Chú Trần đi một lúc thì tiếng chuông báo vào lớp cũng vang lên, tiếng đọc sách từ dãy lớp học truyền đến, ngoài sân thể dục cũng có lớp tới học.
Chờ mười phút vẫn không thấy chú Trần quay lại, tôi ngẫm nghĩ một chút nhớ ra thời điểm này có lẽ đánh xe lên đây có chút khó khăn, tính gọi điện kêu chú ấy không cần lên nữa mà tôi sẽ tự đi bộ xuống đó, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng nhao nhao của mấy đứa trẻ: “Cô gì ơi, nhặt giúp tụi con quả bóng bàn với~”
Bên chân quả nhiên có một quả bóng bàn mù vàng, tôi nhặt lên đưa qua hàng rào chắn cho một cậu nhóc. Cậu nhóc ngại ngùng nói cám ơn, tôi đột nhiên nổi máu tò mò, cười hỏi: “Thầy giáo Nhiếp mới tới dạy môn gì ở đây vậy?”
Cậu nhóc tay cầm bóng bàn ngạc nhiên mở to hai mắt: “Cô cũng biết thầy Nhiếp ạ? Thầy Nhiếp dạy tụi con môn sinh vật, chúng con rất thích thầy Nhiếp!”
Tôi trêu chọc: “Thầy giáo Nhiếp đó lúc nào cũng nghiêm nghiêm túc túc, mấy đứa thích hắn ở điểm gì?”
Cậu nhóc ngẩng đầu: “Thầy Nhiếp dạy con chơi bóng rổ, còn dạy tụi con mỗi tế bào người có hai mươi ba nhiễm sắc thể!”
Tức thì một cậu nhóc khác phản bác: “Là hai mươi ba cặp nhiễm sắc thể mới đúng!”
Tôi hỏi cậu bé đó: “Bạn nhóc thích thầy Nhiếp vì hắn dạy mấy đứa chơi bóng rổ, vậy còn nhóc, nhóc vì sao thích thầy Nhiếp?”
Cậu bé đó ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng cúi đầu nhẹ giọng nói: “Con thích thầy Nhiếp vì thầy cho chúng con cơ hội đi học, dù mỗi năm chỉ dạy tụi con một tuần nhưng vẫn có thể nhớ kỹ tên từng người.”
Chú Trần rốt cuộc cũng đến, nhấn còi hai cái báo hiệu, tôi duỗi tay xoa xoa đầu cậu nhóc, tỏ vẻ thần thần bí bí: “Đừng nói với thầy Nhiếp là mấy đứa gặp được một chị xinh đẹp hỏi thăm về hắn nhé, thật ra hai người chúng ta có quen biết nhau một chút, nhưng mà mấy đứa nói với hắn hắn sẽ không vui đó.”
Cậu bé kia nghiêm túc gật đầu, cậu nhóc cầm bóng lại bĩu môi nhìn tôi: “Cư nhiên lại có người tự nhận mình là chị gái xinh đẹp cơ đấy~~”
Tôi cười tủm tỉm nhìn hắn, nhấn mạnh lại từng chữ: “Bởi vì chị đây đích xác chính là xinh đẹp a.”
Lúc rời khỏi núi Ngọc Tông là buổi trưa, cả một ngọn núi được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, cây cối ven đường cũng được phủ một lớp kim sắc rực rỡ. Ánh mặt trời xuyên qua từng tầng lá, cuối cùng rơi trên mặt đất tạo thành từng đốm sáng lớn nhỏ, giống như một mảng hoa văn trên giấy. Dãy núi dần bị chúng tôi bỏ tại phía sau, quay đầu lại vẫn có thể thấy tuyết đọng đang tan dưới ánh sáng ấm áp, lấp lánh từng dải sáng.
Cho dù đượcc ánh mặt trời chiếu rọi, gió núi vẫn rét lạnh không bớt, tôi hắt xì một cái, nội tâm thế nhưng lại trở nên bình tĩnh.
