Tự Lang (Nuôi Sói)

Chương 2



“Mi… mi ra ngoài cho ta!” Miễn cưỡng từ trong hơi nóng bắt chút lý trí về, tổng giám đốc Khương nâng tay chỉ về phía cửa chính lớn tiếng quát.

Hàn Dục tận lực cúi đầu, lại nhìn gương mặt đỏ bừng của bạn học một chút, đang muốn trêu ghẹo tiếp gì đó, đột nhiên, di động của y vang lên.

“Là chủ tịch Khương…” Hàn Dục nói xong liền nhận điện thoại, vẻ lưu manh vô lại vừa nãy quét sạch sành sanh, nghiêm trang nghe điện thoại.

Chủ tịch Khương chính là cha Khương Vệ.

Mười năm trước, mọi người gọi ông là quản đốc Khương, chỉ là ông chủ đội lắp đặt công trình ở một thành hương kết hợp (thành hương kết hợp là 1 thành phố mà xung quanh là nông thôn), nhưng ông chủ nhỏ càng hoạt động càng lớn.

Mười năm sau, người ta không chỉ có một công ty xây dựng lắp đặt thiết bị ở thành phố, còn nắm toàn bộ thị trường vật liệu lắp đặt thiết bị lớn nhất Phụng thành. Kêu một tiếng chủ tịch Khương cũng không quá đáng.

Sau khi nói chuyện điện thoại, Hàn Dục nói với Khương Vệ: “Sợ rằng ngươi không được nghỉ nữa đâu, hai ta ra sân bay đón hai vị khách thương người Đức.”

Hạng mục công ty đang làm gần đây nhất, là lắp đặt hoàn thiện cho một khu nhà ở để bán của địa phương.

Mà dạo này, biệt thự phòng ốc cao cấp đều thịnh hành mời kiến trúc sư Đức đến thiết kế trước.

Người Đức trời sinh tinh tế, cẩn thận, trên phương diện lắp đặt thiết bị này cũng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Trong nước, bình thường xác suất nảy sinh mâu thuẫn với chủ hộ khi thiết kế cơ bản rất nhỏ.

Hồi trước có khách hàng Trung Quốc lần đầu tiếp xúc với kiến trúc sư người Đức, khi kiểm tra hết các thiết bị lắp đặt trong nhà xong, liền kéo tay kiến trúc sư người Đức, lệ nóng doanh tròng nói: “Sao lắp được giống y chang trên catalogue vậy? Thật lợi hại!”

Phòng tốt mới bán được giá cao, đương nhiên cũng phải lắp đặt thiết bị ở cấp bậc cao. Tư duy làm ăn dạo này xoay chuyển rất nhanh nên chủ tịch Khương không cần cân nhắc, phải giành trước chiếm lĩnh thị trường lắp đặt cấp cao trong thành phố. Vì vậy đặc biệt trả lương cao mời 2 vị kiến trúc sư trang hoàng nội thất người Đức.

Để thể hiện công ty rất coi trọng người tài, ông Khương đã bảo Khương Vệ thân là tổng giám đốc công ty ra sân bay tự mình tiếp đón.

Hàn Dục là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, đương nhiên cũng phải đi cùng.

Thay quần áo xong, theo thang máy xuống ga ra, Hàn Dục vừa mở cửa chiếc BMW 730, tổng giám đốc Khương đã sầm mặt lên tiếng: “Mi đừng lái xe, tự mình nghĩ cách ra sân bay đi, nhìn mi phía trước liền thấy phiền!”

Hàn Dục sửng sốt, Khương Vệ đẩy y ra trèo lên xe đóng cửa lại, rồi khởi động ô tô nghênh ngang rời đi. Hàn Dục mặt không chút thay đổi nhìn đuôi xe sáng trưng, xoay người cưỡi lên một chiếc xe máy hơi cũ, theo sau chiếc ô tô càng đi càng xa kia, phóng vùn vụt.

Khương Vệ xuyên qua gương chiếu hậu thấy chiếc xe máy kia phóng nhanh, tâm tình thẹn quá hoá giận chậm rãi bình tĩnh lại.

