Tù Lung

Chương 23



“Vừa rồi đã đi đâu?” Âm thanh trầm thấp đang cố gắng đè nén lửa giận.

“Không đi đâu hết!” Là Y Ân, y khôi phục hình người sao? ”Sức mạnh của ngươi….?” Hắn muốn sờ gương mặt Y Ân, tiểu gia khỏa này còn nói là khó khôi phục, thì ra là lừa hắn. Thật cao hứng, ngay cả giọng nói cũng thoải mái hơn.

“Còn muốn gạt ta.” Bàn tay Y Ân lại siết chặt vài phần, ánh mắt nhìn Hứa Tuấn Thiên giống như muốn khoét thành một cái động.

“Ngươi mang nam nhân khác trở về, ân cần chiêu đãi, còn dẫn đi nghỉ ngơi. Ngươi ở trong phòng đó bao lâu, các ngươi đã làm gì?” Nghe thấy mùi giống đực xa lạ trên người Hứa Tuấn Thiên, Y Ân cảm thấy chính mình sắp phát điên. Y liều mạng tìm kiếm trên đường, sợ Hứa Tuấn Thiên sẽ xảy ra chuyện gì không hay, đến khi tìm được thì lại thấy hắn cùng người nam nhân khác cười nói vui vẻ. Y vì Hứa Tuấn Thiên mà lo lắng, nhưng trong lòng hắn liệu có chút bóng dáng nào của y hay không?

Đứng trên lầu, nhìn nụ cười rực rỡ của Hứa Tuấn Thiên, nhìn thấy hắn ân cần chăm sóc, bàn tay Y ân siết chặt đến chảy máu mới không lao xuống lầu giết chết nam nhân kia ngay tại chỗ.

Giọng nói Y Ân tràn ngập chất vấn làm tâm tình vui sướng của Hứa Tuấn Thiên tan biến trong nháy mắt, nợ cũ lại chồng thêm nợ mới, lúc này lửa giận của Hứa Tuấn Thiên so với Y Ân cũng không kém hơn bao nhiêu, hắn cười lạnh: “Chẳng lẽ ta nói chuyện với người khác cũng không được, nếu đã lo lắng như vậy thì đem ta cột vào lưng quần ngươi đi cho chắc.”

Dùng sức giữ chặt cằm Hứa Tuấn Thiên, hai mắt Y Ân giống như sắp phun ra lửa. “Ta chính là không muốn ngươi nói chuyện với người khác, ngươi là của ta.” Y vừa nói vừa dùng sức cắn lên đôi môi Hứa Tuấn Thiên.

Động tác vô cùng ngang ngược, hoàn toàn bất đồng với vẻ ôn nhu chăm sóc bình thường. Dưới tình huống như vậy Hứa Tuấn Thiên tự nhiên phải giãy dụa.

“Hỗn đản, suốt ngày chỉ muốn làm chuyện này, ngươi là cầm thú sao?”

Y Ân niết lấy cằm dưới của hắn, đem đầu lưỡi vói vào bên trong, cuốn lấy đầu lưỡi của hắn, giống như đang tuần tra lãnh địa của mình, không chỉ liếm qua tất cả những nơi có thể chạm tới, còn muốn kéo đầu lưỡi Hứa Tuấn Thiên sang miệng mình từ từ nhấm nháp.

“Dừng….” Hứa Tuấn Thiên cơ hồ không nói nỗi, hai tay dùng sức đánh lên người Y Ân, nhưng lực đạo so với Y Ân mà nói thì không đáng là gì. Muốn dùng chân đá y, nhưng tư thế này không dễ dàng gì đá trúng đối phương, ngược lại còn để thân mình Y Ân dễ dàng lách vào giữa hai chân hắn.

“Đã nhịn không được tự mình chủ động mở ra hai chân sao.” Y Ân liếm nước bọt chảy ra từ khóe môi hắn, cố ý dùng thứ nóng rực kia chạm vào Hứa Tuấn Thiên.

“Cút, cút ngay.” Trán Hứa Tuấn Thiên nổi lên gân xanh. Kỳ thật Y Ân là dạng người thích ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần nói một hai câu thuận theo ý y thì mọi chuyện có thể giải thích rõ ràng. Nhưng Hứa Tuấn Thiên không muốn chiều theo lời y nữa. Hắn là người, không phải nô lệ. “Đừng chạm vào ta. Cút.”

