Tu Ma Phi Thăng Quyển

Chương 20: Ta Thấy Chướng Mắt,Ta Giết Thôi



Hu...hu....hu.....tiếng khóc vang lên giữa phố đông người.

Đây là một cái ngõ tư ở phố Thiên Sơn thuộc thành Thăng Long,rất nhiều người đang tụ tập lại một chỗ để xem náo nhiệt,chỉ thấy ở giữa cái dòng người đông đúc đó có một khoảng trống,ở trong khoảng trống ấy đang đứng hai nam và một nữ,hai nam nhân khoảng 18 tuổi còn nữ nhân thì chỉ mới 10 tuổi thôi,hơn nữa ở dưới chân nữ hài kia đang nằm một cái xác toàn là máu.

Nữ hài vừa khóc vừa dứt quãng lên tiếng nói"Hai ngươi là người xấu ô ô ô,hai ngươi giết cha của ta ô ô,cha ơi ô ô,giờ các ngươi còn dòi bắt ta nữa ô ô ô ô hu hu hu......nhị thúc của ta chắc chắn sẽ tìm các ngươi trả thù"

Hai nam nhân kia nghe vậy thì cười khinh miệt lên tiếng"Hừ,ai bảo cha của ngươi lại dám cản trở bọn ta bắt ngươi đi chứ,còn về nhị thúc gì đó của ngươi là ai chứ,hai người bọn là người của Ngô Gia Thăng Long Thành,nhị thúc của ngươi còn dám trả thù bọn ta sao"

Nghe thấy hai tên nam nhân nói mình là người của Ngô Gia thì mọi người ở xung quanh bắt đầu nhích ra xa xa,xem ra Ngô Gia rất có thế lực ở nơi này.

Lúc này Huỳnh Trấn Thiên cũng bình tĩnh xâm nhập vào dòng người,hắn nhìn cảnh tượng ở trong kia kỳ quái hỏi một người ở gần mình nói"Sao không có ai giúp cô bé kia hết vậy?"

Người được hỏi nghe vậy thì quay sang nhìn Huỳnh Trấn Thiên,thấy Huỳnh Trấn Thiên bộ dạng chỉ 10 tuổi thì hắn kết luận là người từ nơi khác đến tham gia lễ tuyển đệ tử của Hoá Long Môn,nghĩ vậy hắn vận nhỏ giọng nói"Ngươi chắc là từ nơi khác mới đến đúng không?được rồi để ta giải thích cho ngươi biết,hai tên hách dịch kia chính là tam thiếu Ngô Văn Tần và ngũ thiếu Ngô Vân của Ngô Gia,còn Ngô Gia thì chính là một gia tộc tu tiên lâu năm ở Thăng Long Thành,gia tộc bọn họ do tích lũy được nhiều tài nguyên nên đời này có đến 2 lão quái Thoát Phàm Cảnh trung kỳ cùng nhiều Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ toạ trấn,cũng vì sợ gia thế của Ngô Gia nên làm gì có người dám giúp đỡ cô bé kia chứ,nói đến cũng thật tội cho cô bé kia a,cha thì bị hai tên khốn kia giết,bây giờ cũng sắp bị hai tên kia bắt đi hiếp rồi,ta nghe nói hai tên kia có ham mê đặc biệt với ấu nữ....."

Tên kia đúng là một tên lắm mòm đúng nghĩa,một khi nói là quên luôn mọi chuyện bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện,hắn say mê nói đến nổi mà Huỳnh Trấn Thiên đi rồi hắn còn không biết,chỉ tội cho một người ở bên cạnh hắn là A Phúc mới tới,cứ bị hắn thì thào vào tai những thói quen tật xấu của anh em Ngô Gia,làm cho A Phúc muốn mở miệng nói nhầm người mà cũng không được luôn.

Hai tên nhị thế tổ Ngô Văn Tần và Ngô Vân đắc ý nhìn mọi người xung quanh,sau đó cười dâm giơ tay định bắt nữ hài kia đi,nữ hài kia thấy vậy thì khóc rống lên trông rất thương tâm.

Đúng lúc này một giọng nói non nớt bình tĩnh vang lên"Ta thấy các ngươi rất là không hợp mắt,vì vậy rất tiếc các ngươi phải chết"hai anh em Ngô Gia nghe vậy cả khinh,vội quay đầu về phía sau xem ai cả gan dám nói như vậy,nhưng xuất hiện trước mắt hai người bọn hắn lại là thân thể không đầu của chính mình,bọn hắn nghi hoặc trừng mắt lớn mà chết.

Sau đó một trận la lớn hỗn loạn của người đứng xem vang lên:

-Tam Thiếu cùng Ngũ Thiếu của Ngô Gia bị giết.

-Trời ơi,ai mà to gan như vậy,chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả đắc tội Ngô Gia sao.

