Tù Lung

Chương 22



Hứa Tuấn Thiên sửng sốt một chút, họ này không phải của thế giới này. Trong lòng dâng lên một chút chờ mong: “Ngươi là người Trung Quốc?”

“…..vậy còn ngươi?”

“Ta gọi là Hứa Tuấn Thiên.” Thực kích động, thân mình hắn hơi nghiêng về phía trước, nếu không phải nhớ tới tình trạng cơ thể nam nhân, hắn đã sớm ôm một cái. Dưới ngọn đèn, mái tóc và ánh mắt đen láy của Chung Hạo nổi bật trước mắt Hứa Tuấn Thiên. “Ta bị tai nạn máy bay mới lạc tới nơi này.”

“Ta…..” Chung Hạo có chút do dự: “Ta bị bắt tới.” Thở dài một tiếng, nhìn về phía ngọn đèn mờ nhạt, ánh mắt có chút mông lung. “Ta muốn về nhà.”

Nghe thế Hứa Tuấn Thiên có chút im lặng, tâm trạng tràn ngập vui sướng giống như bị người ta tạt một gáo nước lạnh.

Nhà, từ này đối với Hứa Tuấn Thiên hoàn toàn xa lạ. Hắn từ nhỏ đã mất người thân, là quân đội nuôi hắn lớn. Người thân của hắn chính là chiến hữu, nhà của hắn là quân đội. Nhưng bản chất nó hoàn toàn khác biệt với tình thân ruột thịt, những gì Hứa Tuấn Thiên có đều có thể thay đổi. Chiến hữu có thể chết bất cứ lúc nào. Quân đội cũng có thể vất bỏ hắn.

Vinh dự, kỷ luật, tin tưởng.

Đó chính là cuộc sống của hắn.

Ví thế khi nghe Chung Hạo nhắc tới chữ “nhà” này trên mặt hắn lộ ra một chút bi hương.

Hắn cảm thấy có chút mờ mịt, có chút thương cảm, nhưng cũng chỉ thế thôi.

Nhưng chí ít những thứ đó cũng cũng rất quen thuộc, hắn biết mình nên làm gì để hoàn thành mục tiêu, không phải sống mà không biết mình đang gặp nguy hiểm gì. Mà nơi này lại hoàn toàn xa lạ.

Hắn không thích cảm xúc không thể kiểm soạt được này.

“Không biết làm thế nào mới có thể trở về.” Hứa Tuấn Thiên nhớ lại tình cảnh lúc hắn rơi vào thế giới này: “Ta nhớ lúc tai nạn xảy ra trên không trung xuất hiện….. lốc xoáy ” Mày nhíu chặt, cẩn thận chọn lọc từ ngữ. “Có chút giống với lỗ đen hút phi cơ vào. Sau đó ta rơi xuống nơi này.” Hắn để ý tới vẻ mặt của Chung Hạo có chút bất thường: “Ngươi sao thế? Vừa rồi ngươi nói bị người khác đưa tới đây, thế người đó là ai? Nếu được người này giúp đỡ có lẽ chúng ta có thể trở về.”

“Ta…. ta không biết.” Chung Hạo khép mắt lại. “Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Hứa Tuấn Thiên cũng không muốn vạch trần Chung Hạo: “Tới phòng ta đi! Dọn dẹp sạch sẽ rồi.” Nói ra xong mới chợt nhớ ra. Hắn chung phòng với Y Ân, lỡ như y trở về thấy có người chiếm giường, không biết sẽ tức giận đến cỡ nào. Hắn tưởng tượng đến hậu quả thì động tác cũng đột ngột đông cứng lại.

Chung Hạo phát hiện hắn có chút bất thường, không khỏi nhìn hắn một cái.

Này không phải vô căn cứ. Hứa Tuấn Thiên nhớ rất rõ, trước kia hắn chỉ cùng người khác nói chuyện một chút, mà người kia là huynh đệ của Y Ân, kết quả….. Sau buổi tối hôm đó thắt lưng hắn không đứng thẳng được. Lúc Y Ân tức giận nhất định sẽ dùng một phương thức rất kinh khủng để phát tiết. Huống hồ tên gia khỏa kia luôn nói gì mà giống đực này nọ…. Chung Hạo là nam nhân, hẳn cũng xếp vào giống đực đi!