“Không cho ta chạm vào, ngươi muốn tên nam nhân nào chạm vào ngươi.” Y Ân ngừng một chút. “Chẳng lẽ là tên đang ở sát vách kia?” Một ngọn lửa bùng lên, xé nát quần áo Hứa Tuấn Thiên, để lộ ra cơ thể mềm dẻo cường tráng.

“Tê!” Hứa Tuấn Thiên hít một ngụm khí lạnh. Y Ân, kẻ điên này lại cắn mạnh như vậy.

Chân thật chính là cắn, Y Ân nhéo hồng châu trước ngực Hứa Tuấn Thiên sau đó nhắm ngay nụ hoa mà cắn xuống. Dấu răng in thật sâu, cơ hồ sắp chảy máu. Cắn một bên dường như vẫn chưa đủ. Y tiếp tục nhắm sang bên đối diện.

Nơi đó rất yếu ớt, cơ thể Hứa Tuấn Thiên lại bị Y Ân dạy dỗ lâu như vậy càng thêm mẫn cảm. Y Ân từng ngụm cắn xuống, Hứa Tuấn Thiên cảm thấy đau đớn đến run rẩy. Hắn cũng rất kiên quyết, lúc đầu còn lên tiếng rên rỉ nhưng về sau mặc cho Y Ân đối đãi thế nào cũng không kêu ra một tiếng.

Khóe mắt Y Ân liếc hắn một cái, răng nanh cắn lên viên thịt mềm mại, nhẹ nhàng ma sát.

Hứa Tuấn Thiên hừ một tiếng bằng giọng mũi, nghiêng mặt sang một bên không thèm nhìn mặt Y Ân.

“Vách tường mỏng như vậy, ngươi nói nhỏ thôi bằng không cậu ta sẽ nghe thấy.” Y Ân vươn đầu lưỡi đem vật nhỏ đáng yêu vừa bị y tra tấn thương tiếc mà liếm qua.

Đau đớn kịch liệt sau đó lại bị đối xử dịu dàng, loại cảm giác kịch liệt này làm Hứa Tuấn Thiên muốn phát điên. “Cút, ngươi không biết xấu hổ nhưng ta vẫn muốn giữ mặt mũi.”

Y Ân cười lạnh: “Ta là cầm thú thì cần chi tới mặt mũi.”

Hứa Tuấn Thiên sửng sốt một chút mới biết Y Ân dùng chính lời nói của mình để đáp trả lại, trên mặt có chút nóng lên.

Y Ân nhấc chân hắn lên, nam vật cực nóng nhẹ nhàng ma sát cánh hoa non mềm. “Nơi này thực đói khát, ta vừa mới rời đi đã muốn tìm nam nhân khác.”

Miệng Y Ân rất xấu, lời nói của y hắn quả thực không thể chịu đựng nỗi.

Tuy rằng luôn tự nói với bản thân phải bình tỉnh, nhưng trong lòng Hứa Tuấn Thiên vẫn có cảm giác khó chịu. Thực buồn bực. Y Ân vì sao luôn trách móc hắn. Rõ ràng không có chuyện gì. Chẳng lẽ hắn nói với người ta mấy câu thì là người dâm đãng hay sao? Sức lực hắn giống như bị tát cạn, đôi mắt có chút nóng lên, hắn quay đầu đi, hơi cúi xuống nói: “Không được chạm vào ta.”

Y Ân ở trên giường luôn trêu đùa hắn, lời nói hành động suồng sã gì cũng đã làm qua nhưng hiện tại thấy hắn đột ngột như vậy có chút ngơ ngác. Cứ như vậy thu hồi tay lại, chần chờ nói: “Ngươi…. ngươi giận sao?” Sau đó lại vì chính mình dè dặt từng li từng tý như vậy là khinh thường. “Không lẽ ta nói sai?” Ôm lấy thắt lưng Hứa Tuấn Thiên, liếm lên phần gáy mẫn cảm: “Ngươi xem, ta liếm ngươi một chút đã run rẩy không ngừng.”

Hứa Tuấn Thiên không thể khống chế được cơ thể của mình càng thấy bi ai hơn. Cắn môi dưới đến sắp bật máu: “Kia cũng bởi vì là ngươi mới như vậy.”

Hắn nói rất nhỏ, Y Ân mơ hồ nghe thấy nhưng không dám tin: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Hứa Tuấn Thiên khép chặt mắt, không thèm nói lại.

Y Ân có cảm giác trái tim mình đang bị một con mèo nhỏ quấy nhiễu, vừa mềm mại lại vừa hung hăng. “Ngươi vừa nói cái gì, lập lại lần nữa xem.”

