Tự Lang (Nuôi Sói)

Chương 6



Khương Vệ ngốc lăng gật gật đầu, mình còn đang phân tích mà, “one night” là một đêm, “stand” kia thì có ý gì nhỉ?

Hàn Dục không trả lời, chỉ âm trầm nhìn huấn luyện viên cách bọn họ không xa, đang giả vờ kiểm tra máy móc, quay đầu nói: “Đi, ta đưa ngươi đi luyện quyền anh.”

Khương Vệ cảm thấy mình không chỉ không nghe hiểu tiếng Anh, ngay cả nghe tiếng Trung cũng không lưu loát. Cậu có chút không rõ rốt cục vừa nãy Hàn Dục bảo mình qua luyện quyền anh, hay là làm bao cát?

Khi một quyền nặng nề đánh vào bụng mình, tổng giám đốc Khương rụt như con tôm ngã xuống đệm, cậu muốn chỉ vào mũi họ Hàn mắng, mịa nó ta nào có căn cơ, cư nhiên ra tay ác như vậy? Lại chỉ có thể ôm bụng lầm bầm.

“Thật là, ta đánh qua ngươi cũng không né, những gì lúc trước dạy ngươi quên hết rồi à, đi! Không luyện nữa, ta đưa ngươi về nhà.” Nói xong, Hàn Dục túm Khương Vệ dậy rồi đến phòng vệ sinh lấy túi thể thao, ngay cả quần áo cũng chưa đổi đã kéo cậu ra cửa.

Khi đi qua bên người huấn luyện viên kia, Hàn Dục thấy Khương Vệ dọc đường đi lảo đảo, liền dứt khoát ôm ngang eo cậu, sau đó mỉm cười gật đầu với huấn luyện viên, đi ra ngoài cửa.

Mấy cô bé tập hiphop, vừa từ phòng nhảy đi ra thấy một soái ca ôm một thanh niên thanh tú lập tức ở một bên ồn ào.

Hàn Dục chỉ mỉm cười thản nhiên giải thích: “Dạ dày cậu ấy bị đau…”

Khương Vệ có phần xấu hổ, bắt đầu giãy ra: “Mi… mi thả ta xuống…”

“Ngoan, đừng động, để anh trai mang em đi khám bệnh nha!” Cái giọng điệu quái dị của Hàn Dục khiến mấy cô bé cười phá lên, chỉ nghĩ hai anh chàng thân nhau đang nháo, có một cô bé mắt to tóc đỏ còn nói to một câu: “Khụ, dạ dày em cũng đau, không thì anh đưa em đến bệnh viện đi!”

Khương Vệ vừa nghe lập tức bất động, mịa nó không phóng điện thì chết à?

Vì sao Hàn Dục đi đến đâu cũng có thể chọc tới ong bướm? Từ trước đến giờ, đều là như vậy.

Nhớ năm đó, mình liều mạng học trước như vậy, mà vị này tan học thích đi đá banh, lên lớp chuyền giấy với gái, lại dễ dàng đứng thứ nhất, lòng hâm mộ sâu nặng kia thật có thể không hoá thành căm hận ngút trời được sao?

Nhớ rõ năm đó, cuộc sống năm nhất vừa bắt đầu, thầy chủ nhiệm đối với cậu – học sinh dốt bị nhét vào lớp mình này kỳ thật rất chi là quan tâm.

Nhưng lâu dần, giáo viên chỉ có thể thở dài một tiếng.

Đừng nhìn đứa nhỏ này trong nhà có tiền, thật ra rất biết vươn lên, lúc lên lớp luôn chăm chú ghi chép bài, không bao giờ trốn học.

Khổ nỗi đầu óc chậm không gì sánh được, tính toán đơn giản còn ổn, hơi phức tạp một chút sẽ không biết biến đổi thế nào, các môn xã hội còn được chút, cũng có thể gò lưng học thuộc tám chín phần, nhưng đọc phân tích từng phần là lại rối tinh rối mù.

