Tứ Mạc Hí

Quyển 1 - Chương 1-2: Dành cho anh tình yêu tha thiết này



Quyển 1: Đệ nhất màn



Đẩy cửa sổ ra, cơn gió tháng mười một lạnh lẽo ập vào mặt khiến tôi hắt xì một cái. Mùi nước thuốc trong phòng bỗng chốc tản ra, hương hoa mai vàng dìu dịu theo gió ùa đến. Người ta gọi mặt trời mùa đông là mặt trời lạnh lẽo, bởi vì tuy nó rực rỡ nhưng lại không mang hơi ấm. Tôi thích mặt trời, đặc biệt là mặt trời mùa hạ, khi đang phơi nắng ở dưới vầng dương khiến con người ta như muốn bốc hơi mà được nhấm nháp một cốc kem ly thì tuyệt không gì bằng. Nhưng Nhiếp Diệc lại thích mặt trời lạnh lẽo như thế này.

Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, vườn mai vàng đương nụ rạng rỡ sinh sôi, tựa như một màn sương vàng ươm được đính thêm những miếng vàng lóng lánh. Sâu trong vườn mai, có một chiếc cầu đá nhỏ bắc qua sông Phi Phi, hai bên cầu có những tượng Phật bằng đá nằm u tĩnh, Nhiệp Diệc đang đi đến giữa cây cầu đá, theo sau là trợ lý Chử vận đồ tây thẳng thớm. Tôi hít sâu một hơi, giơ tay phải lên, ra sức kéo dài âm thanh của chính mình, dùng một tâm trạng sảng khoái như tù nhân mới được phóng thích, hướng về bóng lưng của anh ta hô to một tiếng như trêu đùa: “freedom”. Liền nhìn thấy bóng lưng anh tuấn đang khoát chiếc áo ba-đờ-xuy bằng lông cừu tối màu vì tiếng hét “freedom” mười phần vang dội của tôi mà nghiêng ngả, trợ lý Chử nhanh tay đỡ lấy anh ta. Sau khi định thần lại, anh ta xoay người, mặt không biến sắc nhận lấy chiếc di động do trợ lý Chử đưa tới, đứng nhìn tôi từ phía xa. Chưa đến ba giây, giọng nói của anh ta vọng ra từ chiếc loa nhỏ đặt trong phòng: “Nhiếp Phi Phi, làm ba việc, đóng cửa sổ, cởi giày, đắp chăn lên cho tôi.”

Giọng nói của Nhiếp Diệc vừa trầm thấp vừa lạnh lẽo, lúc 22 tuổi anh ta từng được trường Y (*) giữ lại làm giảng viên trong một năm, nghe nói năm đó có đến 70% nữ sinh được anh ta dạy tuyên bố rằng chỉ cần nghe giọng nói ấy là có thể yêu mến anh ta cả đời. (* Trường Y ở đây là tên viết tắt chữ cái đầu tiên trong tiếng Anh, có thể là ám chỉ đại học Yale của Hoa Kỳ, không phải là trường Y dược) Tôi nhìn về phía chiếc cầu đá xa xa kia, trong lòng nhất thời lo lắng nhưng vẫn hất cằm vẫn ngạo mạn nói lại: “Không đóng, đã lâu không được hóng gió tự nhiên rồi.”

Nhiếp Diệc nhẹ giọng: “Không có lựa chọn này”. Tôi hất hàm cao hơn ra điều kiện với anh ta: “Bác sĩ Nhiếp, đối nhân xử thế ôn hòa một chút có được không, đừng hà khắc với tôi quá như thế, tôi chỉ đứng hóng gió ba mươi giây thôi.”G iọng nói của anh ta không chút phập phồng: “Y tá Lâm”.

Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, y tá Lâm bị tôi bắt đi rót nước một phút trước bất thình lình xông tới, “phạch” một tiếng đóng sập cửa sổ, giây tiếp theo đã kéo tôi về giường, tôi theo bản năng lay lắt bám chặt vào khung cửa, quát to vào trong chiếc loa: “Nhiếp Diệc, chúng ta mỗi người lùi một bước, nhìn anh đi khỏi vườn rồi tôi sẽ lên giường nằm ngay, tôi cam đoan.” Anh ta cân nhắc khoảng ba giây, đổi tay cầm chiếc điện thoại: “Y tá Lâm, mang áo ngủ khoát thêm cho cô ấy”. Ngừng một chút, anh ta đổi giọng: “Không, quấn lên.” Tôi được bọc chiếc áo ngủ làm bằng lông cừu của Nhiếp Diệc do y tá Lâm mang tới, đứng sau ô cửa sổ thủy tinh, mặt đối mặt với cái người đang đứng trên cầu đá là anh ta. Để làm một nhà nhiếp ảnh dưới nước, nhất định phải có một đôi mắt sáng, thị lực của hai mắt tôi đều đạt 1.5 độ, nếu muốn nhìn rõ gương mặt của Nhiếp Diệc từ khoảng cách này cũng không phải là chuyện khó. Thị lực của anh ta kém hơn tôi nhiều, quan sát tôi như vậy, cùng lắm cũng chỉ có thể thấy được tôi có cài kín cổ áo ngủ hay không mà thôi. Mà rất có khả năng là anh ta đang cố nhìn cái này.

Sông Phi Phi không rộng lắm, ở đầu cầu có trồng mấy gốc vân tùng, Nhiếp Diệc đang đứng dưới bóng cây. Toàn bộ khu vườn này đều là do anh ta đích thân bài trí, dựa vào dòng suối, những phiến đá và rừng trúc để làm nơi dưỡng tâm mang phong cách điền viên mà văn nhân thời Đường ưa chuộng. Trên đời vẫn còn tồn tại loại người như thế này, nghề nghiệp là nghiên cứu khoa học chế tạo dược phẩm tân tiến nhất của thời đại, nhưng tất thảy những thứ mà anh ta yêu thích thì đều truyền thống và hoài cổ, cứ y như một ông lão. Nhìn anh ta đứng đằng xa toát lên khí chất ngọc thụ lâm phong, tôi không nhịn được mà ca ngợi: “Con trai nhà ai vậy ta, sao có thể soái đến thể nhỉ ~” Anh ta vẫn chưa ngắt điện thoại, theo lí mà nói thì hẳn là đã nghe được lời nịnh bợ của tôi, nhưng chỉ giật giật khoé môi không nói gì hết. Lúc xoay người, anh ta đụng phải nhánh tùng bên cạnh, cành cây rung rẩy lay động trong gió. Anh ta đi khuất sau những khóm hoa mai, màu vàng từ những bông hoa nhỏ dần dần trở nên mơ hồ, chỉ còn bóng lưng của anh ta là vẫn hiện rõ trong mắt tôi.

Bầu trời chưa bao giờ thẳm xanh đến thế, ánh mặt trời trải rộng khắp nhân gian.
Tôi thầm nhủ, mình phải nhớ thật kĩ bóng lưng này. Y tá lâm hỏi tôi: “Phi Phi, sao mắt cô lại đỏ như vậy?”
Nhiệp Diệc đã lên xe, tôi cởi áo ngủ nhảy lên gường, nói với y tá Lâm: “Vừa rồi mở mắt to quá, giờ mới thấy đau, y tá Lâm, cô thấy tôi có cần chườm đá lên không?” Trơ mắt nhìn chiếc đồng hồ điện tử đặt trên đầu giường chỉ đến 11:30, ước chừng bây giờ Nhiếp Diệc đã lên máy bay, tôi rón rén xuống giường rót hai ly trà, trong đó một ly có cho thêm 2 viên thuốc an thần hiệu quả nhanh, rung chuông gọi y tá Lâm tới, tỏ ý dù sao thì cũng đang nhàn rỗi, chi bằng mọi người cùng nhau uống trà tán gẫu trước bữa cơm trưa.

