Tự Lang (Nuôi Sói)

Chương 7



Dầu thuốc hoa hồng không kém mù tạt là mấy.

Khi Hàn Dục không có ý tốt cầm cái gốc hơi ngượng ngùng kia, Khương Vệ đầu tiên là cảm thấy gió mát thổi vào trong đũng quần, sau đó giống như con ếch bị ném vào nồi nước sôi, vừa đạp nước vừa kêu thảm thiết.

“Ai nha, mau buông tay! Á! Á! Muốn giết người!” Lập tức gốc hành rất có tinh thần bị dầu thuốc làm mềm.

Hàn Dục từ trên cao nhìn kỹ ông chủ đang chật vật khôn tả.

Quần con lột xuống nửa đầu gối. Làn da trắng nõn chỗ bắp đùi làm nổi bật vật héo rút giữa rừng rậm, hơn nữa nước mắt nước mũi bị kích thích tràn ra đầy mặt, không còn nửa điểm cố làm ra vẻ thường ngày.

Nhìn cậu, con mắt Hàn Dục ý tứ hàm xúc không rõ hơi híp lại. Khương Vệ hơi nghiêng đầu không dám nhìn thẳng y, hận không thể chui vào khe hở của cái gối.

Cảm giác tự ti ăn vào tận xương tuỷ lại bắt đầu toát ra. Dù mình có tiền thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương dựa vào ông bố để có thể miễn cưỡng đứng trong xã hội, một ngày vứt đi bộ áo ngoài hàng hiệu, chính là chỉ có thể bị người ức hiếp đến run bần bật khóc thút thít.

Lại nhìn nhìn người ta, cho dù lúc này đè lên trêu chọc mình như thế vẫn là khí định thần nhàn, quả thật có dáng vẻ đến khiến người đố kỵ.

Khương Vệ vừa xấu hổ vừa giận dữ khàn giọng quát: “Ta… ta phải đuổi mi!”

Hàn Dục ngừng tay, nhướn mày hỏi: “Ngươi xác định?”

Tổng giám đốc Khương bỗng nhớ tới bài học đau thương vừa trải qua, chữ “cút” kia lăn ba vòng ở đầu lưỡi lại nuốt trở về.

Nhìn dáng vẻ Khương Vệ nghẹn đến đỏ mặt tía tai, Hàn Dục cuối cùng nhịn không được nở nụ cười: “Đùa với ngươi chút thôi, sao? Giận thật?”

Nói xong kéo Khương Vệ đi phòng tắm, vặn vòi hoa sen, chỉnh nước ấm xong giúp Khương Vệ rửa sạch hạ thể dính đầy dầu thuốc.

“Ta… ta tự mình làm…” Khương Vệ muốn cầm lấy vòi hoa sen, lại bị Hàn Dục đẩy ra.

“Ta làm cho, ngươi đứng thẳng lên, trên bụng vừa xoa dầu thuốc, đừng để dính nước.” Có lẽ cảm thấy vừa nãy trêu chọc thủ trưởng quá tay đi, Hàn Dục hiếm hoi tỏ ra ân cần chu đáo.

Khương Vệ đứng thẳng người, người nọ chỉ mặc chiếc áo ba lỗ bông thuần trắng, lồng ngực đang không ngừng đu đưa trước mặt, bọt nước bắn tung toé trên tấm lưng bóng bóng, màu da vân da theo động tác mà phập phồng, như ẩn như hiện.

Không biết vì sao, Khương Vệ cảm thấy có chút khát nước, sau khi khó nhịn nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt vội vàng chuyển lên trên, lại rơi xuống hai cánh môi hơi mỏng kia.

Đừng thấy mỏng, thế nhưng cũng đủ mềm đấy, nhất là khi thở ra hơi nóng… Lúc Khương Vệ chợt phát hiện không đúng, Hàn Dục đã dừng tay, quỷ dị nhìn cậu.

