Tứ Mạc Hí

Quyển 3 - Chương 14



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: CP88

Bát Bát: Chương trước có nhắc đến nhân bản chó ở Hàn, và con người sợ hãi nhân bản như thế nào. Hôm qua lúc dịch chương này ta buồn chán mở gg search thì tìm được cái này, cảm thấy rất phù hợp với cả hai điều tác giả muốn nói đó, các nàng trong lúc buồn chán chờ chương mới có thể đọc thử một chút.

***

Theo lịch trình thì ngày hôm nay sẽ là vô cùng bận rộn, quá trình chụp ảnh sắp sửa bước sang giai đoạn cuối, không chỉ có chụp toàn cảnh mà còn phải chụp riêng từng phần khác nhau. Trước khi bước ra khỏi cửa tôi đã vẽ ra hoàn chỉnh một bản phác thảo về những việc cần làm trong đầu, lại không ngờ tới thế nhưng giữa chừng lại bị hủy đi lịch trình của cả một ngày hôm nay. Mấy tiếng sau, tôi buồn bực ngán ngẩm ngồi vùi trong ghế ở văn phòng của Khang Tố La, tình trạng vẫn còn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khang Tố La tỏ ra vô cùng hiếu kỳ: “Sao đang yên đang lành hôm nay bể bơi nhà bồ lại muốn thay nước? Hôm qua không phải còn thỏa thuận đâu vào đấy là hôm nay rồi sao? Lại nói, bể bơi này không phải là một cái hồ nước tự nhiên sao? Nước chảy đi lại chảy vào tuần hoàn, còn cần đổi nước?”

Thật ra sáng nay gặp Hứa Thư Nhiên tôi mới biết chuyện đổi nước, đó cũng là đêm qua anh ta mới nhận được điện thoại thông báo của trợ lý Chử, mà anh ta còn nghĩ là tôi biết từ trước rồi mới chết.

Vốn dĩ sau đó định sẽ về thẳng nhà ngay lập tức, cuối cùng đau lòng nghe tin từ vú Lâm nói Nhiếp Diệc nửa giờ trước đã đi ra ngoài rồi, có lẽ là công ty có chuyện gì gấp.

Khang Tố La gõ gõ ngón tay lên bàn triệu hồi tôi đang thất thần: “Ê, hoàn hồn, mình còn đang hỏi bồ chuyện đổi nước là sao đấy?”

Chiếc ghế xoay phần dựa lưng về phía cô ấy, tôi dựa cằm lên lưng ghế nhìn cô ấy: “À, có lẽ là do nước vẫn chưa đủ độ tinh khiết?”

Cô ấy lấy tay đè lại cuốn sách văn hóa châu Âu: “Vậy cậu đây là đang được...... nghỉ?”

Tôi gật đầu xác nhận.

Khang hai nhất thời giật mình: “Ồ,được nghỉ như vậy không phải là bồ nên......” Cô ấy ngừng lại, trong nháy mắt lộ ra khuôn mặt cảm động: “Phi Phi, bồ là người đã kết hôn, hiếm hoi mới được ngày nghỉ lại ngay lập tức tìm tới mình.” Cô ấy ngại ngùng: “Vậy mà hôm qua mình còn nghi ngờ bồ lấy chồng sẽ trọng sắc khinh bạn mà không thèm đi tìm mình nữa, mình thật đúng là một đứa tồi tệ.”

Tôi vô cảm nói: “Đứa trẻ ngoan a, tiểu Khang, không nghĩ tới bồ vậy mà......”

Khang Tố La ngắt lời tôi, ân hận nói: “Phi Phi, mình không phải cố ý nghĩ bồ như vậy đâu, mình thật sự rất xấu hổ vì suy nghĩ đó, thật sự lúc này không biết nói sao cho phải, mình thật sự rất thẹn với tình bạn của chúng ta, đúng rồi bồ vừa rồi muốn nói gì?”

Tôi nói: “...... Thì ra đây là tiểu Khang thông minh của chúng ta.”

Khang Tố La nói: “Gì cơ?”

Tôi an ủi cô ấy: “Không cần xấu hổ đâu tiểu Khang, bồ cứ ngốc nghếch như cũ là được rồi.” Tôi thật thà nói với cô ấy: “Bởi vì mình thật sự là trọng sắc khinh bạn mà, bởi vì Nhiếp Diệc đi làm nên mình mới tìm đến bồ thôi à.”

Khang Tố La lạnh nhạt nhìn tôi hai giây, thuận tay khép lại cuốn sách ném tới. Tôi cười tránh ra, hỏi cô ấy: “À mà, đường đến hội trường tổ chức tọa đàm sinh vật học mới xây của viện công nghệ sinh học (*) đi thế nào nhỉ Khang lão sư?”

(*) ta chém thôi, lười tra xem trường này ở trung là gì quá )

Viện công nghệ sinh học của trường đại học S là nơi lý tưởng số một của Trung Quốc cho những buổi tọa đàm học thuật, hồi tôi còn ở trường, nghe nói mỗi tuần trong học viện có ít nhất ba buổi tọa đàm. Trong đó lấy hàng loạt những nội dung tọa đàm đang hot nhất, mỗi học kỳ một chuỗi bài về một chủ đề, mỗi chuỗi bài tọa đàm đó lại bao gồm 12 bài tọa đàm, mỗi buổi tọa đàm đều là mời về những giáo sư nghiên cứu nổi tiếng trong và ngoài nước về ngành này.

