Tứ Mạc Hí

Quyển 2 - Chương 3



Ngày bảy tháng mười năm 2017, mặt trời tỏa ánh dương rạng rỡ nhất mùa thu năm ấy. Rõ ràng trước đó thành phố S trời mưa hết trận này đến trận khác, nhưng sáng hôm đó lại đột nhiên trời quang mây tạnh, mặt trời ló dạng từ phương Đông, rải nắng khắp nơi nơi, thành phố S đang nằm uể oải dưới màn mưa thu như được ánh vàng thức tỉnh, nếu như có chân thì chắc nó sẽ phấn khích chạy hăm hở qua sông để đi khoe với thành phố S nằm gần đó mất. Hôm nay chính là ngày mà tôi và Nhiếp Diệc làm lễ kết hôn. Đêm trước ngày kết hôn, Khang Tố La chiếu theo lệ cũ, lại chạy tới nhà tôi, cùng tôi mở tiệc pyjama.

Trong đám bạn bè quen thân, chỉ có một mình cô ấy biết rõ chân tướng phía sau hôn lễ của tôi, lúc đầu cổ tỏ ra rất lo lắng, nhưng sau khi nghe lỏm được vụ hôn hít dưới vòng hoa tầm gửi ở đảo V, đột nhiên cổ lại có lòng tin đối với tôi và Nhiếp Diệc. Cô ấy chứa chan tình cảm khuyên bảo tôi: “Bồ xem, cuối cùng Nhiếp Diệc cũng đã chủ động hôn bồ,… ít nhất …chắc cũng có chúc hảo cảm với bồ ha? Nếu bồ đổ thêm chút dầu (ý nói cố gắng thể hiện thêm một chút) thì anh ta thích bồ cũng chỉ là chuyện sớm muộn? Sau khi lấy anh ta, nếu bồ lại đổ thêm một chút dầu nữa thì mình dám cá ngày anh ta sa vào lưới tình với bồ cũng không còn xa nữa đâu! Nói thật đi, sau tiệc rượu đêm đó hai người vẫn ở cùng một chỗ suốt mười ngày trời, bồ có cùng anh ta hẹn hò lần nào nữa không?” Khi đó tôi đang cầm cốc uống sữa, trả lời cô: “Mình đâu có phải mấy con người máy trong phim Transformers, muốn đổ thêm dầu là đổ được liền, à đúng rồi, mấy con người máy đó xài dầu ma-dút hay là xăng vậy ta?”

Cô ấy nói: “Ah, cái này mình biết, có loại xài dầu ma-dút, cũng có loại xài xăng, ví dụ như Optimus Prime là xe vận tải nên xài dầu ma-dút, còn Bumblebee là xe thể thao nên phải xài xăng.” Tôi nói: “Ah, xăng, bồ vừa nhắc đến xăng là mình lại muốn phát cáu, nghe nói gần đây giá xăng lại leo thang.” Cô ấy nói: “Vậy sao? Nền kinh tế hồi phục rồi, nhu cầu dầu mỏ cũng tăng lên, bồ có biết báo cáo cuối ngày về kỳ hạn giao hàng dầu thô WTI của ngày hôm qua đã đưa ra mức giá bao nhiêu không, đạt mức kỉ lục trong ba năm gần đây luôn lận đó, thực sự không khỏi khiến cho người ta sầu não.”

Tôi nói: “Người ta vẫn chưa nghiên cứu ra nguồn tài nguyên thay thế thích hợp hay sao?” Cô ấy nói: “Vẫn còn đang nghiên cứu, nhưng mình thấy tương lai của tài nguyên thay thế quá sức mịt mù, mấy ngày trước mình với đọc một cuốn luận văn… Ủa mà… Hình như hồi nãy vấn đề mà tụi mình bàn luận không phải là cái này…” Tôi nói: “Bồ bớt cú đêm đi, đã bảo thức khuya một lần, trí nhớ liền giảm sút mà bồ không tin, xem đi. Thôi tối nay mình không cố quá nữa, đi ngủ trước đây.”

Cô ấy đau khổ suy nghĩ, vô thức đáp lại tôi: “Bồ không ngủ phòng này?” Tôi nói: “Gần đây thần kinh hơi bị suy nhược, mình qua phòng bên cạnh ngủ.” Cô ấy nói: “Ò, vậy cũng tốt.”

