Tự Lang (Nuôi Sói)

Chương 28



Dễ thấy mánh nhỏ mình vắt óc nghĩ ra đều bị gã ta nghe được. Khương Vệ xấu hổ cười, bỏ điện thoại xuống đi đến bồn tiểu tiện đang định đi tiểu, đột nhiên nhớ tới vị bên cạnh là cái loại người gì, khoá quần vừa kéo ra đã giật “soạt” lại.

Động tác nhỏ ấy nào thoát được mắt tổng giám đốc Lộ? Mắt thấy Khương Vệ muốn đi ra, gã bước nhanh qua nắm lấy tay Khương Vệ kéo lại: “Sao vậy? Ngay cả một câu cũng không nói với tôi?”

Hiệu quả cách âm của WC thật rất tốt, nếu vạn nhất thật có người đùa giỡn lưu manh, trinh tiết kia thật có chút khó đảm bảo.

Trong mắt Mã Lực mặc dù tràn đầy ý cưới, thế nhưng Khương Vệ chung quy cảm thấy trong ánh mắt tươi đẹp kia của gã cất giấu dao găm, có thể rạch da người đến máu chảy đầm đìa mà móc ra vật gì đó. Người có loại ánh mắt như vậy, cho dù cạo sạch ria mép, khí chất thổ phỉ trong xương vẫn không biến mất.

Khương Vệ sợ gã.

“Thế… thế này thật khéo nha, tôi phải đi ra ngoài, bạn tôi còn đang chờ tôi…”

“Bạn nào vậy? Cần cậu lén thông đồng với trợ lý nói dối để rút lui?”

Điệu bộ Lộ Mã Lực quá mức hùng hổ doạ người, Khương Vệ rốt cục cáu giận nói: “Ngươi là công an chắc? Việc gì ta phải trả lời ngươi!”

Khương Vệ khi ra ngoài vừa mới tắm qua, dựa vào gần, mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm toả ra từ phần cổ xông thẳng vào mũi Lộ Mã Lực. Gã phát hiện thanh niên có khuôn mặt tròn này, hương vị trên người cũng dụ người như vậy, tản ra sự sạch sẽ, mê hoặc người phải làm chút gì đó.

Kỳ thật từ lúc bọn Khương Vệ vào cửa, mình tới chỗ này ăn cơm cũng đã xuyên qua cửa phòng liếc thấy cậu ta. Ý tứ của tổ hợp hai nam hai nữ ghép đôi toả ra đến sâu sắc, mà Khương Vệ giống như chuột bị mèo dồn đến góc tường, một bộ dạng quẫn bách khôn tả. Khi Khương Vệ đứng lên, mình liền đi trước một bước tới toilet.

Hiện tại ôm lấy chuột con thơm ngát vào lòng, Lộ Mã Lực không khỏi tăng thêm độ mạnh cánh tay. Cái này cũng không trách được gã không tuân thủ chữ tính, thức ăn chủ động dâng tới cửa, nếu không ăn thì quá không phù hợp với quy tắc sống của Lộ Mã Lực gã.

Người quen tuỳ ý cuồng vọng, đối với thiên thời địa lợi cũng không quá kén chọn, “nhân hoà” mới là việc lớn hàng đầu. Nghĩ như vậy, vươn tay khoá cửa toilet lại, rồi gắt gao giữ lấy gáy Khương Vệ, dùng miệng gã che kín. Họ Lộ này dám có gan hạ miệng, mắt thấy gã lại giở trò cũ, Khương Vệ cũng bắt chước y chang há miệng cắn xuống.

Không còn râu, đương nhiên là cắn xuống mấy miếng thịt rồi, xem họ Lộ kia còn dám quen thói thế nữa không!

Đáng tiếc chút mánh nhỏ này của tổng giám đốc Khương sớm đã bị người nhìn thấu, không đợi răng dùng sức, phía dưới đã bị người hung hăng nắm rồi thành thạo nhéo một cái, Khương Vệ nhất thời sặc, suýt nữa khàn cả tiếng. Lộ Mã Lực thừa dịp chui vào, hôn càng lúc càng mãnh liệt.

Khương Vệ phía dưới đau đến đổ mồ hôi lạnh, tuyệt vọng muốn khóc. Đột nhiên, di động vang lên, Khương Vệ bỗng nghĩ đến là trợ lý gọi tới, ngay khi một tay Lộ Mã Lực vói vào quần con mình, Khương Vệ giật một tay ra lấy điện thoại ấn nhận, không đợi trợ lý nói ra lời kịch đã sắp sẵn, cậu liền hô trước: “Tôi ở trong toilet nhà hàng Aegean Sea, mau báo cảnh sát giúp tôi!”

Lộ Mã Lực lập tức đoạt lấy di động của cậu dập máy. Khương Vệ đẩy mạnh gã ta ra, liều mạng nhổ nước bọt, đáng tiếc mùi đầy miệng làm thế nào cũng không hết.

Lộ Mã Lực cho dù càn quấy thế nào đi nữa, nói đến cùng cũng là một thương gia có máu mặt. Cậu cũng không trông cậy trợ lý có thể phản ứng kịp thời báo cho cảnh sát, nhưng làm lạnh tâm trí bị họ Lộ kia mê hoặc vẫn thừa sức.

Lộ Mã Lực mặc dù dừng tay, nhưng con dao trong mắt lại sắc bén thêm, phảng phất sau một khắc là có thể rạch bụng cậu ra, sau đó ngấu nghiến ăn.

“Lộ Mã Lực, ngươi đừng có quá đáng! Nếu không đừng trách ta không nể mặt, cùng ngươi cá… cá chết lưới rách!”