Để được tham gia vào buổi tọa đàm của những giáo sư nổi danh, phải là danh sách những sinh viên được chính giáo sư của trường đề cử, gọi là 12 kim thoa, nhìn qua cái tên danh sách này có thể thấy được sinh viên trong viện công nghệ sinh học này trung văn thật sự là dở tệ, điều thứ hai, tôi cảm giác các vị giáo sư của họ không vì cái biệt hiệu này mà đánh chết họ cũng thật là rất biết kiềm chế. Hồi còn là sinh viên trong trường tôi đi nghe khá nhiều lần mấy buổi tọa đàm kiểu này, một chữ cũng nghe không hiểu, có thể thấy được trình độ của mấy vị kim thoa không hề tầm thường.

Ở chỗ Khang Tố La đột nhiên nhớ ra cái này, thuận tay tìm kiếm một chút thì phát hiện ra loáng một cái đã năm năm trôi qua, năm nay địa điểm mở màn cho chuỗi tọa đàm của viện công nghệ sinh học vẫn là trong nhà, hơn nữa có một buổi tọa đàm về công trình gen trùng hợp chính vào hai giờ chiều hôm nay, vừa vặn kịp lúc cho tôi một khóa học bổ túc.

Bởi những năm gần đây đại học S thay đổi chóng mặt, đề phòng tôi lạc đường nên Khang Tố La còn tự mình đưa tôi đến tận sảnh của viện.

Liếc qua đồng hồ một cái, vẫn còn chưa đến một rưỡi, vậy mà 500 chỗ ngồi trong đại sảnh đã kín mít, khiến cho Khang Tố La nổi lòng nhiệt huyết quyết tâm trốn việc một buổi ở lại nghe.

Nhìn thời gian vẫn còn sớm, hai chúng tôi đứng ở hành lang buôn chuyện, vẻ mặt Khang Tố La đầy vô cùng không cam tâm: “Lần trước học viện của mình tổ chức một buổi tọa đàm về văn học cũng không có đến 300 người tham dự, nơi này tới tận 500 ghế mà lại ngồi kín, mình không tin khoa học tự nhiên chỉ với vài cái cấu trúc tổ hợp so với văn học là thứ tinh thần nhân loại lại sức quyến rũ nhiều hơn hẳn như thế!”

Tôi cũng không phải người văn hóa lai láng, không có cách nào tiếp lời cô ấy về chủ đề này, không thể làm gì khác hơn là thật thà bày tỏ sự nông cạn của mình hỏi cô ấy: “Tọa đàm này của học viện bồ là nói về cái gì vậy?”

Khang Tố La nói liền một hơi: “Chính là thảo luận từ quan điểm thẩm mỹ của Edgar Allen. Nghệ thuật xây dựng cốt truyện của tác phẩm ‘Mặt nạ tử thần đỏ"(*) và những lý giải về quan điểm thẩm mỹ với chủ nghĩa tượng trưng dẫn dắt và ảnh hướng đến thời kỳ đầu của nước Pháp.” Dứt lời ra vẻ rất chờ mong nhìn tôi: “Bồ cảm thấy chủ đề này thế nào?”

(*) Trong nguyên văn, tác giả nói tên tác phẩm này là ‘Sườn núi tử vong’. Mà ta search thử không thấy tác phẩm nào của Edgar Allen tên như vầy, chỉ thấy có một cái tương tự tên là ‘The Masque of the red death’ (tạm dịch ‘Mặt nạ tử thần đỏ’).

Tôi nghe xong ù ù cạc cạc, suy nghĩ hồi lâu chỉ thấy thắc mắc một điểm: “...... Tiêu đề dài như vậy mà cũng có thể cho vào poster tuyên truyền hả?”

Khang Tố La ngượng ngùng nhìn tôi, nói gì mà viện văn học của bọn họ quá nghèo, kinh phí làm poster tuyên truyền căn bản là không có, cũng chỉ làm một cái thông báo ngắn gọn trên cổng thông tin của trường, vòng vèo nửa ngày đề tài lại chuyển qua chủ đề vì sao buổi tọa đàm văn học của bọn họ không thể đấu lại cái buổi tọa đàm môi trường này.

Khang Tố La ngượng ngùng nhìn tôi, nói gì mà viện văn học của bọn họ quá nghèo, kinh phí làm poster tuyên truyền căn bản là không có, cũng chỉ có một cái thông báo ngắn gọn trên diễn đàn của trường, vòng vèo nửa ngày đề tài lại chuyển về chủ đề vì sao buổi tọa đàm văn học của bọn họ không thể đấu lại cái buổi tọa đàm sinh vật học này.

Tôi không thể làm gì khác hơn là khuyên cô ấy nghĩ thoáng một chút, không thể chỉ vì mình yêu văn học liền coi thường sinh vật học của người ta được, dù sao cũng đều có cùng một chữ “học”, vì thế mọi người cũng nên bình đẳng có đúng hay không?

Khang Tố La hiển nhiên không tán đồng với mấy lời vớ vẩn của tôi, đang muốn phản bác lại thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên tôi, thanh âm tựa hồ còn có một chút nghi hoặc, tôi theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, Khang Tố La cũng ngừng lại câu chuyện của chúng tôi nhìn theo.

Ánh mắt chúng tôi không hẹn mà cùng dừng lại ở mỹ nhân cách đó năm, sáu bước.

