Tù Lung

Chương 17



Tuy rằng Y Ân luôn nói những lời hung ác, động tác cũng rất hạ lưu nhưng cuối cùng y cũng không ép buộc Hứa Tuấn Thiên. Thực mãnh liệt đem nam nhân ôm vào trong ngực, ngay cả hai chân cũng quấn lên người đối phương, Y Ân ngủ rất ngon.

Hôm sau Hứa Tuấn Thiên tỉnh lại, bởi vì bị đè ép suốt một đêm nên toàn thân hắn đều đau nhức, nhất là bả vai cơ hồ không nhấc lên nỗi. Lúc này Y Ân sẽ tới mát xa cho hắn. Nhưng Hứa Tuấn Thiên sao dám cho y lại gần, cũng không phải chưa từng lĩnh giáo qua, trong mắt con dâm lang này không có chút hảo ý nào cả.

Ăn sơ qua điểm tâm, Y Ân sai người chuẩn bị xe, đối với mọi người lấy lý do là muốn tới phụ cận dạo chơi. Bất quá Hứa Tuấn Thiên biết mục đích của y không đơn giản như vậy.

Ngồi trong xe, nhìn cây cối lao vun vút hai bên. Tốc độ Y Ân lái rất nhanh, vừa ra khỏi nội thành, cảnh vật bên ngoài lập tức thành một mảnh mơ hồ, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng vốn có. Hứa Tuấn Thiên quay đầu nhìn người đang ngồi bên cạnh, lông mi Y Ân rất dài, khẽ run rẩy giống như một cánh quạt nhỏ. Hứa Tuấn Thiên nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt có chút mê mẩn. Một mỹ thiếu niên như vậy, lại là quý tộc, vì sao cứ bám dính lấy mình?

Tay trái không tự giác khẽ sờ lên bụng, là vì…. đứa nhỏ sao?

Hai hàng chân mày chán ghét nhíu chặt, thật không thể tưởng tượng khi bụng mình to lên sẽ có bộ dáng gì.

Đột nhiên đôi môi bị một vật thể ướt át ngậm lấy. “Đang nhìn gì?” Gương mặt xinh đẹp của Y Ân gần trong gang tấc, đôi mắt xanh biếc làm người ta say mê.

“Đang nghĩ rốt cuộc ngươi muốn đi đâu.”

Y Ân chăm chú nhìn hắn một lát, cũng không vạch trần: “Còn đi một giờ nữa, nếu mệt có thể dựa vào vai của ta.”

Lúc nói đến từ mệt, y cố ý kéo dài âm.

Hứa Tuấn Thiên hừ một tiếng, khóe mắt cũng liếc nhìn về phía trước, kinh hô một tiếng.

Cổ tay Y Ân vừa chuyển, chiếc xe nhanh như tên bắn lách sát qua một chiếc xe tải, thời điểm mạo hiểm như vậy nhưng y vẫn không quên cắn lên môi Hứa Tuấn Thiên một cái.

Hứa Tuấn Thiên không nhúc nhích, tùy ý Y Ân hoạt động. Hắn không sợ chết, nhưng chết ở đây cũng quá uất ức đi.

“Lái xe cẩn thận.” Tức giận căn dặn một câu. Quả thật có chút mệt mỏi, khẽ di chuyển thân mình, vốn không muốn ngủ nhưng không biết sao lại đang dần thiếp đi. Đến khi tỉnh lại hắn phát hiện trên người mình được phủ một tấm áo khoác. Y Ân đứng bên ngoài dựa vào đầu xe hút thuốc.

Hứa Tuấn Thiên nhìn Y Ân phun ra một ngụm khói xinh đẹp, hắn có cảm giác thời gian đang ngừng lại: “Không ngờ lang nhân cũng hút thuốc, không sợ trúng độc nicotine sao?” Thuận lay giật lấy điếu thuốc, chính mình hút một ngụm. Hương vị cay xè lọt vào yết hầu, Hứa Tuấn Thiên nheo mắt lại.

“Sống suốt mấy trăm năm, đến bao giờ mới chết vì trúng độc nicotine?”