Mã Lực thẳng người sửa lại áo mình, nhã nhặn lịch sự đem điện thoại di động trả lại cho Khương Vệ, mỉm cười nói: “Chỉ là đùa chút thôi, tổng giám đốc Khương hơi quá hẹp hòi đi? Có điều… cư nhiên còn có người muốn giới thiệu bạn gái cho cậu, bọn họ mắt mù sao? Báu vật như cậu nên nằm dưới thân nam nhân!”

Nói xong, Lộ Mã Lực giống như không để trong lòng bước ra ngoài.

Khương Vệ hơi bị từ “báu vật” bừa bựa này khiến cho chán ghét, lại mạnh mẽ nhổ một ngụm lớn trên mặt đất.

Đúng lúc này, di động trong tay Khương Vệ lại vang lên, có lẽ là trợ lý vừa nãy nghe xong câu không đầu không đuôi kia thấy lo lắng, liền gọi lại.

Khương Vệ vặn nắm tay mở cửa toilet, xoay người đi ra ngoài. Tuy rằng họ Lộ thật ghê tởm, nhưng những chuyện tồi tệ dính tới gã cũng không nên nói ra, đừng nói nháo ra thì cả nhà mất mặt theo mình, kế hoạch hợp tác giữa hai công ty khẳng định sẽ đặt dấu chấm hết.

Kết quả này, cậu gánh không nổi, sợ rằng Lộ Mã Lực cũng dựa vào điểm ấy mới không hề sợ hãi. Nghĩ thế, chỉ có thể mạnh mẽ giả vờ nói trong điện thoại: “Alô, tôi vừa nãy nói giỡn với bạn bè thôi, anh đừng tưởng là thật nha, mà việc kia 3 phút sau anh lại gọi cho tôi một cú, vẫn là bảo tôi…”

“Tôi đã báo cảnh sát rồi!” Bên kia truyền đến tiếng nói giận dữ.

Khương Vệ hoàn toàn ngây người, giọng nói này căn bản không phải của trợ lý, mà là giọng nói quen thuộc của Hàn Dục.

Hiển nhiên vừa nãy gọi điện tới là Hàn Dục, câu không đầu không đuôi lúc nãy, hơn nữa sự sợ hãi trong giọng nói của Khương Vệ, khiến Hàn Dục dù cách xa trùng dương, tâm cũng thắt lại, dứt khoát, lập tức gọi điện cho một người bạn làm ở cục cảnh sát.

Báo nguy xong, Hàn Dục lại gọi cho Khương Vệ, không nghĩ tới Khương Vệ vậy mà lại nói: “Đùa anh thôi”, đây quả thực muốn chọc Hàn Dục nổ tung mà.

“Bởi vì mấy ngày nay tôi không gọi cho em, nên làm cái loại trò lừa bịp này? Khương Vệ em cũng quá không hiểu chuyện rồi đấy! Em có biết vừa nãy tôi nhận được điện thoại, trong lòng thế nào không!”

Chợt nghe đến giọng nói quen thuộc, sợ hãi trong phòng vệ sinh lúc trước thoáng cái liền dâng lên, cũng không áp chế được nữa, Khương Vệ khóc “oa” một tiếng.

Quen thân nhiều năm như vậy, ông chủ nhỏ Khương này là cái dạng gì, Hàn Dục có thể không biết sao? Mấy trò quá mức gian xảo, Khương Vệ đại não không có mấy nếp nhăn không thể nghĩ ra được.

Hàn Dục tỉnh táo lại chợt hiểu được, Khương Vệ vừa nãy là thật sự gặp chuyện.

“Đừng khóc, vừa nãy làm sao vậy?”

“Làm sao chứ? Chính là anh trai Lộ Dao —— Lộ Mã Lực!”

Hai anh em này không phải thứ tốt gì, mịa nó đàn ông trên toàn thế giới chết sạch rồi sao? Toàn bám lấy mình và Hàn Dục.

“… Gã ta làm cái gì? Em kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho tôi nghe.”

Đáng tiếc không đợi Khương Vệ kể khổ, Lữ Phong Bình bên kia đã đợi không được, đi qua tìm.

“Ông trời ơi, còn tưởng rằng phải vào toilet vớt cậu lên chứ! Cậu chậm quá đấy!”

Khương Vệ vội vàng hơi xoay người, lau lau mắt, hạ giọng nói: “Bây giờ thật không có việc gì, em cùng Lữ Phong Bình đi ăn thôi, lát nữa về nhà, gọi cho anh sau.”

“Không được, em đưa điện thoại cho Lữ Phong Bình, tôi nói với hắn vài câu!”

Khương Vệ từ trước tới nay đều không lay chuyển được Hàn Dục, đành phải đưa điện thoại cho Lữ Phong Bình. Mặc dù biết Hàn Dục nói chuyện có chừng mực, nhưng vẫn hồi hộp dán qua nghe.

Chỉ nghe Lữ Phong Bình ưỡn bụng, tuỳ tiện cười nói: “Hàn Dục à, cậu ở Pháp chơi vui chứ?… Tôi làm sao biết được hả? Trông thấy ảnh cậu cùng Lộ Dao thôi, thằng oắt cậu ra tay nhanh thật, ha ha ha… Có điều ông chủ cậu cũng không kém nha, diễm phúc cũng hạng nhất đấy, là như thế này, tôi có một cô em họ, ây dô phải nói là xinh xắn, đặc biệt xứng đôi với Khương Vệ, hai người vừa nãy trên bàn cơm trò chuyện rất nhiệt tình đó! Ha ha ha ha…”

Khương Vệ cứng người, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cái miệng rộng của Lữ Phong Bình, trong bụng nghĩ: ai mịa nó đưa kim đây, để khâu bớt cái thứ này lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.