Ngẫm lại thì người bạn tốt Khang Tố La của tôi quả thực đã từng hỏi tôi rất nhiều chuyện, ví như từ khi nào đã thích Nhiếp Diệc, còn có vì sao lại thích hắn tới vậy. Khi đó tôi đã trả lời cô ấy thế nào nhỉ? Đúng rồi, lúc ấy tôi đã thâm tình mà trả lời cô ấy: “Có thể làcái gì sẽ như vậy mê Nhiếp cũng. Khi đó ta như thế nào trả lời nàng? Đúng rồi, ta tràn ngập cảm tình mà trả lời nàng: “Có thể là ‘kiếp trước ngồi trong thuyền ngoái đầu nhìn lại, lá sen từng lớp từng lớp biến thành sầu bi, kiếp này Phật thành toàn cho mong nhớ ngày ấy, để hắn đi vào trong lòng ta’ chăng.” Khang Tố La liền búng một cái lên trán tôi: “Nói tiếng người.” Tôi nói: “Bởi vì hắn thông minh, lớn lên còn đẹp trai như vậy a.”
Ô tô trên đường cao tốc phóng như bay. Ngẫm lại, lúc ban đầu quả thật tôi cứ nghĩ như vậy, từ khi mười hai tuổi gặp Nhiếp Diệc, cho đến khi hai mươi ba tuổi gặp lại ở Hương Cư tháp, mười năm sùng bái cùng thích đích xác là vì học thức và phong thái của hắn ngày ấy, nhưng đó lại không phải là yêu. Mười năm mù quáng theo đuổi, vì trong thâm tâm luôn không ngừng vẽ ra một thần tượng đẹp không tì vết, nhưng đó quả thật không phải là Nhiếp Diệc thật sự, mà Nhiếp Diệc rốt cuộc là một người như thế nào, tôi kỳ thật hoàn toàn không biết gì về hắn cả.
Nói yêu Nhiếp Diệc là tôi, nhưng tình yêu nảy sinh ở Hương Cư tháp ngày đó có lẽ chính là sau khi tự huyễn hoặc chừng ấy năm bất ngờ gặp người thật mà có được. Theo lý thuyết thì, khi huyễn hoặc dần dần biến mất cùng thời gian bên cạnh người thật, thứ tình yêu hư ảo đó cũng nên dần dần biến mất mới đúng. Cớ vì sao lại có thể duy trì cho tới tận bây giờ?
Tôi đưa tay chống trán, phong cảnh hai bên đường vun vút chạy qua, vô số hồi ức cũng theo đó mà lướt qua trước mắt.
Hồi ức với con người thật sự của Nhiếp Diệc là như thế nào?
So với trong suy nghĩ cô vẽ ra quả thực đều giống nhau, anh tuấn, tài hoa hơn người, khi thì trưng ra mặt thiên tài không thiếu phần ngạo mạn, lạnh nhạt, nhìn qua như không dễ tiếp cận…… Mà sau đó, là con người như thế nào?
Rõ ràng không tin vào tình yêu, lại không xem thấp giá trị của nó, dùng bộ đồ lặn có giá trị lên tới chín con số trao đổi với hôn nhân của tôi, đó thực sự là một hôn ước có lời, dù thứ muốn trao đổi bằng tiền đó không phải là thứ hàng hóa bình thường mà là một khế ước hôn nhân ngầm, cũng rất phóng khoáng mà cùng nhau quyết định, nhưng lại vẫn luôn cảm thấy thua thiệt cho tôi, còn nói khi tôi gặp được người yêu tôi, có thể thoải mái mà rời đi.
Chính là so với ảo ảnh trong đầu càng tốt hơn gấp bội, một Nhiếp Diệc tôn trọng người khác.
Tuy rằng không thích Giản Hề, nhưng sau khi biết cô ấy sinh bệnh, lại tự nguyện vì cô ấy mà chạy khắp nơi tìm bác sĩ giỏi tìm hiểu thông tin, những thứ đó không phải chỉ dựa vào tiền tài mà có thể làm được. Nhớ đến việc Giản Hề oán giận hắn hết lòng hết sức quan tâm bệnh tình của cô ấy cũng không muốn bố thí dù chỉ một chút tình yêu, nhưng đáng ra cô ấy phải nên cảm kích vì điều đó mới đúng.