Mới vừa đi tới cửa phòng, Khang Tố La bỗng a một tiếng, nhanh chóng biến thành một cơn gió lốc chạy vượt lên trước tôi đứng chắn ở cửa phòng: “Ê Nhiếp Phi Phi kia, suýt chút nữa mình đã bị bồ chơi xỏ rồi, chẳng phải lúc nãy chúng ta đang nói chuyện giữa bồ và Nhiếp Diệc sao? Mình hỏi bồ với Nhiếp Diệc có hẹn hò nhau lần nào nữa không?” Tôi nhìn cô ấy chằm chặp: “Hê, vậy là bồ vẫn còn nhớ, không tệ lắm.” Cô ấy nói: “Xem ra sau đó hai ngươi chắc chẳng hẹn hò gì ráo.”

Tôi bất đắc dĩ nói: “Bồ thật là cố chấp.” Cô ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mấy hòn đảo ở Indonesia đẹp như thế, người ta nói chúng được sinh ra để dành cho tình yêu, hai người ở đó những mười ngày, không đi hẹn hò thì còn làm cái quái gì nữa?” Tôi suy nghĩ ba giây, trả lời cô: “Hiến thân.”

Anh mắt cô nàng bỗng trở nên sáng rỡ, lắp bắp nói: “Hai người thực sự, thực sự trực tiếp, không thèm hẹn hò mà trực tiếp hiến thân, hiến thân cho nhau luôn ư?” Tôi nói: “Không phải cho nhau, mà là phân biệt.” Cô ấy tỏ vẻ không hiểu.

Tôi nói: “Mình vì nghệ thuật, ảnh vì khoa học.” Cô ấy mắng: “…Á đầu.” Trên thực tế, rạng sáng cái hôm sau buổi tiệc rượu, tôi và nhóm Thuần Vu Duy liền rời đảo V, vượt hơn một trăm hai mươi hải lý để đến một hòn đảo du lịch khác. Lúc đó, nấy đồng chí khoa học gia chuyên ngành nghiên cứu đại dương vừa phát hiện được một loài sứa mới, họ nói rằng nhà nhiếp ảnh mà bọn họ mang theo không hợp thủy thổ nên nằm viện mất, mời chúng tôi chạy tới giúp họ.

Người vui vẻ nhất phải kể tới Thuần Vu Duy, anh ta mới tiếp tục chia tay bạn gái, cá độ với Ninh Trí Viễn lại thua tiền, đen tình đen luôn cả bạc, đang cảm thấy trống rỗng cô đơn lạnh lẽo, anh ta vốn định bỏ rơi chúng tôi trực tiếp lên đường quay về Italia, nhưng sau khi nghe nói về mục đích của chuyến đi, lại thêm đảo Z là một thiên đường du lịch, mỹ nữ tập hợp, anh ta lập tức tỏ ra vô cùng nhiệt tình với chuyến công tác này. Đến bây giờ Ninh Trí Viễn vẫn chưa đòi được tiền thắng cược từ chỗ Thuần Vu Duy, cho nên rất không vừa mắt với anh ta, đến lúc tới nơi vẫn cố đục đẽo để anh ta đi cho khuất mắt, Ninh Trí Viễn không khách khí nói: “Anh Duy, anh xem, thật ra thì phía bên kia đã có sẵn người lặn biển chuyên nghiệp rồi, anh không còn giá trị gì đối với nhóm mình nữa, anh đi theo tụi này thì chẳng khác nào gánh nặng, nghe nói cuối tháng anh còn có một hạng mục thám hiểm? Hay là bây giờ quay về Italia nghỉ ngơi dưỡng sức cho thật tốt, hơn nữa, mấy cô gái ở bán đảo Apennini (Ý) đã không được gặp anh hai tháng rồi, chắc mấy cổ nhớ anh lắm đó.” Thuần Vu Duy buồn bã: “Ninh Ninh, cưng đã không còn cần anh nữa có phải không? Cưng muốn khuyên anh quay về, sau đó cưng ở chỗ này ngoại tình sau lưng anh có phải không?”

