Tứ Mạc Hí

Quyển 3 - Chương 2



Hội quán Hồng Diệp được thiết kế rất kỳ công, bên phải đại sảnh lầu một là dãy núi đá, đường đi được bố trí dọc theo đường song song, cây tử đằng từ mái nhà cong rũ xuống, cuối đường có một tòa lâm uyển thấp thoáng giữa rừng phong, cũng chính là địa điểm đấu giá từ thiện lần này. Lối vào lâm uyển có một cây cổ thụ lớn, hai mỹ nữ mặc sườn xám đứng ở dưới tàng cây chờ đón khách quý vào trong.

Từ Ly Phỉ đến nơi vừa đúng 5 giờ, Khanh Nguyên nửa đường gửi đến một cái tin nhắn, nói sẽ đến muộn một chút. Cô không có thư mời trong tay, liền đứng ở bên lối đi bên cạnh chụp vài tấm ảnh.

Nhiếp ảnh phân ra rất nhiều trường phái, Từ Ly Phỉ tôn trọng chủ nghĩa tự nhiên, phong cách theo đuổi có thể xem như là tác phẩm • Henry • của Ái Mặc Sinh. Cô nghĩ đến xuất thần, không để ý liền bị hai đứa trẻ đang đùa nghịch bên cạnh va phải, bao tay rơi vào bụi cỏ cạnh lối đi. Một trong hai đứa trẻ đó quay lại rối rít xin lỗi: “Thật sự xin lỗi chị a~.” Cô cười cười, rẽ đám cỏ đi vào nhặt bao tay.

Từ góc này có thể quan sát khá rộng, cô chợt có chút hứng thú nhìn ra cảnh bên ngoài. Cách đó không xa có một gốc cây cổ thụ, dưới tàng cây có ghế dài. Nhặt lên bao tay, tầm mắt Từ Ly Phỉ qua đám ngọn cỏ dừng ở chiếc ghế dài, cảm thấy cảnh tượng cực giống trong bộ phim điện ảnh《 Nặc Đinh Sơn 》cô từng xem. Người con trai mặc sơ mi ngồi trên ghế dài đọc sách, áo tây trang tùy tiện vắt phía sau ghế dựa, người con gái tóc dài gối đầu trên đùi người con trai, tay cầm một vài nhánh cỏ bện chiếc nhẫn cỏ. Cô gái đó nghịch ngợm cầm ngón tay của chàng trai, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út, sau đó hôn lên mu bàn tay đó, chàng trai đặt cuốn sách qua một bên cúi đầu nhìn cô gái, cô gái đó liền hôn thêm hai cái lên ngón tay chàng trai. Chứng kiến một cảnh hoàn mỹ đầy trữ tình như vậy cũng thật khiến cho người ta hâm mộ không thôi đi.

Cũng đã hơn mười ngày không gặp Nguyễn Dịch Sầm, Từ Ly Phỉ đứng đó thất thần. Hóa ra hắn cũng ở thành phố S. Cô với Phó Thanh Thanh kỳ thật không có mấy ấn tượng, chưa từng nghĩ được hai người họ ở chung thì sẽ như thế nào, hóa ra chính là cảnh tượng như vậy a. Có lẽ Nguyễn Dịch Sầm với bất kỳ ai yêu đương đều sẽ là như vậy, còn nhớ lúc trước hai người họ còn bên nhau, lúc hắn đọc sách cũng để cô nằm trên đùi, tay xoa đầu cô, đôi khi thấy có gì thú vị liền đọc cho cô nghe. Không, có lẽ cô còn không bằng những người con gái khác đi, bởi Nguyễn Dịch Sầm đối người khác ôn nhu vẫn là biết họ là ai, còn với cô, ôn nhu đó rốt cuộc lại là coi cô là ai đó mà ban phát.

Nghĩ lại chỉ làm bản thân thêm bức bối, cô đang muốn thu lại ánh mắt, người đàn ông kia tựa như lại cảm nhận được ngẩng đầu lên, trong nháy mắt cô lại cảm giác mơ hồ người đó đang hoảng hốt, mà cô gái đang nằm trên đùi lúc này tựa hồ cũng phát hiện ra điểm khác thường, quay mặt theo, phút chốc liền lộ ra biểu tình kinh ngạc, chính là Phó Thanh Thanh.