Tiếng của vị mỹ nhân đó khá nhỏ nhẹ, tóc cắt mái bằng che lại hai hàng lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm nhìn đến là tinh xảo, đến gần nhìn tôi cười cười: “Quả nhiên là cô, Nhiếp Phi Phi.” Không chờ tôi trả lời đã nở nụ cười ngọt ngào lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Đã lâu không gặp, không ngờ có thể gặp cô ở đây, mấy năm nay vẫn khỏe chứ?”

Tôi suy tư một chút, nói: “Rất tốt.” Cô gái xinh đẹp trước mắt nhìn rất quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra đã từng gặp ở đâu, cũng may những loại như thế này có thể thông qua trò chuyện một lát là ra được đáp án chính xác rồi.

Không ngờ cô ta lại đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Rất tốt? Cô lại vẫn có thể sống thật tốt?” Dừng lại một giây, cười lạnh nói: “Cô thì có tư cách gì mà được sống tốt như vậy?”

Khang Tố La đứng ở một bên choáng váng, mà tôi thì bởi vì quanh năm gặp được đủ kẻ mắc bệnh thần kinh như thế này, đã rèn luyện ra tố chất chống đỡ vô cùng mạnh mẽ và khả năng phản ứng phi thường tuyệt vời, vô cùng lưu loát trả lời vấn đề của cô ta: “Đại khái có thể là do có tài hoa và nhan sắc chăng?”

Khang Tố La cười ra tiếng, nhưng lại nhanh chóng đưa tay che miệng lại.

Móng tay cô ta bấm vào lòng bàn tay tới mức có thể rạch nát tấm da trâu, nghiến răng dằn ra hai chữ: “Thối nát.”

Tôi bắt đầu hiếu kỳ cô ta là ai, mà hai chúng tôi có thể có cái thâm cừu đại hận gì hay không, đang định mở miệng hỏi thì lại có người đi tới, từ xa đã lên tiếng chào hỏi: “Ô, Nhiếp Phi Phi, đúng là cô rồi, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm.”

Thấy có người đi đến, cô gái kia giậm chân một cái xoay người đi mất. Tôi đang cố nhìn xem người từ xa kia đang chào hỏi mình là ai nên không kịp nhìn theo cô ta. Khang Tố La không hiểu thấp giọng nói: “Aida, không phải bồ đã rời trường này được mấy năm rồi sao, sao chỗ nào cũng đụng phải người quen vậy nhỉ.”

Tôi cũng thấp giọng đáp lại, bạn học cùng khóa với tôi có người ở lại làm nghiên cứu, cũng có người ở lại học nghiên cứu sinh, nên trở lại trường cũ liền cứ như vậy gặp được người quen khắp nơi.

Trong lúc trả lời thì người kia cũng đã đi đến gần.

Hồi đó, nửa thời gian của tôi đều là ngâm mình dưới nước trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, bởi vậy rất quen với chủ tịch của câu lạc bộ, dù cho bây giớ cô ấy có đem mái tóc dài cắt đi thành kiểu thời thượng thì tôi cũng có thể ngay lập tức nhận ra. Mà tôi hiện tại đang hàn huyên với vị chủ tịch bát quái nhất của câu lạc bộ này, mà chính xác hơn là cô ấy đang moi bát quái của tôi, vừa vào câu chuyện đã ngay lập tức hỏi: “Em với Ngũ Tư vẫn còn có thể nói chuyện với nhau? Hai người vừa mới nói cái gì vậy?” Quả thật là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời(*), lòng hướng về bát quái của cô ấy có lẽ sẽ vĩnh viễn không bao giờ chết đâu.

(*) Này bản gốc là ‘Nam triều 480 tự,’ ta hiểu mà cũng như không hiểu lắm trong trường hợp này là ý gì. Thỉnh cao nhân )

Tôi mờ mịt nói: “Ngũ Tư? Ai cơ ạ?”

Chủ tịch kinh ngạc nói: “Hoa khôi học viện thiết kế nha, hai người không phải vừa mới nói chuyện với nhau sao? Cô ta hiện tại đến học viện của chúng ta làm mấy công việc văn phòng.” Lại bổ sung một câu: “Còn nhớ năm đó em đánh người ta đến mức phải nhập viện không?”

Tôi trong nháy mắt nhớ lại, nhanh chóng nói: “Hóa ra là cô ta, thảo nào thấy quen mắt thế.”

Khang Tố La bên cạnh miệng đã thành chữ O.

Chủ tịch lắc đầu: “Nhiếp Phi Phi, em đúng là khốn nạn, chính năm đó còn đánh người ta, vậy mà cho đến bây giờ cũng không biết tên người ta là Ngũ Tư, hơn nữa bây giờ cũng chỉ mới có mấy năm mà còn không nhận ra người ta nữa.”

Khang Tố La cũng lắc đầu: “Nhiếp Phi Phi bồ đúng là đồ khốn.”

Tôi không thể làm gì hơn đành phải phối hợp theo bọn họ nói: “Đúng vậy, Nhiếp Phi Phi tớ quả thực là kẻ cặn bã.”

Khang Tố La hào phóng bình luận: “Không trách cô ta vừa rồi còn hỏi bồ sống có tốt hay không, lại dám nói bồ không có tư cách được sống tốt.” Khang hai logic mượt mà suy luận, lại hiếu kỳ nói: “Nhưng năm đó người sai không phải là cô ta sao, còn cùng cái tên Nguyễn gì gì đó cắm sừng cho bồ?”

Tôi tốt bụng nhắc nhở: “Nguyễn Dịch Sầm.”