Thuyền trưởng, hướng dẫn du lịch, cả những người bạn đến đón tụi tôi đều quay đầu lại hoảng sợ nhìn về phía hai người bọn họ, khóe miệng Ninh Trí Viễn co rút, xoay người dựa vào tôi: “Mẹ nó, sao anh ta có thể không biết xấu hổ như vậy!” Tôi vỗ vai cậu ấy: “Nếu còn tiếp tục khuyên anh ta ở lại, anh ta có thể hôn cậu nồng nhiệt bằng một cách thức tiêu chuẩn đó, cậu có tin không, anh ta thực sự là thể loại dân chơi không sợ mưa rơi.” Ninh Trí Viễn nhướng mày mò con dao dấu trong túi quần, tôi vội vàng ngăn cậu ấy lại: “Bạn hiền ơi, cậu không nên manh động.”

Trong gần nửa tháng chụp ảnh ở đảo Z, Nhiếp Diệc gọi điện cho tôi hai lần, một lần là trước khi anh về nước, một lần là trước khi anh đi công tác châu Âu. Lần trước là để hỏi thăm thời gian tôi kết thúc công việc, để xem thử tôi có thể cùng anh về nước hay không, lần sau là để báo cho tôi biết chuyện cưới hỏi cơ bản đã xác định xong, hai nhà đã bắt đầu chọn ngày làm lễ. Tôi biết hiệu suất làm việc của Nhiếp Diệc rất cao, nhưng ở dưới tình huống tôi không có mặt mà anh lại có thể đối phó với mẹ tôi, quả thực làm người ta khó hiểu. Tôi nhịn không được, buổi tối hôm đó liền gọi về cho mẹ. Mẹ tôi tình ý sâu xa: “Lúc đầu mẹ thực sự không muốn đồng ý, dù sao thì ba tháng trước đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng ai ngờ lòng vòng thế nào hai đứa lại gặp nhau lần nữa. Chị thích Nhiếp Diệc như vậy, mẹ còn có thể làm gì nữa, hơn nữa ba chị còn lảm nhảm với mẹ suốt ngày, bảo là ngày nay không thể hành xử kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy được nữa, làm mẹ nhớ lại chuyện tình giữa Romeo và Julliet, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, Ngưu Lang và Đổng Vĩnh, Bảo Ngọc và Đại Ngọc…”

Tôi im lặng hai giây, hỏi mẹ: “Ngưu Lang và Đổng Vĩnh… Có chuyện về hai người đó nữa sao?” (Đổng Vĩnh là người phàm trần, chồng của Thất Tiên Nữ) Mẹ tôi cũng im lặng hai giây: “A đúng, phải là Ngưu Lang và Chức Nữ chứ nhỉ.”

Đầu tháng chín tôi mới về nước, chụp ảnh rất thuận lợi, kết thúc sớm hơn so với dự kiến. Khi đó Nhiếp Diệc vẫn còn đang đi công tác, nhưng ngày kết hôn đã ấn định xong rồi. Tôi không để ý ngày kết hôn, cũng quên mất chuyện nộp bản thảo cho tạp chí 《Deep blue & blue》, nhất thời lòng như tro tàn, chỉ kịp về nhà cất hành lý, mặt còn chưa kịp rửa đã ba chân bốn cẳng lao đến phòng làm việc. Ai ngờ lúc chạy ra cửa liền đụng phải một cô bé trang điểm đậm như gấu trúc, nhỏ hất cằm thật cao rồi gọi: “Nhiếp Phi Phi, bà đã về rồi đấy à?” Ngây ngẩn một lúc lâu mới nhớ trên đường về nhà, mẹ đã báo với tôi rằng bà dì sống ở thành phố D của tôi đưa con gái tên là Nhuế Tĩnh đến thành phố S học đại học, bây giờ đang sống nhờ ở nhà của chúng tôi. Nhuế Tĩnh còn nhỏ tuổi nhưng lại khá nổi tiếng trong dòng họ, từ nhỏ đã mê phim Hongkong, thần tượng chính là bạn gái của Trần Hạo Nam tên là Tiểu Kết Ba, mười tuổi đã bắt đầu nuôi ước mơ trở thành một thái muội, lúc học sơ trung đã được bạn bè tôn xưng là thái muội, nổi tiếng đến tận năm 19 tuổi, cũng chính là ngày hôm qua.