-Hai tên đấy dù là phế vật,nhưng cũng là thiếu gia của Ngô Gia a,tu vi cũng là Tụ Linh Cảnh tầng 4 tầng 5 a,sao dễ chết vậy chứ,còn có chúng ta quan sát mà lại để xảy ra việc này không biết có bị Ngô Gia trừng trị không nữa,trời ơi ta phải đi khỏi đây đây"

-Ta cũng phải đi khỏi đây.......

-Ta cũng vậy..........

-Ta nữa,chờ ta.........

Thế là một đống đông vừa mới tụ tập xem náo nhiệt ở đây ngay lập tức giải tán biến mất,chỉ để lại A Phúc ngơ ngác,cô bé thì nín khóc trừng to mắt nhìn một thân ảnh cầm kiếm đứng ở xa kia,còn lại thân ảnh đứng ở xa kia cầm kiếm kia thì chính là Huỳnh Trấn Thiên.

Còn lý do tại sao Huỳnh Trấn Thiên lại biến thành 1 người thích lo chuyện bao đồng như vậy,nếu mọi người nghĩ vậy thì đã sai rồi đấy,hắn bây giờ đã không còn sợ chết như trước nữa là sự thật,nhưng không đồng nghĩa với việc hắn thích lo chuyện bao đồng của người khác,việc trước mắt này làm hắn rất chướng mắt nên hắn mới làm vậy thôi,cũng tại tình cảnh này làm hắn khơi dạy những sự việc trong Thiên Ấn Sơn Mạch nên hắn mới ghét như thế,còn về việc Ngô Gia trả thù thì hắn không quan tâm mấy,nếu là hơn 1 tháng trước thì hắn còn chưa có cách đối đầu Thoát Phàm Cảnh,nhưng bây giờ thì tựa mọi chuyện đã thay đổi,hắn tuy không chắc chắn sẽ giết được Thoát Phàm Cảnh,nhưng việc giữ mạng thì dư sức,còn về cách gì thì mọi người đoán đi nhá.😉

Huỳnh Trấn Thiên sau khi giết xong hai tên Ngô công tử thì không lộ vẻ mặt gì quay lưng định đi.

Chưa đi được vài bước thì áo của hắn đã bị một bàn tay nhỏ nhắn níu lại,hắn thấy vậy thì dừng bước không quay đầu lại bình tĩnh nói"Có chuyện gì hay sao?hai tên kia đã bị ta giết rồi,ngươi tốt nhất nên đến Hoá Long Môn nương,còn níu tay ta làm gì"

Cô bé kia nghe vậy thì ồ khóc lên tiếng"Cha ta chết rồi ô ô,ngươi có thể tìm cách mai tán ông không ô ô ô,ta không biết phải làm sao hết,tại ta mà ông ấy mới chết ô ô ô"

A Phúc ngơ ngác qua đi,hắn cảm thấy tình cảnh của cô bé kia thật là tội nghiệp,vì vậy hắn cũng chạy tới trước mặt Huỳnh Trấn Thiên nói"Này bạn,ngươi giúp bạn ấy đi,bạn ấy thật tội nghiệp a"

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì quay đầu lại nhìn vào cái thi thể đang nằm dưới đất kia,hắn nhìn một chút sau đó quay sang nhìn cô bé kia nói"Thế ngươi muốn ta giúp hoả thiêu thi thể cha ngươi hả"

Cô bé nghe vậy thì ngơ ngác sau đó nói"Ta muốn cha ta được chôn ở trong tổ địa của gia tộc a ô ô,ai trong gia tộc ta chết cũng được chôn ở trong đó hết mà ô ô"

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì đầu nổi gân đen cố lấy lại bình tĩnh,hắn suy nghĩ một chút lại nói"Nhưng mà ở đây không có quan tài a,mà nếu có quan tài cũng không tiện mà mang theo bên người để mà đi đến gia tộc ngươi an tán được,hay là ta lấy tro cốt cha ngươi rồi dồn lại một hủ sứ rồi để ngươi mang theo bên người,đợi người quen của ngươi đến thì nhờ họ giúp an táng cha ngươi giúp ngươi,được không?"

Cô bé kia nghe thấy chủ ý của Huỳnh Trấn Thiên thì hơi suy nghĩ,sau một lúc nàng ồ lên vừa khóc vừa nói"Cha ơi để người chịu khổ rồi ô ô,con trước để tro cốt của người trong hủ sứ ô ô ô,chờ bao giờ nhị thúc đến thì ta sẽ nhờ nhị thúc đem ngươi về tổ địa an táng a ô ô ô"nói xong nàng lục tìm trên người lấy ra một hủ sứ cỡ trung nhìn khá tinh xảo rồi đưa cho Huỳnh Trấn Thiên.