Chủ tịch kinh ngạc nói: “Ngũ Tư nói em như vậy? Cô ta lại có thể không biết xấu hổ mà nói em?” Lại đập bốp một cái lên vai tôi: “Xem ra là em thật sự không để ý.” Cô ấy thở dài: “Mọi người đều nghĩ em là do quá yêu Nguyễn Dịch Sầm, mà Nguyễn Dịch Sầm lại phản bội em nên em mới nghỉ học đi xuất ngoại. Ôi, lúc ấy ngay cả mấy người trong câu lạc bộ tụi này đều không thể liên lạc được với em, còn thương xót thay cho em, nghĩ em tuyệt vọng đến mức nào mới có thể hoàn toàn cùng thế giới bên ngoài cắt đứt liên hệ như vậy chứ. Thiếu nữ tài hoa mới biết yêu lại gặp phải tin sấm sét giữa trời quang như vậy, có thể hay không sẽ lầm đường lạc lối sa vào rượu bia ma túy, chỉ nghĩ thôi cũng khiến tụi này sợ toát mồ hôi lạnh. Em còn nhớ lần cuối cùng em đến trường không? Lúc ấy chị từ rất xa nhìn thấy em đi cùng mẹ, em gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, hiện tại nhìn em như vậy cảm giác đúng là yên lòng hơn nhiều.” Cô ấy vui mừng: “Khi ấy em yêu Nguyễn Dịch Sầm như vậy, tất cả mọi người đều lo lắng em không thể thoát ra được cái bóng ma đó, bây giờ em như vậy thật sự rất tốt.”

Tôi với Khang Tố La nhìn nhau. Tôi hồi gầy gò tới mức chỉ còn da bọc xương vẫn còn nhớ rõ, dù là ai trong vòng hai mươi ngày học xong 25000 từ đơn ôn thi GRE(*) cũng sẽ như vậy thôi, hơn nữa di chứng sau đó còn rất đáng sợ, sau hai tháng hễ chỉ cần nhìn thấy một từ lạ liền sẽ không nhịn được phải vọt vào nhà vệ sinh mà nôn mửa.

(*) GRE là bài kiểm tra tiêu chuẩn được sử dụng trong việc xét điều kiện nhập học sau đại học (Master hoặc PhD) ở các chuyên ngành khoa học tự nhiên và khoa học xã hội tại Mỹ.

Tôi mất năm giây mới tiêu hóa xong cái tin thiếu nữ tài hoa vì tình tha hương nơi đất khách quê người được lan truyền rộng rãi kia, thăm dò hỏi chủ tịch câu lạc bộ: “Chị nói mọi người...... là chỉ những thành viên trong câu lạc bộ nhiếp ảnh?”

Chủ tịch vẻ mặt chỉ sợ thế giới còn chưa đủ loạn nói: “Cũng không phải, là cả trường học ấy, mọi người đều nghĩ em quá bi thảm rồi, sau khi em đi còn đặc biệt lập ra một cái nhóm gọi là đòi lại công bằng cho Phi Phi, quả thật là vô cùng vang dội.”

‘Mọi người’ này cùng ‘mọi người’ trong suy nghĩ của tôi quá mức chênh lệch, tôi nghi hoặc nói: “Em nhớ là ngày trước làm bạn gái Nguyễn Dịch Sầm, phần lớn ‘mọi người’ đều xa lánh cơ mà, em thảm như vậy bọn họ nên vui mừng mới đúng chứ?”

Chủ tịch vẻ mặt đương nhiên nói: “Bởi vì lúc trước bọn họ cảm thấy em là lucky girl mà, lúc ấy hai người còn tính tới chuyện đính hôn, nhưng sau đó em lại thảm như vậy.” Cô ấy lắc đầu: “Quần chúng thấy em so với họ còn thảm hơn, nên quay sang yêu thích, hiểu chưa?”

Tôi và Khang Tố La lần thứ hai nhìn nhau.

Khang Tố La nghe xong, rất cẩn thận hỏi tôi: “Lúc chuyển đến trường của mình hóa ra bồ còn mang theo một vết thương lòng nghiêm trọng đến vậy sao?”

Tôi cảm thấy để cho cái này truyền đi cũng không mất mát cái gì, ném đi lương tâm nói: “...... Ừ.”

Khang Tố La nói: “Hồi đó mình thấy bồ cả ngày không trèo lên cây chụp chim thì cũng mò xuống sông chụp cá, vui vẻ còn hơn cả mình a.”

Tôi nói: “...... Đó chỉ là bên ngoài mình cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, thế giới nội tâm đầy mẫn cảm lại yếu đuối của mình bồ làm sao có thể hiểu được.”

(?)

Còn 15 phút nữa buổi tọa đàm bắt đầu, chúng tôi tiến vào chỗ ngồi, năm tôi vào trường chủ tịch câu lạc bộ đã học năm ba, chuyên ngành là sinh học phân tử, hiện tại làm trong ban tổ chức của nơi này luôn, lợi dụng chút quyền lực lấy cho chúng tôi hai chỗ ngồi cạnh cô ấy, không ngờ đụng phải Ngũ Tư ngồi cách đó năm ghế, cô ta hiển nhiên cũng nhìn thấy chúng tôi, lại trừng mắt một cái.

Chưa ngồi được lâu thì Khang Tố La bên cạnh tôi ra sức bóp chặt tay mình, tôi nhìn thẳng nói: “Khang Khang, không nên như vậy, chúng ta không thể rời đi được, mình không thể cứ có lỗi mãi với chồng mình được.”

Khang Tố La vẫn còn nắm tay tôi, tôi nói: “Khang Khang, bồ cứ như vậy khiến cho mình khổ tâm lắm, bồ không thể ỷ vào việc bồ là người mình yêu thương nhất trên đời liền.......”