Chính là so với ảo ảnh trong đầu càng tốt hơn gấp bội, một Nhiếp Diệc nhân từ thiện lương.
Thời điểm đến nhà Nhiếp Diệc, hắn vì tôi mà đứng ra giải thích, cả khi nhận được nhũng bức thư nặc danh, vì không muốn tôi nghĩ ngợi mà cố tình không nhắc đến, dù là xuất phát từ việc coi tôi là người nhà mà hành động như vậy, cũng đủ thể hiện ra một con người ấm áp.
Chính là so với ảo ảnh trong đầu càng tốt hơn gấp bội, một Nhiếp Diệc nhu hòa săn sóc.
Mỗi năm đều dành ra chút thời gian trong lịch trình đặc kín của mình đi trường học làm từ thiện, dạy cho học trò của hắn biết về ý nghĩa cái tên của chính mình, dạy cho bọn chúng biết về thế giới đầy huyền bí này.
Chính là so với ảo ảnh trong đầu càng tốt hơn gấp bội, một Nhiếp Diệc ấm áp chính trực.
Nguyện ý lúc nửa đêm giảng giải an ủi, khiến tôi tin chắc một điều rằng dù tương lai có suy sụp cùng bi thương hơn nhiều thế nào, chỉ cần có hắn ở bên tôi đều có thể vượt qua.
Chính là so với ảo ảnh trong đầu càng tốt hơn gấp bội, một Nhiếp Diệc lý tính sáng suốt.
Khi huyễn hoặc dần dần biến mất, được thay thế bằng những hồi ức với một Nhiếp Diệc bằng xương bằng thịt, sau đó ư?
Sau đó chính là hiểu biết nông cạn của tôi về hắn hoàn toàn bị diệt trừ, tôi yêu một con người phi thường hoàn hảo, phi thường tốt, phi thường không gì trên thế giới này có thể sánh bằng. Không có gì phải tiếc nuối, cũng không có gì để hối hận.
Sau khi đã nghĩ thông, tôi gọi cho Khang Tố La, hỏi cô ấy: “Bạn thân của mình ơi, hôm nay có bận gì không? Có thể ra ngoài không? Thất tình có nơi nào chữa thương tốt đề cử của cho mình đi?”
Đối diện nghe tiếng rầm một cái, một lúc lâu sau tiếng Khang Tố La nóng nảy vọng tới: “Hại mình từ trên giường ngã xuống, đau chết mất! Bồ vừa mới nói cái gì cơ? Nhiếp gia thật đúng là tin chuyện đó mà đòi từ hôn?”
Tôi nói: “Chuyện này nói ra rất dài, chờ mình sắp xếp lại một chút ……”
Cô ấy căm phẫn ngắt lời tôi: “Thật không ngờ bọn họ lại là cái loại người này, mình đã nói là nhà họ không xứng với bồ rồi mà, vốn dĩ bồ cũng không yêu tiền, có kết thành mối liên hôn hay không cũng thế thôi!”
Tôi trầm mặc hai giây, nói: “Kỳ thật mình cũng rất yêu tiền mà.” Để khiến cô ấy tin tưởng, còn đặc biệt đưa ra một cái ví dụ: “Tưởng tượng chưa kịp lặn xuống nước thì khí đã hết, bị ép thành con cá khô, nhất định là đau muốn chết.”
Cô ấy tiếp lời: “A, nghe cũng có lý đi, thiệt tình. Mấy ngày hôm trước mình còn đặc biệt ở trong thư viện nghiên cứu một chút, xem xem muốn tạo một con thuyền hoàn hảo phù hợp cho nhiếp ảnh gia lặn xuống nước có áp lực lớn như vậy, chi phí lên tới chín con số. Nghe nói năm đó khi Cameron có được bộ ảnh ‘khiêu chiến với biển sâu ‘, còn kết hợp với một tổ khoa học chuyên môn phát minh ra những thiết bị đặc biệt có thể chịu được áp lực ở độ sâu mấy ngàn mét, camera, đèn pin, đèn pha đều phải đủ cả.” Cô ấy đồng cảm mà chốt một câu: “Quả thật, nếu không phải là gả vào Nhiếp gia, loại việc tự mình lặn sâu xuống đáy biển như vậy bồ có nghĩ mà không thể thực hiện được đâu, có thể hiểu được nỗi khổ của bồ a.”