(Thái muội Tiểu Kết Ba là một nhân vật nữ láu cá do Lê Tư thủ vai trong phim Người trong giang hồ-1996) Nhuế Tĩnh móc ra một bao thuốc lá từ trong túi áo khoác: “Nghe nói bà câu được một con rùa vàng hả Nhiếp Phi Phi, chẳng phải bà luôn khoe khoang mình là một nghệ thuật gia sao, ai dè cuối cùng cũng học người ta đi cậu rùa vàng, hay là chuyện là ăn của dượng gặp chuyện nên đành phải bán bà vào danh gia, bà có cảm thấy mất mặt không?” Lực chú ý của tôi toàn bộ đều tập trung ở trên gương mặt nhỏ, hai giây sau mới nói với nó: “Lát nữa để tôi giới thiệu cho hai cuốn tạp chí, nhỏ nên nghiên cứu lại cách trang điểm mắt đi.”

Nó liền phản ứng: “Bà!” Nó như một con sư tử con bị thương muốn lập tức xông lại, may mà mẹ ở sau lưng gọi nó: “Tĩnh Tĩnh, ba con gọi điện này.” Sư tử con trừng tôi một cái, xoay người đi vào phòng khách. Mẹ chạy tới nói với tôi: “Nhuế Tĩnh vẫn còn trẻ con, không biết cách nói chuyện để người ta thích, nhưng con là chị nó, dù thế nào cũng phải nhường nhịn nó một chút.” Tôi nói: “Con mà nhường thì nó đánh con mất, thôi con đi trước nha.”

Nhuế Tĩnh vừa nghe điện thoại vừa lặt trụi bồn hoa mà mẹ tôi mới tỉa xong, mẹ tôi đau khổ nhìn vào phòng khách, tôi vỗ vai an ủi bà: “Nhuế Tĩnh vẫn còn trẻ con, không biết cách nói chuyện để người ta thích, nhưng mẹ là dì của nó, dù thế nào cũng phải nhường nhịn nó một chút.” Mẹ trực tiếp cốc đầu tôi: “Đang bị ngứa à?” Trước khi bế quan tôi nhận được điện thoại của trợ lý Chử. Trợ lý Chử đối nhân xử thế nhiệt tình lại chu đáo, hết hỏi thăm sức khỏe tôi lại hỏi thăm sức khỏe của gia đình tôi, trò chuyện với tôi về tình hình bệnh dịch ở nước T, an ủi tôi rằng báo chí lúc nào cũng nghiêm trọng hóa vấn đề, nhưng thật ra thì không đến nỗi dọa người như vậy đâu, Nhiếp Diệc rất khỏe, tôi không cần lo lắng, hôm qua họ đã rời khỏi nước T, nhưng có việc đột xuất nên phải bay một chuyến sang San Francisco, có lẽ ngày mốt mới mới có thể quay về thành phố S.

Tôi bị cách ly với nền văn minh hiện đại cả một tuần, ngay cả chuyện dịch bệnh đang hoành hành ở châu Âu cũng không biết, nên vẫn đang còn tiêu hóa tin tức mà ông ấy thông báo. Trợ lý Chử đột nhiên muốn nói lại thôi: “Cô Nhiếp gần đây… không chủ động liên lạc với Yee à?” Tôi sửng sốt một chút: “Nhưng phương pháp sử dụng chính xác không phải là…” Trợ lý Chử nói: “Phương pháp sử dụng chính xác?”

Tôi lập tức đổi giọng: “Ý của tôi là, chẳng phải Nhiếp Diệc không thích mẫu con gái quá phiền hà hay sao?” Ông ấy bật cười: “Nhưng cô cũng hờ hững quá rồi, chiều hôm nay lúc hội nghị kết thúc, cậu Nhiếp đột nhiên hỏi tôi, có phải hôm nay cô về nước không, sao về sớm vậy, tôi nói ngày cưới đã định vào tháng mười, nhất định cô gấp gáp trở về là để chuẩn bị, cậu ấy bảo nói không chừng cô đã quên khuấy chuyện cưới xin rồi.” Tôi cười nói: “Tôi chỉ sợ làm phiền anh ấy thôi, nếu đến chuyện đó mà cũng quên thì tôi quá thiếu nội tâm rồi.”