Hai mươi phút sau, y tá Lâm bị đẩy ngã xuống giường, tôi điềm tĩnh ăn cơm trưa, bảo với vú Trương rằng buổi chiều tôi muốn nghỉ ngơi, đừng để người khác đến quấy rầy tôi. Sắp xếp xong mọi thứ, tôi đội mũ của y tá Lâm, mặc áo khoác của cô ấy, thuận lợi chuồn ra ngoài. Hai mươi năm trước, bay từ thành phố S đến Los Angeles phải mất 13 tiếng, dù bây giờ năm đã là 2020 nhưng vẫn mất 13 tiếng như trước, tốc độ bay thực sự không được cải thiện chút nào. Chiếc máy bay Gulfstream G700 của công ty Nhiếp Diệc tuy có thể sử dụng điện thoại di động, nhưng không cho phép tùy ý thay đổi lộ trình, cho nên dù Nhiếp Diệc có hay tin tôi chạy trốn thì ít nhất là trong vòng hai mươi sáu giờ tới, anh ta cũng không có cách nào quay về bắt tôi. Mà y tá Lâm sẽ ngủ ít nhất năm tiếng, nói cách khác, rõ như ban ngày, tôi còn bốn tiếng đồng hồ tự do hoạt động.

Đây là cuộc đào tẩu đã được chuẩn bị trong hai tháng ròng rã. Hai từ đào tẩu hiện ra trước mắt, thực sự khiến con người ta không khỏi căng thẳng. Tại siêu thị hoa quả lớn nhất thành phố, tôi nhận được điện thoại của cô bạn chí cốt Khang Tố La. Mẹ Khang Tố La vốn nghiên cứu văn học phương Tây, đam mê George Sand (*), hận không thể trực tiếp đặt tên cho cô ấy là Khang Tố Ái La (*), may mà lúc đi làm hộ khẩu, đồng chí ở cục dân chính không cho đăng ký nên bà mới thôi sính ngoại, từ đó trở về sau, Khang Tố Ái La liền biến thành Khang Tố La.

(*) George Sand (1804-1976): Nữ tiểu thuyết gia nổi tiếng người Pháp thế kỉ 19, bà đã từng có một mối tình với Chopin. (*) Khang Tố Ái La: Phiên âm tiếng Hán của Consuelo, nữ chính trong tác phẩm Consuelo: A romance of Venice của George Sand, một cô gái có tâm hồn nghệ sĩ. Khang Tố La hạ thấp giọng nói giống như kẻ trộm: “007, tôi là 008, nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời.”

Tôi lách người ra khỏi đám đông toàn những bà thím đang tranh cướp cam, hét to vào điện thoại: “Bồ nói to lên coi, hôm nay cam được giảm giá, người ta vây mua đông lắm, ồn quá nghe không được.” Cô ấy nói: “Cam giảm giá, đây là ám hiệu mới?” Không đợi tôi trả lời đã tự mình hưng phấn nói: “Phi Phi, mọi thứ tư trang đều đã chuẩn bị xong cho bồ hết rồi, bồ có thuận lợi trốn ra ngoài không?”

Tôi nói: “Trốn được rồi.” Cô ấy hưng phấn đến mức run run: “Trên đường đi có phải là rất mạo hiểm, rất kích thích, rất hồi hộp không? Hai mình gặp nhau ở đâu đây? Có người theo dõi bồ không?” Tôi nói: “Đừng nói nữa, ra khỏi đó đúng giờ cao điểm, mất tới nửa tiếng mới bắt được xe, mình đang ở siêu thị 3S.”

Cô ấy dừng một chút, ngắt lời tôi: “Bồ đang chạy trốn mà còn đi bắt xe?” Lại nói: “A đúng, bắt xe là tốt, hành động bất ngờ, bồ thực sự là quá thông minh mà, gặp nhau ở siêu thị cũng tốt, người ta thường nói giữa chợ mơ hồ, siêu thị đông người, chắc bọn họ không tưởng tượng nổi tụi mình lại gặp nhau ở đó đâu, bồ chờ một chút mình lập tức tới ngay.” Tôi nói: “Mình mua hoa quả ở siêu thị 3S, mua xong mình sẽ bắt xe qua nhà bồ, bồ đừng tới đây, đã kẹt xe liên tục ba ngày nay rồi.”
Cô ấy sửng sốt hồi lâu: “…Bồ mua hoa quả ở siêu thị? Việc đầu tiên bồ làm sau khi bỏ trốn là bắt xe tới siêu thị mua hoa quả á?” Tôi nói: “Làm gì có chuyện đó.”

