Tù Lung

Chương 16



Hung tợn đẩy Y Ân ra, nhưng thắt lưng lại nhanh chóng siết chặt. Thầm hận, trong lòng hắn hiểu rất rõ, trừ phi Y Ân chủ động buông tay nếu không không có khả năng hắn giãy dụa thoát ra được.

Đúng lúc này, chuông cửa vang.

“Là Tịch Cách.” Y Ân hừ một tiếng: “Đúng là tên gia khỏa đáng ghét.” Mở cửa ra, nghiêng người dựa lên. Y vừa rồi mới làm một phen lôi kéo với Hứa Tuấn Thiên nên quần áo đã muốn mở rộng lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng hai điểm hồng nhạt tinh xảo trước ngực.

Tịch Cách ở bên ngoài chờ hết nửa ngày, trong lòng rất thiếu kiên nhẫn. Gã biết đứa em trai này rất khó đối phó vì thế trên mặt cũng không để lộ ra biểu tình gì, vẫn giữ bộ dáng tao nhã yếu ớt, bất quá khi nhìn thấy bộ dáng của Y Ân, trên bộ mặt giả tạo vẫn xuất hiện một vết rách rất nhỏ.

“Vừa rồi có huyết tộc đột kích, ta sợ ngươi gặp nguy hiểm.”

“Ca ca….” Y Ân lười biếng mỉm cười: “Không cần lo lắng, ta rất tốt.” Y khẽ cong khóe miệng, ánh mắt chuyển động dừng trên người nam nhân trước mặt. “Quả thực rất tuyệt.”

Âm thanh Y Ân trầm thấp mềm mại, kèm theo một chút khàn khàn. Hô hấp Tịch Cách cứng lại, những hình ảnh vừa rồi nhìn thấy lập tức tái hiện trong đầu. Nam nhân bị trói buộc trong lồng ngực Y Ân, giãy dụa khóc lóc, hai thân hình nam tính tràn ngập sức quyến rũ quấn lấy nhau quay cuồng bên dưới lớp chăn.

Bộ vị bên dưới khố hạ nóng rực rục rịch muốn đứng lên, Tịch Cách cảm thấy mình phải rời khỏi đây: “Thế… là tốt rồi.”

Y Ân nhìn theo bóng lưng Tịch Cách hốt hoảng rời đi, lạnh lùng mỉm cười.

Tịch cách so với y không phải là đối thủ ngang tầm. Muốn làm đối thủ của y, phải quỷ quyệt hơn nhiều.

Phụ thân còn chưa chết. Nhớ lại thân hình ốm yếu hôm nay, sức sống so với quá khứ còn mãnh liệt hơn.

Hiện tại chính là thời điểm chọn lựa người thừa kế. Nhìn thấy những đứa con của mình ngày càng lớn lên, mạnh mẽ, cường tráng, mà chính mình thì ngày càng suy yếu, loại tâm lý này quả thực rất kỳ diệu. Dù sao tư vị nắm quyền lực trong tay rất tuyệt vời, nhưng hiện tại lại phải vất bỏ nó. Cùng đứng trên một vị trí quyền lực, Y Ân hiểu rất rõ cảm giác này. Bất quá ánh mắt phụ thân khi nhìn y tràn ngập cảnh giác, thậm chí còn mang oán hận.

Phụ thân nghĩ y không phát hiện ra, nhưng ông quên mất đi huyết mạch tương liên. Chỉ cần một ánh mắt, y có thể đoán được suy nghĩ của đối phương, bởi vì họ cùng là một loại người.

Vì thế y trực tiếp vạch trần bộ mặt ôn nhu kia.

Biểu tình phụ thân trở nên hung tợn, đi tới trước mặt bóp lấy cổ y.

Nhiều năm trôi qua, đây là lần tiên y tiếp xúc với phụ thân gần như vậy.

Bàn tay trên cổ cứng rắn lại mạnh mẽ, móng tay hơi cong đâm vào da thịt. Tử vong gần y trong gan tấc, nhưng một chút sợ hãi y cũng không cảm nhận được.

Phụ thân đã già rồi. Lang tộc sống rất lâu, phụ thân đã sống mấy trăm năm, dòng máu trong cơ thể đã không còn đủ để duy trì những biểu hiện giả dối. Da ông trở nên vàng vọt như ngọn nến, trên mặt che kín từng lớp nếp nhăn. Ánh mắt cũng không còn ánh vàng rực rỡ, mà có chút vẩn đục.

Y thực hoài nghi, cơ thể này đã tới cực hạn, vì sao phụ thân vẫn không muốn buông tay?

Đưa tay lên chế trụ cổ tay phụ thân: “Ông không thể giết được ta.” Âm thanh y rất bình tĩnh, thậm chí ánh mắt cũng không chớp động.

Thong thả nhưng kiên định tách cổ tay phụ thân ra. Nam nhân già yếu phát ra tiếng gầm rú trầm thấp, cổ tay suy yếu bị chế trụ bắt đầu run rẩy.

“Không cần chọc giận ta.” Năm ngón tay siết chặt, cổ tay bị chế trụ phát ra âm thanh xương cốt trật khớp. “Phụ thân, ta không phải địch nhân của ông.” Y buông tay ra, nhìn nam nhân đang lui về phía sau. Có chút bất đắc dĩ thở dài, xem ra kết quả cuộc đàm phán không được như ý.

“Ngươi có thể cảm giác được luồng năng lượng bắt đầu biến đổi.” Khóe miệng phụ thân lộ ra nụ cười ác ý.

Y gật đầu, mấy ngày nay không khí dao động rất bất thường, rất nhiều trẻ nhỏ trong tộc sinh bệnh, phải sử dụng tới máy móc mới có thể duy trì mạng sống. Từ khi nào những đứa trẻ lang tộc lại trở nên yếu ớt như vậy?

Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu: “Người kia tỉnh?” nhanh chóng suy nghĩ: “Là ông!” Y mím môi, xoay người đi ra cửa.

“Ngươi không hỏi lí do sao?”

“Cũng không có gì khó hiểu, dù sao ông cũng sắp chết, đương nhiên hận không thể đem tất cả mọi người chôn cùng.”

“….. hừ, cho tới nay ngươi luôn là đứa nhỏ làm người ta chán ghét.” Nam nhân ngừng một chút: “Ta cũng chỉ can thiệp một chút, người kia… vốn cũng sắp tỉnh.”

“Không đáng ngại.” Y Ân khẽ mỉm cười. “Ta làm cho người đó ngủ tiếp là được rồi.” Nghiêng đầu, ánh mắt xanh biếc xinh đẹp tựa ngọc bích, rực rỡ lưu động: “Vĩnh viễn… không còn tỉnh lại nữa.”

“Y Ân?”

Hứa Tuấn Thiên lắc lắc cơ thể Y Ân, tên gia khỏa này lúc nãy rất kì lạ.

“Ngày mai chúng ta tới một nơi.” Ngón tay Y Ân trượt lên cổ nam nhân, lơ đãng cuộn lên lọn tóc đen ngắn ngủn: “Ta phải xác định một chút….”

“Cái gì?” Hứa Tuấn Thiên bị Y Ân đùa nghịch có chút bực dọc.

Y Ân cười nhẹ một tiếng: “Vừa rồi bị cắt ngang, lúc này ngươi tốt nhất là thỏa mãn ta.”

“Không…. ngô…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.