Tu Luyện Với Hệ Thống Khốn Nạn Tại Dị Giới

Chương 12: Trở thành mạo hiểm giả



Tại Lam gia.

“Ngươi định đi à?” Lam Nhu hỏi, cô nhìn Điệp Vũ luyến tiếc.

“Ừ! ta định trở thành mạo hiểm giả.” Điệp Vũ đáp trong khi đang sắp xếp những thứ linh tinh khác vào túi.

Trong ba tháng qua hắn vừa nghiên cứu cách chiến đấu. Đồng thời tìm hiểu thêm nhiều thứ về thế giới tu chân xa lạ này.

Vũ kỹ được chia làm nhiều cấp:

Hạ Cấp - Sơ Cấp - Trung Cấp - Cao Cấp - Huyền Cấp - Địa Cấp - Thiên Cấp - Thánh Cấp - Thần Cấp.

Vũ khí và pháp bảo cũng được chia y như vậy.

Trong giới chỉ của ‘người gác cổng’ đưa cho hắn không thiếu vũ khí cùng vũ kỹ. Thiên cấp có vài chục món, Thánh cấp cũng có vài ba món. Nhưng đa số đều là những thứ hắn không thể sử dụng, còn những món hắn có thể sử dụng như áo giáp, khôi lỗi thì lại không nên dùng.

Khác với vật phẩm hạ cấp và sơ cấp chỉ cần có tiền là mua được. Từ trung cấp trở lên thì những thứ đó bắt đầu không thể định giá. Việc giết người cướp bảo là chuyện bình thường trong thế giới tàn khốc này. Vũ khí huyền cấp có thể thu hút cả cao thủ đại lục, chỉ có bọn đệ tử thế gia có gia tộc hoặc tông môn bảo kê thì mới dám vác đống bảo vật đó ra đường, còn người bình thường tu vi thấp mà mang vũ khí cao cấp thì chỉ có thể trở thành con dê béo cho lũ cường giả xé xác mà thôi.

Vũ khí không xài được, đan dược cũng không, vũ kỹ thì chỉ có thể xài hàng cấp thấp. Bây giờ mình chẳng có gì ngoài tiền. Đúng là xui xẻo.

Cấp độ vũ giả cũng được chia làm chín cấp.

Vũ Tử - Vũ Đồ - Vũ Sư - Vũ Tướng- Vũ Soái - Vũ Vương- Vũ Hoàng - Vũ Tôn - Vũ Đế.

Cấp độ Vũ Đồ của hắn chỉ là cỏ rác trong mắt cường giả mà thôi, cần phải tấn cấp thật nhanh. Hắn nhìn vào ngực mình, lời nguyền đang bắt đầu lan ra.

“Ngươi cầm lấy cái này, nó có thể giúp ngươi ít nhiều.” Lam Nhu đưa thanh kiếm mà cô mang bên mình ra. Đó là vũ khí trung cấp mà cô hay sử dụng.

Hắn nhìn vào thanh kiếm, hắn biết thanh kiếm này có giá trị thế nào, cho dù Lam gia có lớn nhưng cũng chỉ là một gia tộc thế tục mà thôi. Thanh kiếm này đối với họ là vô cùng quý giá. Hắn không nhận lấy thanh kiếm mà nhìn vào Lam Nhu, khẽ mỉm cười hắn nói:

“Không cần đâu, tấm lòng là đủ rồi. Tạm biệt.” Sau đó hắn rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn đang từ từ rời xa, trong lòng Lam Nhu dâng lên cảm giác mất mát. Do dự một thoát cô nói với hắn:

“Ba tháng nữa Ngân Long môn tuyển chọn môn đồ, ta hy vọng ngươi có thể tham gia.”

“Ừ, nếu đủ mạnh, ta sẽ đến.” Điệp Vũ đáp.

Điệp Vũ ngước đầu lên, trước mặt hắn là một toà nhà to lớn, đây là chi nhánh của công hội mạo hiểm giả.

Công hội mạo hiểm giả là một tổ chức được nhà nước chống lưng, nhiệm vụ của họ rất đa dạng từ thu thập thảo dược, bắt cướp hay tiêu diệt quái vật.... Họ cũng giống như lính đánh thuê khác ở chỗ nhiệm vụ của họ là hợp pháp nhưng thu nhập ít hơn. Ngoại trừ những dong binh đoàn lớn thì đa phần mạo hiểm giả điều là những tu luyện giả tầm thường cố kiếm chút tiền. Có người may mắn trở nên giàu khi làm nhiệm vụ nhưng số người chết lại nhiều hơn.

Điệp Vũ không thiếu tiến. Thứ hắn cần là thông tin về ma thú, khu vực sinh sống và đẳng cấp của chúng. Nên hắn quyết định gia nhập vào đây.

Hắn nhìn xung quanh. Đa số mạo hiểm giả điều là những người đàn ông to lớn lực lưỡng. Cấp độ khoảng từ Vũ tử đến Vũ Sư. trên người những Vũ Sư thỉnh thoảng có thể thấy được những trang bị trung cấp. Còn những Vũ đồ đa số trang bị Vũ khí Hạ cấp hoặc Sơ cấp.