Sau đó, nhìn theo ánh mắt khủng hoảng của Khang Tố La, lướt qua hai bạn học nữ chất phác, tôi thấy được Ada ngồi hàng ghế đầu phía bên phải phòng hội nghị. Mà bên cạnh Ada còn có một cô gái đeo kính đen ngụy trang đầy đủ, ngu cũng có thể đoán ra được là Ung Khả.

Tôi thu hồi ánh mắt, quay sang Khang Tố La: “Hôm nay quả thật là bị ma ám, sao bọn họ lại ở đây nhỉ?”

Khang Tố La trầm tư suy nghĩ đến nửa ngày, cúi đầu lướt điện thoại: “Chờ chút nha, để mình tra xem có phải Ung Khả đến đây có phải là......”

Khang Tố La mở trang web lúc trước mở ra, chủ tịch câu lạc bộ hiện tại là người trong ban tổ chức dẫn giáo sư từ cửa trước đi vào, trong khoảnh khắc tiếng vỗ tay của 500 người trong phòng hội nghị vang vọng khắp góc, Khang Tố La bị dọa mém làm rơi điện thoại, nhưng vẫn nhập tâm đợi web load xong, mà tôi sau một giây sửng sốt ngắn ngủi đã nghiêm chỉnh lại cầm lấy túi văn kiện chủ tịch để ở chỗ ngồi, vững vàng che nó trước mặt.

Tôi nói với Khang Tố La: “Không cần xem nữa, nguyên nhân đến rồi.”

Khang Tố La lưu luyến ngẩng đầu, ách một tiếng, nhanh chóng nhìn tôi trách cứ: “Sao bồ không nói sớm lần này mở màn là Nhiếp Diệc nhà bồ, còn khiến mình thắc mắc mãi vì sao một buổi tọa đàm sinh vật học có cái gì hơn người mà vượt mặt cả buổi tọa đàm văn học của tụi mình, hóa ra là nhìn mặt mà đến.”

Trong lòng tôi thầm bổ sung, cho dù không có Nhiếp Diệc thì chỉ cần lấy tiêu đề này cho buổi tọa đàm cũng sẽ vượt thôi, nhưng vì bảo vệ chiếc thuyền nhỏ chở tình hữu nghĩ của tôi và Khang Tố La, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, nói với cô ấy: “Mình cũng không biết Nhiếp Diệc sẽ tham gia, mình đọc tin thấy có nói sẽ không công bố tên giáo sư của buổi tọa đàm, bởi vì là quá có danh tiếng nên nếu công bố từ trước sẽ dẫn đến sinh viên của học viện và bên ngoài kéo tới cướp vị trí, nhưng có lẽ những kẻ lập dị(*) nghiên cứu công nghệ sinh học ngoại trừ vượt mặt được mấy người nghiên cứu văn học như bồ thì còn có thể vượt mặt được ai đây?”

(*) Trong bản gốc tác giả dùng từ Geek. Theo các nàng thì dùng kẻ nhàm chán phù hợp hơn hay kẻ lập dị phù hợp hơn?

Khang Tố La hồ đồ gật đầu, hai ngón tay khều khều chiếc túi đựng tài liệu: “Nhưng bồ cũng không cần phải che mặt lại vậy đâu, bồ đang giở trò gì vậy hở?”

Tôi rũ mí mắt nói: “Không phải là vì hôm qua ăn sạch Nhiếp Diệc, bây giờ nhìn anh ấy có vẻ không được phù hợp cho lắm sao.”

Khang Tố La bỗng nhiên dừng tay, tôi quay đầu nhìn thì thấy cô ấy đang đưa lại nắm đấm vừa rồi quay lại nhét vào miệng mình kìm nén tiếng thét, đôi mắt lóe lên tia sáng lấp lánh, hàm răng đang gặm mấy đốt ngón tay còn không quên phát ra tiếng khâm phục tôi: “Chuyện mạnh bạo như vậy mà bồ cũng có thể bình thản như thế mà nói ra, Phi Phi bồ rất có khí phách!”

Tôi ậm ừ hai tiếng, ngồi dựa lại ghế, hơi nghiêng chiếc túi văn kiện ra để lộ một con mắt, nhìn thấy Nhiếp Diệc trên bục đang cúi đầu mở máy tính, trên người mặc áo sơ mi trắng quần âu, còn khoác áo lông đen. Áo lông một màu đen nhánh, trên cánh tay được thiết kế thêm mấy đường màu trắng càng làm tăng thêm vẻ thời thượng, đặc biệt nổi bật. Đây là do chính tay tôi lựa đặt trong phòng thay đồ cho hắn, còn cả chiếc mũ hắn đặt trên bàn kia nữa, khi ấy tôi đã nghĩ hắn mặc vào sẽ vô cùng đẹp, nhưng so với nhìn trực diện thế này quả thật vẫn đẹp hơn vạn lần so với tưởng tượng của tôi.

Tôi vẫn đang trốn sau túi văn kiện nhìn hắn. Sau khi kết nối với máy chiếu hoàn tất, hắn vặn nắp một chai nước nghiêng người nhìn màn hình chiếu phía sau, đúng lúc này một ông lão đi vào, rất cao hứng vỗ vỗ bả vai hắn mấy cái. Tôi nhận ra đó là viện trưởng của viện công nghệ sinh học này, chính là lão già bất luận khi nào cũng có thể khoác lên cái vẻ người già vui cười hớn hở. Hai người lùi về phía mép bàn, nói chuyện gì đó, Nhiếp Diệc lặng lẽ cúi người xuống để phối hợp với chiều cao của ông ấy, phần lớn thời gian là ông ấy nói, hắn không nói chuyện nhiều. Dù là cùng ai nói chuyện, Nhiếp Diệc luôn là người lắng nghe chăm chú.