Trợ lý Chử đột nhiên hạ giọng: “Yee tới rồi, cô Nhiếp, ngày mốt chúng tôi sẽ hạ cánh vào lúc 6 giờ chiều.” Tôi ngầm hiểu, nói lời cảm ơn ông ta, sau đó đặt đồng hồ báo thức. Suy nghĩ một chút, lại quyết định đi thẩm mỹ viện một chuyến. Có thể nói rằng sân bay là nơi mà mẹ tôi không thích lui tới nhất. Là một thi nhân hay bắt bẻ và soi mói, bà cho rằng sự phát triển vượt bật của giao thông và viễn thông ở nên văn minh hiện đại đã đẩy vẻ đẹp của sự ly biệt trong văn học vào chỗ chết, chẳng ai hiểu được ý nghĩa của sự ly biệt, người đi mang theo một vẻ mặt đờ đẫn, kẻ ở cũng mang theo một vẻ mặt đờ đẫn. Có một lần mẹ chia sẻ điều này với ba một cách đầy hoài niệm, nói là những ngày tháng mà điều kiện vật chất còn khó khăn thiếu thốn hồi xưa thật tốt biết bao, mỗi một lần sinh ly cũng có thể là một tràng tử biệt, từ đó mới có thể dệt nên câu “Núi quanh co, bóng chập chờn/ Tuyết in dấu ngựa, nỗi hờn chia ly” (*) để tống biệt hay đến thế. Từ đó trở đi, sân bay liền trở thành nơi khiến mẹ tôi ngứa mắt nhất, không những không có tình cảm mà người đi còn có thể bị tai nạn máy bay.

(Hai câu cuối trong “Bạch tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh” của Sâm Tham; Hải Đà dịch) Lúc ở sân bay chờ Nhiếp Diệc, tôi đột nhiên nhớ tới luận điệu kia của mẹ. Tháng 9, thành phố S đang nghênh đón mùa mưa, bầu trời âm u tựa như một cái vòi sen khổng lồ, nước mưa dội xuống cửa sổ, vẽ lên cửa sổ thủy tinh những hoa văn trong suốt, đẹp đẽ, toàn bộ thế giới mơ hồ như biến thành một bức tranh trường phái ấn tượng.

Phòng chờ VIP không đông người lắm, người ta đang phát một bản tình ca tươi trẻ, tôi lẩm nhẩm hát theo. Hành lang thông với sân bay phía bên kia đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, tôi ngẩng đầu, cửa vừ lúc được đẩy ra, cô tiếp viên nhìn thấy tôi liền lập tức mỉm cười gật đầu. Giọng nói của trợ lý Chử từ trong hành lang mơ hồ truyền tới: “…Thí nghiệm lâm sàng đúng là có một chút tác dụng phụ, đang tiến hành kiểm tra nguyên nhân, họ cũng biết là nếu kết quả thí nghiệm không đạt được quy định tiêu chuẩn thì không dám trình cho cậu xem…” Nhiếp Diệc nói: “Muộn rồi.” Trợ lý Chử thở dài: “Dù sao thì họ cũng đã cố gắng hết sức để ứng phó…” Cuộc trò chuyện đến chỗ này thì gián đoạn, tôi đứng lên, cách xa bảy tám mét, ánh mắt của Nhiếp Diệc rơi trên người tôi, vẻ mặt hơi kinh ngạc. Đã gần hai mươi ngày không gặp, anh đã cắt tóc, mặc áo sơ mi nhạt, quần màu cà phê, nhìn tuấn tú không thể tưởng tượng nổi. Bài hát vẫn đang nhẹ nhàng vang lên trong phòng chờ: “Em nương theo con sóng, cập bến trái tim anh.” Một đút một tay vào túi quần, cảm thấy nhớ nhung thực sự là một xúc cảm rất huyền bí, lòng người rõ ràng là bao la như vậy, nhưng khi nhớ nhung một người nó lại trở nên chật hẹp đến thế, chật hẹp đến nỗi chỉ đủ để chứa đựng hình bóng của người kia. Mẹ tôi bảo ở sân bay không có lấy một mảnh cảm tình nhưng tôi nghĩ thực ra hoàn toàn không phải thế. Ngày hôm qua tôi và Nhiếp Diệc còn xa nhau ở hai phương trời cách biệt, thế mà hôm nay con chuồn chuồn thép khổng lồ kia đã đưa anh đến ngay trước mặt tôi, thấy được, sờ được, trên người anh còn mang theo hương vị mặn mà nhè nhẹ của gió biển Thái Bình Dương, tình cảm lại càng thêm dạt dào.