Tôi ôm ngực: “…… Bạn hiền, đừng nói nữa, tâm mình bắt đầu đau thật rồi.”
Cô ấy quả thực ngừng một lát: “Ai, đều là vì túng quá mà quẫn a.” Chúng tôi cùng thở dài cảm thán.
Tra cứu cả buổi chiều, cuối cùng tìm được một đảo nhiệt đới, liền đặt ngay vé máy bay tới đó. Nghỉ ngơi một đêm, tận một ngày trước khi đi tôi mới dám tìm mẹ bày tỏ nỗi lòng, được ân chuẩn cho đi, lại bởi vì tối qua ngủ không đủ, lên xe lại ngủ gà ngủ gật, lúc đến sân bay muốn tra chuyến bay mới phát hiện ra bản thân vội vàng quá đã quên mang theo di động.
Vốn cũng đã nghĩ tới việc trước khi đi nói một tiếng với trợ lý Chữ, nhưng tôi lại không tài nào nhớ được đầy đủ số của ông ấy, cuối cùng đành phải mượn điện thoại ở sân bay gọi cho Khang Tố La.
Khang Tố La ngủ đến mơ mơ màng màng, lúc nghe điện thoại còn mang giọng mũi: “Cái gì cơ? Bồ lại dám nói với cô là bởi vì mắc chứng sợ hãi trước kết hôn mà muốn hối hôn?”
Tôi bất đắc dĩ: “Bồ xem, nếu nói cho mẹ mình thật ra người muốn hối hôn là Nhiếp Diệc, bà nhất định sẽ qua hỏi tội hắn, mình chỉ có thể giúp hắn đi trước một bước này.” Tôi đè thấp giọng, nghiêm túc: “Bồ giúp mình liên hệ với trợ lý Chữ, truyền lại lời đó với Nhiếp Diệc, để khẩu cung hai bọn mình giống nhau, sẽ không bị phát hiện, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng được a.”
Có thể tưởng tượng ra Khang Tố La lúc này ở đầu dây bên kia đang gật đầu như gà mổ thóc.
Sáng ngày hai mươi tháng chín, tôi nằm phơi nắng trên bãi cát của đảo nhiệt đới, thảnh thơi đọc sách.
Đây là một hòn đảo nhỏ thuộc Ấn Độ Dương, khá gần xích đạo, có nền văn minh khá cổ xưa cùng vô số phong cảnh đẹp rung động lòng người. Cả một bãi biển tư nhân lớn chỉ có duy nhất một cái khách sạn, ẩn sâu trong rừng cây, chỉ lộ ra một hàng mái nhà màu nâu, bên trong này bể bơi cùng sân vận động nhiều vô kể.
Lúc giữa trưa đi nhà ăn ăn cơm, tôi gặp không ít người Châu Á, có nhiều gương mặt còn rất quen thuộc, tựa hồ từng nhìn thấy trên TV. Buổi chiều quả nhiên nhìn thấy người ta dựng phim trường trên bờ cát, đại khái là lấy cảnh quay, nên có đặc biệt bố trí thêm một vài thứ. Cô ở một bên thảnh thơi quan sát một đoàn người bận rộn qua lại, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi.
Nhà ăn hôm nay lấy món chính là cơm cà ri, dù là cơm chiều nhưng tôi ăn rất nhiều, còn ngồi cùng người đầu bếp nói chuyện phiếm, buổi tối mang theo đèn tản bộ một vòng, sau đó cùng tiếng sóng biển Ấn Độ Dương đi vào giấc ngủ.
Cứ như vậy hai ngày đã trôi qua, đầu óc dường như cũng thoáng đãng hơn.
