Tứ Mạc Hí

Quyển 3 - Chương 32



Từ Ly Phỉ nhàn nhạt nhìn về phía cô gái kia: “Xin lỗi cái gì đây? Tôi kỳ thực vốn cũng không quá chắc chắn, nhưng mà hiện tại......” Cô ấy nhẹ giọng nói: “Đây thực sự là ly kỳ.” Như không phải cô ấy đang nói đến chuyện của chính mình, ngữ điệu khách quan lại trống rỗng: “Thực sự là quá ly kỳ mà.”

Từ Ly Phỉ nghĩ, trong cái hành lang uốn khúc này rốt cuộc có bao nhiêu người hoàn toàn hiểu rõ lai lịch của cô ấy? Nói không chừng nó cũng không còn là bí mật gì cả, chí ít thì là trong phạm vi của cái khu vườn này? Nói không chừng mọi người ở đây đều hiểu, chỉ có bản thân cô lại không biết? Cô ấy nghĩ tới khả năng này, trong lòng lại càng kinh ngạc hơn, nhưng nội tâm lại càng bình tĩnh.

Vú Trương dừng bước trước cửa thư phòng đang đóng chặt, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng nhạc. Vú Trương gõ ba cái không mạnh không nhẹ lên cánh cửa, nghe được tiếng đáp lại của Nhiếp Diệc bên trong mới cẩn thận đẩy cánh cửa ra, ra hiệu cho Từ Ly Phỉ một mình đi vào.

Một bức bình phong thủy mặc đem không gian bên trong căn phòng cách ra một đoạn với cánh cửa. Từ Ly Phỉ đi vòng qua tấm bình phong, đập vào mắt là một không gian cực kỳ mở rộng, nói là thư phòng, không bằng nói là một cái tàng thư viện. Giá sách bằng gỗ hoàng hoa lê(*) đặt sát vách tường, ngoại trừ cửa sổ thì có thể nói là đã chiếm hết toàn bộ các vách tường xung quanh, quét mắt một lượt có thể cảm giác được lượng sách và hồ sơ khổng lồ có ở nơi này; ngoài ra trong phòng cũng chỉ có một dãy bàn điều khiển đặt bên cạnh cửa sổ sát đất.

(*) gỗ sưa

Sắc trời đã tối mà bên trong không hề bật đèn, nguồn sáng duy nhất đến từ chiếc bàn điều khiển, Từ Ly Phỉ suy đoán mặt nghiêng kim loại kia hẳn là lớp màn hình tinh thể lỏng. Mà người cô ấy muốn tìm hiện tại đang đứng trước bàn điều khiển, tay còn đang thao tác gì đó, sắc mặt vô cùng chăm chú, giống như là đang tìm kiếm món đồ gì đó. Tiếng nhạc không biết là đến từ đâu, như có như không, ngờ ngợ là một giọng hát đã già, mà lời hát thì không thể nghe được rõ là như thế nào.

Từ Ly Phỉ đứng cạnh một cái ghế tựa dài không nhúc nhích đánh giá Nhiếp Diệc. Hắn giống như là luôn mang trên mình vẻ anh tuấn lạnh nhạt lại bình tĩnh đó, giống như không muốn biết vì sao cô ấy lại đến tìm hắn, hay hắn và cô ấy có quan hệ gì; lại giống như hắn chưa bao giờ từng tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết trên người cô ấy, cũng chưa từng sáng tạo ra rồi thẳng tay hủy đi cuộc đời cô ấy.