Khang Tố La còn đang kích động, thật vất vả mới dồn nén lại được, quay sang hỏi tôi đang nhìn cái gì.

Tôi vùi mình trong ghế, chính trực đánh giá: “La nhi, mình cảm thấy, một viên kim cương tiền đồ rộng mở như thế lại bị mình ăn sạch, mình thật sự có bản lĩnh mà.”

Khang Tố La lão lão yên lòng nói: “Không phải là......” Từ ‘là’ này chỉ vừa mới phát ra thì chủ tịch cũng quay lại, ngồi xuống ghế cạnh tôi, rất cao hứng giới thiệu người đứng trên buổi tọa đàm ngày hôm nay, mà tôi và Khang Tố La đồng lòng nhất trí cùng nhau ngồi đó nghe truyền thụ về lý lịch làm khoa học của Nhiếp Diệc thần thông quảng đại lại một lượt.

Trong lúc đó lại thấy có sinh viên đi đóng cửa trước và cửa sau của hội trường lại, Khang Tố La hỏi hai câu, chủ tịch chịu đựng hai giây, cuối cùng không chịu được kích thích đã tự mình đốt cháy hừng hực tình yêu với bát quái: “Cái này cũng là bất đắc dĩ thôi.” Cô ấy tận lực khiến bản thân nhìn không quá phấn khích: “Năm ngoái bác sĩ Nhiếp cũng đến học viện của chúng ta làm một buổi tọa đàm, kết quả còn chưa nói được một nửa thì lối đi trong hội trường đã đầy ắp người, ngôi sao màn bạc mở concert chắc cũng chỉ có thể được như vậy. Nghe nói là bởi vì có sinh viên chụp một tấm ảnh bác sĩ Nhiếp truyền lên diễn đàn của trường, nên sinh viên của trường mới điên cuồng chạy đến xem. Mà những sinh viên đó 100% là không có hứng thú với nội dung buổi tọa đàm, có lẽ điều họ hứng thú chính là...... nói thế nào nhỉ?”

Người nằm trong bộ phận quanh năm phụ trách cung cấp đề ôn thi Hán ngữ cho người nước ngoài Khang Tố La bình tĩnh tiếp lời: “Vì bị sắc đẹp mê hoặc.”

Chủ tịch gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng, là vì bị sắc đẹp thu hút. Kỳ thực đây cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng đối với bác sĩ Nhiếp là quá không tôn trọng, nhưng ngẫm lại thì, trong một trận bóng, những cô gái trong sân cổ vũ sẽ có bao nhiêu người là thật sự yêu bóng đá, cũng đều là do khuôn mặt của những ngôi sao bóng đá đó thôi, chỉ cần không gây trở ngại đến những ngôi sao bóng đá kia thì cũng sẽ chẳng có ai thèm quản đến phải không, nghe tọa đàm cũng như thế.”

Chúng tôi gật đầu tán thành.

“Thế nhưng vấn đề chính là…” Chủ tịch giơ lên sáu ngón tay, “Mỗi người đặt câu hỏi trong buổi tọa đàm tổng cộng được hỏi sáu câu hỏi, sau đó người đặt câu hỏi đều là của những cô nhóc mười tám mười chín.” Cô ấy ngừng lại một chút: “Bác sĩ Nhiếp anh có bạn gái chưa? Bác sĩ Nhiếp, tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh là gì? Anh lựa chọn vợ có tiêu chuẩn gì không bác sĩ Nhiếp? Bác sĩ Nhiếp có phải là anh cưới một người kém rất nhiều tuổi về làm vợ hay không? Càng về sau thì càng lợi hại, còn hỏi bác sĩ Nhiếp anh thấy em thế nào? Vấn đề này thật sự rất là...... rất là có thể khiến cho một vị khoa học gia cảm thấy trường học của chúng ta không nghiêm chỉnh, thật sự là quá lúng túng.” Tuy rằng trong miệng nói lúng túng, nhưng phỏng chừng có lúng túng cũng chẳng phải chuyện của cô ấy, còn rất sung sướng vì mình có thêm thứ mà buôn dưa lê vỉa hè nhún vai: “Vậy nên năm nay mời vị này đến, phải lập ra cả một kế hoạch để tránh những việc đó xảy ra lần nữa.”

Khang Tố La không nhịn được cười to: “Những vấn đề kia cũng rất có ý tứ đấy nha, ha ha ha ha ha, bây giờ mấy người trẻ suy nghĩ thật khác lạ, có thể đem tiêu chuẩn vợ và bạn gái tách ra thành hai, ha ha ha ha ha.”

Chủ tịch cũng không nhịn được cười.

Chỉ có tôi còn có thể giữ yên lặng, hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Vậy, Nhiếp Diệc lúc ấy phản ứng thế nào?”

“Người tiếp theo.” Chủ tịch nói.

Tôi hỏi: “Gì cơ?”