Từ Ly Phỉ đại khái có thể hiểu được người đàn ông kia đem mình nhận thành ai. Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục, ở đảo Trường Minh cũng là chưa có bao giờ diện qua như vậy. Ánh mắt kia của hắn rốt cuộc thành công khiến tim cô nhói đau, cô ngơ ngác trong chốc lát, khi định thần lại cảm thấy bản thân lúc này thật sự không có tâm tình mà chào hỏi, liền chuyển rời tầm mắt, cúi đầu đem bao tay từ đám cỏ lên giũ giũ, sau đó xoay người về lối cũ.

Người bên cạnh đi lại qua cô, còn cô tâm trí sớm đã trống rỗng. Bất chợt có người tiến đến chào hỏi: “Ôi! Đây không phải Nhiếp phu nhân sao? Lâu lắm không gặp phu nhân nha.” Cũng không biết là mình đã nhận sai người, cô cười cười, đầu đau như búa bổ, nhưng tâm trí lại an tĩnh lạ thường. Cô chậm rãi suy nghĩ, nghĩ đến sự xuất hiện của mình không khiến nhiều người thấy kỳ lạ chẳng lẽ là vì Nhiếp Phi Phi thật sự vẫn còn sống? Lại nghĩ rốt cuộc Khanh Nguyên gắp chuyện gì thế nào giờ này còn chưa tới. Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng lại quay trở về điểm xuất phát, nghĩ đến người đàn ông Nguyễn Dịch Sầm đó thật sự là con dao hai lưỡi, có thể đem cô nâng lên chín hàng mây hạnh phúc vùng mãn nguyện, cũng có thể một câu đẩy xuống địa ngục khổ sở thương tâm.

Sau đó cô nghe được Nguyễn Dịch Sầm từ sau lưng kêu tên cô: “Phỉ Phỉ.”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô lại cảm thấy hắn gọi không phải là Phỉ Phỉ, mà là Phi Phi.

Mà cô lúc này nên bày ra một cái biểu tình thật bình tĩnh chính là lựa chọn tốt nhất. Thứ này cô rất giỏi, liền xoay người rất bình tĩnh mà nhìn hắn hai giây: “Tôi không phải Nhiếp Phi Phi.”

Nguyễn Dịch Sầm đứng cách cô ba bước chân, áo khoác vắt trên khuỷu tay, khẽ khựng người, hắn hỏi cô: “Em biết cô ấy?”

Cô cười cười không đáp.

Hắn khẽ nhíu mày: “Anh không có nhận nhầm em thành cô ấy.”

Cô phối hợp gật gật đầu: “Vậy sao, vậy anh qua đây là muốn hỏi thăm về bộ ảnh chụp nửa tháng trước kia?” Không đợi hắn trả lời, đã xoa huyệt thái dương nói: “Còn phải chỉnh sửa chút hậu kỳ nữa, anh chịu khó chờ thêm nửa tháng, chất lượng đảm bảo Phó tiểu thư sẽ vừa lòng.” Tình trạng hiện giờ của cô tất nhiên là không làm được mấy phần hậu kỳ nữa, nên đã giao cho Khanh Nguyên nhờ bạn bè của cậu ta.

Hắn bình tĩnh nhìn cô: “Bộ ảnh kia tôi không có hứng thú quan tâm.”

Cô lơ đãng hỏi: “Vậy còn chuyện gì nữa sao?” Nhàn nhạt nói: “Là vậy a.”

Người nào tò mò trước người đó thua, đây là trò chơi lúc trước bọn họ thường chơi với nhau, hầu hết là cô thua. Kỳ thật tính hiếu kỳ của cô với mọi thứ vốn không lớn, nhưng là mỗi khi nhìn đến ánh mắt mong chờ cô mở miệng hỏi trước, bản năng cô liền muốn khiến cho hắn thỏa mãn, bởi sau mỗi lần như vậy, hắn sẽ thích thú mà cười toe như trẻ nhỏ, khiến cho cô tâm tình không tệ.

Nhưng cái gì cũng đều có điểm kết thúc của nó.