Đây là người đàn ông mà Nhiếp Phi Phi dành cả một đời để yêu, Từ Ly Phỉ nghĩ. Trong lòng cô hắn gần như là hoàn mỹ, cô tin tưởng hắn ôn hòa săn sóc, ấm áp chính trực, lý tính sáng suốt, liều lĩnh sùng bái hắn ái mộ hắn, ngay cả khi hai người tách ra cũng vẫn tin tưởng bản thân chưa bao giờ yêu sai người. Vậy Nhiếp Phi Phi đã từng bao giờ nghĩ tới có một ngày người đàn ông gần như hoàn mỹ trong lòng cô này vất bỏ mọi tín ngưỡng khi xưa của mình? Hắn đã cùng với cô ở Mộc Sơn đàm luận lý luận nhân sinh và lý luận khoa học, hắn nói lý luận khoa học chính là khoa học bản thân, khoa học bản thân thừa nhận khoa học giao cho nhân loại quyền khám phá cực hạn cuối cùng của con người, đó là tin ngưỡng của rất nhiều khoa học gia điên cuồng. Khi đó là hắn chưa gặp phải bất hạnh nên cam tâm tình nguyện không thay đổi lý luận nhân sinh, nhưng đây cũng không nhất định là vĩnh viễn. Nhiếp Phi Phi là chưa từng nghĩ tới, cô rời đi sẽ khiến cho vị thiên tài này mất hết niềm tin với lý luận nhân sinh, biến thành một kẻ điên lãnh huyết vô tình? Cô có lẽ là đến tận lúc chết cũng chưa từng nghĩ đến đi?

Cô ấy nhắm mắt lại, luôn có một người phải mở miệng trước. Mà lúc này tiếng nhạc mơ hồ dao động trong không khí rốt cuộc cũng có một câu truyền đến tai cô ấy, giọng hát lạnh lẽo thê lương của một người phụ nữ: “......Nuối tiếc đã không lưu lại gì, chỉ nguyện anh sống tốt......”

Thanh âm của cô ấy cùng lúc vang lên trong không gian rộng lớn: “Tôi nên xưng hô với anh thế nào?” Như là một cục đá ném vào mặt hồ phẳng lặng. Hắn ngẩng đầu lên. Ngón tay cô ấy nắm chặt chỗ tựa lưng của ghế, khớp xương vì dùng sức mà trắng bệch, không chờ hắn trả lời, tiếp tục tự lẩm bẩm: “Là chồng, hay là cha đây?”

Tầm mắt hắn rơi vào người cô ấy, lại tựa hồ không hề có chút kinh ngạc nào với vấn đề bất thình lình cô ấy hỏi ra, chỉ bình tĩnh nhìn cô ấy hai giây sau đó nói: “Trợ lý Chử cho rằng cô hoài nghi chính mình là Phi Phi, nghi ngờ là tôi đã thay đổi trí nhớ trong quá khứ của cô, xem ra là ông ấy đoán sai rồi.”

Hắn mặc dù không hề trực tiếp trả lời vấn đề liên quan đến giả thiết về thân thế của cô ấy, không trực tiếp thừa nhận nhưng cũng không hề phủ định. Dù là trước khi tới cô đã thật sự chắc chắn giả thiết này lên đến 95%, nhưng vẫn muốn nhận được một cái kết luận cuối cùng từ phía hắn, tựa như tuy là cô đã thấy căn cứ chính xác mình có được đã đầy đủ hết nhưng vẫn muốn kéo về cho mình một tia hy vọng cuối cùng, nhưng hắn lại chỉ dùng một câu nói mà đánh đổ toàn bộ. Hiện tại đây, ngay cả một cọng cỏ cuối cùng có thể kéo cô ấy ra khỏi cái cảnh ngộ buồn cười mà hoang đường này cũng đã không còn nữa.

Cô ấy không kìm được lẩm bẩm: “Quả thật tôi cũng từng hoài nghi, hoài nghi chính mình là Nhiếp Phi Phi.” Cứng ngắc thử nhấc lên khóe miệng: “Bọn họ nói anh yêu cô ấy, lúc tôi còn nghĩ mình có thể là Nhiếp Phi Phi đã từng nghĩ, quả thật nếu như bọn họ nói là anh yêu cô ấy, vậy khi anh biến cô ấy thành bộ dạng này, khiến cho cô ấy trở thành một Từ Ly Phỉ không liên quan gì đến Nhiếp Phi Phi, chẳng lẽ anh không đau lòng sao?” Cô ấy thở dài tự tổng kết: “Tôi thật sự nghĩ không thông. Có thể......” Cô ấy nhìn hắn, đột nhiên cười như điên dại: “Phát hiện bản thân giống một người như đúc, mà bản thân lại cứ liên tục đụng phải những người xung quanh của người đó, bất luận là ai đi chăng nữa cũng sẽ nghĩ đến bản thân chính là người đó, hoặc không thì ít nhất cũng sẽ nghĩ mình là quan hệ huyết thống gì đó với người đó chứ? Có ai lại có thể nghĩ được bản thân mình lại là người nhân bản đây? Đây không phải là quá ngược đời sao?”

