Tự Lang (Nuôi Sói)

Chương 27



Về nhà, Khương Vệ mở máy tính, vào blog bạn học kia, nhìn tấm ảnh gai mắt lập tức lại buồn bực tắt phựt máy.

Cậu không nghĩ ra hai người rõ rành rành đi Đức vì sao lại cùng xuất hiện ở Paris, lại càng không nghĩ ra Hàn Dục sao lại tuỳ ý Lộ Dao ôm mình chụp ảnh, Hàn Dục chậm chạp không liên lạc với mình là bởi vì đang cùng một chỗ với Lộ Dao sao?

Buồn bực lăn lăn trên gối, lại liếc thấy album đầu giường, tiện tay mở ra, đập vào mắt chính là ảnh chụp kỳ nghỉ hè phổ thông năm nhất cùng Hàn Dục đi biển chơi.

Mình mặc quần đùi đang ngồi trên bờ cát vui vẻ ôm tay Hàn Dục cùng nhau chụp ảnh. Mình da mịn thịt nộn cùng Hàn Dục hơi ngăm đen hình thành sự đối lập rõ nét. Bản thân trên bức ảnh cười đến giống như bánh mì siêu lớn của Nga, lộ ra một hàm răng trắng sáng; ngược lại Hàn Dục, vẻ mặt hung dữ, hai người để cùng một chỗ rất giống phim hoạt hình — “Không đầu óc và Không cao hứng”(1).

Còn nhớ lần đó khi thuê phòng, chính là phòng giường lớn, tới buổi tối lúc đi ngủ, Hàn Dục hung dữ đến mức khiến mình phải ngủ trên sàn nhà. Nhà trọ cạnh biển, gian phòng quá ẩm thấp, sàn nhà cũng phủ một lớp hơi nước. Nhìn mình áo giấy dép lê không biết làm thế nào đứng trên sàn, Hàn Dục suy nghĩ một chút, mới không tình nguyện để mình ngủ trên giường, thế nhưng cũng cảnh cáo, bảo mình cách xa y một chút.

Vì vậy tối hôm đó, cậu dùng chăn bọc chặt lấy mình, thành thành thật thật lui sang mép giường ngủ một đêm. Bây giờ nghĩ lại, cuối cùng hậu tri hậu giác hiểu ra phản ứng của Hàn Dục lúc đó, e rằng khi đó y đã rõ ý nghĩ xấu xa của mình, cũng e sợ mình không dám gần đi.

Trái lại y chụp ảnh chung với Lộ Dao, nụ cười nho nhã như vậy, có một loại thoải mái mãn nguyện phát ra từ đáy lòng.

Kỳ thực cho tới nay Hàn Dục dường như đối với mình đều bất giả ngôn từ (ý chỉ không đón ý hùa theo người khác, không chau chuốt từ ngữ, cũng không giấu diếm gì cả, thái độ thẳng thắn). Lên trung học thì kiêu ngạo, với ai cũng là bộ dáng Thiên vương lão tử. Sau đó, trải qua nhiều chuyện hơn, người cũng thu liễm không ít, nhưng lúc ở với mình mà không có ai, vẫn là bộ dạng oán hận chọc ghẹo kia.

Trước kia không cảm thấy hai người ở chung như vậy có gì không đúng, nhưng đối lập rành rành, cái này không thể không khiến Khương Vệ buồn từ tận đáy lòng. Hàn Dục vẫn thích con gái, đây là chuyện thật trăm phần trăm. Cho dù sau này y chủ động mây mưa với mình, cũng không loại trừ khả năng báo ân.

Tính tính vài lần như vậy, báo cũng sắp hết rồi, sau đó hết nợ cả người nhẹ nhàng khoan khoái, cầm hành lý ôm người yêu chân chính, cuối cùng có thể rời xa quê hương.

Đang lúc suy nghĩ miên man buồn rầu, di động mình đột nhiên vang lên, Khương Vệ hít hít nước mũi, nhìn một dãy số xa lạ, liền ấn nhận sau đó giọng khàn khàn hỏi: “Alô, xin chào.”

“Sao vậy? Đang ngủ à? A, đúng rồi, bây giờ bên kia hẳn là giữa trưa, ăn trưa xong rồi?” Trong điện thoại truyền tới giọng nói quen thuộc không gì sánh được, giọng điệu thoải mái kia giống như hai người cũng không có xa cách.