Trẻ con loại này là điển hình cho việc kiến thức căn bản bậc tiểu học không vững, phỏng chừng là phụ huynh ham kiếm tiền, chểnh mảng dạy dỗ lúc đầu, cho dù bây giờ nghĩ mất bò mới lo làm chuồng, nhưng cũng không phải tố chất học một biết mười, học mệt phờ cũng chả có hiệu quả.

Mỗi lần thấy đứa nhỏ này hết giờ học cầm vở chăm chú hỏi mình, giáo viên ưu tú lại có thâm niên hơn 10 năm của tỉnh cũng cảm thấy thái dương muốn nổ tung. Không phải là giáo viên không có nhiệt tình trách nhiệm, thật sự là cùng một loại hình bài tập giảng đến bốn năm lần xong còn không hiểu thực khiến người làm nghề giáo phát điên mà. Thật muốn bổ đầu ra xem bên trong là gì.

Nhưng dù trong lòng mệt mỏi thế nào đi chăng nữa cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài.

Vì vậy giáo viên nghĩ ra một biện pháp một lần vất vả cả đời nhàn nhã, trực tiếp cho vị học sinh có chí vươn lên này đến ngồi cùng bàn với Hàn Dục. Cũng nhiệt tình khuyến khích Khương Vệ tiếp tục cố gắng, có cái gì không hiểu cứ hỏi bạn cùng bàn.

Khi đó chỗ ngồi trong lớp đều là xếp theo thành tích, từ bàn cuối đếm ngược lên bàn đầu mà xếp, hơn nữa không tốn một phân tiền của ông bố, cái này quả thật khiến tiểu Khương Vệ thụ sủng nhược kinh, cũng khiến mọi người thấy được sự quan tâm và giúp đỡ của giáo viên đối với đứa nhỏ biết vươn lên này.

Tình sâu nghĩa nặng của giáo viên lập tức chuyển hoá thành động lực học tập, Khương Vệ quyết tâm đạt thành tích tốt, đem một đống vấn đề đi hỏi học sinh tài giỏi ngồi cùng bàn với mình.

Vừa mới bắt đầu, Hàn Dục cũng không từ chối, dù sao khi phân chỗ, giáo viên đã đặc biệt dặn mình phải để ý học sinh cây vàng này.

Nhưng không thể tưởng tượng nổi, vị này chết người như vậy!

Khi cùng một đề đại số giảng đến lần thứ 3, Hàn đại tài tử hoàn toàn bạo phát, lúc đó người cũng còn trẻ, sẽ không có được sự hàm súc như thầy cô.

Hàn Dục nghiêm mặt trực tiếp hỏi cậu: “Đầu cậu không có bệnh chứ? Không thì bảo người nhà đưa cậu đi kiểm tra trí lực đi?”

Khương Vệ đang chăm chú nghe Hàn Dục giảng bài, đột nhiên nghe được câu như thế, còn đang xy số đã biết, số chưa biết thì sao nhỉ.

Chớp mắt mấy cái mới tỉnh ra mình bị mỉa, lập tức sững sờ, khuôn mặt tròn nghẹn đỏ bừng, qua hồi lâu mới lớn tiếng tranh cãi: “Cậu… cậu mới thiếu tưởng tượng ý!”

Bất kể lớn tiếng phản bác thế nào đi chăng nữa, cũng không thay đổi được sự thật đầu óc mình không linh hoạt. Khương Vệ cảm thấy lòng tự trọng bị kim châm đau đớn.

Mặc dù ở tiểu học, cũng bởi vì thành tích không tốt mà bị giáo viên lên án mạnh mẽ, bạn học chế nhạo. Nhưng qua một kỳ nghỉ, tốt xấu gì trong nhà cũng mời gia sư dạy kèm mình, trẻ con khác nghỉ hè chơi thoải mái, mình thế nhưng không chút nào dám lười biếng việc ôn tập và chuẩn bị bài trước.