Sáng sớm ngày thứ ba lại ngoài tưởng tượng gặp được Tạ Minh Thiên, từ xa tít đã nhiệt tình vẫy tay chào tôi, tôi cùng cô ấy ngồi vào một bàn ăn, cô ấy dường như vẫn chưa hết ngạc nhiên: “Tối hôm qua nhìn từ xa thấy một người giống cô còn tưởng mắt hoa, không ngờ quả nhiên là cô, thật là có duyên quá đi!”
Tôi gật đầu: “Mỗi lần ra ngoài đều gặp cô đi đóng phim, làm diễn viên cũng không dễ dàng gì.”
Cô ấy như gặp được tri kỷ, thiếu chút đến mức nắm lấy tay tôi mà khóc lóc kể lể: “Lại gặp phải một vị đạo diễn hà khắc, lần này thật là muốn chết tâm chết người ta mà.” Phùng mang trợn má than vãn: “Cô nhìn kia kìa, cái kẻ ngồi hướng 9 giờ bên cửa sổ đó, cái tên đạo diễn này, quả thực là ma quỷ.”
Tôi liếc mắt một cái, dừng lại trên người anh ta, trên người tùy tiện mặc một cái áo phông rộng rãi thoải mái, tóc có chút rối, tai đeo headphone, bày một bộ dáng không màng nhân sự mà ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Tôi nói: “Nhìn ra còn rất trẻ.”
Cô ấy bĩu môi: “Là rất trẻ, nhưng lại có chút tài, có vài bộ phim do hắn quay sau đó được giải thưởng, theo lý thuyết hẳn là phải được hoan nghênh rồi,” cô ấy bày ra vẻ vô hạn bi thương mà chỉ hai mắt của mình, khoa trương nói: “Kết quả hoàn toàn là cái thứ ma quỷ a, cô xem, chỉ mới cùng hắn hợp tác hai ngày, đã thêm bao nhiêu nếp nhăn ở khoé mắt đây này.”
(CP88: Có ai đánh hơi ra một cặp ngôn tình đầy tiềm năng ở đây không ~.~!)
Tôi chân thành an ủi cô ấy: “Không đến nỗi là nếp nhăn đâu, mới chỉ là hai cái quầng thâm thôi mà.”
Cô ấy sợ phát khóc, chạy nhanh như bay đi lấy gương: “Còn, còn có quầng thâm mắt?” Soi nửa ngày, cuối cùng quay sang trừng mắt nhìn tôi: “Nhiếp Phi Phi, cô lại dám lừa tôi? Sở thích quái đản của cô lại phát tác rồi sao?”
Tôi giả bộ ngộ ra: “Aida xin lỗi nha, cơ mà cô nói tôi thích gạt người,” lại hỏi cô ấy: “Làm sao mà biết hay vậy?”
Cô ấy nhấp một ngụm cà phê: “Anh hai trong lúc vô tình nói đấy, không phải hai người từng gặp nhau sao, sau đó thì khá tò mò cô, hỏi Nhiếp thiếu cô là người như thế nào, hắn liền nói cô thích cậy mạnh, lại thích nói hươu nói vượn.”
Tôi nói: “Anh cô có vẻ thích bát quái nhỉ, xem ra Nhiếp tiên sinh đối với tôi thành kiến cũng rất lớn a……”
Tạ Minh Thiên bị sặc cà phê, ho khù khụ một hồi lâu, nói: “Xí xóa xí xóa đi, cô đừng biến tôi thành tội nhân thiên cổ mưu đồ châm ngòi li gián quan hệ hai người, khiến Nhiếp thiếu về nhà phải quỳ ván giặt đồ đâu, kỳ thật hắn nói cô thích cậy mạnh lại thích nói hươu nói vượn, nhưng cũng nói cô rất đáng yêu.”
Tôi vẫn biết Nhiếp Diệc cảm thấy tôi rất đáng yêu, bất quá, hắn đối với tôi nói ra những lời ca ngợi với giọng điệu ôn nhu như vậy, cũng không phải vì coi tôi là nữ nhân của hắn mà nói, mà là bởi vì coi tôi như người nhà.
