thang máy Phụng Cơ mới tìm được sự sống. Đi vào một căn phòng lớn, bên trong có ba người đang ngồi và một cô gái Pháp rất xinh đẹp đang đứng, cô biết cô ta, cô ta là thư kí riêng của Trịnh Vỹ Thần tên là... gì nhỉ à, là Gary.

Còn ba người đang ngồi kia, cô biết một người, giám đốc điều hành của Trịnh Thị thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo - Ngô Thành đây mà.

Nhìn thấy một cô gái mặt bộ váy trắng xinh đẹp như vậy bước vào, xuất phát từ phép lịch sự, Ngô Thành lên tiếng: "Xin chào, mời cô ngồi."

Phụng Cơ ngồi xuống chiếc ghế đặt đối diện với cậu. Hôm nay cô ăn mặc khá giản dị với bộ váy trắng trong sáng cùng với trang điểm nhẹ nhàng càng làm vẻ ngoài thêm phần diễm lệ, hoàn toàn đối lập với mấy cô gái khi nãy toàn mặc mấy bộ đồ cứng nhắc giả vờ thông tuệ khi nãy cậu gặp, đối với điểm này cậu cho cô một dấu cộng.

"Sắc mặt cô không được tốt lắm lắm?"- Ngô Thành bắt đầu bằng một câu hỏi thăm thân thiện.

Phụng Cơ lắc đầu, rồi lại nói: "Chắc là do đi thang máy, dừng lại nhiều lần nên hơi chóng mặt."

"Vậy à? Cô có đủ tinh thần phỏng vấn không?"

"Tôi không sao."- Phụng Cơ bắt đầu có chút thiện cảm với người này.

Người ngồi cạnh Ngô Thành là một ông chú trung niên lên tiếng: "Ok, Cơ Cơ phải không, cô biết đó, để đặt chân vào tập đoàn lớn như Trịnh Thị, phải là một nhân tố hoàn hảo, tôi có xem qua hồ sơ của cô, cũng không tệ. Vì vậy chúng ta có thể bỏ qua bước test IQ, ok chứ?""

"Ok ạ."- Phụng Cơ rất lễ phép đáp.

Người đó gật đầu, cúi xuống ghi chép gì đó rồi đột nhiên hỏi: "Cô hiểu gì về cạnh tranh?"

"Gì ạ?"- Có lẽ câu hỏi hơi đột ngột nên khiến cô có chút không phòng bị.

Người đó buông bút, nhìn cô không nói gì. Một người trí não không linh hoạt như người này, ông ta sẽ loại ngay lập tức. Ngay lúc ông ta im lặng thì ngạc nhiên khi người bên cạnh lên tiếng: "Ông Cadmen muốn hỏi, cô có hiểu thế nào là cạnh tranh không? Giả sử có một lô đất khá tốt nhưng lại có người dành nó với chúng ta, trong trường hợp này chúng ta nên làm gì?"

Trong lòng ai cũng nghĩ, nếu câu trả lời là cạnh tranh tới cùng hay giành cho bằng được thì xác nhận là người này bị loại rồi.

Phụng Cơ ra bộ dáng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi nghĩ chúng ta không cần phải cạnh tranh nữa."

Câu trả lời không giống ai của cô làm ban phỏng vấn và cô thư ký Gary kia kinh ngạc, tất cả đều khó hiểu nhìn cô. Người đàn ông tên Cadmen đó hình như là đã không có thiện ý với cô khi nhìn thấy Ngô Thành cố ý bảo vệ cô, nên ông ta là người lên tiếng đầu tiên: "Cô kia, cô có biết quy luật cạnh tranh là gì không? Kẻ bỏ cuộc chính là kẻ thất bại. Cô ví Trịnh Thị chúng tôi là kẻ thất bại sao? Nếu vậy thì cô đi chỗ khác đi, ở đây chúng tôi không chứa."

Dứt lời, Cadmen cầm bút định gạch tên Phụng Cơ thì bị Ngô Thành lên tiếng cản lại: "Ông Cadmen, ở đây hình như người có tư cách quyết định thay chủ tịch là tôi."

"Ngô tổng, chúng ta sao lại phải tuyển loại người không có ý cầu tiến này?"- Cadmen thật không hiểu, sao cái gã Ngô Thành này lại cứ phải đối đầu với ông ta nhỉ? Chết tiệt thật.

"Tôi muốn nghe lời giải thích."- Ngô Thành dường như không để lời của Cadmen vào tai, anh nhìn qua phía Phụng Cơ phía xa.

"Giải, giải thích gì ạ?"- Phụng Cơ lắp bắp, dường như thỏ con Cơ Cơ đã hoảng sợ với sự giận dữ của cáo già Cadmen kia.

Ngô Thành mỉm cười: "Thì là giải thích cho câu trả lời của cô."- Cô gái này, nói ngốc thì hơi quá, nhưng cũng chả còn từ nào để mêu tả cô ấy.

"À, ngài Cadmen à, quy luật cạnh tranh đương nhiên tôi biết, vì vậy tôi mới chọn phương án từ bỏ đó."- Phụng Cơ nói, mỗi chữ của cô đều khiến bốn người kia xuất hiện một dấu hỏi to đùng trên đầu, cô lại giải thích: "Vừa rồi trong câu hỏi của Ngô tổng, lô đất đó khá tốt, với tầm cỡ và đẳng cấp của Trịnh Thị, thiết nghĩ chúng ta cần gì phải sứt đầu mẽ trán vì một món hàng chỉ dừng lại ở mức "khá tốt"? Ngài Cadmen, vừa rồi ông nói "kẻ bỏ cuộc chính là kẻ thất bại" không, sai rồi thưa ông, kẻ thất bại thật sự chính là kẻ..."- Phụng Cơ sắc bén nhìn thẳng vào mặt Cadmen, trong phút giây nào đó, cô khiến ông ta rùng mình, sao ông ta lại cảm nhận được cái gì đó rợn người trong ánh mắt kia nhỉ?

