Tử Linh Chuông

Chương 40: Viên Chúc kết hôn (Hoàn)



Kết hôn, đại sự quan trọng nhất đời người, như vậy, nhất định phải được cử hành vào một ngày không lạnh cũng không nóng, không mưa cũng không tuyết, thì mới có thể cho thấy ông trời đối với tân nhân chúc phúc.

Hôm nay chính là một ngày như vậy.

Hoàng hôn buông xuống, trong sảnh tiệc trang hoàng màu đỏ vui mừng, khách nhân và bằng hữu ngồi đông đúc, mỗi người tươi cười, hàn huyên vui vẻ, chờ đôi giai nhân xuất hiện.

Phàm là sự kiện có mặt bốn phái ba trang tham dự, bốn đại môn phái ngồi một bàn, ba đại sơn trang ngồi một bàn, đây đã thành quy định bất thành văn, hôm nay cũng không ngoại lệ. Bất quá lúc này có phần kỳ quái, bàn của ba đại sơn trang, sáu người, đều là nữ tử.

Bình Lan Sơn Trang đến chính là Lô Phi cùng Tiểu sư muội, nhiều khách mới đối với Lô thiếu trang chủ mới nhậm chức tương đối hiếu kỳ.

Khung Sùng Sơn Trang đến chính là Thương Kiêm Gia cùng Tô Vận, nhiều khách mới đối với lễ vật Thương Kiêm Gia đưa đến tương đối hiếu kỳ.

Vạn Nhạc Sơn Trang đến chính là Trang Trừng cùng Tiết Tử Linh, hai người còn dẫn theo đồ đệ Trang Miêu. Nhiều khách mới đối với ba người nhà các nàng đều rất ngạc nhiên, thực ra vẫn luôn muốn biết Tiết Tử Linh đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Được ngồi trên bàn lớn, đã chứng tỏ nàng là nhân vật trọng yếu của một trong ba đại sơn trang, tên phi tặc này rốt cuộc là như thế nào leo lên được thuyền lớn Vạn Nhạc Sơn Trang rồi? Còn có, sau này nàng có đi lấy bảo vật nữa không đây?

Hiếu kỳ thì hiếu kỳ, nhưng không có người đến hỏi.

Người của bốn phái ba trang, hoặc là trong lòng hiểu rõ, vì dụ như ánh mắt rất không thiện ý – Bạch Thương Mộ; hoặc là không quan tâm, ví dụ như không màng thấy tình lục dục Viên Thốn đại sư; hoặc là mơ hồ dù sao chỉ cần là bằng hữu của nữ nhi liền toàn bộ bảo vệ, người này chính là Chúc môn chủ rồi. Mà những người khác, trước khi mở mồm cũng phải nghĩ kĩ nặng nhẹ, nếu chọc tới Vạn Nhạc Sơn Trang, sau này trên giang hồ liền không thể sống an ổn; còn nếu chọc tới Tiết Tử Linh, cái kia chỉ sợ cơm áo cả nhà cũng không kịp ăn rồi.

Vì vậy nhiều khách mới một bên dùng ánh mắt quan sát hướng đi của ba đại sơn trang, một bên chà xát mà chờ mong có tên gia hỏa không có mắt nào xuất hiện.

Không phụ sự mong đợi của mọi người, thật là có một tên không có mắt, đang ẩn núp trong góc, bị một đám người không đủ tư cách lên bàn che chắn.

Người này tướng mạo thiếu hụt, tứ chi tráng kiện, ở trong môn phái đợi trái đợi phải không nhận được thiệp mời, không cam lòng môn phái của mình bị bài trừ ra ngoài, liền đi đến Thanh Đàm Môn, lặng lẽ trà trộn vào lộ cái mặt – chính là bang chủ Tây Tiều Bang. Lúc hắn trông thấy Tiết Tử Linh vậy mà ngồi trên bàn tôn quý nhất, lập tức nổ.

"Chúc môn chủ, vì sao ngay cả một tên phi tặc cũng có thể ăn trên ngồi trước như vậy?"

Bá ---

Thaanh âm như thủy triều vang lên rồi biến mất, nhiều khách mới đồng loạt nhìn về phía tên vừa bị cô lập ra ngoài kia.