“Ngươi lại cương lên…”

Khương Vệ luống cuống, cậu vừa định giải thích đây có thể là do nước chảy kích thích. Hàn Dục đã đứng thẳng người, hai cánh môi rất mỏng rất mềm dán lên miệng mình.

Không chỉ mềm còn trơn… Khi một đầu lưỡi trơn mềm tiến vào trong, trong đầu tổng giám đốc Khương chỉ còn lại ý nghĩ này.

Không chỉ là đầu lưỡi, ngay cả người cũng quấn lấy, mười ngón tay linh hoạt giống như không ở yên, vỗ về chơi đùa, xoa nắn… Dục vọng nôn nóng khắp người cứ như vậy bị đôi tay kia ép ra từng chút một.

Khắc cuối cùng, Khương Vệ thất thần nửa tựa trong lòng Hàn Dục, kích động đến cả người khó có thể kiềm chế mà run run.

Khi lý trí cuối cùng cũng trở lại đại não, nhìn thứ ô uế màu trắng kia theo dòng nước chảy vào ống cống, thân thể Khương Vệ không ngừng run rẩy.

Cậu vừa nãy thế mà lại nhìn Hàn Dục loã thể rồi nổi lên phản ứng, cũng ở trong tay đối phương nhanh chóng hoàn thành một loạt quy trình lên đạn bắn ra.

Khương Vệ dùng sức đẩy Hàn Dục ra, tay run run cầm khăn tắm để bên cạnh, quấn quanh thân mình, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: “2012 gì đó, bao giờ thì đến?”

Ngày đó mình làm thế nào mặc quần áo đi ra đã không còn nhớ quá rõ.

Lái xe về nhà xong cấp tốc chui vào ổ chăn thật lâu, Khương Vệ mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, lúc đó vì sao Hàn Dục hôn mình?

Thời cơ phản công tuyệt hảo như vậy, mình thế mà lại không nắm lấy, thật quá khiến người phẫn nộ. Có điều nghĩ đi nghĩ lại, đáp án hẳn chỉ có một, chọc ghẹo mình đi?

Tối hôm đó, Khương Vệ trằn trọc một đêm, thần kinh nôn nóng khôn tả, thế cho nên nằm mơ cũng rất vụn vặt, mà trong mộng ngoài mộng đều là bóng dáng một người —— Hàn Dục, cái mũi y vẫn cao cao như thế, theo thói quen hướng về phía mình cười khẩy nói: “Ngươi là tên biến thái!”

Ngày hôm sau đã 10 giờ, Khương Vệ hít sâu vài cái, cuối cùng cũng đủ dũng khí đi làm.

Dậy từ 5 giờ sáng luyện với gương đến mấy tiếng đồng hồ, hoàn toàn có thể lưu loát linh hoạt mắng họ Hàn kia đến nằm lăn ra đất, để y biết cái gì gọi là công tư khác nhau, đừng tưởng nắm được nhược điểm gì đó là có thể cưỡi lên đầu mình tác oai tác quái.

Nhưng khi cậu mang theo khí thế sấm vang chớp giật đẩy cửa văn phòng ra, nghênh đón cũng không phải trợ lý đặc biệt Hàn thường xuyên đến văn phòng đầu tiên, mà là bố già mình cũng đang đầy khí thế sấm vang chớp giật.

“Tiểu tử thối mày cuối cùng cũng nhớ tới việc đi làm, cha hỏi mày, hôm qua mày phạm phải lỗi gì hả?”

Khương Vệ liếc Hàn Dục đứng phía sau cha. Vẻ mặt anh bạn rất thâm trầm, biểu tình ngũ quan có thể dùng thành ngữ để hình dung. Chính là bốn chữ —— tiết ai thuận biến (kiềm chế đau thương thuận theo thời thế).

Y vậy mà lại dám nói ra ngoài! Còn tố cáo với cha mình! Không biết xấu hổ! Quá con mẹ nó không biết xấu hổ!

Khương Vệ kích động đến môi cũng run run, chỉ vào Hàn Dục hét lớn: “Là… là y ép buộc con!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.