Lúc này đang là buổi tối, gió đêm lạnh lẽo, phóng xe máy tốc độ cao chắc chắn càng cảm thấy lạnh thấu xương hơn. Nghĩ vậy, chân giẫm chân ga hơi nâng lên, tốc độ giảm một chút, nhưng lại nghĩ tới một màn trước bàn rượu kia, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xị ra của Khương Vệ lại tăng thêm một phần hung dữ.

Hôm nay là ngày bạn trung học của Khương Vệ tụ tập, một đám bạn cũ mười mấy năm không thấy khó có dịp gặp lại, liền tiếp tục tăng hai.

Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, người hồi trước trong ba năm liên tục là vương tử thần thoại đứng đầu — Hàn Dục, vậy mà lại thành cấp dưới của Khương Vệ bất tài.

Phải biết rằng năm xưa hai người chính là vô cùng không hợp nhau, thậm chí Hàn Dục từng ở ngoài trường đánh Khương Vệ, khiến hiểu biết của bạn học tận mắt chứng kiến tình cảnh bi thảm lúc đó đối với câu “đầu người đánh thành đầu chó” lại càng khắc sâu hình ảnh.

Chứng kiến ánh mắt vô cùng kinh ngạc của các học sinh, Khương Vệ lúc đó khỏi phải nói có bao nhiêu tức giận, trên bàn rượu liền sai Hàn Dục gắp rau rót rượu châm thuốc cho mình, lại còn hai lần bảo Hàn Dục rời khỏi tiệc rượu ra xe lấy đồ cho mình.

Dáng vẻ lãnh đạo phải nói là đủ mười phần!

Nhưng cậu đắc ý cũng không được bao lăm, bạn học tụ tập khó tránh khỏi có chút tiếp tục tình cảm ngây thơ ngày xưa, mắt đi mày lại. Trên bàn rượu, vị hoa khôi của lớp ngày trước – Lộ Dao, lúc nào cũng đảo mắt qua phía bọn họ. Đôi mắt to ngập nước kia thiếu chút nữa vứt vào trong mâm luôn.

Nghĩ đến đoạn giai thoại giữa Hàn tài tử và Lộ mỹ nhân năm đó, tổng giám đốc Khương cảm thấy một trận bực mình, miếng thịt luộc nhai trong miệng cũng cảm thấy chua ngút trời.

Liếc vị bên cạnh mình, nhất thời tức không có chỗ xả. Cũng không xem mình bây giờ là cái dạng gì, còn chẳng biết xấu hổ câu gái?

Cha mẹ Hàn Dục, khi y sắp lên phổ thông thì bởi vì tai nạn xe cộ mà song song bỏ mình. Lúc đó đang vòng trung khảo, chịu đựng nỗi khổ mất đi song thân, y vốn phải không hề có chút lo lắng tiến vào trường phổ thông điểm của tỉnh, vậy mà điểm số lại chỉ vừa đủ lấy một chỗ ở một trường phổ thông bình thường.

Chính là bởi vì Hàn gia gặp biến, Khương Vệ mới biết được, thì ra Hàn Dục ở trường tài năng xuất chúng, luôn khinh thường người, chỉ bất quá xuất thân từ một gia đình bình thường lái taxi.

Khi tai nạn xảy ra, cha Hàn chở mẹ Hàn đi mua thuốc bổ cho con trai. Tài xế xe taxi thích vượt, rẽ ngoặt không xi-nhan đều là chuyện thường thấy. Nhưng lúc này điều bất trắc xảy ra, khi ông vượt lên thì đụng phải một chiếc xe tải thình lình rẽ ngoặt. Hai vợ chồng bỏ mạng không tính, ngay cả tài xế xe tải cũng bởi vì quán tính, bị thuỷ tinh vỡ đâm vào cổ, cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà chết.

Bởi vì cha Hàn là bên gây tai nạn. Người đã chết không tính, còn phải tiến hành bồi thường dân sự. Hơn nữa xe taxi là vay tiền mua, nợ ngân hàng còn chưa trả hết, nên tiền gửi ngân hàng, nhà cửa đều bị lấy sạch.

