Tự Lang (Nuôi Sói)

Chương 25-2: Hồi ức dạng ngoại truyện “Nỗi lòng của chú cua”



Đây là kỳ nghỉ hè thứ nhất từ khi Khương Vệ lên phổ thông, khoảng thời gian này, phần lớn học sinh chỉ mong chờ nhà trường tổ chức dã ngoại hàng năm, Khương Vệ rất theo phong trào nghĩ đến hạng mục “du lịch tự túc” này tiêu bớt được bao nhiêu ngày hè nóng nực đây.

Từ sau khi bao dưỡng Hàn Dục, Khương Vệ trở nên vô cùng túng quẫn về kinh tế, tự nhiên không thể hoang phí chọn du lịch thắng cảnh quá mức xa xỉ, đối với quảng cáo của công ty du lịch cũng chỉ liếc qua một cái, Khương Vệ cuối cùng gõ nhập một hải cảng nhỏ không mấy tiếng tăm.

Cầm quyển vở mình ghi chật cứng, Khương Vệ kích động đi tìm Hàn Dục.

Cậu giúp Hàn Dục thuê nơi ở trọ cách mình có 30 phút đi xe. Không có cách nào cả, chính là bởi vì kinh tế eo hẹp, chỉ có thể chọn nơi ở giá rẻ ở khu vực cách xa trung tâm.

Mặc dù nhà lầu cũ nát chút, gian phòng cũng rất nhỏ, chỉ có 30 m2. Thế nhưng lại có đồ đạc cần thiết, còn có tủ lạnh và TV hơi cũ. Cảnh vật xung quanh cũng coi như u tĩnh, trị an không tệ, là khu dân cư toàn các cụ nghỉ hưu. Mỗi tháng chỉ cần 300 tệ tiền thuê, Khương Vệ cầm tiền mừng tuổi nhét tận đáy hòm của mình ra trả tiền thuê một năm luôn. Như vậy, Hàn Dục không có nhà để về xem như là có chỗ đặt chân.

Tới trước cửa sắt, Khương Vệ kích động gõ cửa.

Kỳ thật là người đi thuê, cậu đương nhiên có chìa khoá căn nhà. Lúc đó tiểu Khương Vệ còn tưởng tượng hết sức tươi đẹp, nếu như cuối tuần, có thể chạy đến đây trải qua kỳ nghỉ cuối tuần an nhàn, đỡ phải nghe mẹ ở một bên càm ràm thì tuyệt biết bao.

Thế nhưng khi lần đầu tiên cậu dùng chìa khoá mở cửa, lại phát hiện Hàn Dục đã chẳng nói chẳng rằng tìm thợ khoá, đổi khoá cửa ngoài. Làm hại cậu ở bên ngoài đứng đợi 2 tiếng đồng hồ, mới đợi được đến khi Hàn Dục hết giờ học trên trường trở về.

Là người bỏ tiền, vốn nên lẽ thẳng khí hùng, vậy mà dưới ánh mắt lạnh băng của Hàn Dục, lập tức xấu hổ kiểm điểm lại chính mình không mời mà tới, cũng bị Hàn Dục cảnh cáo: không có chuyện gì, thì đừng có chạy tới đây làm phiền y học tập.

Nhưng hôm nay không giống, cậu thế nhưng có lý do chính đáng tới tìm Hàn Dục mà.

Sau khi cửa sắt mở ra, quả nhiên không ngoài dự đoán, Hàn Dục đang ở trong phòng học. Thiên chi kiêu tử (chỉ đứa con được cha mẹ cưng chiều, làm càn không bị quản thúc) khi trung học cà lơ phất phơ cũng vẫn có thể duy trì thành tích kia dường như không thấy nữa. Trước khi gặp biến, cuộc sống sau giờ học của Hàn Dục rất chi là phong phú, hoạt động nào trong lớp tổ chức cũng đều có bóng dáng y, lại càng hoà mình với các bạn nữ.

Thế nhưng bây giờ, cuộc sống của Hàn Dục dường như chỉ còn lại mỗi việc học tập. Nếu là ngày nghỉ, dưới tình trạng đồ ăn đầy đủ, thậm chí có thể chân không ra khỏi cửa ở lỳ trong phòng cả tuần. Ánh sáng rực rỡ trên người cậu bé trước kia đã dần dần bị một loại khí chất âm trầm thay thế.

Điều này khiến cho Khương Vệ chậm chạp từ tận đáy lòng cũng dần cảm thấy bất an.

Ra ngoài chơi đùa sẽ tốt hơn đi! Tâm tư bé con suy cho cùng vẫn đơn giản như vậy, Khương Vệ sau khi kê thuốc liền chuẩn bị bắt đầu thực hiện.