Người phục vụ vừa lúc đưa tới bữa sáng, Tạ Minh Thiên cười: “Thẹn thùng rồi hả, không giống cô nha Nhiếp Phi Phi.” Lại nói: “Đúng rồi buổi tối hôm trước ở sân bay gặp Nhiếp thiếu, hắn hình như là bay qua Mỹ, khi đó tôi còn tưởng rằng cô cũng ở Mỹ, lại nói hai người không phải mùng 7 kết hôn sao? Cô ở đây…… Không lẽ hai người tính chụp ảnh cưới ở đây? Hắn qua Mỹ giải quyết công vụ? Sau đó về đây tụ hội với cô sau?”
Tôi lật miếng thịt xông khói hỏi cô ấy: “Tạ Minh Thiên cô là anten bảo bảo sao? Sao lại nhiều vấn đề vậy nhỉ?”
Cô ấy ngây ra một chút: “Anten bảo bảo thích hỏi chuyện sao?”
Tôi không ngại nói nhiều về vấn đề này với cô ấy một chút: “Nói vậy, thích hỏi chuyện chính là bảo bảo gì đây? Tinh tế bảo bảo? Anten bảo bảo? Bọt biển bảo bảo? Mộng ảo tây du siêu cấp phao phao bảo bảo?”
Sau đó chúng tôi cùng lâm vào trầm tư.
Trở về phòng đã 8 rưỡi, mở cửa phòng, tôi sửng sốt hết ba giây, sau đó rầm một tiếng đem cánh cửa đóng lại. Lại mất năm giây lấy lại bình tĩnh, một lần nữa đẩy mạnh một cái, đem cửa phòng mở ra. Không phải tôi hoa mắt, ghế mây ngoài ban công, trên bàn trà, sô pha trong phòng ngủ, trên giường, tổng cộng có năm con khỉ con đang ngồi, tư thế thích ý, đang ngồi đó ăn chỗ hoa quả khách sạn chuẩn bị sẵn. Tôi lại rầm một tiếng đóng cửa lại.
Phía sau chợt vang lên một giọng nam chưa từng nghe qua: “Xảy ra chuyện gì à? Cần giúp gì không?”
Tôi máy móc quay đầu lại, không ngờ lại là vị đạo diễn ma quỷ trong miệng Tạ Minh Thiên, anh ta đứng ở cửa phòng bên cạnh, tay tùy tiện đặt trên tay nắm cửa, hỏi tôi lần nữa: “Cần giúp gì không?”
Tôi lẩm bẩm: “Con khỉ……”
Anh ta rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng cũng rất nhanh phản ứng lại, đi qua mở cửa phòng tôi.
Cửa được mở rộng ra, đàn khỉ bị kinh động, bàn tay cầm quả khựng lại, cùng chúng tôi mặt đối mặt nhìn nhau. Anh ta tùy tay xách cái ghế giơ lên, làm ra động tác công kích xua đuổi, đàn khỉ vội chạy trốn, từ trong phòng chạy vọt ra ngoài ban công, anh ta đem cửa sổ sát đất kéo xuống rồi chốt lại. Trong phòng một đống hỗn độn, năm con khỉ con còn lưu luyến ngồi ngoài ban công không chịu đi.
Nơi này quả thật rất nhiều nhỉ, phục vụ khách sạn từng dặn dò qua, khi trong phòng không có người nhất định phải đem cửa sổ sát đất khóa lại, để tránh đám khỉ vào phòng.
Tôi rối rít cám ơn anh ta: “May mà có anh, thật lòng cám ơn anh nhiều. Không biết phải xưng hô thế nào…”
Anh ta còn tận tình mà gọi gọi cho phục vụ phòng đến dọn dẹp, cúp máy mới quay sang trả lời tôi: “Hứa Thư Nhiên.”
Hứa Thư Nhiên, tôi đột nhiên nhớ người này, trước khi Tạ Minh Thiên nói qua tôi từng nghe tới anh ta, chính là vị đạo diễn trẻ đầy triển vọng trong mấy năm gần đây, tôi nói: “Tôi nhận ra anh, thường xuyên thấy xuất hiện trên tin tức.”
Anh ta đột nhiên cười rộ lên: “À, tháng trước tin tức mới đưa tin tôi ẩu đả phóng viên.”