Tôi định chạy tới ôm anh, vươn tay ra rồi mới cảm thấy không thích hợp, hai chúng tôi vẫn chưa thực sự tâm đầu ý hợp, chuyện ôm ấp các kiểu chỉ có thể thừa dịp say sỉn giả ngu mới dám làm. Nghĩ tới đây tôi đành hướng đôi tay định ôm thắt lưng lên trên vai anh, nét mặt nghiêm túc: “Chỗ này áo bị nhăn này, để em sửa lại cho anh…” Thư ký Chử đứng bên cạnh nhịn cười, nhưng Nhiếp Diệc lại nhìn theo tay tôi liếc xem vai trái của mình một cái: “Sao lại rảnh rỗi tới đón anh vậy?” Tôi thành thật: “Để xứng đáng với chức danh một vị hôn thê kiểu mẫu.”

Hình như anh thoáng cười, đáp: “Ừm, xứng đáng, kiểu mẫu.” Tôi lập tức cảm thấy xấu hổ, chuông di động đột nhiên vang lên, có vẻ đó là một cú điện thoại quan trọng, Nhiếp Diệc nhìn một cái rồi bắt máy, tiện tay đưa chiếc áo ba đờ xuy đang khoát trên khủy tay cho tôi. Anh vừa đi vừa nghe điện thoại, thỉnh thoảng dùng tiếng Anh đáp lại đôi ba câu, mọi người nhanh chóng rời khỏi phòng chờ.

Trợ lý Chử và hai nhân viên khác lên xe của công ty, Nhiếp Diệc ngồi xe của tôi. Lên xe một lúc lâu Nhiếp Diệc mới kết thúc cuộc gọi. Hai bên đường cao tốc ra khỏi sân bay đôi khi xuất hiện vài tòa cao ốc sừng sững bị nước mưa giội ướt đẫm, nhìn có vẻ cô đơn và thê lương đến lạ. Tôi quay đầu nhìn Nhiếp Diệc, anh đang ngồi cạnh ghế tài xế nhắm mắt dưỡng thần, cả người dường như trầm tĩnh lại. Tôi dùng một tay lục lọi hồi lâu, lấy ra đồ che mắt mới tinh, nhỏ giọng gọi anh. Anh mở mắt nhìn tôi, tôi ngở ý bảo anh hạ thấp ghế xe xuống, che mắt lại rồi ngủ một giấc, anh lắc đầu hỏi tôi: “Định đi đâu đấy?”

Tôi trả lời: “Đương nhiên là đến nhà anh.” Từ sân bay chạy đến nhà của Nhiếp Diệc ở ngoại thành chắc cũng phải mất khoảng mấy tiếng, bây giờ ở San Francisco đang là nửa đêm, anh hẳn là mệt mỏi lắm, tôi bổ sung: “Anh cứ ngủ phần anh đi, đừng để ý tới em, khi đến em sẽ gọi.” Anh nghĩ ngợi một chút: “Tới hội quán Hồng Diệp đi, về nhà xa quá, lái xe mệt lắm.” Tôi cười: “Tầm 2 tiếng chứ mấy, em không sao.”

Anh vặn nắp một chai nước, hai giây sau nói: “Sáng sớm mai còn có cuộc họp, hội quán cũng gần chỗ đó.” Tôi quay đầu nhìn anh: “Có cuộc họp thật hả?” Anh gật đầu.

Tôi cố nhớ lại một lúc: “Tới hội quán Hồng Diệp đi sao đây?” Nhiếp Diệc liền vươn người giúp tôi thiếp lập hướng dẫn chỉ đường, lại hỏi tôi: “Công tác hậu kỳ lần này không nặng lắm?” Tôi trung ra một bộ mặt đau khổ: “Nặng muốn chết, bù đầu ít nhất nửa tháng.”