Thế nhưng chính là tuyến đường dày công chuẩn bị như vậy, còn ghi chi chít những món đặc sản và nhà nghỉ có giá cả vừa phải, lại bị Hàn Dục ngay cả nhìn cũng không nhìn vứt sang một bên.

“Nếu ngươi quá nhàn, thì tìm người khác đi du lịch là được rồi, đừng phiền tới ta, ta còn phải ôn bài!”

Khương Vệ oan ức nhặt quyển vở bị ném sang một bên lên, vẫn chưa từ bỏ ý định tiến đến bên cạnh Hàn Dục: “Chuyến du lịch này rất ngắn, chỉ ba ngày thôi, tiếng tăm chỗ đó tuy không lớn, nhưng phong cảnh rất đẹp. Mặc dù đã tới mùa phong hải (mùa động vật biển sinh sản), thế nhưng ta nhớ món ăn ở đây lại có hải sản tươi ngon nhất…”

Có lẽ là không chịu nổi Khương Vệ nhõng nhẽo bám cứng, tận lực cầu xin một ngày, Hàn Dục cuối cùng không kiên nhẫn đáp ứng.

Như phụng thánh chỉ, Khương Vệ lập tức thu xếp hành lý, gạt mẹ mình lấy 600 tệ, lại cầm thêm 400 tệ nữa từ cái kho nhỏ của mình, tổng cộng một nghìn tệ, cùng Hàn Dục bắt đầu chuyến du lịch độc lập đầu tiên trong đời.

Dọc đường đi, đối lập với Khương Vệ tung tăng, Hàn Dục lại có vẻ chán ngán, trên tàu hoả cũng chỉ cầm sách tiếng Anh đọc không ngừng.

Thế nhưng sau khi đến nhà trọ, Hàn Dục lại thay đổi sắc mặt.

“Vì sao lại là phòng giường lớn?” Trừng mắt nhìn giường đôi bên trong, Hàn Dục mặt lạnh như băng hỏi.

“Bây giờ là mùa du lịch, những phòng tiêu chuẩn giá phù hợp đều chật cứng. Có điều phòng giường lớn này có giá đặc biệt rẻ nha, cũng không đắt hơn với phòng tiêu chuẩn là mấy.” Khương Vệ bắt đầu đắc ý khoe khoang mình tính toán khôn khéo.

Hàn Dục dùng mũi hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Thông tin trên quảng cáo cũng là thật, sau khi sắp xếp hành lý, Khương Vệ kéo Hàn Dục đi tìm một làng chài ở lân cận, trong các món ăn vặt của làng quả nhiên có bán đại phi giải (1 loại cua biển) còn ôm trứng.

Bởi vì là lén đánh bắt, giá đại phi giải so với giá bình thường đắt gấp hai lần. Khương Vệ đi đi lại lại vòng quanh sọt cá vài vòng, cuối cùng khẽ cắn môi mua hai con, đem con cua lớn nâng trong tay, nhìn cái càng to của nó bị dây chun trói lại đang quơ quơ, thoả mãn thưởng thức một hồi, liền chuẩn bị dặn ông chủ hấp lên ăn.

“Hừ…” Lúc này Hàn Dục bên cạnh lại lạnh lùng hừ một tiếng.

“Sao vậy? Ta chọn con cua không béo sao?”

“Không, ngươi gần đây chọn kỹ quá, toàn chọn những con không có sức phản kháng để ăn…” Lời này nghe thế nào cũng không giống như lời khen, Khương Vệ cũng nghe không hiểu ý tứ của y, bèn nghi hoặc hỏi: “Con cua này quá yếu?”

“Hiện tại là kỳ phong hải, nói cách khác là thời kỳ những sinh vật biển này sinh sản, chúng đều đẻ trứng vào mùa này, biết đâu nó ở đây sinh đẻ một vụ, sinh ra ngàn vạn quả trứng, thế nhưng bây giờ chúng nó vì sự tham lam của loài người, bị đánh bắt trái pháp luật, sẽ không còn cơ hội sinh sôi nảy nở nữa. Khoẻ mạnh nữa thì có ích gì chứ? Chỉ không bị chọn trước tiên, sau đó bị các người ăn vào bụng thôi!”

Lần này Khương Vệ cảm thấy mình nghe hiểu. Cậu lập tức thả con cua trong tay xuống, nói với ông chủ: “Ông chủ giúp cháu chọn một con đực một con cái đi.” Ông chủ rất nhanh chọn giúp cậu hai con lớn.

Khương Vệ dùng túi lưới xách hai con cua đang liều mạng giãy giụa lên, lại kéo tay Hàn Dục nói: “Đi!”

Hàn Dục nghi hoặc không hiểu, tưởng rằng cậu mua cua chuẩn bị về nhà trọ mới ăn. Kết quả Khương Vệ lại kéo y tới bờ biển.

Sau khi mở túi lưới và dây chun, Khương Vệ ném hai con cua về biển khơi.