“Hàn… Hàn Dục, là anh sao?” Khương Vệ nhất thời có chút không dám xác nhận.

“Sao vậy, cái này nghe không nhận ra tôi sao!” Trong lời nói của Hàn Dục mơ hồ lộ ra mất hứng.

Khương Vệ không trả lời, cậu đang cầm điện thoại, không biết nên nói gì.

Điện thoại trông mong rất nhiều ngày, nếu sáng nay nhận được, nhất định sẽ vụng về cuống quýt giải thích lý do, cho đến tận khi trong lời nói của Hàn Dục một lần nữa tràn ngập ý cười, rồi sẽ lớn tiếng tuỳ hứng trách móc Hàn Dục vì sao giờ mới nhớ tới gọi điện, không đến khi Hàn Dục dỗ mình vài câu thì không được.

Giữa một mảnh tĩnh lặng, ánh mắt cậu hướng tới trên album, hai khuôn mặt lộ vẻ trẻ con, nổi bật giữa trời biển xanh một màu, cho dù biểu cảm có khác xa, nhưng tay lại gắt gao đan cùng một chỗ, giống như hai người chưa từng có ngăn cách và khoảng cách gì.

Nhận thấy sự khác thường của Khương Vệ, giọng điệu Hàn Dục ngược lại hoà hoãn xuống: “Sao thế? Giận? Di động của tôi sau khi xuống máy bay mới phát hiện không đăng ký quốc tế, đến lúc tìm được một khách sạn ở lại, việc cũng vô cùng nhiều, mỗi lần muốn gọi điện cho em, tính toán thời gian, bên kia đã là đêm khuya. Hôm nay thật vất vả tính chuẩn thời gian, nếu em không nói lời nào, tôi sẽ cúp máy à nha?”

Khương Vệ cuối cùng mở miệng: “Anh… hiện giờ ở đâu?”

Bên kia đáp: “Ở khách sạn thôi, hai ngày nữa tìm được chỗ ở sẽ dọn ra. Đây là số di động hiện giờ của tôi. Em có chuyện gì có thể gọi đến số này.”

Ngón tay Khương Vệ vô thức nắm lấy ra giường, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Ở sân bay em thấy Lộ Dao…”

“Ừ… Trên máy bay tôi cũng gặp cô ấy… Đúng rồi, hai ngày nay Lộ Mã Lực không tới tìm em chứ?” Hàn Dục rõ ràng tránh nặng tìm nhẹ.

“Không có, lát nữa em phải đến công ty họp, bị muộn rồi, họp xong sẽ gọi cho anh sau.” Nói xong liền vội vàng cúp máy. Nếu nói thêm gì nữa, nhất định sẽ nhịn không được vạch trần lời nói dối của Hàn Dục, loại tình cảnh này nghĩ chút liền khiến người quẫn bách không thôi.

Nói đến cùng, Khương Vệ sợ hãi, sợ Hàn Dục thừa nhận, sau đó có thể ‘tương vong vu giang hồ’ (vứt bỏ sự truy cầu đối với tình cảm nào đó vô cùng chấp nhất). Nơi Hàn Dục hướng về kia, trong biệt thự xa hoa trên đỉnh núi hẳn là có một nữ chủ nhân mới tính là gia đình trọn vẹn đi?

Khương Vệ mặc dù trì độn, nhưng chung quy cũng từng nghe mẹ Khương tán gẫu chút việc nhà của các bà lớn. Mẹ thường sau khi bình xong, sẽ tổng kết một câu: nếu chồng có nhân tình, trực tiếp vạch trần là rất không có đầu óc!

Cha mình nhiều năm như vậy quấn quanh mẹ – gốc hoa già này, không phải không có nguyên nhân. Ngoại trừ cha dùng tiền nhỏ giọt, không nỡ bao tình nhân ra, việc mẹ Khương quản chồng cũng chiếm nguyên do rất lớn.

Tinh tuý bên trong mặc dù chưa lĩnh hội qua, nhưng chuyện hôm nay đổ xuống đầu mình, cũng bắt chước y chang mà theo phản xạ lựa chọn né tránh.

