Hứa Tuấn Thiên chậm chạp mở to mắt, phát hiện hắn đang nằm trong một cái lọ hình tròn kỳ quái. Vây quanh mình là một thứ chất lỏng trong suốt, ấm
áp, sền sệt lại dinh dính như trứng gà. Thử giật giật cánh tay, không bị đông đặc lại. Thật là kỳ lạ, lỗ chân lông dường như đang mở ra, thứ
chất lỏng này đang từ từ tiến vào cơ thể hắn, cùng dung hòa với máu
trong cơ thể.
Vết thương trên cánh tay đang từ từ biến mất, tiểu
huyệt phía sau cơ hồ cũng không còn đau đớn. Trước đây ở trong quân đội
hắn cũng từng thấy chúng. Những loại thuốc chữa vết thương nhanh chóng,
nhưng không đến mức thế này……
Hắn vươn tay ra sau đó khép lại.
Chỉ có thể nói khoa học kỹ thuật ở tinh cầu này đã vượt xa địa cầu.
Hai chân dùng sức đạp một chút, thân thể tựa như một chú cá đang bơi lội
trong nước. Dòng nước xẹt qua cơ thể, cảm giác giống như đang bay lượn
trong không trung.
Hắn tùy ý thả lỏng cơ thể, phun ra một lượng bọt khí, thoải mái hô hấp trong nước.
“Chủ nhân, hắn ta phục hồi rất tốt.” Quản gia hơi cúi người, cung kính nói.
Y Ân gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nam nhân trên màn hình. Trên môi y bất ngờ xuất hiện một nụ cười hiếm hoi, đối với thứ tốt đẹp y không bao giờ tiếc lời khen ngợi.
Không thể phủ nhận, Hứa Tuấn Thiên rất
đẹp, một vẻ đẹp nam tính được rèn luyện lâu dài. Trong làn nước óng ánh, sáng tối xen kẽ, phơi bày từng tấc da thịt hoàn mỹ của hắn ra ngoài.
Đôi chân dài, eo thon nhỏ, mông vểnh…..
Y Ân nhìn xuống, lực đạo
đang vuốt ve con sói con trong ngực có chút tăng mạnh. Con sói đang
ngoan ngoãn nằm trong ngực y có chút đau đớn, mở mắt ra, có chút bực bội phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng.
“Đem hắn tới phòng ngủ của ta.”
Y phân phó.
Quản gia tiếp thu, sau đó được y cho phép, cung kính lui ra ngoài.
“Hắn hình như vẫn chưa phát hiện.”
Y Ân chăm chú nhìn vào vị trí giữa hai chân nam nhân:
“Nhưng như thế lại có chút thú vị.”
Y liếm liếm môi, tuy chỉ mới ba ngày, nhưng y lại rất nhớ thân thể của nam nhân kia.
Nửa giờ sau, Hứa Tuấn Thiên đã ăn mặc chỉnh tề, đứng trong phòng ngủ của Y
Ân. Sở dĩ hắn biết đây là đâu bởi vì quản gia đã nhắc nhở trước. Chỉ có
những quý tộc lớn mới có những quản gia như vậy, mỗi động tác đều chuẩn
mực như được dùng thước đo đếm cẩn thận, âm thanh ôn hòa lịch sự, trên
mặt luôn có nụ cười tinh tế. Tóm lại rất điềm đạm, không phô trương cũng quá lạnh nhạt, khiến cho người ta không thể nhìn thấu được. Nhưng khi
rời đi, vị quản gia này đã làm một việc lệch khỏi quỹ đạo vốn có của
mình. Ông nói với Hứa Tuấn Thiên, tuyệt đối không được chọc giận chủ
nhân.
Nghe ra chính là đang quan tâm hắn. Sau khi trải qua một
đêm bi thảm như vậy, nếu Hứa Tuấn Thiên vẫn không nhận ra thiếu niên kia chính là lang nhân, thì hắn quả thực ngu xuẩn đến cực điểm. Hứa Tuấn
Thiên là một người thông minh. Cho dù không được quản gia nhắc nhở, hắn
cũng không dại gì chọc vào tên lang nhân kia.
Sức mạnh chênh lệch quá xa, hắn vẫn còn rất yêu quý tính mạng của mình.