Hàn Dục ở một bên nhíu mày nhìn, cuối cùng nhịn không được muốn banh đầu Khương Vệ ra: “Đầu ngươi bị nước vào à?”

Đây mịa nó là bờ biển, tên này coi đây là ao sen phóng sinh chắc?

“Không phải mi nói rồi sao? Ta thả một đực một cái, hai chúng nó lại sinh con, vậy tương đương với cứu lại sinh mạng hơn một nghìn con cua còn gì!”

Hàn Dục tức đến xì khói: “Một mình ngươi làm vậy có ích gì? Hôm nay ngươi thả, nói không chừng một hồi nữa chúng nó lại bị bắt…”

Khương Vệ lắc lắc đầu: “Đều đã bị bắt một lần, hẳn là sẽ thông minh hơn chút đi? Hơn nữa nghe mi nói như vậy, ta cảm thấy những con cua này thật đáng thương, còn nuốt trôi được sao? Thả hết chúng ta cảm thấy dễ chịu hơn… A!”

Khương Vệ đang cảm thán, đột nhiên giống như bị điện giật lủi lên. Hoá ra vừa nãy có mấy cơn sóng đánh về, trong đó một con cua được Khương Vệ phóng sinh lại bị vỗ trở về. Một chân Khương Vệ giẫm lên người nó, con cua bò ngang, cũng không nhận ra ân nhân, đi lên giơ càng, quắp đến mức Khương Vệ gào khóc.

Nhìn Khương Vệ còm nhom không kéo được con cua đang treo lơ lửng trên chân, một chân nhảy lò cò trong nước, Hàn Dục vẫn u sầu nghiêm mặt cuối cùng nhịn không được cười lớn.

Chờ khi Hàn Dục kéo con cua xuống, chân Khương Vệ đã bị quắp đến rách da, chạm vào tí nước biển, liền xót đến kêu cha gọi mẹ, hai mắt đỏ hồng, một bộ dạng đáng thương.

Hàn Dục nhìn cậu đau đến không đi được, liền ôm ngang cậu, đặt trên đá ngầm cách xa bờ biển một chút, sau đó lấy chai nước khoáng mang theo rửa cái chân bị thương cho cậu.

“Đừng tưởng rằng ngươi có lòng tốt ban ơn, người khác sẽ cho ngươi hồi báo ngang bằng. Đến lúc bị cắn ngược lại, ngươi chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi!” Hàn Dục một câu hai ý châm biếm.

Khương Vệ suy cho cùng vẫn chậm chạp: “Không sao cả, cái càng hỏng của nó quắp không chết ta được, hơn nữa mi xem, con cua được ta cứu, có bao nhiêu sức sống á!”

Hàn Dục nghe xong liếc cái xem thường, quyết định không nói với tên ngốc nữa. Lúc này, Khương Vệ nhìn về phía Hàn Dục, nhỏ giọng nói: “Nếu nó quắp ta, mi có thể cười một cái, ta đây hy vọng nó quắp nhiều thêm hai cái… Ta đã một thời gian dài, không thấy mi cười…”

Nghe được, Hàn Dục mới giật mình phát giác bản thân vẫn mang theo ý cười, liền thu lại.

“Hàn Dục, ta cảm thấy mi rất giống con cua kia… A, không phải nói mi ngang, mặc dù mi đánh người rất đau… Ta chính là cảm thấy chỉ cần mi có cơ hội thích hợp, cũng sẽ giống con cua kia, có cuộc sống thật tốt. Nhưng mi hiện tại đem chính mình chui vào trong túi, ta cũng không biết làm thế nào mới có thể giúp mi chui ra, chỉ hy vọng mi vui vẻ chút… Dù sao ta cũng không hy vọng cấp dưới sau này của mình có chứng u uất… Ai u!”

Hàn Dục cảm thấy mình thật sự nghe không nổi lời nói vớ vẩn của Khương Vệ, dùng cái chai không gõ nhẹ lên đầu ngan ngốc một cái.

“Ta đói bụng! Ngươi để cơm tối của chúng ta chạy rồi, lát nữa lấy gì ăn hả?” Lần này, Hàn Dục giống như vô tình dìu Khương Vệ đi lại bất tiện, vẫn không hề buông ra.

Ánh tà chiều chiếu ngoài khơi, đem bóng hai người kéo rất dài. Con cua kia hướng về bóng lưng hai người quơ quơ cái càng, giống như đang tạm biệt.

Ai nói cua không biết cảm ơn? Chỉ là cảm giác sợ hãi bị thương tổn, khiến nó quên mất làm sao chào hỏi thân mật với người, sau khi gắng sức nắm chặt, cho dù là y, có thể cũng phải thật lâu mới hiểu được tâm tình ngay lúc đó…

Đại phi giải nè:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.