Thế nhưng tiểu Khương suy cho cùng cũng không đủ già dặn, nhịn cơn tức kia đến mức lục phủ ngũ tạng mình giống như bốc cháy, kế tiếp nên làm thế nào, hoàn toàn không có trình tự.

Cậu lại gọi cho Lữ Phong Bình, nhấn mạnh visa của mình phải Schengen (hiệp định Schengen cho phép đi lại giữa các quốc gia trong EU), như vậy phần lớn các quốc gia châu Âu đều có thể đi. Om sòm trong điện thoại chưa đủ hả giận, cậu muốn bất ngờ xuất hiện trước mặt Hàn Dục, bắt gian cũng phải bắt đôi, tưởng rằng ngủ mấy đêm là có thể tính báo ân sao? Người là mình ngậm đắng nuốt cay dưỡng ra, cô ả Lộ Dao muốn ăn sẵn, không có cửa đâu!

Có lẽ hai ngày này, bởi vì điện thoại gọi cho Lữ Phong Bình quá thường xuyên, anh Phong Bình muốn tình cảm hai người tiến thêm một bước. Buổi tối, nhận được điện thoại của hắn, gọi mình ra cùng mấy người bạn uống rượu. Khương Vệ không muốn gặp người khác cho lắm, nhưng không thể không nể mặt từ chối bạn cũ, liền xốc lại tinh thần lái xe đến buổi tiệc xã giao một chút.

Chỗ tụ họp là một nhà hàng kiểu Tây. Cơ bản không có phòng riêng, đều là dùng bình phong ngăn thành một gian yên tĩnh, ngọn đèn mờ ảo, khăn trải bàn và bộ đồ ăn cao cấp tôn nhau lên tạo nên sự thú vị, là nơi rất thích hợp để tán tỉnh. Đương nhiên, giá cả ở đây khiến người líu lưỡi, so với thức ăn ngon càng có thể kích thích hormone nữ, đàn ông xấu nữa, động tác móc ra thẻ hội viên vàng cũng đặc biệt tiêu sái.

Có điều nếu một đám bạn bè đến đây uống rượu, thì có chút sát phong cảnh. Làm bạn với tiếng nhạc sacxophon du dương lại là tiếng phạt rượu “tiểu mật phong”, thấy thế nào cũng không hoà hợp.

Chờ sau khi những người liên quan ngồi xuống, Khương Vệ cuối cùng cân nhắc. Bàn này là bốn người, ngoại trừ cậu là Lữ Phong Bình ra, còn có bạn gái hiện tại của Lữ Phong Bình cùng một cô em họ của Lữ Phong Bình.

Đây chính là xem mắt chính tông á, mặc dù em họ Lữ Phong Bình xem như là người đẹp, nhưng mỗi khi Lữ Phong Bình cố ý vô tình đem trọng tâm câu chuyện dẫn về phía hai người bọn họ, thì  Khương Vệ vẫn cảm thấy khó chịu.

Lúc vào toilet, Khương Vệ gọi cho trợ lý của mình một cú, bảo anh ta năm phút sau gọi cho cậu, nói công ty có văn kiện khẩn chờ cậu xử lý, như vậy mình có thể không bất lịch sự mà tạm biệt bạn cũ.

Khi cúp điện thoại xong, từ gian bên cạnh trong toilet đi ra một người, mỉm cười nói: “Khương Vệ, không nghĩ tới cậu cũng biết xài mánh đó?”

Khương Vệ khẩn trương run run, ngẩng đầu vừa nhìn, Lộ Mã Lực đang cười dài nhìn cậu.

(1) “Không đầu óc và Không cao hứng” là bộ phim hoạt hình được sản xuất năm 1962. Câu chuyện kể về hai người con trai, một người là “không đầu óc”, một người là “không cao hứng”. “Không đầu óc làm việc luôn qua loa sơ ý, không mất cái này thì lại quên cái kia, chung quy luôn gây ra chút nhầm lẫn. “Không cao hứng” thì lại không được tự nhiên, bạn muốn cậu ấy đi đằng đông, thì cậu ấy lại đi đằng tây. Người khác khuyên hai cậu bé này bỏ tính xấu đi, nhưng bọn họ đều không cho là đúng, để giúp bọn họ sửa khuyết điểm, tạm thời biến hai người họ thành người lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.