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm. Tôi nói: “Còn mua một hộp trang điểm, một cuộn dán mắt 2 mí và lông mi giả đủ dùng trong một tháng.” Cô ấy to giọng: “Nhiếp Phi Phi, có đúng là bồ đang chạy trốn không vậy?”
Tôi kẹp điện thoại giữa bả vai và tai, vừa chọn thanh long vừa trả lời cô ấy: “Đúng vậy, nhưng trên đường chạy trốn cũng phải ăn trái cây, có vội đến mấy thì cũng không thể quên bổ sung vitamin.”

Cô ấy nói: “Bồ mua một hộp vitamin dạng viên chẳng phải là xong sao?”
Tôi nói: “Vừa nhìn là biết ngay bồ là người thiếu kinh nghiệm sống, có thể so sánh viên vitamin với hoa quả được sao?” Suy nghĩ một chút nói: “À đúng rồi, còn phải mua máy xay sinh tố chạy bằng năng lượng mặt trời để trên xe nữa, dọc đường có thể ép một ít nước trái cây để uống.” Cô ấy nghiến răng nghiến lợi: “Nhiếp Phi Phi, có ai chạy trốn như bồ không? Bồ thiếu chuyên nghiệp quá, không bị Nhiếp Diệc bắt được mới là lạ.”
Tôi nở nụ cười, đưa di động sang bả vai bên kia, chọn một cái túi giữ tươi quả thanh long cực kì sắc sặc sỡ cực kì đẹp mắt, nói với Khang Tố La đang sắp phát hỏa ở đầu dây bên kia: “Yên tâm, anh ta không bắt được mình đâu.” Nhiếp Diệc sao có thể bắt được tôi, bây giờ anh ta đang ở trên máy bay, hơn nữa xét theo mức độ chuyên nghiệp, tôi cảm thấy mình thể hiện cũng tạm được.

Nửa tháng trước tôi nhờ Khang Tố La chuẩn bị giúp tôi một chiếc Land Rover, con xe này có cái tên thật hay, kẻ rong chơi không vướng bận, mua được nó hẳn là điềm tốt. Trong bốn mươi ngày qua, chúng tôi lục tục chuẩn bị đầy đủ các loại nhu yếu phẩm để chạy trốn, nhét chặt cả cốp xe. Nửa giờ trước, lúc đang bị kẹt xe, tôi đã book vé máy bay đi Luân Đôn ba ngày sau. Mười phút trước, tôi rút đủ tiền mặt ở ngân hàng cạnh siêu thị, còn cầm thêm mấy thỏi vàng. Năm phút trước tôi tậu một chiếc di động mới toanh, mua luôn một chiếc sim điện thoại mới. Bây giờ tôi đã mua được một mớ hoa quả tươi, tiện thể lấy thêm hai túi hạt dưa. Tiếp theo sẽ đến nhà Khang Tố La lấy xe đào thoát. Từ tận đáy lòng, tôi không khỏi bội phục chính mình, tôi xứng đáng là một người hành sự rõ ràng, trật tự. Bây giờ đã là hai giờ chiều, qua 2 tiếng nữa thì có khả năng là y tá Lâm sẽ tỉnh lại, nhất định bọn họ sẽ rất hoảng hốt, nói không chừng vú Trương có thể sẽ bất tỉnh nhân sự luôn, nhưng y tá Lâm lại có khả năng giữ được bình tĩnh. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cô ta run rẩy cầm điện thoại gọi cho Nhiếp Diệc ra sao, sau đó Nhiếp Diệc đang ở độ cao 300 mét nhận điện thoại thế nào, anh ta nói: “Alo.” Giọng nói vừa trầm vừa lạnh, nếu có thể lấy cảnh sắc thiên nhiên mà miêu tả giọng nói thì nhất định phải dùng hình ảnh “cỏ non xanh rợn chân trời, cành lê trắng điểm một vài bông hoa” mới có thể hình dung được. Lòng tôi trống rỗng, tôi tự nhủ, ngừng, đến đây thôi, Nhiếp Phi Phi, đừng tự bổ não thêm nữa.