Phụng Cơ nhấn mạnh từng chữ: "Chính là kẻ không biết cái gì mới là tốt nhất đối với mình."

"Cô. .. cô..."

Cadmen giận tím mặt nhưng chả biết trả lời thế nào chỉ run rẫy chỉ tay về phía Phụng Cơ. Ngô Thành kế bên cũng cố gắng nén cười: "Được rồi, cô ra cửa chờ kết quả."

Phụng Cơ đứng lên chào một tiếng rồi bước ra ngoài, Cadmen liền quay qua Ngô Thành: "Ngô tổng, hạng người ẻo lả này không được nhận đâu."

"Là vậy hay là vì cô ấy dám đối kháng ông nên ông... muốn triệt từ gốc?"- Ngô Thành nhàn nhã khoanh tay trước ngực.

"Đương nhiên không phải rồi..."- Cadmen trong lòng bực bội vạn lần. Ở tập đoàn này ông ta ít nhiều cũng là cổ đông lớn, vậy mà lại bị một con nhóc 20 tuổi mắng là "kẻ thất bại" danh dự, uy tính của ông ta biết nhét vào đâu đây? Không được, ông ta tuyệt không để người này bước vào Trịnh Thị.

Gary có điện thoại, cô nghe máy rồi ngắn gọn vâng dạ mấy tiếng sau đó thoáng ngạc nhiên nhìn Ngô Thành một cái rồi dạ một tiếng sau đó cúp điện thoại. Cô bước lên, cẩn thận nói: "Chủ tịch phê duyệt cô gái vừa rồi, sắp xếp cô ấy ở bộ phận kiểm duyệt hạng mục. Lát nữa phiền Ngô tổng đem thông tin hồ sơ của cô ấy lên cho chủ tịch xem."

Ngô Thành gật đầu vài cái rồi quay qua nhìn Cadmen một cái rồi quay chổ khác phì cười.

"Cậu cười cái gì?"

"Tôi đang cười Cadmen tiên sinh đã gặp phải khắc tinh rồi, chỉ là... khắc tinh này muốn khử cũng khó đó."- Nói rồi cậu hất cầm về phía ống kính máy quay ở một chỗ khó phát hiện, Ngô Thành giơ ngón tay tán thưởng về phía ống kính.

Trên tầng 36, Trịnh Vỹ Thần xoay xoay cái ghế vài cái, hai bàn tay thon dài đan vào nhau. Ánh mắt chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Phụng Cơ trên màn hình, vừa nhìn vừa cảm thán, anh cứ nghĩ phụ nữ đẹp trên đời ngoài mẹ anh ra thì chết hết rồi chứ. Nào ngờ, không cần đến bar cũng tìm ra mỹ nhân khí chất như vậy. "Chỉ lấy thứ tốt nhất" - Thật không biết nên nói là cô nàng này và Trịnh Vỹ Thần anh có cùng một cách làm việc hay là do cô ta hiểu anh đến vậy. Không sai, thứ Trịnh Vỹ Thần anh lấy phải là thứ tốt nhất.

Giữa trưa nắng nóng, Phụng Cơ đi xe buýt dọc theo đường nhỏ đi ra đường lớn sau đó dừng ở "Nguyễn Long"

Bước vào căn phòng lớn, cô đứng trước mặt Nguyễn Long Tuyết hỏi: "Chủ thượng tìm thuộc hạ có chuyện gì?"

"Còn nhớ hôm nay là ngày gì không?"- Nguyễn Long Tuyết châm một điếu thuốc khẽ hút vào: "Là ngày giỗ của Tư Dĩnh."

Đôi mắt đen của cô khẽ dao động, Nguyễn Long Tuyết cười lạnh: "Ngày giỗ của người con yêu mà, sao con lại chẳng có hoạt động nào hết vậy?"

"Người muốn thuộc hạ làm gì? Đốt pháo hoa hay khui sâm banh?"

"Đừng nói vậy, ta chỉ muốn con dùng máu người tế Tư Dĩnh - một thuộc hạ đắc lực của ta, người tiếp theo cũng nên xuất hiện rồi."

Phụng Cơ nắm chặt tay, cô nhớ hôm nay mình cần phải làm gì, ngày 19 tháng 12 là hôm nay, vào ngày này bốn năm trước, cô đã đứng trước di ảnh của Tư Dĩnh, nhìn hình anh mỉm cười mà phẫn nộ nghiến răng nói từng chữ: "Hà Tư Dĩnh, hằng năm vào ngày giỗ của anh, em nhất định sẽ lấy máu của người nhà họ Trương tế anh."

Nguyễn Long Tuyết hài lòng nhìn bàn tay nắm chặt của Phụng Cơ. Bà lại nhìn bộ váy trên người cô rồi nhíu mày: "Ăn mặc kiểu gì vậy?"

"Con cải trang để tiếp cận Trịnh Vỹ Thần."

Nguyễn Long Tuyết gật đầu rồi nói: "Đi thay một bộ đồ phù hợp, và làm chuyện con nên làm đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.