Lối đi dài ngoằn ngoèo, Nguyễn Dịch Sầm không lên tiếng, cô cũng dứt khoát không để ý tới hắn, không khí nhất thời trầm mặc.

Trong lúc lơ đãng khóe mắt, Từ Ly Phỉ nhìn thấy Phó Thanh Thanh đứng một góc. Chỗ đó không nhiều người qua lại, chỉ có mấy nhánh tùng, đúng lúc có một người phục vụ đi qua, liền bị Phó Thanh Thanh ngăn lại, không biết hai người nói gì đó, cô đột nhiên lấy ra ly nước trên khay thẳng tắp từ trên ngực đổ xuống, xong xuôi đâu đấy đem ly không trả lại người phục vụ, tay móc từ túi tiền boa đưa tới.

Từ Ly Phỉ thu hồi ánh mắt, Nguyễn Dịch Sầm rốt cuộc nhận thua mở miệng: “Sao em lại ở đây?”

Cô nâng cằm ra hiệu về phía nơi đấu giá trong lâm uyển: “Qua tham quan chút.”

Hắn tạm dừng hai giây: “Cùng ai?”

Cô trả lời cho có lệ: “Một người bạn.”

Hắn giương mắt nhìn cô: “Bạn?”

Cô không trả lời, liếc thấy Phó Thanh Thanh đang đi tới.

Trời vừa qua tháng mười, thời tiết mùa thu đã lạnh lên chút ít, nửa trên váy cô gái đó đã sớm ướt đẫm, ôm hai tay vừa đi vừa run rẩy, bộ dáng nhìn qua quả thật rất đáng thương. Nguyễn Dịch Sầm nhìn theo Từ Ly Phỉ cũng thấy một màn đó, lông mày không khỏi có chút nâng lên: “Sao lại biến thành thế này rồi?” Thuận thế đem cánh tay khoác chiếc áo tây trang lên vai cô ấy.

Phó Thanh Thanh cẩn thận ôm lấy cánh tay hắn: “Lúc ở bên kia chờ anh không cẩn thận đụng vào người phục vụ.” Rầu rĩ ngẩng đầu: “Anh cùng Từ Ly Phỉ tiểu thư nói chuyện xong chưa? Em lạnh quá, chúng ta đừng đi hội đấu giá nữa, em muốn thay quần áo rồi về, anh đưa em về nha.”

Từ Ly Phỉ rốt cuộc hiểu một màn vừa rồi của Phó Thanh Thanh là để làm gì.

Nguyễn Dịch Sầm vẫn cau mày: “Em trước tiên đi đổi bộ khác đã.” Giơ tay nhìn nhìn thời gian: “Anh……”

Phó Thanh Thanh cắt ngang lời hắn: “Anh biết em mù đường mà, nơi này lớn như vậy, ngộ nhỡ lạc đường làm sao giờ?”

Từ Ly Phỉ khá hiểu con người Nguyễn Dịch Sầm, loại trình độ làm nũng cùng tùy hứng này tuyệt đối sẽ không làm hắn cảm thấy phiền chán, xem ra Phó Thanh Thanh cũng mất không ít công sức tìm hiểu qua.

Hắn quả thật không biểu lộ chút phiền chán nào, nhàn nhạt nói: “Bảo phục vụ đưa em qua đó đi.”

Phó Thanh Thanh bĩu môi: “Đáng ghét.”

Nguyễn Dịch Sầm không trả lời, lại quay đầu nhìn Từ Ly Phỉ.

Từ Ly Phỉ lúc này mới nhớ tới mục đích ban đầu vì sao mình đứng ở chỗ này, kỳ thật cô không có ý định cùng Nguyễn Dịch Sầm nói chuyện. Người đàn ông khi chia tay chỉ để lại cho cô một trang giấy mỏng, liền cứ như vậy kết thúc tất cả, hiện tại gặp lại vẫn có thể bình thản coi như bằng hữu lâu ngày không gặp mà tám dóc thì không khỏi thấy khôi hài. Cô vốn là đứng đây vì chờ Khanh Nguyên. Nhất thời cảm thấy chính mình rất buồn cười, cũng cảm thấy Phó Thanh Thanh buồn cười, cô ta coi như nhận sai tình địch, cũng là hoài công dựng một vở kịch đối phó với cô rồi, tình đình thực sự của cô ta nên là Nhiếp Phi Phi kìa. Nhưng cô biết Nhiếp Phi Phi lại chưa từng để Nguyễn Dịch Sầm trong lòng, càng không cần phải nói đến cô ta, thế giới của Nhiếp Phi Phi chỉ có Nhiếp Diệc mà thôi.