Chủ tịch vẻ mặt thần bí: “Hết thảy những câu hỏi không liên quan đến chủ đề của buổi tọa đàm, bác sĩ Nhiếp từ đầu đến cuối chỉ có ba chữ – người tiếp theo.” Đầy vẻ kính nể: “Những cô nhóc khác bất khuất đứng lên hỏi những vấn đề tương tự đến năm lần, anh ta liền bình tĩnh mà lặp lại năm lần ‘người tiếp theo’, toàn bộ quá trình không có chút dao động, khiến người ta không khỏi hoài nghi nếu như hết thảy những sinh viên có mặt ngày hôm đó đều hỏi những vấn đề đó, liệu rằng anh ta có phải sẽ dùng ba từ này trả lời cho đến khi kết thúc tọa đàm, sau đó sẽ bình tĩnh mà kết thúc chủ đề rồi xoay người rời đi hay không. Phong độ đó quả thực là...... thực sự là......”

Vị chủ tịch xuất thân từ chuyên ngành khoa học tự nhiên vốn từ đặc biệt nghèo nàn một lần nữa không tìm được từ thích hợp để hình dung cho cái loại phong độ này.

Khang Tố La coi việc giúp người làm niềm vui lần thứ hai ra cứu viện, trợ giúp cô ấy hoàn thành câu này: “Thật sự là cử trọng nhược khinh(*), làm người ta muốn ngừng mà không được.”

(*) nâng nặng như nhẹ – đại ý dù tình hình căng đến mức nào thì vẫn có thể bày ra bộ dáng nhẹ nhàng như mây trôi, mí mắt cũng không động mà bình tĩnh giải quyết nhanh gọn lẹ (bát bát: ta chém:v)

Tôi: “Tố La!”

Khang Tố La lập tức lấy tay đấm ngực ra vẻ bất đắc dĩ: “Bồ biết những người làm văn học như mình, quá có văn hóa cũng rất khổ sở, động một chút là phải xuất khẩu thành thơ, chính chúng mình còn thấy rất là buồn phiền.”

Chủ tịch liên tiếp lắc đầu biểu thị không thể hiểu nổi mấy thứ buồn phiền này, trên bục viện trưởng đã bắt đầu giới thiệu Nhiếp Diệc, bên trong hội trưởng chốc chốc lại vang lên tiếng thán phục, chúng tôi cũng biết điều dừng lại câu chuyện.

Những tiếng xuýt xoa bị đè thấp tựa như một giai điệu âm nhạc thôi miên, tạo ra một loại hoảng hốt không thể gọi tên. Tôi nhớ lại mười một năm trước, cũng là cảnh tượng tương tự, tôi ngồi trong hội trường tọa đàm lần đầu tiên nghe Nhiếp Diệc báo cáo, bên cạnh còn có học tỷ nhỏ giọng thảo luận người thiếu niên thiên tài trên bục, đúng rồi, khi ấy Nhiếp Diệc cũng chỉ mới có 15 tuổi.

Ánh nắng lười nhác, hoa anh đào nở phủ kín cả một vùng trời, thanh âm của Nhiếp Diệc trong không gian truyền tới, không nhanh không chậm: ”Như chúng ta đều biết, công trình gen lấy di truyền học phân tử làm lý luận cơ sở, lấy phương pháp sinh vật và vi sinh vật học phân tử hiện đại làm cách thức tiến hành nghiên cứu, vì vậy, nếu mọi người lựa chọn tới đây nghe tọa đàm, như vậy tôi sẽ cho là kiến thức về di truyền học phân tử, sinh vật và vi sinh vật học phân tử của các vị đã cơ bản nắm bắt được......” (bát bát: hình như mẹ kế cũng đã yêu phải tiểu Diệc rồi ))

So với mười năm trước, kiến thức về sinh vật học tôi căn bản không tích trữ được bao nhiêu, nghe được nửa giờ, toàn bộ thông tin cùng dữ liệu mạnh mẽ tiến vào đại não, mơ hồ quanh quẩn không tìm thấy lối thoát, cuối cùng cũng chỉ tiêu hóa được một điều đơn giản nhất là thời đại này công nghệ nhân bản vô tính không chỉ nhân bản được ra những sinh vật hiện có, mà còn có thể phục chế những sinh vật đã bị tuyệt chủng nữa. Nhìn vẻ mặt Khang Tố La mờ mịt, phỏng chừng những thông tin hữu hiệu tiếp thu được cũng chỉ có thể giống như tôi.

Ra ngoài nhận điện thoại, trở về đã thấy Ung Khả đứng trên bục báo cáo, lúc này đang viết cái gì đó lên bảng. Nhiếp Diệc đứng một bên cầm chai nước soda nhàn nhạt nhìn cô ta viết.

Tôi cúi người lần về chỗ ngồi, Khang Tố La tận chức thuật lại tình hình cho tôi, tình huống đại khái là tôi vừa mới bước ra khỏi cửa thì Ung Khả giơ tay đưa ra cái giả thiết gì đó, nói liền hai phút, có thể là sợ mọi người nghe không hiểu nên tự mình chạy lên bảng đen trên đài vừa viết công thức vừa giải thích, giải thích liền mười phút.