Đợt này trở lý Chử không cùng đi Mỹ, có lẽ Nhiếp Diệc sẽ liên lạc với ông ấy trước tiên. Với sự vạn năng của trợ lý Chử, chỉ cần dùng 2 tiếng đồng hồ là ông ta sẽ tra ra được chuyện tôi định bay đến Luân Đôn ba ngày sau. Trong ba ngày này, họ sẽ lùng sục khắp thành phố để tìm tôi, ba ngày sau sẽ ập đến sân bay bắt người. Nhưng bọn họ đâu hề hay biết tối nay tôi đã yên vị trên xe chạy trốn rồi. Ba ngày sau, tôi đã đi được ba nghìn cây số. Nhiếp Diệc nhất định chưa từng nghĩ tới việc tôi sẽ trốn đi. Làm sao anh ta có thể tưởng tượng được chuyện đó. Khi biết tôi đi rồi anh ta sẽ ra sao? Ba ngày sau anh ta sẽ đi đâu tìm tôi? Vào mùa đông, tôi thích ở miền Nam, ghét ở miền Bắc, có thể anh ta cho rằng tôi sẽ đến đảo Phi Phi hoặc là đảo Vũ Thì ở miền Nam, nhưng anh chẳng thể ngờ rằng đảo Trường Minh ở phương Bắc mới là điểm đến của tôi. Đó không phải là hòn đảo thuộc về chúng tôi, nhưng lại là nơi mà tôi muốn đến.
Trong gara nhà họ Khang, Khang Tố La bừng bừng khí thế kéo tấm vải bao phủ chiếc xe ra, chỉ vào chiếc xế hộp trước mặt nói với tôi: “Xem đi, mình chọn cho bồ chiếc màu xám bạc, cái màu này ít gây chú ý. Con xe này cực kỳ thích hợp với bồ, chịu va chạm rất tốt.” Tôi nói: “Bồ không nên coi thường kĩ thuật của mình, kỹ thuật của mình vẫn đủ xài.”

Cô ấy miễn cưỡng nói: “Bằng lái chỉ bị bấm 12 lỗ là bị tịch thu mà năm ngoái bồ bị bấm tới 120 lỗ, bị phạt tiền tới 1 vạn rưỡi, nếu tin vào kĩ thuật lái xe của bồ thì mình đổi tên thành Khang Nhị liền.” (Nhị = ngu ngốc) Tôi nói: “Khang Nhị, bồ không cần phải tự ngược mình như vậy đâu.” Cô ấy nói: “Mình kệ bồ.” Lại mở cửa xe đẩy tôi lên ngồi xem thử cảm giác thế nào.

Cửa kính xe hạ xuống, cô ấy ở ngoài xe nhíu mày hỏi tôi: “Phi Phi, đến bây giờ mình vẫn không hiểu vì sao bồ muốn chạy trốn, Nhiếp Diệc rốt cuộc là có vấn đề gì? Bồ nói bồ muốn đi, mình liền giúp bồ, bồ không muốn nói với mình là bồ muốn đi đâu thì mình cũng không hỏi. Nhưng đột nhiên như vậy… Chẳng lẽ tin đồn bên ngoài là sự thật?” Tôi lấy ra hai thanh kẹo cao su, hỏi cô ấy: “Bên ngoài có tin đồn gì cơ?” Ánh mắt cô ấy lửng lờ, ngập ngừng nói: “Người ta đồn rằng anh ta có bồ nhí.”

Tôi ngẩng đầu nói với cô ấy: “Có có một mỹ nhân ở trước mặt thế này, bồ thấy Nhiếp Diệc còn có thể vừa ý người khác được sao?” Anh mắt cô nàng càng trở nên lửng lờ: “Lần trước mình tới công ty của Nhiếp Diệc, gặp được cái cô Chử Hân kia, thực sự xinh ra phết đấy, hình như tốt nghiệp xong cô ấy liền đi theo Nhiếp Diệc, chắc cũng được năm năm rồi ha?” Tôi nói: “…Bồ đừng có nói kiểu Nhiếp Diệc đang bao nuôi cô ấy như thế chứ, ba cô ấy là trợ lý của Nhiếp Diệc, cô ấy cũng là trợ lý của Nhiếp Diệc, đừng nghe người ta nói lung tung.”