Tôi nói: “Chúng ta đây đã định sẵn là không cùng người bên báo chí chung một thế giới, tuy tôi có mục hợp tác với bên họ, nhưng vẫn có vài phần cùng cảnh ngộ với anh.”
Anh sửng sốt một chút, cười nói: “Nhiếp Phi Phi cô vẫn luôn nói chuyện có ý tứ như vậy.”
Tôi mời anh ta ngồi xuống, lại nghiêm tốn đáp: “Đâu có, tuy rằng truyền thông đặc biệt đối với anh không thân thiện, nhưng những nhà phê bình điện ảnh luôn đánh giá cao anh, tôi cũng rất thích xem phim của anh nha.” Nói đến một nửa tôi mới sửng sốt nhận ra: “Ủa anh biết tôi?”
Anh ta ngồi xuống, khẽ cười cười, ngẩng đầu: “Có đọc qua chút tin tức hồi cô mới vào đại học S, chính là vụ cô đánh ghen hoa khôi của học viện thiết kế đến mức khiến người ta phải nhập viện, rất nổi tiếng,” anh ta lại cười: “Cho nên khó mà tin được cô lại có thể sợ mấy con khỉ.”
Tôi bi thương: “Hảo hán cũng có lúc lỡ bước a.” Lại cảm thán: “Bởi vì lần đó mà lưu danh đến tận bây giờ, xem ra dư luận đối với tôi cũng không mấy thân thiện nhỉ…… Anh muốn uống nước chanh không? May mà đám khỉ không mở tủ lạnh, nên đồ trong đó còn được nguyên vẹn.”
Anh ta đột nhiên nói: “Kỳ thật tất cả các tác phẩm của cô tôi đều xem qua, chuỗi triển lãm từ thiện năm ngoái tôi còn đến tham gia nữa đấy.” Anh ta ngừng một chút: “Tôi rất thích phong cách chụp ảnh của cô, Nhiếp Phi Phi, cô không chụp người à?”
Tôi quay đầu lại nhìn anh nửa ngày: “Không chụp.”
Anh cũng nhìn ta nửa ngày, sau đó khẽ thở dài.
Tôi nói: “Chụp.”
Thoáng cái đã đến ngày thứ ba, thời hạn xin nghỉ phép chữa vết thương lòng đã gần hết, số mệnh ảm đạm dường như chỉ chờ tôi trở về mà nhảy xổ tới thôi.
Chiều tối đó, tôi cùng Tạ Minh Thiên tâm trạng suy sút ngồi dưới gốc dừa uống bia.
Hứa Thư Nhiên mời tôi chụp một pô ảnh dưới nước dùng làm poster cho bộ phim, giữa trưa ngồi xem qua kịch bản, sau đó cùng đạo diễn phần hậu kỳ bàn bạc về việc thiết kế ý tưởng cho bộ ảnh, cuối cùng ấn định ngày mai sẽ bắt đầu, kết quả nửa giờ trước nhận được tin hai trợ lý chụp ảnh ăn phải đồ ăn hỏng mà phải nhập viện.
Tạ Minh Thiên tỏ ra hiểu rõ: “Nhất định kẻ đầu sỏ là Erin, hai người kia đều là trợ lý trong phòng làm việc của cô ta.” Cô ấy nhíu mày: “Không có đầu óc.”
Nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện, Erin rất đúng lúc mà diện bikini đi ngang qua, thân hình đủ mị hoặc lòng người.
Tôi cảm thán: “Trí tuệ chỉ đáng dẹp qua một bên, ngực…… là phải lớn như vậy a……” Nhịn không được nhích lại gần Tạ Minh Thiên: “Nhìn cô xem, mang danh là minh tinh, mà ngực còn không bằng một người nhiếp ảnh như tôi, ta nói, cô tính cứ không biết xấu hổ thế này mà tiếp tục làm minh tinh sao?”
Tạ Minh Thiên không biết đáp lại làm sao, liền tức tối duỗi tay đánh tôi xả giận.