Nhưng sau đó lại suy nghĩ, vì sao quản gia lại nhắc nhở hắn như vậy? Tuyệt
đối không phải Y Ân bày kế bảo ông ta làm như vậy. Là một quản gia, khi
làm bất cứ việc gì điều đầu tiên phải nghĩ tới là lợi ích của chủ nhân.
Hứa Tuấn Thiên thấy nghĩ như vậy có vẻ hợp lý hơn.
“Quần áo này rất hợp với ngươi.”
Âm thanh đột ngột vang lên từ phía sau, Hứa Tuấn Thiên bỗng chốc rùng mình, quả thực hắn đã quá sơ ý.
Y Ân lướt qua hắn, đi về phía sô pha, trên bàn nhỏ đã để sẵn một ly rượu vang đỏ.
Y Ân đã thay bộ quần áo lễ phục sang trọng ra, mặc một chiếc áo dài trắng tinh theo phong cách Trung Đông. Thuận theo bước chân, vạt áo được thêu chỉ vàng đen tinh xảo khẽ phấp phới, lộ ra lớp da thịt trắng nõn bên
trong, vô cùng yêu diễm quyến rũ.
Không có ai hợp với bộ quần áo
này hơn y. Hứa Tuấn Thiên nhìn thiếu niên ngồi xuống sô pha, cầm lấy ly
rượu vang đỏ. Y không uống, chỉ hơi lắc lư ly rượu.
Hứa Tuấn thiên nhìn chằm chằm những ngón tay trắng nõn, cảm thấy có chút khát.
“Ngươi bắt ta, rốt cuộc muốn thế nào?” Cảm giác không thể phản kháng này rất
đáng ghét, Hứa Tuấn Thiên dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Y Ân hớp một ngụm rượu, đôi môi nhiễm một lớp rượu vang đỏ càng thêm xinh đẹp: “Ta muốn ngươi làm nô lệ của ta.”
Đây là lần thứ hai Hứa Tuấn Thiên nghe Y Ân nói như vậy. Không phải nói
đùa, thiếu niên đã nắm ưu thế trong tay không cần phải lừa hắn.
“Ta không hiểu, sao ngươi lại cố chấp như vậy. Với quyền thế địa vị của ngươi, chắc chắn không thiếu nô lệ.”
“Nhưng không thích hợp.”
Y Ân đặt ly rượu xuống, đứng lên. Y thoạt nhìn trông vô cùng nhỏ nhắn
xinh đẹp, thế nhưng lại cao hơn Hứa Tuấn Thiên. Bị cặp mắt xanh biếc
nhìn chằm chằm, Hứa Tuấn Thiên cảm giác có một loại áp bước vô cùng mạnh mẽ:
“Ta muốn có một đứa con nối dòng.”
Hắn nghe Y Ân nói như thế.
Con nối dòng…..
Đầu óc trống rỗng, hắn không rõ từ này với chuyện bọn họ đang nói có liên quan gì a.
“Tìm rất nhiều người, nhưng tất cả đều bị cơ thể mẹ bài xích. Nga, cơ thể mẹ chính là cái lọ lúc trước ngươi ở trong đó. Nó sẽ cải tạo cơ thể người
được chọn, cho đến khi họ phù hợp để mang thai. Nhưng đáng tiếc, đã
nhiều năm, nhưng chỉ có ngươi là phù hợp.”
“Vì thế….”
Hứa Tuấn Thiên cố gắng kiềm chế chính mình không lui về phía sau:
“Không, ta không hiểu ý của ngươi. Cái gì mà người được chọn, mang thai, những thứ này không hề quan hệ gì với ta.”
Hắn cười một chút:
“Ta bị ngươi đánh bại. Ngươi có thể giết chết ta, hoặc xem ta như hàng hóa mà bán đi. Như thế sẽ không có gì rắc rối.”
Y Ân lắc đầu, bước tới gần, nắm lấy cằm Hứa Tuấn Thiên:
“Hiện tại, ngươi là nô lệ của ta, phải hầu hạ, nghe theo lời ta.”
Y ngừng một chút, chăm chú nhìn ánh mắt nam nhân:
“Sau đó, sinh con nối dòng cho ta.”
Con ngươi Hứa Tuấn Thiên trong nháy mắt co rút lại, đấm mạnh một quyền:
“Con mẹ ngươi.”
Y Ân dễ dàng bắt được tay Hứa Tuấn Thiên, xoay ngược ra sau, chụp lấy thắt lưng hắn:
“Ngươi hẳn rất rõ ràng, chúng ra chênh lệch lớn cỡ nào. Ta chỉ dùng một ngón
tay, cũng có thể đâm thủng đầu ngươi. Bất quá đối với giống cái, giống
đực luôn nương tay.”