Nhìn nhìn lên sàn nhà, nhớ tới tên chủ điếm bị ánh mắt Y Ân hóa thành tro bụi.

“Phòng ta có chút lộn xộn, tốt hơn cứ tìm một phòng khác đi!”

Chung Hạo biết Hứa Tuấn Thiên có vấn đề, nhưng cũng không hỏi nhiều dù sao cũng là bình thủy tương phùng.

Cầu thang phát ra tiếng vang kẽo kẹt, ngọn đèn trên hành lang mờ ảo, góc tường bám một lớp mạng nhện dày đặc làm bầu không khí tràn ngập quỷ dị.

Hứa Tuấn Thiên dẫn Chung Hạo vào căn phòng bên cạnh, căn này chính là phòng của tên chủ điếm. Đẩy cửa phòng ra, bên trong sắp xếp rất gọn gàng.

“Nơi này có người ở sao?” Chung Hạo nhìn đống chăn mền lộn xộn trên giường.

Sắc mặt Hứa Tuấn Thiên vẫn như cũ: “Người nọ vừa đi ra ngoài rồi, chắc có chuyện gấp vì thế không kịp xếp chăn lại.” Hắn đi qua, giũ giũ chăn, động tác của hắn rất cẩn thận, dùng cơ thể che đi tầm mắt Chung Hạo, sợ trong chăn sẽ có da rắn rớt ra.

Đi một chặng đường dài lại bị kinh sợ, Chung Hạo cảm thấy rất mệt mỏi.

Hứa Tuấn Thiên nhìn ra được: “Ta ở ngay bên cạnh, ngươi nghỉ ngơi đi. Chờ trời sáng ta sẽ qua gọi ngươi.” Nói xong liền cẩn thận đóng cửa lại.

Ván cửa khép lại sau lưng, Hứa Tuấn Thiên im lặng đứng trên hành lang, ngọn đèn mờ ảo chiếu rọi bóng hắn kéo dài, vặn vẹo trên mặt đất. Đối với nhân loại đột ngột xuất hiện này, trong lòng hắn không phải không có nghi ngờ, nhưng hắn lại cảm thấy vui sướng nhiều hơn, ít ra trong thế giới này hắn cũng không cô độc một mình.

Còn có Y Ân….

Không biết vì cái gì, trong đầu chợt xuất hiện tên Y Ân. Hắn âm thầm tự phỉ nhổ chính mình, sao có thể đánh đồng Y Ân với hắn. Rõ ràng…. không giống nhau…..

Đối với giống đực như y mà nói, thì hắn chỉ là công cụ để sinh đứa nhỏ mà thôi.

Đứa nhỏ…..

Xoa xoa bụng, khóe miệng có chút cong lên.

Trễ thế này, chắc hẳn Y Ân đã ngủ rồi! Đi tới hai bước, hắn đột nhiên nghĩ tới một việc. Mặc dù có lớp áo choàng dày che chắn nhưng hắn vẫn nhìn ra Chung Hạo có điểm khác thường. Vốn nghĩ cậu ta hơi mập mạp, nhưng nếu có mập cũng đâu thể chỉ béo ở bụng! Hơn nữa lúc đi lại, Chung Hạo luôn vô thức bảo hộ bụng.

Nghĩ kĩ một chút, dường như là… đang mang thai….

Hứa Tuấn Thiên bị tư tưởng này làm hoảng sợ. Chẳng lẽ nam nhân thật sự có thể…..

Hắn thoắt quay người lại, tay đặt lên nắm cửa. Chỉ cần mở cánh cửa này ra thì có thể chứng thực được mọi chuyện.

Trong lòng bất giác dâng lên nỗi sợ hãi, cắn chặt môi dưới, lực tay càng siết chặt nắm cửa hơn. Cuối cùng vẫn chậm rãi buông ra.

Buồn chán, đi tới vài bước nhưng giống như đã đi một quãng đường thật dài. Mở cửa ra còn chưa kịp hồi phục tinh thần, cơ thể đã bị một lực mạnh đẩy ngã lên giường.

“Là ai!” Trong phòng rất tối, đưa tay không nhìn thấy ngón, chỉ có thể mơ hồ thấy có người đang nằm trên người mình.

Hắn muốn phản kháng nhưng tay vừa nâng lên đã bị đối phương tóm lấy đặt lên đỉnh đầu, sức mạnh cường đại làm hắn sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.