Hứa Tuấn Thiên đột ngột mở mắt ra: “Ta nói, ta phải rời khỏi ngươi, đi tìm nam nhân khác.”

Y Ân lắc đầu: “Không đúng, vừa rồi không phải nói như vậy.”

Hứa Tuấn Thiên cười lạnh: “Hiện tại ngươi mạnh mẽ, lại là hoàng tộc vì thế ta mới đi theo ngươi. Đợi một ngày nào đó, ngươi yếu đi, ngươi nghĩ ta vẫn đi theo ngươi sao?”

Lòng tràn đầy mong chờ lại bị tạt một thao nước lạnh, Y ân cảm thấy từ trong ra ngoài, ngũ tạng lục phủ đều trở nên lạnh như băng. Trong thế giới này sức mạnh là quan trọng nhất. Hứa Tuấn Thiên cũng vì y ép buộc mới đi theo bên người y, tuy rằng y luôn tự xem mình là giống đực của Hứa Tuấn Thiên, tuy rằng y luôn cho Hứa Tuấn Thiên cuộc sống sung túc, nhưng hắn không thương y. Tại sao y phải tự lừa dối mình như vậy, y cũng biết rõ Hứa Tuấn Thiên không thương mình.

Chờ đến lúc y mất đi sức mạnh, Hứa Tuấn Thiên sẽ còn ở bên cạnh y hay sao?

Y từ trước tới nay luôn là kẻ mạnh, nhưng người mạnh mẽ nhất cũng sẽ có nhược điểm, Hứa Tuấn Thiên chính là nhược điểm của y.

“Ngươi phải rời khỏi ta?” Âm thanh y trở nên trầm thấp. “Ngươi muốn nhanh chóng…. rời khỏi ta như vậy?” Chán ghét người khác nhìn Hứa Tuấn Thiên, chán ghét kẻ nào chạm vào Hứa Tuấn Thiên, Hứa Tuấn Thiên là của y. Ai nhìn hắn, y sẽ móc tròng mắt người nọ, ai chạm vào hắn, y sẽ chặt tay người đó. Gặp thần giết thần, gặp ma giết ma, cái gì y cũng không quan tâm. Chính là….. Hứa Tuấn Thiên muốn rời khỏi y……

Thân thể không còn sức lực, ngay cả miệng cũng có cảm giác chua xót.

Hứa Tuấn Thiên không ngờ Y Ân lại kinh hoảng như vậy, ngược lại lại có chút lo lắng.

Y Ân cắn chặt răng, đẩy hắn ra, đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía hắn: “Ngươi muốn đi thì cứ đi đi!”

Cái gì!

Hứa Tuấn Thiên nhìn Y Ân không chớp mắt.

Có rất nhiều nguyên nhân. Hắn cần sức mạnh của Y Ân, cần địa vị và cả sự bảo hộ của y….. Mọi thứ chỉ có thế……

Nhưng hiện tại, nhìn thấy bóng dáng cô đơn này, Hứa Tuấn Thiên cảm thấy rất đau đớn. Nam nhân này lại có thể thả mình đi…..

Bình thường không phải một bước cũng không được phép rời đi hay sao? Nếu dám không phải tra tấn hắn ở trên giường đến chết đi sống lại hay sao.

Vì sao lúc này lại trở nên đáng thương đến vậy?

Bộ dáng này không biết vì sao lại làm hắn cảm thấy vô cùng đau lòng.

Thở dài một hơi: “Ta chỉ tức giận mà nói vậy thôi.”

Thân hình Y Ân đông cứng một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại.

Hứa Tuấn Thiên chậm rãi nói: “Ngôn ngữ có thể làm tổn thương người khác, bây giờ ngươi cũng biết mùi vị của nó rồi đấy! Bình thường ngươi luôn nói mà không biết suy nghĩ, chẳng lẽ ta không biết đau lòng, không biết khổ sở hay sao?”

Y Ân bước nhanh qua, gắt gao ôm chặt Hứa Tuấn Thiên: “Vậy ngươi…. ngươi thật sự không phải muốn rời khỏi ta? Không sợ ta mất đi sức mạnh, không sợ ta chẳng còn giá trị gì để lợi dụng sao?” Nói xong, trong lòng y cũng có chút buồn bực. Lần đầu tiên hai người gặp nhau cũng không vui vẻ gì, Hứa Tuấn Thiên căn bản là một con cáo già xảo quyệt, nói ba câu thì chỉ có một câu là thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.