Tư Lệnh Và Trung Khuyển

Chương 16



Đó là một loại ánh mắt âm thầm rình trộm.

Cố Thanh Nhượng chưa kịp suy nghĩ, liền bị đám bạn cũ quấn lấy hỏi lung tung này kia, hỏi thì hỏi cũng không sao, đoán chừng là bọn họ muốn báo thù năm đó hắn bỗng nhiên rời khỏi, những người này không ngừng chuốc rượu hắn, Cố Thanh Nhượng mặc dù vẫn còn bản lĩnh, cũng không chống nổi đám bạn cũ thù mới thù cũ nối tiếp nhau tiến lên.

Đến khuya, mọi người tản ra, về nhà, Cố Thanh Nhượng tự mình lái xe đến, hắn nửa tỉnh nửa mê, nặng nề mơ mơ màng màng, đang mệt mỏi ngồi lại trên ghế, chờ bạn tốt đến đưa hắn về nhà, bầu không khí xung quanh dần dần lắng xuống, rồi sau đó hắn cảm giác được có người nhẹ nhàng lại gần hắn, khoác một cái áo choàng dài lên người hắn.

“Sở Hoa?”

Người nọ mơ hồ đáp một tiếng.

Hắn chỉ thấy trước mắt là một cái bóng dáng mơ mơ hồ hồ, Cố Thanh Nhượng biết bản thân uống quá say, vì vậy cười một tiếng, vỗ vỗ tay người kia “Được rồi, nhanh chóng đưa ta trở về, đỡ đến lúc Cho Linh lại nói ta.”

“Ừm.”

Mặc kệ Cố Thanh Nhượng có một gương mặt đẹp đến thế nào, nhưng hắn vẫn là một nam nhân rắn chắc, người nọ ban đầu muốn ôm hắn đi ra ngoài, nhưng mà có lẽ bởi vì hắn quá nặng, không thể ôm, định cõng hắn, người nọ cũng làm không được, cuối cùng chỉ có thể một đường nửa kéo nửa ôm mà đưa người đi ra ngoài.

Cố Thanh Nhượng dần dần cũng nhận ra người này không phải Sở Hoa, trong lòng đoán đoán có lẽ là bạn tốt sai người tới, ngón tay vô tình đụng phải mặt của người nọ, trên mặt lấm tấm mồ hôi, cùng với da thịt nóng bỏng, trong lòng thở dài, hắn cũng không muốn tính toán.

Cần gì chứ, người ta dìu một đại nam nhân như vậy cũng không dễ dàng.

Sau đến được bãi đỗ xe một cách an toàn, người nọ giống như biết được thói quen của Cố Thanh Nhượng, sau khi vào xe còn đặc biệt đỡ hắn dựa vào vị trí cửa sổ xe, còn nói thêm câu “Cẩn thận đụng đầu.”

Cố Thanh Nhượng nhất thời có chút hoảng hốt, âm thanh này vừa quen thuộc vừa xa lạ, làm hắn lập tức liền nghĩ đến những ký ức không tốt.

Hắn nhất thời liền mất hứng, sắc mặt âm trầm ngồi vào phía sau, kết quả hắn không duy trì thái độ này lâu lắm, đã bất tri bất giác nghiêng đầu ngủ mất. Đến lúc người nọ đỡ hắn vào trong nhà, hắn hơi thanh tỉnh một chút, nhưng rất nhanh lại nặng nề mơ mơ màng màng. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, người nọ tỉ mỉ lau mặt cho hắn, một lát sau, cũng không nói tiếng nào, lại càng không có bất kỳ động tác nào.

Cố Thanh Nhượng cau mày lại, lại là cái loại ánh mắt lúc trước.

Vừa nóng bỏng, vừa chăm chú mà nhìn hắn.

Nhưng khi thận trọng suy nghĩ kỹ, khi hắn đi tìm ánh mắt đó, nó lập tức liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Không biết qua bao lâu, một đôi tay run run đặt lên trên vai hắn, hô hấp ấm áp phả trên mặt hắn, rồi sau đó có cái gì lành lạnh mềm mềm dán lên trên trán hắn, xuống mí mắt, cuối cùng vừa ôn nhu vừa thận trọng rơi lên trên môi hắn.

Cố Thanh Nhượng gần như cho rằng đó là một cái hôn.