Anh lại ngả lưng xuống ghế: “Vậy sao hôm nay lại lãng phí thời gian như thế?” Tôi biết ý anh nói tôi lãng phí thời gian tới làm tài xế cho anh. Tôi nói liều với anh: “Vì mấy hôm trước em có xem một bộ phim thần tượng, nữ chính trong phim mang một bụng nhung nhớ tới phi trường đón bạn trai xa cách đã lâu, ai ngờ bạn trai lại bị mất trí nhớ, còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp từ nước ngoài trở về. Em thấy nút thắt của bộ phim này quá giống với hoàn cảnh của chúng ta, đương nhiên khả năng anh bị mất trí nhớ là 0, nhưng nhỡ đâu lần này anh ra ngoài lại tìm được một đại lục mới, cảm thấy cô gái mới gặp tốt hơn em, còn dẫn người ta về theo, tới lúc đó em phải làm sao, đồ lặn biển của em phải làm sao, nghĩ tới đây thì em đã có mặt ở sân bay rồi.”

Anh dùng lý trí thảo luận với tôi: “Nếu như anh thực sự cảm thấy cô gái khác tốt hơn em, còn dẫn người ta về thì cho dù em có tới đón anh, anh cũng không hồi tâm chuyển ý đâu.” Tôi cũng dùng lý trí đáp lại anh: “Chuyện này em cũng đã tính toán hết rồi, anh không nhận ra là em đã tới thẩm mĩ viện à, sửa soạn hết 3 tiếng đồng hồ làm cho cả người chói lọi từ trên xuống dưới. Em nghĩ cho dù anh có dẫn mỹ nữ về thì em cũng đẹp lấn át cô ta, anh thấy em hấp dẫn cô ta nhiều nhiều, nói không chừng sẽ cộng điểm cho em nữa.” Anh dường như đang cười, tôi còn bận lái xe nên nhìn không rõ, chỉ nghe anh nói: “Gu thẩm mỹ của anh rất thấp nên anh không quan tâm tới vẻ bề ngoài lắm đâu, em nên suy nghĩ về chuyện dùng những ưu điểm khác mới có thể quyến rũ được anh.”

Tôi nói: “Thôi xong, trừ gương mặt xinh đẹp này ra em chẳng còn ưu điểm gì nữa.” Không khỏi chán nản. Anh nhìn tôi hai giây: “Không vội, cứ từ từ khám phá.” Tôi vui vẻ: “Khám phá vẻ đẹp nội tâm của em?”

Anh lắc đầu: “Không, khám phá cách hạ thấp thẩm mỹ về tình thú của anh.” Tôi nghiêm nghị đáp: “Bác sĩ Nhiếp, có tin em quăng anh ra đường không?” Anh đột nhiên nói: “Hôm nay em đẹp lắm.”

Tôi tiếp tục nghiêm nghị: “Khen em cũng vô ích thôi, đã vậy lời khen này còn dựa trên tiêu chuẩn thẩm mỹ tình thú đã được hạ thấp nữa chứ,” ôm hận nói: “xem ra phải nuốt lệ vào trong rồi say bye với đồ dùng lặn biển quá.” Anh nhắm mắt, khóe miệng gợi nên chút ý cười, nói: “Phi Phi, lúc em nhìn thấy anh trong phòng chờ ấy, biểu hiện của em lạ lắm.” Tôi liền nhớ tới cái ôm chết yểu giữa không trung đó, nhưng lại mạnh mồm nói: “Em như vậy thật sao?”

Anh nói: “Cứ như bây giờ cũng tốt.” Lại nói: “Em không cần quá lo lắng chuyện anh sẽ phản ứng thế nào đâu, em là người thân của anh, có quyền làm bất cứ chuyện gì với anh.” Người thân của anh. Nhiếp Diệc không hiểu tình yêu là gì, cũng sẽ không bao giờ yêu đương ai, Khang Tố La cho rằng tôi lấy Nhiếp Diệc sẽ bị thiệt thòi, nhưng bốn chữ được anh vô tình thốt ra này lại làm tôi cảm động hơn bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào, tôi chỉ cần như thế, chỉ cần như thế là đủ rồi.

Ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, đêm thu lạnh lẽo, nhưng lòng lại vô cùng ấm áp. Nhưng không thể để cho Nhiếp Diệc nhìn ra được. Tôi cố giữ vẻ trấn định, tận lực khiến cho mình có vẻ tự nhiên, tôi nói: “Có quyền làm bất cứ chuyện gì với anh? Bao gồm cả việc có thể quăng anh ra đường lập tức hả?”