Từ Ly Phỉ cười cười: “Tôi còn có việc, không quấy rầy hai người nữa, có duyên gặp lại.” Gật đầu thay cho lời từ biệt, quay đi còn nghe phía sau Phó Thanh Thanh nhỏ giọng làm nũng: “Từ tiểu thư đi rồi, anh đưa em đi nhé ……” Phó Thanh Thanh cũng chỉ mới 21 tuổi, làm nũng như vậy vô luận ai nghe đều thấy đáng yêu, nhưng Nguyễn Dịch Sầm lại im lặng.

Hắn im lặng như vậy ba giây, cô đã đi xa một đoạn, đột nhiên nghe được Nguyễn Dịch Sầm lần nữa kêu tên mình: “Phỉ Phỉ.” Nhưng lần này cô không quay đầu.

Đi đến cuối đường, cô dừng lại bên bức tường nghệ thuật hồi nãy, thói quen tìm bao thuốc với bật lửa, lần mò một hồi không thấy mới nhớ ra vì chữa bệnh nên đã bỏ đi. Trong túi chỉ có mấy thanh kẹo giúp cai thuốc, cô lấy ra một thanh, xé giấy bọc bên ngoài. Một cơn gió thổi qua, có chút lạnh. Một người đàn ông đi qua, dừng bước chân, hướng cô chào hỏi: “Đã lâu không gặp.” Lại nhận sai người, cô định như bình thường mà mặc kệ, người đàn ông lại khẽ cười bổ sung một câu: “Từ tiểu thư là cùng Nhiếp Diệc tới sao?”

Cô giật mình nói: “Chúng ta biết nhau sao?” Người đàn ông vóc người khá cao, bộ mặt anh tuấn lãng tử, cười rộ lên, nụ cười lại có cảm giác có một ý vị khác. Cô chưa từng thấy qua người này.

Người đàn ông nghĩ nghĩ: “Tháng 11 năm ngoái chúng ta có gặp nhau một lần ở nhà Nhiếp Diệc, là căn nhà ở Thanh Hồ, lúc ấy tôi không biết hai người là chị em, nên nhận nhầm cô thành Phi Phi. Chúng ta chỉ là nhìn thoáng qua, cô không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường, tôi là Tạ Luân, bạn của Nhiếp Diệc.” Anh ta cười cười: “Cô cùng chị gái mình lớn lên thật sự rất giống nhau, quả thật là giống nhau như đúc.” Lại bổ sung nói: “Đúng rồi, nghe nói Phi Phi hiện tại đang ở Mỹ dưỡng bệnh, thân thể đã khỏe chưa?”

Từ Ly Phỉ dựa vào bức tường sau lưng, hồi lâu mới hiểu được người đàn ông này đang nói cái gì. Sáng nay cô mới nghĩ tới khả năng Nhiếp Phi Phi còn sống, còn tò mò nếu còn sống thì hiện tại ở đâu, buổi chiều liền có người xuất hiện giải thích nghi hoặc này, quả thực như là ‎ trời định sẵn vậy. Nhưng Nhiếp Phi Phi thế nào lại biến thành chị gái cô rồi, bố mẹ cô đều là chết bệnh, cô được bà nuôi lớn, mà cô cũng không có chị gái nào đâu. Sự tình càng ngày càng phức tạp rối rắm, cô trầm mặc hai giây, hỏi người đàn ông: “Anh rất thân quen với Nhiếp Phi Phi sao?”

Người đàn ông nói: “Chính xác là cô ấy với em gái tôi có chút thân thiết.” Nói xong liếc nhìn thời gian, có chút nghi hoặc: “Nhiếp Diệc không phải nói 6 giờ mới tới sao, đến sớm?”

Cô nhấp nháy môi: “Tôi đến cùng bạn, không biết Nhiếp Diệc cũng đến.”