Trong lúc nghe Khang Tố La kể lại, Nhiếp Diệc vô tình liếc qua hướng chúng tôi ngồi bên này, ánh mắt dừng lại khoảng chừng hai giây. Vừa rồi nhận điện thoại của Thuần Vu Duy tư vấn cho cậu ấy mấy vấn đề tình cảm, hiện tại tôi chỉ cảm giác cuộc như vậy thật sự quá chân thực, ở đây lại gặp Nhiếp Diệc, cũng không thể giả bộ không nhìn thấy người ta nữa, tôi liền rất hào phóng nhìn lại hắn hai giây, còn cười với hắn một cái. Hắn hơi ngẩn người, sau đó rũ mí mắt, cầm lấy chai soda cúi đầu uống nước giống như muốn che giấu tâm tình gì đó, lại như chính là xấu hổ, bộ dáng kia nhìn qua thậm chí còn có một loại ngây ngô mà gợi cảm đến là kỳ diệu. Cái từ ‘ngây ngô’ này dùng với Nhiếp Diệc có phải là quá kỳ quái không nhỉ? Có thể trong nháy mắt đó thật sự là thích hợp đi? Tôi sững sờ ngồi đó, đúng lúc hắn lại nâng mắt lên nhìn tôi, có lẽ không nghĩ đến tôi vẫn còn theo dõi hắn nên lại hơi ngẩn người một chút, hoặc có thể là thấy buồn cười, hắn cũng nở nụ cười với tôi, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà quay đầu dời đi chỗ khác. Nụ cười thoáng qua đó lập tức khiến đầu óc tôi nổ đùng đùng như có pháo hoa đang nở rộ. Pháo hoa đẹp đẽ trong chớp mắt nở rộ, màu sắc rực rỡ vô cùng, tiếng nổ cũng có thể rõ ràng đến vậy, ầm ầm ầm.

Khang Tố La còn đang ở bên tai tôi oán giận, tư duy hiển nhiên đang phi thường hỗn loạn: “Nhiếp Diệc cũng không biết đang nghĩ cái gì nữa, có phải hắn hứng thú với Ung Khả mới cho cô ta nhiều thời gian như vậy không nhỉ, cũng không bình luận gì cả, nếu có hứng thú thì cũng phải nói một từ ‘không sai’ chứ.” Khang Tố La xoắn xuýt: “Mình cảm thấy Ung Khả hiểu chủ đề này rất tốt, có lẽ là muốn được nói chuyện với Nhiếp Diệc, lại để cho Nhiếp Diệc thấy được sự thông minh của cô ta, mình thật không thể hiểu được Nhiếp Diệc nhà bồ nữa, hắn có thể không để ý đến Ung Khả được không?”

Trong đầu tôi vẫn còn đang nổ ầm ầm, tôi quay đầu về Khang Tố La nói mê sảng: “Thật ——- sự ——— rất ——– moe ——– a ——-”

Khang Tố La không hiểu mô tê gì: “Cái gì moe?”

Tôi nói: “Cái ——— gì ——— cũng ——— moe ——— hết ——— a ——-”

Khang Tố La trầm mặt nói: “Bồ mà không nói cho tử tế có tin không mình đánh bồ.”

Tôi ngay lập tức đứng thẳng lưng: “A, mình vừa không nghe rõ, bồ vừa nói gì hả Khang lão sư?”

Khang lão sư âm điệu không cao không thấp nói: “Bồ mà không nói cho tử tế có tin không mình đánh bồ.”

Tôi nói: “Không phải câu này, là câu trước...... cái câu rất dài đó.”

Khang Tố La ờ một tiếng, lập tức đổi mặt muốn bóp chết tôi đem toàn bộ lời oán giận với Nhiếp Diệc lặp lại một lần.

Tôi chăm chú nghe cô ấy nói hết, chăm chú cùng cô ấy thở dài, cuối cùng nói: “Khang lão sư, đồ nhi có cái suy nghĩ này,” Khang lão sư liền nhìn tôi khích lệ, “Này có gì mà không hiểu nổi đâu, người làm nghề truyền thụ kiến thức chính là như vậy, cùng với nghề dạy học của lão sư cũng rất giống nhau nên người có thể hiểu mà, không nên có cái nhìn phiến diện với Nhiếp Diệc nhà chúng ta như vậy, Ung Khả đang nghĩ cái gì trong đầu có lẽ anh ấy cũng chẳng hiểu, anh ấy không biết mấy chuyện yêu đương đâu, anh ấy rất đơn thuần đó.”

Khang Tố La lúc này đã thật sự muốn đánh tôi, đang làm nóng người, may mà đúng lúc chủ tịch câu lạc bộ đi đâu mười phút đã vội vã lách qua đám người trở lại, trong tay cầm một chiếc mic và chồng lớn giấy tờ, nhanh lẹ mà đem chúng đặt lên đùi tôi, giao nhiệm vụ: “Hai đưa giúp chị chọn ra bốn câu hỏi trong này, còn có cái mic này không nói được, nhìn hộ chị xem có phải là pin bị lắp ngược hay không nhé, chị đi thu đám câu hỏi ở mấy hàng cuối.” 20 phút cuối cùng là thời gian đặt câu hỏi, đại khái là muốn cho câu hỏi sẽ không gây không khí lúng túng nên năm nay tất cả những câu hỏi đều phải quán triệt từ trước, phải kiểm tra lựa chọn cẩn thận trước khi mang lên trên đó. Mà chúng tôi chiếm cứ chỗ này, coi như trở thành trợ lý của cô ấy nên cũng phải giúp chút việc vặt vãnh.

Cân nhắc đến tôi và Khang Tố La tu dưỡng về sinh vật học đều thấp đến đáng thương, lúc đọc câu hỏi đến cái dấu chấm cũng cảm thấy độ khó không thể xem thường, nên đồng lòng quyết không lãng phí thời gian đi đọc toàn bộ những câu hỏi đó mà tùy tiện rút ra bốn tờ, vô cùng nhanh chóng hoàn thành nhiện vụ chủ tịch giao cho chúng tôi. (bát bát: vô trách nhiệm quá con gái:3)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.