Thời điểm bang chủ Tây Tiều Bang hô lên, cho rằng đoàn người đều là giận mà không dám nói gì, chỉ cần mình lên tiếng nhất định sẽ được ủng hộ, ai ngờ vừa hô xong, xung quanh mọi người vừa rồi còn trò chuyện với hắn thật vui, đồng thời rút lui một bước, nhanh chóng đem hắn lộ ra ngoài. Bang chủ Tây Tiều Bang khẩn trương lên, hướng bên cạnh dịch một bước, các khách nhân bên kia cũng đồng loạt lùi lại một bước, kiên quyết không bao dung tên dị nhân dũng cảm này.

Đại đệ tử Vương Dương Dương đứng ra, trầm giọng hỏi: "Các hạ là người phương nào?"

Dị nhân ưỡn ngực: "Tây Tiều Bang, Bang chủ!"

Vương Dương Dương nhíu mày: "Tây Tiều Bang cũng không có trong danh sách mời, các hạ là như thế nào vào được?"

Bang chủ Tây Tiều Bang nói: "Ta đường đường là Bang chủ không thể tới, một tên phi tặc vô sỉ lại có thể ngồi đây, đây là cái đạo lý gì?"

Vương Dương Dương: "Phàm là người thu được thiệp mời đến đây, đều là khách của Thanh Đàm Môn, không đến phiên các hạ vũ nhục. Mời các hạ nhanh chóng dời đi."

Bang chủ Tây Tiều Bang: "Ngươi dám nói Tiết Tử Linh không phải phi tặc?"

Vương Dương Dương quả thật không dám nói.

Chúc Ứng Thiên: "Người tới, đem tên khách không mời này xiên đi ra ngoài."

"Chúc môn chủ mời chậm." Trang Trừng đứng lên, quay người đối diện với chúng khách mời, thanh âm không nặng, nhưng từng câu từng chữ đều nghe được rõ ràng: "Nguyên không muốn giọng khách át giọng chủ, nhưng đã có người nhắc đến, lúc này ta lợi dụng thân phận Thiếu trang chủ Vạn Nhạc Sơn Trang tuyên cáo, Tiết Tử Linh đã thuộc về Vạn Nhạc. Từ nay về sau, đối với Tiết Tử Linh bất kính, cũng chính là đối với Vạn Nhạc Sơn Trang bất kính; cùng Tiết Tử Linh là địch, chính là cùng Vạn Nhạc Sơn Trang là địch. Nếu bởi vì những chuyện quá khứ của Tiết Tử Linh, chư vị trong lòng có khúc mắc, Trang Trừng xin đợi các vị đến đây thương thảo bồi thường. Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của Chúc cô nương cùng Viên thiếu hiệp, mong rằng các vị tạm thời buông tư oán, không nên làm hỏng không khí vui mừng."

Lời này nói xong, chúng khách mời lập tức thức thời mà khoát tay nói: "Không có gì, việc vui quan trọng hơn."

Chúc Ứng Thiên: "Người tới, xiên đi ra ngoài."

Bang chủ Tây Tiều Bang vùng vẫy giãy chết: "Viên Thốn đại sư! Kẻ thù lấy Tử Linh chuông ông cũng không nhớ sao?"

"A Di Đà Phật." Viên Thốn mặt mũi hiền lành, mang nếp nhăn trên mặt cười nói: "Mấy năm nay Tiết thí chủ và Mục Đức Minh Chuông hữu duyên, duyên còn thì chuông còn, vì sao Đại Chiêu Tự phải thù hận Tiết thí chủ?"

Chúc Ứng Thiên: "Xiên đi ra ngoài xiên đi ra ngoài! Giờ lành đã tới rồi!"

Bang chủ Tây Tiều Bang bị côn dựng lên, xiên đi ra ngoài rồi.

Trang Trừng ngồi về vị trí, Trang Miêu nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, người lợi hại quá! Thật là uy vũ! Mọi người cũng không dám nói gì nữa rồi."

Trang Trừng mỉm cười, bộ dáng sóng to gió lớn cũng không sợ hãi làm Tiết Tử Linh quả thật muốn nhào lên hôn nàng một cái.

"Trang Trang..."

"Sao?" Trang Trừng nhìn qua.

Tiết Tử Linh chu môi.