Vốn tưởng vào môi trường học tập mới, có một khởi đầu tốt đẹp, nhưng cái loại nhiệt tình được lên trung học vừa mới lại bắt đầu thoáng cái đã bị Hàn Dục nhẫn tâm dập tắt.

Nghĩ vậy, tội ác Hàn Dục gây ra cho mình thật sự là khánh trúc nan thư, cho dù kiếp sau làm trâu làm ngựa cho mình cũng không đủ hả giận.

“Còn đau lắm sao?” Khi Khương Vệ nghiến răng nghiến lợi nhớ lại chuyện cũ, Hàn Dục đang lái xe đột nhiên cúi đầu hỏi.

“Mi thử đánh chính mình một quyền xem!” Khương Vệ vừa nói vừa kéo áo lên để Hàn Dục nhìn cái bụng mình bị đánh có hơi đỏ lên, “Nhìn xem, cũng sắp bầm tím rồi!”

Hàn Dục liếc liếc bụng tổng giám đốc Khương, vươn tay véo nhẹ cái bụng trắng nõn một phát.

Đây là một thói quen xấu của Hàn Dục, khi tâm tình y tốt cũng như không tốt, nếu Khương Vệ bên người, đều thích nhéo cậu một cái.

Nhìn từ điểm đó, Hàn Dục cũng chín chắn không ít, phải biết rằng trước kia khi mình làm cho tâm tình Hàn tài tử không vui, thường được cho một chầu quả đấm.

Có thể thấy bụng Khương Vệ thật sự có hơi xanh tím. Hàn Dục lại đưa cậu về nhà mình. Để cậu cởi quần áo nằm trên giường, sau đó cầm dầu thuốc hoa hồng xoa chỗ máu bầm cho cậu.

Bàn tay Hàn Dục đặt trên bụng cậu xoa dầu rất có quy luật, sau khi đau đớn lúc đầu qua đi, cảm giác hơi nóng liền lan ra, chạy khắp toàn thân, Khương Vệ lim dim nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

Hàn Dục nhìn Khương Vệ giống như mèo con thoải mái phơi bụng, nhịn không được tăng thêm lực đạo.

“Ai u… nhẹ chút…” Khương Vệ đau kêu lên.

“Xoa dầu thuốc cho ngươi thôi, gọi cái gì xuân? Nhìn bộ dạng ngươi như vậy, thảo nào bị đàn ông dụ dỗ lên giường.”

Vừa nghe lời này, Khương Vệ không khỏi nhổm dậy, trợn tròn mắt: “Mi nói cái gì?”

“One night stand, chính là ý một đêm tình, huấn luyện viên kia muốn ngươi cởi sạch quần áo, mở rộng chân để hắn thượng một đêm.” Lời nói cay nghiệt phun ra từ đôi môi mỏng của Hàn Dục.

Mặc dù mơ hồ đoán được huấn luyện viên kia không có ý tốt, nhưng lời trắng trợn như thế, lại phun ra từ miệng cấp dưới của mình, quả thực khiến Khương Vệ sượng mặt.

“Hắn… hắn tên biến thái! Ta phải đến khiếu nại với ông chủ của hắn!”

Hàn Dục nở nụ cười: “Đây cũng không trách được người ta, phỏng chừng cũng có nguyên nhân của ngươi, không phải làm cái gì khiến người ta hiểu lầm chứ?”

Khương Vệ nóng nảy ưỡn ngực, đứng lên phân bua: “Ta làm sai? Làm sai cái gì? Ta là đàn ông, người bình thường có thể hiểu lầm sao?” Đứng quá vội, một chân giẫm lên ống quần, quần thể thao vốn để thuận tiện xoa bóp nên đã cởi ra một nửa, soạt một tiếng rớt xuống.

