Tứ Mạc Hí

Quyển 2 - Chương 17



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước khi hẹn hò tất nhiên vẫn phải ăn sáng, Nhiếp Diệc đi nhà ăn trước, tôi làm vệ sinh cá nhân xong, lúc xuống được nhà ăn đã là hơn nửa tiếng sau, đúng lúc gặp Hứa Thư Nhiên đang vội vã bước đến từ phía đối diện, trong tay cầm mấy tập tài liệu. Sáng nay chạm mặt, làm phiền lúc nửa chừng chưa nói, sau đó lại đùa giỡn bạn gái người ta, ngẫm lại đối mặt với anh ta có chút khó khăn. Tôi bèn đứng gọn sang một bên nhường đường, miệng còn nói vài câu khách sáo: “Hứa đạo diễn vất vả rồi, mời anh đi trước.”

Anh ta dừng bước, nhìn tôi hai giây: “Vừa lúc muốn tìm cô, cùng ăn sáng đi, hôm qua chọn ra được vài tấm ảnh, hậu kỳ lại cần cô cho chút ý kiến.”

Tôi nhìn đồng hồ, vòng vo cự tuyệt anh ta: “Cái này, tôi còn có chút chuyện.....”

Đúng lúc ấy có một nhân viên đoàn phim đi qua, bị Hứa Thư Nhiên gọi lại: “Cô đi tìm bạn trai của Nhiếp tiểu thư truyền đạt một tiếng, nói tôi mượn cô ấy nửa tiếng thời gian ăn sáng, muốn cùng cô ấy bàn luận ít việc.”

Tôi nói: “Ôi?”

Hứa Thư Nhiên nói: “Nếu như tôi xin được rồi, sẽ không còn vấn đề gì chứ?”

Việc đã đến nước này, không thể làm gì khác ngoài chấp nhận, tôi nhụt chí nói: “Không còn.”

Cô gái trong đoàn phim kia dè dặt hỏi Hứa Thư Nhiên: “À đạo diễn, bạn trai Nhiếp tiểu thư là vị nào ạ?”

Hứa Thư Nhiên nhìn tôi.

Tôi lên tinh thần nói: “Em gái đi vào đó, tìm người đẹp trai nhất căn phòng đó là ra à.”

Cô gái liếc nhìn phòng ăn một lượt, biểu cảm hết sức khủng bố nhìn tôi: “Soái ca rất nhiều, cụ thể là vị nào ạ?”

Tôi nói: “Người soái nhất.”

Cô gái toát mồ hôi, run rẩy nhìn sang Hứa Thư Nhiên: “Đạo diễn.....”

Hứa Thư Nhiên quét mắt quanh phòng ăn một lượt: “Người ngồi ở bàn hai người hàng cuối cùng, mặc áo sơ mi trắng đang nhàn nhã lật tạp chí đó.”

?

Hứa Thư Nhiên tìm được bên ngoài nhà ăn hai chỗ trống, thả xuống bàn mấy bức ảnh, bên trong lớp kính thủy tinh là nhà ăn chính, chỗ chúng tôi ngồi vừa vặn có thể nhìn toàn cảnh trong đó. Lúc ngồi xuống trùng hợp Nhiếp Diệc nhìn về phía bên này, tôi vẫy vẫy tay với hắn, chỉ chỉ đồng hồ, lại cong ngón tay thành số 9, khoa tay múa chân một hồi, cuối cùng làm cái biểu tượng OK không. Hắn gật gật đầu.

Hứa Thư Nhiên kinh ngạc: “Lại cho tôi những 90 phút? Rất sảng khoái nhỉ, bây giờ là tám giờ bốn mươi, như vậy chúng ta......”

Tôi lạnh lùng nói: “Anh tưởng bở à, chính là, Hứa đạo diễn, chúng ta liền tốc chiến tốc thắng, tranh thủ trước chín giờ làm cho xong việc.”

Hứa Thư Nhiên ngồi xuống: “20 phút?”

Tôi nói: “Như vậy là nhiều rồi. Anh xem, trong <<Mission Impossible – Nhiệm vụ bất khả thi>> (*) phần tử khủng bố cho nổ tung điện Kremlin của Nga, tốn vẻn vẹn 20 phút, Trong <> (**) những Decepticons dỡ xuống nửa cái Hồng Kông, cũng như vậy chỉ tốn 20 phút, chính là nửa cái Hồng Kông đó nha.”

(*) (**) Tên phim, nổi tiếng vậy chắc ai cũng biết rồi ha, không thì tra gg là ra )

Hứa Thư Nhiên nhìn tôi một lúc, cười nói: “Nhiếp Phi Phi, cô thật là.” Anh ta cầm đống ảnh trong tay, lại nói: ” Với bạn trai mình mà cũng cứ như vậy đùa nghịch?”

Tôi cách một lớp kính thủy tinh liếc nhìn Nhiếp Diệc, hắn lúc này đang hơi nghiêng đầu nói điện thoại với ai đó.

Tôi nói: “Sao không dám chứ.”

Anh ta cũng liếc nhìn Nhiếp Diệc: “Hắn nhìn qua không giống như là người thích đùa giỡn.”

Tôi nói: “Ai cũng nói vậy.” Đột nhiên cảm thấy buồn cười, quay đầu lại hỏi anh ta: “Có điều anh cho là, vừa rồi tôi đem lời của anh truyền đạt lại một lần cho anh ấy, sau đó anh ấy làm sao mà trả lời?”

Hứa Thư Nhiên nói: “Cái trao đổi 20 phút kia?”

Tôi gật đầu.

Anh ta suy nghĩ một chút: “Càn quấy?”

Tôi lắc đầu: “Anh ấy nhất định nói, Nhiếp Phi Phi, có tin không đến 20 phút kia tôi cũng dẹp của em đi luôn.” Nói xong lại chính mình hoảng hốt một hồi.

Hứa Thư Nhiên vẻ mặt bái phục.

Tôi từ trong cảm xúc hoảng hốt định thần lại, cười nói: “Không cần phải hoài nghi, anh ấy đai đen ngũ đẳng Taekwondo, xác thực là tôi cũng phải sợ a.”

Người phục vụ cầm món ăn lên, tôi múc một chén canh, ăn cùng một miếng bánh ngọt, Hứa Thư Nhiên đột nhiên nói: “Tình cảm của hai người rất tốt nhỉ.”

Tôi sửng sốt một chút, có thể tưởng tượng được trên mặt mình lúc ấy nụ cười hẳn là đã cứng đơ, tôi nói: “A, làm cho xong việc này đi nào.” Cúi đầu nhìn anh ta mở tấm ảnh ra: “Nào nào, làm việc làm việc, bắt đầu từ phần nào của bức ảnh đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.