Huỳnh Trấn Thiên cũng không nói nhiều ngay lập tức phóng một hoả cầu đốt cái xác kia thành tro,sau đó hút tất cả cái tro ấy vào cái bình sứ kia rồi đưa lại cái bình ấy cho cô bé kia,xong chuyện hắn lại bình tĩnh cất bước muốn đi về khách cư.

Ô ô ô ô........đột nhiên cô bé kia khóc rống lên.

Huỳnh Trấn Thiên cố ý làm ngơ cất bước tiếp tục đi về phía trước,nhưng mỗi khi hắn cất một bước là cô bé kia lại khóc to thêm một chút,hắn cuối cùng cũng mềm lòng đành quay lưng lại hỏi"Còn chuyện gì nữa sao?ngươi bây giờ nên đi đến Hoá Long Môn nương nhờ đi,còn ở đây khóc lóc làm gì?"

Cô bé kia nghe vậy thì nhẹ giọng thút thít nói"Hoá Long Môn không cho người ngoài nương nhờ a ô ô ô,sao ta có thể đi đến đó nương nhờ được chứ?,mà nếu ta ở khách cư bình thường thì sẽ bị Ngô Gia trả thù a ô ô ô,ta làm sao đây a ô ô ô"

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì hơi bất ngờ,không ngờ Hoá Long Môn lại không cho người ngoài nương nhờ,nhưng suy nghĩ một lát hắn tựa nghĩ thông,dù sao trong mấy tông môn đó thường có giảng đạo ở ngoài trời cho những đệ tử trong tông môn nhằm gia tăng cảm ngộ,nếu mà người ngoài được đi vào thế chẳng khác gì là được lợi ít của những đệ tử kia rồi,vì thế nên chắc cô bé không nương nhờ trong Hoá Long Môn được rồi.

Tại Huỳnh Trấn Thiên còn đang lâm vào suy nghĩ thì A Phúc đã cướp lời nói"Này thế thì đến chỗ bọn ta đi,có chuyện gì thì để Thiên nó giải quyết"

Cô bé nghe vậy thì nín khóc nói"Cảm ơn anh,con trai không được thất hứa đó nha,mẹ em nói con trai phải giữ chữ tín"

A Phúc nghe vậy thì cười cười vổ ngực tỏ vẻ nam nhân sau đó nói"Ta là đàn ông nhất định sẽ giữ chữ tín"

Hai người thì trò chuyện vui vẻ còn Huỳnh Trấn Thiên thì đứng ở một bên như con cá mắc cạn,hai mắt thì trừng lớn nhìn A Phúc,miệng thì há to định nói thứ gì đó nhưng lại thôi.

Sau một lát Huỳnh Trấn Thiên lại trở lại khuôn mặt tĩnh như mặt hồ,hắn cất bước đi về khách cư luôn,để cho hai người A Phúc và cô bé kia đuổi theo mệt muốn đứt hơi.

.....................→_→→_→.....................

Tại một nơi khác ở sâu bên trong trung tâm Thăng Long Thành.

Một tên tu sĩ có tu vi Tụ Linh Cảnh tầng 5 bộ dạng chật vật mệt mỏi xông đến trước cửa lớn của Ngô Gia Thăng Long Thành,hắn muốn chạy thẳng vào nhưng lại bị hai hộ vệ gác cổng cản lại,một tên hộ vệ to giọng lên tiếng"Có chuyện gì hay không?nếu không thì mau cút ra chỗ khác,nơi đây không phải ai muốn tới thì tới"

Tên kia nghe vậy thì hơi lộ vẻ tức giận,hắn dù gì là Tụ Linh Cảnh tầng 5 a,hai tên gác cổng kia tu vi chỉ mới Tụ Linh Cảnh tầng 4 mà dám to giọng với hắn,nhưng mà nghĩ đến hai tên kia là người của Ngô Gia thì hắn tựa nguôi giận,hắn nhẹ giọng nói"Hai người anh em à,ta có chuyện cần báo gấp đến gia chủ của các ngươi,nếu mà các ngươi làm chậm trễ thì hậu quả không tưởng tượng được đâu a"

Hai tên gác cổng nghe vậy thì nhìn nhau sau đó một tên nói"Ngươi chờ ở đây,chờ ta hỏi ý kiến của gia chủ cái đã"nói xong tên đó cất bước tiến vào Ngô Gia.

Tên vừa mới đến kia nghe vậy thì đứng im chờ đợi,thỉnh thoảng vẻ mặt của hắn còn lộ ra một chút vẻ mặt kinh hỉ,không biết là hắn đang suy nghĩ cái gì nữa.......

...........................HCV...........................

..................Thơ Cảm Hứng..................

Nhân Sinh Phong Lưu Tìm Thú Vui

Lo Nghĩ Làm Chi Để Buồn Phiền

Một Đời Thanh Xuân Đầy Mơ Ước

Chỉ Để Cho Ta Cảm Thấy Vui.

..............................tác giả HCVVCH

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.