Cô ấy nói: “Vậy sao một năm nay bồ không mở triển lãm ảnh, cũng không xuất đầu lộ diện? Bên ngoài người ta đồn bồ với Nhiếp Diệc muốn bỏ nhau.” Tôi lại càng hoảng sợ: “Tin đồn vô lý đến vậy ư?” Cô ấy liền nghiêm túc vạch trần: “Chuyện mà bồ làm bây giờ chẳng phải càng vô lý hay sao? Chi bằng bồ đến trước mặt anh ta cắt đứt với anh ta luôn cho rồi.”

Côi thở dài, dựa vào ghế lái, lẩm bẩm: “Dù sao thì cũng có một số nguyên nhân.” Rõ ràng là cô ấy nghe không hiểu, nhưng cũng không truy hỏi đến cùng. Lúc chiếc ô tô khởi động, tôi khoát tay với cô ấy: “Chị em tốt, nhớ giữ bí mật giùm mình nha.” Cô ấy nhỏ nhắn như vậy, nhìn thế nào cũng không giống một kẻ thấy chết không sờn, nghĩ một lúc lại bổ sung thêm: “Nếu Nhiếp Diệc có đe dọa uy hiếp bồ thì bồ hãy cứ vòng vèo chối quanh cái vụ giúp mình đào tẩu, tin mình đi, anh ta tuyệt đối có thể lột da bồ đấy, muốn giữ mạng thì bồ phải liều chết không tiết lộ, hiểu chưa?”

Khang Tố La bày ra vẻ mặt cầu xin nói: “Nhiếp Phi Phi, nhà ngươi hại chết ta rồi.” Tôi vươn tay ra khỏi cửa sổ xe hướng về phía cô ấy làm một hình chữ V. Đêm đông tháng 11, đường cao tốc cực kỳ quạnh quẽ, khó thấy được những chiếc xe cùng chạy hai bên. Thành phố S dần khuất lại phía sau tôi, tựa như những con đom đóm co cụm trong chiếc lọ thủy tinh vĩ đại. Trên trời, vầng trăng bạc tỏa ra thứ ánh sáng trong trẻo, chiếc điện thoại cũ mà tôi quên vứt đi đột nhiên đổ chuông, trên màn hình là Nhiếp Diệc đang cúi đầu.

Hôm đó anh ta đang ở trong phòng thí nghiệm, dáng vẻ khi cúi đầu lấy ống nghiệm nuôi cấy với gương mặt lạnh tanh thực sự gợi cảm vô cùng, tôi ở bên ngoài lập tức nhân cơ hội chụp lại cảnh tượng kia. Anh ta nhiều lần muốn cướp di động của tôi để xóa ảnh, khiến cho tôi phải thiết lập mật khẩu cực kỳ phức tạp, phức tạp đến nỗi sau đó chính tôi cũng quên mất, đành phải muối mặt nhờ anh ta gỡ giùm. Cứ tưởng là sau khi phá được mật mã rồi thì anh ta sẽ tranh thủ xóa luôn tấm hình, ai ngờ cuối cùng anh ta lại không làm vậy. Nhạc chuông là một bài hát cũ từ 8 năm trước, tôi ngâm nga theo một đoạn, “Đã yêu một đóa hoa, xin cùng hoa nở rộ, đã yêu thương một người, xin cùng người lớn lên, mỗi người đều là một đóa hoa nở rộ rồi tàn úa, xin hãy lưu lại khoảnh khắc đẹp nhất này.” Mỗi người là một đóa hoa nở rộ rồi tàn úa.

Tôi thuận tay hạ cửa kính xe, ném chiếc điện thoại đang kiên trì reo vang ra ngoài cửa sổ. Gió lạnh thổi tới khiến tôi cảm thấy đau đầu, đôi mắt cũng trở nên nhức nhối..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.