Một lần như vậy, dù có họ hàng trợ giúp, nhưng khả năng cũng có hạn, cho nên Hàn Dục kể cả trường phổ thông bình thường cũng không cách nào học tiếp.

Mình lúc đó cũng không biết ăn phải thuốc lú gì, ấy thế mà ma xui quỷ khiến đi tìm Hàn Dục, đề xuất giúp y nộp tiền học và cung cấp tiền sinh hoạt thoả đáng, cũng tạo điều kiện cho y học xong đại học, có điều sau khi y tốt nghiệp nhất định phải làm thuê cho mình để trả hết tiền nợ mấy năm này.

Còn nhớ rõ khi ấy Hàn tài tử nghe xong đề nghị này, liền không thèm đếm xỉa đến đang ở nơi đông người, túm mình xuống hung ác đánh, đệt! Lúc đó mình về nhà soi gương, đầu người đang yên đang lành cũng bị đánh thành đầu chó.

Mình khóc về nhà vừa soi gương vừa tuốt lại một lượt, mình nói với Hàn Dục rất tử tế mà, hẳn là không có toát ra ý tứ muốn y bán mình tiếp khách hoặc là bao dưỡng chứ?

Vậy y vì sao lại phải hung ác đi tỉa mình một lượt?

Cũng không biết học giỏi thì kết cấu não có bị dị hoá hay không, tỉa mình thành cái hình dáng bà nội này xong, y vậy mà còn không biết xấu hổ quay đầu tìm mình, hỏi lời nói lúc trước còn hữu hiệu không!

Kỳ thật ruột não mình cũng có khả năng không giống người địa cầu, thế mà lại còn ngốc ngốc nghếch nghếch bỏ tiền tạo điều kiện cho người ta lên phổ thông, học đại học.

Mặc dù hoàn cảnh gia đình mình khá giàu có, ngày lễ tết, tiền tiêu vặt cũng hàng nghìn. Thế nhưng chỉ dựa vào số tiền này nuôi một học sinh phổ thông vẫn còn rất khó khăn.

Khương Vệ không có cách nào trắng trợn đòi tiền, chỉ có thể thay đổi cách thức, mua các loại quần áo hàng hiệu vân vân để đòi tiền ông bố, có đôi khi muốn hơn, còn bị chính ông bố mình chỉ vào mũi mắng phá gia chi tử, nhưng ai biết đồ một “phá gia chi tử” ăn lại chính là nhãn hiệu xóm núi đào ở hàng vỉa hè?

Mỗi lần thấy giày dưới chân chịu không nổi nữa rách mũi, Khương Vệ lại gạt nước mắt chua xót, an ủi chính mình rằng đầu tư vốn cuối cùng sẽ sinh lời.

Cho nên sau mỗi lần cho Hàn Dục tiền, cậu liền trốn ở trong chăn nghiến răng nghiến lợi cẩn thận ghi lại mỗi một khoản chi tiêu.

“Một ngày nào đó… Hừ!”

Hàn Dục học xong ba năm phổ thông xong, cư nhiên khiến mọi người rớt tròng mắt, thi được vào một trường đại học có tiếng.

May mắn là lúc đó mình cũng lên một trường đại học hạng ba, trọ ở bên ngoài, trong nhà cho tiền sinh hoạt nhiều, thế là lại tiếp tục chu cấp cho Hàn Dục.

Nhìn xem! Nếu không có mình nhất thời thiện tâm, còn có thể có Hàn Dục y ngày hôm nay sao?

Cho dù không cảm kích, nhưng người một thân thiếu nợ như thế, có tư cách gì nói với bạn gái chuyện thành gia lập nghiệp chứ! Còn cùng hoa khôi của lớp kia quyến rũ không yên, đừng nhìn cậu uống nhiều, vẫn có thể như cũ liếc thấy hai người sau buổi tụ họp trao đổi số điện thoại.

Khương Vệ lại liếc kính chiếu hậu, nhìn thân ảnh cưỡi xe máy lởm vô cùng tiêu sái, nhếch miệng lại nặng nề “phi” một tiếng.

Phụng thành: google chỉ thấy Phụng thành trấn nên ta đoán đây vốn là huyện Phụng Hiền của thành phố Thượng Hải

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.