Người đàn ông lúc này mới hiểu ra: “Vậy bạn cô đâu? Hắn còn chưa tới?” Ngay sau đó cười: “Tôi cũng đang định đi vào, bên ngoài gió lớn, không bằng cùng nhau vào trong chờ bọn họ.”

Đi hết tòa lâm uyển là đến một cánh cổng dẫn ra nơi tổ chức, đi sâu vào bên trong, kiến trúc lâu vũ dẫn đến một cái đình uyển lớn, bên trong hoa cỏ um tùm, người đứng ra tổ chức lần này dựa vào chỗ hoa cỏ đó mà bố trí dành riêng ra một hội trường đấu giá độc đáo.

Tạ Luân dẫn Từ Ly Phỉ lên gian phòng phía tây. Từ trên nhìn xuống, thấy dưới lầu có vài người khách cũng đã ngồi đó.

Gửi xong đâu đấy cho Khanh Nguyên một tin nhắn, Từ Ly Phỉ ngồi chống cằm nghiêm túc suy xét lại sự việc vừa rồi.

Kỳ thật, vừa rồi Tạ Luân nói rất nhiều lời khó hiểu, ví như hắn nói một năm trước gặp cô ở nhà Nhiếp Diệc, nhưng nguyên tháng 11 đó cô đều ở đảo Trường Minh giáp thành phố K, mà trừ lần này trước nay cô đều không có lui tới thành phố S. Lại ví như hắn nói cô là em gái của Nhiếp Phi Phi, lần này cô tới thành phố S gặp lại hắn liền có thể nhận ra là em gái Nhiếp Phi Phi, có lẽ cũng là do Nhiếp Diệc nói cho hắn biết. Nhưng nếu cô thật sự là em gái Nhiếp Phi Phi, vì sao lúc trước cô hỏi Nhiếp Diệc, hắn lại im lặng không nói?

Cũng đâu phải chuyện gì khó trả lời đâu?

Cô không ý thức được chính mình lúc này lông mày đã nhíu chặt lại.

Phòng trà rộng lớn chỉ có hai người bọn họ, Tạ Luân là người có ý ‎ tứ, nhìn Từ Ly Phỉ không muốn nói chuyện, cũng không lên tiếng, tự mình tìm thú vui với bình trà.

Pha xong một bình, hắn thả người xuống ghế nghỉ ngơi thư giãn, khóe mắt liếc về phía đồng hồ, lại liếc ra bên ngoài, kinh ngạc cảm thán: “Đã được lúc lâu vậy rồi cơ à.” Lại nhìn về phía cô nói: “Nhiếp Diệc tới rồi.”

Mạch suy nghĩ bị cắt đứt, anh mắt nhìn theo hắn tới ngoài sân, quả nhiên nhìn thấy Nhiếp Diệc bước đến hàng ghế dành cho khách quý ngồi xuống. Từ Ly Phỉ nhớ đến lời kể của Nhiếp Phi Phi trong bút ghi âm, người này khí chất quá mức xuất chúng, vô luận ở đâu đều có thể làm người ta liếc mắt một cái liền chú ý tới. Hơn nữa hôm nay hắn còn ôm trong lòng một bé gái.

Ngồi ở tầng hai có một ưu điểm là có thể quan sát thấy rõ toàn cảnh phía dưới, ánh mắt hơn phân nửa tại hội trường đều là đặt trên hai cha con họ. Nhiếp Vũ Thì lớn lên rất khả ái, trang điểm một chút càng thêm đáng yêu, trên đỉnh đầu đính một viên đá phát quang nho nhỏ, váy ren bồng trắng bạc, giống một thiên sứ nhỏ. Tiểu thiên sứ vừa được đặt ngồi lên chiếc ghế cạnh Nhiếp Diệc, lập tức có người phục vụ bưng tới một cốc nước trái cây trẻ nhỏ thường thích uống. Tiểu gia hỏa nhận lấy nước trái cây, nhíu mày nhìn lúc lâu, phồng má hít sâu một hơi, biểu tình bi tráng mà uống nhanh một ngụm, sau đó nghiêm trang đem nước trái cây đưa cho Nhiếp Diệc, một bộ dáng chăm sóc trẻ nhỏ lặng lẽ cùng Nhiếp Diệc nói hai ba câu gì đó.