Hứa Tuấn Thiên nhả ra một ngụm khói cuối cùng sau đó đem tàn thuốc vất xuống đất, dùng chân giẫm lên. “Tuổi thọ nhân loại ngắn hơn ngươi rất nhiều, vấn đề này ta tự hỏi mình có lẽ thỏa đáng hơn!” Đưa trả áo khoác cho Y Ân: “Chỗ này sao?” Liếc nhìn xung quanh, trừ bỏ đá cũng chỉ là đá, quả thực nhìn không ra nơi này có gì đặc biệt.

Y Ân gật đầu: “Theo ta.”

Phía sau tảng đá có một con đường nhỏ, bởi vì mới trải qua một trận mưa, khắp nơi tản mát ra mùi tanh hôi của bùn đất. Hứa Tuấn Thiên cảm nhận được bên dưới đang chôn dấu thứ gì đó. Đi một hồi, dưới chân cũng trở nên mềm mại. “Đây là đâu?” Mủi giật giật, đẩy ra một nhánh cây, bên dưới lộ ra xác của một động vật đã hư thối, xương cốt và da thịt dính thành một nùi.

Chân mày Y Ân cau lại: “Nơi này trước đây không phải như thế.” Không biết y suy nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt thản nhiên tản ra sắc vàng. Y Ân cẩn thận căn dặn Hứa Tuấn Thiên: “Ngươi phải theo sát ta, đừng động vào thứ gì kì quái.”

Hứa Tuấn Thiên cắn môi, bước chân nhanh hơn, bảo trì khoảng cách giữa mình và Y Ân. Hắn phát hiện bước chân Y Ân rất nặng, mỗi bước đi đều lưu lại dấu chân trên mặt đất. Có chút kì quái, tiểu gia khỏa này trước đây đi đường đều không để vang lên âm thanh.

Ánh mắt liếc một vòng lên người Y Ân, thoáng nhìn có thể thấy biểu tình không được tự nhiên của thiếu niên. Hứa Tuấn Thiên cười ha hả đồng thời đạp chồng lên vết chân của Y Ân. “Không cần lo lắng như vậy, ta có thể tự bảo vệ mình.”

Y Ân hừ lạnh một tiếng, tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình vì tên nô lệ này mà lo lắng.

Cuối đường là một tảng đá lớn. Y Ân xoay tảng đá một vòng, sau đó ngồi xổm xuống không biết đang đùa nghịch gì.

Hứa Tuấn Thiên nhìn qua phát hiện y đang sắp xếp một mớ nhánh cây. Xem hình dạng thì tuyệt đối không phải tự nhiên rơi xuống. Giống như một đồ án.

“Có người đã tới đây.” Y Ân cầm lấy một nhánh cây, thay đổi vị trí một chút rồi mới đẩy tảng đá cao hơn đầu người qua một bên.

Nhẹ nhàng đẩy một phát, dường như đó không phải tảng đá nặng trịch mà chỉ là một cọng lông chim không trọng lượng. Hứa Tuấn Thiên cố nén lại kinh ngạc, vừa rồi hút một chút không khí, cổ họng có chút đau.

Nghiêng thân mình tiến vào mật đạo dưới tảng đá.

Bước một bước liền cảm thấy nguy hiểm, phía dưới không có bậc thang, không có độ dốc, Hứa Tuấn Thiên rơi thẳng xuống. Gió vù vù vang lên bên tai, với tốc độ này rới xuống chắc chắn sẽ biến thành một bãi bùn nhão.

Đột nhiên thân thể bị ôm lấy, tốc độ cũng dần chậm lại.

Bên tai vang lên tiếng kim loại ma xát, trong không gian hắc ám này đặc biệt chói tai.

Nương theo luồng sáng nhợt nhạt, Hứa Tuấn Thiên thấy Y Ân đang dùng một tay ôm mình, một tay vươn móng vuốt đâm vào vách tường.

Tốc độ rơi xuống cuối cùng cũng ngừng lại, hô hấp Y Ân có chút dồn dập nhưng động tác vẫn vô cùng ổn định. Xuống thêm một trăm met cuối cùng cũng tới đáy động.