Cái này cũng chưa tính, trí mạng nhất chính là bị cái quần vướng vào chân, cả người thẳng tắp ngã về phía Hàn Dục ngồi ở bên giường, khiến y bị đặt dưới thân mình.

Phần dưới mặc cái quần màu đen dán trên mặt Hàn Dục. Cách lớp vải mỏng có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại và hạ thể ma sát, còn có sự kích thích của hơi thở nóng rực như bàn ủi.

Khương Vệ chỉ cảm thấy máu trào lên, ba giây sau, lập tức vụng về bò dậy. Thấp thỏm không yên nói với Hàn Dục nằm ở trên giường: “Ngại quá, ta không cố ý.”

Bị thứ kia của ông chủ đè lên, mặt Hàn Dục ngược lại vẫn bình tĩnh như cũ.

Y chỉ hơi ngẩng đầu, nhìn quần ông chủ rồi chậm rãi phun ra mấy chữ: “Ngươi cương…”

Khương Vệ cúi đầu nhìn, quả nhiên! Quần con lực đàn hồi rất tốt thành thật bày ra sự hùng dũng và cao ngất của nhiệt huyết nam nhi.

Ngay khi cậu nóng lòng muốn chứng minh mình không phải cùng một giuộc với huấn luyện viên kia, thì gặp sự cố, lập tức tay chân luống cuống, chỉ có thể bưng mũi, lặp đi lặp lại giải thích: “Đây không phải do ta, đều tại mi vừa nữa ra sức thổi khí…”

“Ngươi vẫn còn là một xử nam đi?” Hàn Dục không nể tình hỏi tiếp.

Vấn đề sắc bén như vậy lập tức khiến tâm tư tổng giám đốc Khương hỗn độn. Khương Vệ là bé con chín muộn điển hình, khi những người khác hùng hục viết thư tình cho các bạn nữ, cậu dường như lại thích chơi điện tử, xem manga và nhìn đầu nô lệ kiểm tra mình chăn nuôi hơn. Nào có thời gian đi tán gái chứ?

Nhìn vẻ mặt Khương Vệ một bộ “sao mi biết”, Hàn Dục cuối cùng lộ ra nụ cười ác độc.

“Ngươi hai tư tuổi vẫn phòng không, lại ở trên mặt một người đàn ông cọ xát đến cương lên, ngươi không phải biến thái thì là cái gì? Thảo nào lại hấp dẫn huấn luyện viên kia.”

“Mi nói bậy!” Khương Vệ tức giận giậm chân, cậu cầm quần mình lên, muốn mặc vào rồi rời đi.

Bây giờ mình rõ ràng bị vây ở thể hạ phong, không thể ham chiến, đợi sau khi cậu về nhà, sắp xếp lại từ ngữ đâu đó rồi quay lại hồi mã thương. Rồi mắng họ Hàn kia đến cẩu huyết phun đầu cũng không muộn.

Nhưng một khắc sau, lưng quần đã bị Hàn Dục đè lại.

“Tổng giám đốc Khương, vừa mới đùa giỡn lưu manh với ta xong đã muốn chạy? Ngươi cũng quá khinh người đi?”

Khương Vệ kinh sợ trong lòng, quay đầu hỏi: “Không thì mi muốn thế nào?”

Hàn Dục mỉm cười nói: “Làm một nhân viên nam, ta nhất định phải tinh tường hiểu rõ tính hướng của ông chủ, mới có thể tránh để mình chịu quấy rối không cần thiết của cấp trên.”

Cảm thụ được bàn tay còn dính dầu thuốc kia thình lình duỗi về hạ thân không có chút yếu đi của mình, tổng giám đốc Khương sợ đến mức lập tức kêu lên.

Không đợi phản kháng, đã nhanh nhẹn bị đặt trên chiếc giường mềm mại.

Khi bị khuất nhục lột quần con xuống và tiếp nhận kiểm tra, cậu mơ hồ nghĩ đến: không biết làm ông chủ, có lúc bị quấy rối không nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.