“Ngươi mới là giống cái….”
Phần eo bị siết chặt, Hứa Tuấn Thiên đau đến mức không thể nói ra lời.
Y Ân đặt ngón tay lên môi hắn: “Suỵt, ngươi phải sửa lại tính tình của
mình. Tuy ta rất khoan dung, nhưng cũng không thể để ngươi liên tục
khiêu khích quyền uy của ta. Đặc biệt, có một số từ phải kiêng kị.” Y
đột nhiên mỉm cười: “Ta có thể dùng một ít phương pháp để dạy dỗ ngươi,
bất quá ta nghĩ ngươi sẽ không muốn bị đối xử như vậy.”
Hứa Tuấn
Thiên cắn răng. Y nói đúng, sức lực bọn họ quá chênh lệch. Y chỉ cần
dùng một tay, cũng có thể khống chế khiến hắn không thể nhúc nhích. Như
vậy lúc trước đánh nhau, không phải đều là đùa giỡn mình sao? Hứa Tuấn
Thiên cảm thấy chính mình bị sỉ nhục.
“Buông ra.”
Hắn rầu rĩ nói.
Y Ân cũng không muốn bức bách hắn, liền buông lỏng tay:
“Đừng lo, ta sẽ tự mình dạy ngươi, để ngươi chậm rãi thích ứng với cơ thể dựng dục.”
“Ai cần ngươi dạy!”
Theo phản xạ lập tức cự tuyệt. Giống như một máy chiếu phim, tất cả những
hình ảnh khủng bố trong đêm đó trong trí nhớ lập tức bùng phát ra. Sắc
mặt hắn trở nên trắng bệch, liên tục lui về sau, chỉ mong sao có thể
cách Y Ân xa một chút.
“Thế ngươi muốn ai dạy?”
Âm thanh Y Ân rất ôn nhu, nhưng con ngươi xanh biếc lại phủ mờ bởi một tầng ánh sáng màu tím quỷ dị.
Hứa Tuấn Thiên biết Y Ân sinh khí. Hệt như đêm đó, không khí chung quanh bắt đầu nóng rực.
Phải trốn! Hắn lập tức xoay người nhào tới cửa sổ sát bên cạnh.
Trong nháy mắt ngón tay chạm vào cửa sổ, Hứa Tuấn Thiên phát hiện chính mình
không thể nhúc nhích. Hắn bị một sợi dây thừng vô hình trói chặt, trôi
nỗi trên không trung bay tới trước mặt Y Ân.
Y Ân sờ mặt Hứa Tuấn Thiên, đồng thời mở cúc áo hắn: “Ta nói rồi, chỉ cần một ngón tay, có thể chọc thủng đầu ngươi.”
Không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Y Ân cởi sạch quần áo mình.
Hắn đứng thẳng, giống hệt một bức tượng điêu khắc, tùy ý để Y Ân đánh giá mình.
“Thật xinh đẹp, cho dù là lang tộc, cũng rất ít người có được thân thể tuyệt mỹ thế này.”
Thẩm mĩ của ngươi có vấn đề sao. Nếu hắn có thể nói chuyện, nhất định sẽ nói như vậy. Chữ “mỹ” này, chỉ dùng để khen ngợi nữ hài tử, hoặc là những
đứa bé trai lớn lên bộ dạng có chút nữ tính. Cả người hắn, một lão nam
nhân cao 175cm, có chỗ nào mỹ?
Chết tiệt, con dã thú này đang
nhìn chỗ nào a? Hắn muốn khép hai chân lại, nhưng không biết vì sao, hai chân lại hơi hơi tách ra. Y Ân đưa tay tới, xuôi theo tính khí đang mềm nhũn, chậm chạp đưa xuống.
Hắn trừng mắt. Định làm gì….
“Xem ra ngươi vẫn chưa phát hiện.”
Y Ân chậm rãi rút ngón tay về: “Bất quá cũng không có vấn đề gì, bắt đầu
từ đêm nay, ta sẽ chậm rãi khai phá bộ vị này của ngươi. Rất nhanh ngươi sẽ biết được, nó tuyệt vời thế nào.”
Y mỉm cười:
“Như vậy, chúng ta bắt đầu chương trình học tối nay đi!”