Đáy động rất tối, đưa tay không thể nhìn thấy ngón, mặc dù ánh mắt nhanh chóng thích nghi với bóng tối nhưng Hứa Tuấn Thiên cũng chỉ nhìn thấy một bóng dáng mờ nhạt.

Y Ân giữ chặt tay hắn, hành động dường như không hề bị bóng tối ảnh hưởng. Ánh mắt xanh lục phát ra huỳnh quang, Hứa Tuấn Thiên bật cười, đúng là lang.

“Rất kì quái, phụ thân nói người kia đã sắp tỉnh, nhưng hình như không cảm nhận được hơi thở.” Tất cả giác quan của Y Ân đều bùng dậy, tra xét xung quanh.

Tựa như từ trên cao nhìn xuống, quét hết mọi ngóc ngách trong động. Bên trong động rất sạch sẽ, ngay cả đám côn trùng cũng không có. Người kia nhất định còn ở đây. Cho dù đã trở nên rất yếu ớt, nhưng những sinh vật ở nơi này vẫn nhớ rõ hơi thở của người nọ, không dám xúc phạm, không dám tới gần. Đi vào sâu bên trong, có một tảng đá trên mặt đất khắc hoa văn long lân.

Chính là nơi này.

Áp lực trong không khí đột ngột tăng cao, ý thức có chút hỗn loạn. Miễn cưỡng đi tới phía trước, bên trong một khối băng thật lớn mơ hồ có một bóng người.

“Y Ân?”

Biết Y Ân đang sử dụng niệm lực, Hứa Tuấn Thiên không dám quấy rầy hắn. chính là trong nháy mắt hắn nhìn thấy sắc mặt Y Ân tái nhợt rất đáng sợ.

“Không cần lo lắng.” Con ngươi xanh chầm chậm mở ra: “Người kia, vẫn chưa tỉnh.” Y cắn môi, phải mau một chút.

Nhớ lại đoạn kí ức vừa nãy y nhanh chóng tiến lên trước khối băng. Bước đến trước khối băng khoảng chừng trăm met, những bức tường xung quanh cũng đông kết đầy băng đá, phiến đá hoa văn long lân dưới chân vẫn rất khô ráo.

“Ngươi đợi ở đây.” Móng tay Y Ân chậm rãi dài ra, tựa như mười cây chủy thủ bén nhọn.

Khối băng cao to cơ hồ chiếm hết nửa huyệt động, Y Ân vuốt ve lên mặt băng, y cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ đang dao động. Mặc dù vẫn đang trầm ngủ nhưng vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm. Y Ân cau mày, năm ngón tay nhanh chóng cắm xuống, tảng băng vốn nghĩ không thể lay động lại bắt đầu xuất hiện một vết rạn nứt.

Tiếp theo đó là những âm thanh nứt toát vang lên liên tục, khối băng khổng lồ trong phút chốc đổ ầm xuống đất.

Thân ảnh bên trong thức dậy, là một nam nhân. Tóc dài ôm sát gương mặt, hai tay ôm lấy đầu gối cuộn mình.

Dễ dàng như vậy sao?

Tuy rằng trí nhớ rất mơ hồ, nhưng trong lòng vẫn còn sót lại một chút ấn tượng. Nam nhân này làm lang tộc suýt chút nữa diệt vong.

Không một chút chần chừ, y nhắm thẳng vào trái tim nam nhân, tàn nhẫn đâm vào.

Ngay khoảnh khắc chạm vào cơ thể kia, không khí bắt đầu vặn vẹo, áp lực cực lớn, ngay cả tảng đá vô cùng cứng rắn cũng hóa thành bột phấn trong nháy mắt.

Y Ân phóng nhanh như một mũi tên lao về phía sau, bảo vệ Hứa Tuấn Thiên.

Kỳ thật vẫn còn cơ hội, nhân lúc nam nhân vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, dốc hết toàn lực giết gã.

Sau lưng cảm thấy đau đớn, năng lượng ập tới làm tổn thương làn da. Một tia cơ hội cuối cùng cũng đánh mất, bất quá y không hối hận, chặt chẽ bảo vệ người trong lồng ngực, chờ đợi cơn bùng nổ qua đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.