Ngay sau đó là một loạt những âm thanh sột soạt, người nọ cũng đồng thời dùng đôi tay run rẩy cởi quần Cố Thanh Nhượng ra, trầm mặc một hồi, Cố Thanh Nhượng đột nhiên cảm giác được tính khí của mình tiến vào một nơi ấm áp, đầu lưỡi trơn ướt liếm láp tính khí của hắn, khiến hắn không kìm được nhíu chặt chân mày, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, cho dù là ai, bị một người xa lạ táy máy như vậy cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Cố Thanh Nhượng đột nhiên tỉnh táo lại, chợt mở mắt ra, cúi đầu liền nhìn thấy một gương mặt ướt nhẹp nước mắt, mà người này đang giương miệng, phun ra nuốt vào tính khí của hắn.

Nhưng mà Cố Thanh Nhượng lại cảm thấy lửa giận và cảm giác khó chịu của hắn bỗng dâng đến đỉnh điểm.

“Du Tĩnh Đức?! Ngươi đang làm gì!”

Du Tĩnh Đức cả người chấn động một cái, nhưng vẫn tiếp tục im lặng không lên tiếng, cúi đầu chăm chú liếm láp tính khí của Cố Thanh Nhượng. Tính khí của Cố Thanh Nhượng vừa to vừa dài, miệng của cậu không thể hoàn toàn nuốt hết được, nhất là sau khi tính khí dần dần cương lên càng lúc càng lớn, cậu cũng chỉ có thể vừa dùng tay vuốt ve, vừa dùng đầu lưỡi liếm láp khiến cho Cố Thanh Nhượng cảm giác thoải mái.

Ban đầu cậu cũng không muốn như vậy.

Lúc cậu nhìn thấy chân mày của Cố Thanh Nhượng cau lại, chợt nhớ tới ba năm qua, những giấc mộng lặp đi lặp lại nhưng mà không phải thật.

Cậu từ trước đến giờ chưa bao giờ như lúc này, khát vọng Cố Thanh Nhượng.

Hoặc là nói, vẫn luôn khát vọng, cho đến lúc này, không kìm nén được nữa.

Sau đó cậu làm một việc, một việc có thể nói là gan lớn bằng trời.

Dường như chỉ cho như vậy, mới có thể khiến cho cậu an tâm.

Cậu không dám nhìn thẳng Cố Thanh Nhượng, cậu có thể cảm giác được ánh mắt của Cố Thanh Nhượng càng lúc càng lạnh, đồng thời, tính khí của hắn cũng dần dần mềm nhũn, Du Tĩnh Đức hốt hoảng vuốt ve tính khí của hắn, thậm chí đem tính khí nuốt sâu vào bên trong cổ họng, điều này khiến cho cậu nhịn không được muốn nôn, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản mọi thứ thay đổi.

“Đủ chưa?”

Cố Thanh Nhượng thô lỗ túm lấy tóc của cậu kéo cậu ra, ánh mắt lạnh như băng từ trên nhìn xuống.

Du Tĩnh Đức vừa tuyệt vọng, vừa hoảng sợ lẩm bẩm “Tại sao, tại sao lại như vậy, tư lệnh, tại sao, rõ ràng mới vừa rồi, mới vừa rồi còn….”

Cố Thanh Nhượng nhíu mày, không dám tin nhìn cậu “Tại sao đã qua ba năm, cậu vẫn như vậy? Dùng thân thể báo ân?” Hắn cười một tiếng mỉa mai “Tôi không ngờ, qua ba năm, tôi vẫn không thoát khỏi cái mà cậu gọi là ân tình.”

“Không phải vậy, không phải vậy!” Du Tĩnh Đức nắm chặt lấy tay của hắn, rõ ràng muốn nở một nụ cười với Cố Thanh Nhượng, khóe miệng lại không theo ý muốn run rẩy, biểu tình thoạt nhìn còn khó coi hơn là khóc “Không phải ân tình! Tư lệnh, tôi đối với ngài, sớm không phải là ân tình! Tư lệnh, tôi thích ngài, tôi yêu ngài, tôi đối với ngài từ trước đến giờ đều không phải là báo ân, trước kia, trước kia đều do tôi ngu! Tư lệnh, ngài tin tưởng tôi!”

Cố Thanh Nhượng lãnh đạm dời ánh mắt sang chỗ khác, đẩy cậu ra, đứng lên sửa sang cúc áo.

“Thật sao, nhưng cậu cũng thấy đấy, tôi đối với gương mặt của cậu, không cứng nổi.”

Cố Thanh Nhượng quay đầu lại nở một nụ cười bất đắc dĩ với cậu “Tôi không biết cậu nghĩ như thế nào, nhưng là, chỉ cần nhìn thấy cậu, tôi sẽ nhớ tới mỗi một câu mà cậu nói với tôi ba năm trước, tôi nghĩ rằng tôi đã quên rồi, mới an tâm trở về.”

Vừa nói, hắn vừa thở dài một cái.

“Kết quả, tôi rốt cuộc cũng không làm được, đại khái cuộc đời này, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.