Điệp Vũ mặc một chiếc áo khoác màu đen bình thường rộng thùng thình che hết set đồ sơ cấp của hắn. Mặc dù nói Vũ khí hạ cấp và Sơ cấp có thể mua được bằng tiền nhưng giá của chúng vô cùng đắt đỏ. Full set đồ sơ cấp mà hắn mặc trên người trị giá ngang ngửa thu nhập 20 năm của một Vũ Sư, hắn biết rõ đạo lý ‘mang ngọc có tội’ vì vậy che dấu vẫn hơn.

“Này tên kia! ta chưa thấy mặt ngươi bao giờ, lính mới à?” Bỗng có một tiếng nói cất lên. Điệp Vũ quanh đầu lại thấy trước mặt có ba tên to con, khuôn mặt ửng đỏ do say rượu nhìn chẳng khác gì những tên côn đồ.

“Ừ, Hôm nay đến đăng ký.” Điệp Vũ lãnh đạm đáp lại, hắn chẳng có tí hảo cảm nào với lũ côn đồ này. Điệp Vũ xoay người đi vào trong.

“Đứng lại!” tên côn đồ hét lên. Hắn cùng đồng bọn bao vây Điệp Vũ. Điệp Vũ nhíu mày.

“Chuyện gì?”

“Tên khốn kiếp! mới gia nhập mà dám vô lễ với tiền bối à? có tin rằng sau hôm hay ngươi không thể trở lại nơi này một lần nào nữa không?” tên côn đồ hét lên giận dữ.

Điệp Vũ nhìn tên côn đồ sau đó nói:

“Ta không chấp nhất kẻ say rượu. Tránh ra.” Khí tức Vũ đồ từ người hắn tỏa ra, đồng thời hắn chuyển hóa linh khí vô sắc thành đấu khí thuộc tính phong và hỏa.

“Vũ đồ song thuộc tính” Ba tên côn đồ tái mặt, bọn hắn chỉ là vũ tử mà thôi cho dù cả ba đồng loạt tấn công cũng không thể chiến thắng vũ đồ huống chi hắn ta là kẻ sở hữu song thuộc tính, mà lại có thuộc tính phong nằm ngoài ngũ hành hiếm có nữa chứ!

“Đi thôi tụi bây.” tên thủ lĩnh nói sau đó dẫn tụi đàn em rời đi. Trong lòng bọn hắn thầm kêu may mắn vì kẻ này không phải những kẻ thích gây sự như bọn hắn.

Điệp Vũ bước chân vào công hội, hắn tiến tới bàn tiếp tân sau đó nói với người phụ nữ trước mặt.

“Ta muốn đăng ký làm mạo hiểm giả.”

“Xin điền thông tin vào đây, chi phí đăng ký là một đồng bạc.” cô tiếp tân mỉm cười thân thiện sau đó đưa cho hắn một tờ giấy.

Hắn cầm lấy tờ giấy điền thông tin vào rồi trả lại nó kèm theo một đồng bạc.

Cô tiếp tân nhận lại tờ giấy sau đó lấy ra một cuốn sách.

“Đây là những quy định về mạo hiểm giả kèm theo lưu ý khi làm nhiệm vụ xin hãy đọc nó trong khi thẻ chứng minh của công hội được làm xong, sẽ mất khoảng một tiếng.”

“Đa tạ!” hắn lãnh đạm đáp lại trong khi cầm lấy quyển sách.

Người nữ tiếp tân nhìn hắn chuẩn bị rời đi, do dự một lát cô cất tiếng nói:

“Hình như anh đang rất mệt mỏi, nên nghỉ ngơi thì hơn.”

Điệp Vũ dừng lại, hắn nhớ lại ba tháng qua hắn đã cắm đầu vào việc nghiên cứu thế giới xa lạ này Vũ kỹ, văn hóa xã hội, lãnh thổ địa lí và nhiều thứ linh tinh khác như giá cả thị trường hay tông môn cường giả. Thời gian nghỉ ngơi của hắn còn ít hơn lúc trước, mặc dù cơ thể Vũ đồ giúp hắn nâng cao sức chịu đựng nhưng nếu làm việc quá nhiều mà không nghỉ ngơi thì hắn vẫn có thể bị kiệt sức.

Hắn cũng muốn ngủ lắm chứ! nhưng cái lời nguyền cứ lớn lên từng ngày kia khiến hắn không thể nghỉ ngơi được.

“Đa tạ! ta sẽ chú ý.”

Hắn đi đến cái bàn, lật quyển sách ra bắt đầu đọc.

Vì hắn ta yếu đuối nên hắn ta phải cố gắn nhiều hơn người bình thường.

Muốn trở thành cường giả với cái cơ thể bị nguyền rủa này thì vũ lực thôi chưa đủ. Cần phải có nỗ lực

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.