Trang Trừng bật cười, nháy mắt, cũng cong môi lên, cách không hôn một cái.

"Tân lang đến – -"

Viên Nhân Tồn mặc một thân áo đỏ, nụ cười trên mặt bởi vì khẩn trương mà có chút cứng ngắc. Chúng khách mời lần đầu tiên chứng kiến nàng cười, vừa nhìn chính là "phốc" một tiếng, vội vàng ho khan che giấu, vì vậy tiếng ho khan liên tục không ngừng. Viên Nhân Tồn lập tức khẩn trương hơn, tay chân cứng ngắt đi về đến trước mặt Chúc Ứng Thiên. Người trong nội đường lập tức cười to lên.

"Tân nương đến – "

Một cô bé nha hoàn thanh tú hai mắt cong cong, xốc rèm lên, hai nha hoàn khác nâng cánh tay Chúc Tương Trữ, từ sau hỉ đường đi tới.

Chúc Tương Trữ dáng cười hào phóng, khuôn mặt ôn nhuận như loại tơ lụa thượng đẳng nhất, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh rạng rỡ như sao trời.

Một đường đi ra, rất nhiều người đều xem đến mất hồn. Nếu bàn về màu đỏ, quả nhiên là màu đẹp nhất trong đẹp nhất cho tân nương, nếu bàn về đồ trang sức, cũng tất nhiên là mũ phượng hoa lệ nhất.

"Cúi đầu bái cao đường –"

Đảo chủ Đông Ngư đảo hỏi tên đệ tử bên cạnh: "Cái thứ khảm ở trên mũ phượng, như thế nào lại giống thần châu trấn đảo của chúng ta – Mắt long vương vậy?"

Tên đệ tử đoán: "Chẳng lẽ sau khi Tiết Tử Linh lấy đi, liền đưa về cho Thanh Đàm Môn?"

Đảo chủ Đông Ngư đảo đau lòng: "Đây chính là thần châu, thần châu a, như thế nào lại đi làm mũ phượng chứ!"

"Nhị bái cao đường –"

Tên đệ tử nghĩ kế: "Không phải Trang thiếu trang chủ nói có thể tìm nàng bồi thường sao, không bằng chờ buổi lễ kết thúc lại đến hỏi, cũng đòi nàng một hạt châu."

Đảo chủ Đông Ngư đảo: "Chúng ta dám gây rắc rối với Tiết Tử Linh sao? Hiện giờ nàng không chỉ là Tiết Tử Linh, mà còn là người được Trang thiếu trang chủ bảo vệ, nàng lấy đồ của ngươi, ngươi còn phải nói 'lấy rất tốt hoan nghênh lần sau đến' hiểu không?"

"Phu thê giao bái –"

Tên đệ tử lại lần nữa suy nghĩ: "Dù sao mũ phượng cũng chỉ dùng một lần, không bằng chúng ta tìm Chúc môn chủ, nhờ ông ấy sau khi kết thúc hôn lễ lấy xuống cho chúng ta."

Đảo chủ Đông Ngư đảo: "Ngư Đầu! Sớm về đánh cá cho ta, lần sau chớ cùng ta ra cửa, mất mặt!"

"Lễ thành!"

Viên Nhân Tồn đem Chúc Tương Trữ bế ngang lên, trong tiếng cười vui của đông đảo khách mời đi vào phòng hoa chúc.

Chúc Ứng Thiên đi khắp nơi mời rượu, mặt mày hồng hào, nói lời cảm tạ. Khác nhân ăn uống linh đình, bầu không khí náo nhiệt kéo dài.

Tiệc cưới kết thúc, trời đã đen kịt.

Bởi vì Tiết Tử Linh đùa giỡn Trang Miêu uống vào một chén rượu, đến bây giờ còn chóng mặt tìm không ra năm bắc. Trang Trừng ân chuẩn đồ đệ hôm nay không cần luyện công, đi ngủ sớm.

"Làm gương sáng cho đồ đệ, nào có ai như nàng, dụ dỗ người ta uống rượu, Tiểu Miêu mới bảy tuổi." Trang Trừng vừa cởi quần áo vừa nói.