Anh vẫn nhắm mắt: “Bất cứ chuyện gì, trừ chuyện này.” Trung tâm thành phố S có một công viên lá đỏ, giữa công viên là một hồ nước, nghe nói ngày xưa bên hồ có trồng rất nhiều nguyệt quế cho nên được đặt tên là hồ Nguyệt Quế, giữa hồ Nguyệt Quế có một hòn đảo nhỏ, hội quán Hồng Diệp được xây dựng ở trên đó. Lúc lái xe trên cây cầu nối giữa hồ với đảo, hai bên đường đã lên đèn, phản chiếu sóng nước lăn tăn dưới hồ. Mưa thu giăng giăng, vầng trăng sáng tỏ treo giữa trời, trên mặt hồ loáng thoáng mấy con thuyền hoa cập bến, có chút không khí nhà nhà hòa thuận, ca hát trên thuyền.

Từ xa đã trông thấy hội quán Hồng Diệp hoành tráng như viện bảo tàng Guggenheim ở New York, nóc nhà ẩn nấp dưới tàng lá đỏ, mơ hồ tỏa ra một chút ánh sáng nhu hòa. Tôi định bụng lái xe vào đường chính, nhưng Nhiếp Diệc chỉ đường khác: “Vòng qua chỗ ngã rẽ, đi làn xe L3 ấy.” Tôi liền làm theo chỉ thị của anh, hình như đây là làn xe chuyên dụng, hai bên đường trồng đầy cây lá to, cuối con đường là một cánh cửa sắt, lúc xe chạy tới gần cửa liền tự động mở, một lâm viên to lớn hiện ra. Dọc theo tán rừng cách làn xe mấy phút đi bộ, mười mấy căn biệt thự kiểu Trung Quốc nằm gần hồ nước, từng căn biệt thự lại cách nhau khá xa. Làn đường mà chúng tôi đang đi dẫn thẳng đến một ngôi biệt thự trong đó.

Người phục vụ đã sớm thu xếp phòng ốc, nước đã chuẩn bị sẵn, giường cũng đã trải xong. Nhiếp Diệc đi tắm, anh bảo tôi ngồi xem TV, có lẽ anh cũng không biết tôi muốn nán lại làm gì, lúc đầu tôi cũng không biết, đến lúc ảnh vào phòng tắm tôi mới nảy ra ý tưởng. Đã đến lúc đổi ảnh nền máy tính rồi.

Trong phòng khách có một đường dây điện thoại nội bộ, tôi gọi nhà bếp chuẩn bị cho Nhiếp Diệc ít cháo, tiện thể thăm dò khẩu vị của anh: “Bình thường cậu Nhiếp thích ăn gì ạ?” Đầu bên kia nhanh nhảu trả lời: “Cậu Nhiếp thích cá Đao hấp canh, cá bạc Tây Hồ, tôm bóc vỏ Giao Bạch, rau thu quỳ, với lại cần tây bách hợp.” Món duy nhất tôi biết làm là đậu hũ ma bà, sau khi nghe xong không khỏi cảm thấy sầu lo, phía bên kia thấy tôi im lặng hồi lâu, chủ động hỏi: “Cô Nhiếp, cô làm sao thế?”

Tôi nói: “À, không có gì, anh ấy ăn nhạt quá nhỉ.” Dừng một chút hỏi người ta: “Aizz, các vị có thể làm cho Nhiếp Diệc thích ăn đậu hũ ma bà không?” Đầu bên kia ngây ngẩn ba giây đồng hồ: “Tôi, để chúng tôi nghiên cứu họp bàn một chút…” Sau khi cúp điện thoại, tôi dạo một vòng trong phòng khách, nghe tiếng nước vọng ra từ phòng tắm, cảm thấy có chút nhấp nhổm. Lấy ra một ngọn nến thơm an thần, đang chuẩn bị châm lửa để đặt ở đầu giường Nhiếp Diệc, điện thoại di động đột nhiên vang lên, trên màn hình thình lình xuất hiện một tin nhắn: “Chị, chị cứu mạng với T_T tôi cá cược với người ta thua 8 vạn, bị người ta giam ở chỗ này.” Ngay sau đó một tin khác lại được gửi đến: “Hội quán Hồng Diệp 310 T_T.”

Tôi nhìn cửa phòng tắm một cái, lại nhìn điện thoại di động một cái, nghĩ thầm, Nhuế Tĩnh, cái đầu mày..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.