Tạ Luân dựa trên ghế mây chống má cười: “Cô đoán Vũ Thì đang nói gì?”

Cô lắc đầu.

Tạ Luân nói: “Nhất định là nói: ”Ba ba, con giúp người thử qua rồi, cốc nước trái cây này không lạnh cũng không nóng, uống vừa vặn tốt, baba uống đi? ‘” mắt thấy Nhiếp Diệc cúi người nhận ly pha lê, hắn cười ra tiếng: “Đứa nhỏ này một khi gặp được đồ ăn gì không thích, sẽ làm bộ giúp Nhiếp Diệc thử độc, sau đó đem toàn bộ đẩy cho Nhiếp Diệc giúp con bé giải quyết phần còn lại, xác xuất thành công có thể tới 50%.”

Từ Ly Phỉ ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Nhiếp Vũ Thì. Nhiếp Diệc uống xong nước trái cây đem cái ly rỗng trả lại cho cô nhóc, cô nhóc cầm cái ly nghiêm túc xem xét từ trên xuống dưới một lần, đôi má phúng phính lộ rõ vẻ vui vẻ, nhìn khẩu hình tựa hồ là đang nói: “Uống rất khá nha, ba ba.” Cô nhịn không được cũng cười, thuận miệng hướng Tạ Luân nói: “Làm sao xác xuất thành công chỉ có 50%? Tôi không tin. Ai có thể cự tuyệt được một cô bé đáng yêu như vậy chứ?”

Tạ Luân nâng tay giúp cô rót thêm trà: “Gặp được đúng thứ Nhiếp Diệc thích, xác xuất thành công liền cao, nếu không may đó cũng là thứ Nhiếp Diệc ghét, trên cơ bản kết quả cũng chỉ có thể là chính cô nhóc khóc lóc đem chúng ăn hết thôi.” Hắn nhích nhích cái lưng hơi mỏi nói: “Chắc cô không biết Nhiếp Diệc rất kén ăn?”

Cô tất nhiên là không biết, trầm ngâm hai giây, nói: “Nhiếp Diệc rất sủng ái con gái mình.”

Tạ Luân nói: “Là con gái của Phi Phi và hắn, chính là kết tinh tình yêu của hai người họ, như thế nào không sủng cho được.” Giương mắt nhìn thấy biểu tình của cô, bật cười nói: “Nghe nói cô năm trước mới về nhà, có thể vẫn có chút lạ lẫm, nhưng dù sao cũng là chị gái cùng anh rể cô, chắc không đến mức cũng nghĩ như lời đồn, cho rằng bọn họ là vì lợi ích hai bên mà kết hôn với nhau đó chứ?” Hắn thật thà nói: “Nếu thật sự là liên hôn vì lợi ích kinh tế, thì không tới lượt chị gái cô đâu nha.”

Tạ Luân chủ động đem đề tài nói tới mức này làm Từ Ly Phỉ ngẩn người. Nhiếp Diệc và Nhiếp Phi Phi, bọn họ ban đầu bởi vì cái gì mà ở bên nhau, cô vốn vẫn nghĩ là liên hôn là cho lợi ích gia tộc. Mà Nhiếp Diệc rốt cuộc với Nhiếp Phi Phi là cảm giác gì, cây bút ghi âm kia lại không có đáp án cụ thể, mà cô cũng không tìm ra được đáp án.

Từ Ly Phỉ nhìn ly trà: “Thương nghiệp liên hôn cũng không phải cái gì quá tệ, bất quá,” cô nhàn nhạt nói, “Nếu ở party của Nhiếp gia đêm đó, người Nhiếp Diệc gặp được lại là một người khác, không phải Nhiếp Phi Phi, có lẽ Nhiếp Diệc cũng sẽ lựa chọn người kia, khả năng cuối cùng cũng sẽ nguyện ý đi thích người kia. Hắn bởi vì vô tình gặp Nhiếp Phi Phi phù hợp với điều kiện của mình, trên thực tế muốn tìm một người phù hợp như vậy không khó, chỉ là buổi tối đó trùng hợp gặp Nhiếp Phi Phi. Hắn cũng không phải…….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.