Từ Tạ Minh Thiên tôi thu được chút thông tin tình báo đại khái như sau. Erin là một nhiếp ảnh gia khá thời thượng, nói là nhiếp ảnh gia tư nhân của Hứa Thư Nhiên cũng không sai, mấy bộ phim của anh ta đều là hợp tác với cô ta chụp poster. Bộ phim này vốn dĩ nhiếp ảnh gia cũng là cô ta, vì muốn thỏa mãn yêu cầu cho bộ ảnh dưới nước của Hứa Thư Nhiên mà từ khi người chụp ảnh được quyết định cô ta đã bắt đầu luyện tập chụp dưới nước rất chăm chỉ. Kết quả bộ ảnh chụp ra đều không khiến anh ta hài lòng. Bởi vì chỗ này là thiên đường của nhiếp ảnh dưới nước, không ít những nhiếp ảnh gia nghiệp dư hay chuyên nghiệp đến tỏ ý muốn thử qua, nhưng Hứa Thư Nhiên đều nhíu mày không vừa ý. Có lẽ đến lão thiên gia cũng thấy sốt ruột thay anh ta, nên sau đó để cho tôi xuất hiện.
Tôi hỏi Tạ Minh Thiên: “Cái cô Erin đó có phải là với nhiếp ảnh gia nào đến cũng đều gây sự như vậy?”
Tạ Minh Thiên lắc đầu: “Không, cô là lần đầu tiên đó, tôi cũng chỉ mới bay qua được mấy hôm, kỳ thật cũng không phải đặc biệt rõ ràng chuyện là như thế nào, nhưng nghe nói những nhiếp ảnh gia trước đó đều là nam.”
Cô ấy không hề áy náy mà nói xấu Hứa Thư Nhiên: “Cái tên đạo diễn Hứa đó, ngày ngày vây quanh không biết bao nhiêu là mỹ nữ, gây ra bao nhiêu cái tai tiếng, có những cô gái cũng chỉ quen biết anh ta một chút vậy mà lại có thể vì anh ta mà tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán, huống chi là Erin đã quen biết hắn lâu vậy……” Cô ấy cẩn thận lựa từ ngữ: “Mấy chuyện tình cảm ấy à…… Cho nên cô cứ nhắm mắt làm ngơ đi, tuy là cô ta làm khó cô nhưng người gặp phiền phức thực sự lại chính là tên đạo diễn Hứa đó, nói không chừng chính là muốn mượn chuyện này mà làm nũng, cái loại hở chút là sinh sự gây rối vớ vẩn thật khiến cho người ta ghét bỏ~~~” rồi làm bộ bà cụ non mà phán: “Loại chuyện này tôi còn lạ gì nữa, sống từng này năm trên đời cũng nhìn đến quen mắt.”
Tôi một bên tu bia biên, bật ngón cái tán thưởng: “Đúng là suy nghĩ của những người cả ngày diễn mấy câu chuyện tình thảm thiết có khác.”
Tạ Minh Thiên chụp bả vai tôi: “Tuy rằng mấy kẻ như cái cô Erin đó bình thường không có đầu óc, nhưng tôi thấy cô vẫn là nên đi nói chút đạo lý với cô ta đi, nếu như cái tên đạo diễn Hứa không nói nổi cô ta, đến lúc công việc không hoàn thành, anh ta chó cùng dứt dậu đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người cô, sau đó khiến cô phải bồi thường tổn thất phí vi phạm hợp đồng, anh ta liền cứ như vậy là thoát rồi.” Cô ngẫm nghĩ một chút, lại nói: “Hay là cô tìm tên đạo diễn Hứa đó nói chuyện đi.”
Tôi cảm ơn lòng tốt của cô ấy, đứng dậy, Tạ Minh Thiên còn ở sau với theo nhắc nhở: “Cô đi đâu đấy? Erin ở bên kia, còn tên đạo diễn Hứa thì ở bên này mà ~”
Tôi đem lon bia cuối cùng trên tay ném cho cô ấy: “Tôi không tìm bọn họ, tôi đi tìm chút đồ nhắm rượu a. Đúng rồi, nếu gặp đạo diễn của mấy người thì nhắn lại cho anh ta, lịch trình ngày mai không thay đổi, vẫn thời gian đó mà làm.”