"Có a, sư phụ ta lúc ta ba tuổi đã chia chia rượu cho ta uống." Tiết Tử Linh ngồi trên mép giường, không tập trung, nhìn chằm chằm vào nàng nói: "Trang Trang a, ta xem nàng lại đẫy đà một chút rồi."

"Thật không?" Trang Trừng sờ lên eo mình: "Không tệ nha."

"Tới đây ta xoa bóp."

"Có gì tốt mà xoa chứ..." Trang Trừng vừa đi tới mép giường, đã bị ôm eo đẩy ngã trên giường.

Tiết Tử Linh đè lên người nàng, ngắt mấy cái lên eo nàng, sau đó vừa vuốt vừa trượt, thỉnh thoảng véo nhẹ, nghe người dưới thân "ư ư" vài tiếng, cuối cùng dừng trên hai cái bánh bao, cười nói: "Hình như là ở đây càng đẫy đà."

"Không nên... A..."

"Nơi này cao hơn rồi." Tiết Tử Linh dùng ngón tay xoa bóp, liếc nhìn phản ứng của Trang Trừng, cúi đầu dùng môi đụng đụng.

Trang Trừng duỗi tay nắm chặt bộ vị đồng dạng của Tiết Tử Linh, xin tha nói: "Đừng xoa nữa, ngày mai phải lên đường rồi."

Tiết Tử Linh mới không nghe nàng, nói: "Thể lực người luyện võ cũng không có kém như vậy. Ta nhớ nàng lắm."

"Còn chưa xa nhau, nhớ cái gì nha."

"Nhớ cái này nha." Tiết Tử Linh ngậm lấy, bất ngờ gặm một phát.

Trang Trừng không chịu nổi trêu chọc, thân mình mềm thành một vũng nước, trận tuyến thất thủ, bị Tiết Tử Linh dùng ngón tay và miệng mà hưởng dụng một lần. Bất quá, cánh cửa cuối cùng kia vẫn đang kiên cường mà sống sót.

"Thở ra..."

Trang Trừng thất thần thở hắt ra.

Tiết Tử Linh từ sau lưng ôm lấy nàng, hưởng thụ bầu không khí yên lặng giữa hai người.

"Tiểu Tiết, ta nhớ nàng lắm."

"Nhớ chỗ nào của ta?"

Trang Trừng trở mình qua đối diện nàng, dựa sát vào nhau, nỉ non nói: "Nhớ trong ngực nàng."

"Vậy cả đời đều ở trong này."

"Được." Trang Trừng giơ khóe môi, đáp lại lời tâm tình của nàng.

"Sau này chúng ta kết hôn, nếu như Tùng Vân đạo trưởng còn chưa thăng thiên, chúng ta nhờ hắn đến chủ trì, được không? Nhất định sẽ rất thú vị."

"Được."

"Chúng ta không cần mời nhiều người như vậy, chỉ làm cho mọi người biết."

"Được."

"Trang Trang, sau này người khác gọi ta, sẽ không còn gọi phi tặc nữa rồi, phải gọi Thiếu trang chủ phu nhân, sau đó sau đó nữa, chính là Trang chủ phu nhân."

"Không có việc gì đâu, Tiểu Tiết, không cần phải lo lắng sơn trang gây thù hằn, nhà của chúng ta không sợ. Ta đã nghĩ rồi, nàng thích bảo vật, có thể đi khắp nơi lấy về. Vạn Nhạc lớn như vậy, tùy nàng muốn đào sơn động giấu ở đâu cũng được. Ta sẽ giống phụ thân như vậy, khỏi động Vạn Nhạc Sơn Trang, che chở nàng."

"Sau đó nàng dùng tiền của sơn trang bồi thường cho người ta? Ta cũng không có phá sản đến vậy." Tiết Tử Linh hôn nàng một cái: "Hiện tại trên người ta không có gì dư thừa, chờ trở lại Vạn Nhạc, ta tìm thời gian, đem hết bảo vật trên núi Độc Hoạt về, làm đồ cưới. Sau đó, nàng ở đâu, ta liền ở đó."

"Thật sự không muốn lấy bảo vật?"

"Ta trông coi nàng như vậy là đủ rồi." Tiết Tử Linh ôn nhu nhìn nàng: "Nàng là bảo vật trân quý nhất trên đời của ta."

- HOÀN -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.