Người nhân bản, rốt cuộc cô cũng nói ra được ba chữ này, trong lòng thoáng chốc trở nên khẩn trương.

Có bao xa vượt khỏi lẽ thường. Lần đầu tiên nghe được từ nhân bản này là từ trong bút ghi âm của Nhiếp Phi Phi, nội tâm của cô ấy khi đó đã có một sự run rẩy nhẹ nhưng cũng không hề nghĩ sâu hơn về nó. Tìm đọc tư liệu trên Internet về Nhiếp Diệc chỉ biết được hắn là một nhà sinh vật học ưu tú, lý lịch chỉ ghi chép lại những cống hiến thiên tài cho ngành sinh vật học phủ đầy hào quang của hắn chứ không hề có bất kỳ một tư liệu nào nói đến sự liên hệ của hắn và nhân bản. Nhưng trong bút ghi âm cô ấy nghe được Tạ Luân đã từng nói với Nhiếp Phi Phi, hỏi cô có biết vì sao bọn họ gọi hắn là thiên tài? Bởi vì chỉ mình hắn năm 14 tuổi nhân bản ra một con chó samoyed, mà hắn là một trong những khoa học gia xuất sắc nhất trong lĩnh vực nhân bản trên thế giới. Cô ấy còn mơ hồ nhớ được Nhiếp Phi Phi từng mô tả hòn đảo V bên trong Ấn Độ Dương kia, có một cái diễn đàn nghiên cứu gì đó liên quan đến loài người, Nhiếp Diệc trước giờ đều là ngồi ở hàng khách quý. Nhiếp Phi Phi hiện tại thế nào, mà cô là ai? Nghi hoặc bao lâu nay của cô ấy khi đó tựa như rốt cục tìm được lối ra, một mạch khích lệ cô ấy đi sâu vào cánh cửa đó mà nghiên cứu.

Thời điểm đặt xuống bút ghi âm, tay của cô ấy run rẩy đến lợi hại, trong lòng còn suy nghĩ đây không thể nào là sự thật. Như vậy buồn cười đến cỡ nào chứ, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được mà hỏi mượn y tá Triệu máy tính.

Cô ấy chỉ tra được những tư liệu vụn vặt, nhưng như thế cũng đã quá đủ để khiến cho thế giới tươi đẹp trước mắt cô ấy biến thành màu đen.

Năm 1996, con cừu Dolly nhân bản đầu tiên được sinh ra ở nước Anh, mục tiêu nhân bản động vật có vú của nhân loại trở thành hiện thực; năm 2000, chú khỉ Tetra nhân bản được sinh ra tại Mỹ, mục tiêu nhân bản loài động vật linh trưởng có quan hệ …gần gũi nhất với con người trở thành hiện thực; năm 2002, một nữ khoa học gia người Pháp tuyên bố nhân bản thành công bé gái tên Eve, tuy rằng trường hợp đó rất nhiều người không tin nhưng cũng có ai dám chắc chắn rằng chuyện này sau này không thể thành hiện thực đâu?

Hiện tại đã là năm 2023, kỹ thuật nhân bản sau 21 năm phát triển, mà trước mắt cô ấy lúc này lại là một khoa học gia thiên tài khó tìm được trong lĩnh vực này, làm sao cô ấy có thể cảm thấy buồn cười với giả tưởng mình chính là một nhân bản chứ? Làm sao còn có thể cảm thấy nó xa không thể với tới, như là một bộ phim khoa học viễn tưởng nữa đây?

Cô ấy là nhân bản do chính tay hắn chế tạo ra, đã không còn gì để nghi ngờ nữa.

“Kỳ thực trước khi đi vào,” một lúc lâu cô ấy mới lên tiếng, một tay ôm trán, “Tôi còn ôm 5% hy vọng chuyện này sẽ có chuyển biến tốt, có thể là không thực sự đáng sợ như vậy, tôi cũng không nhất định đúng là một vật được chế tạo ra trong phòng thí nghiệm.” Cô ấy rốt cuộc không thể chống đỡ nổi nữa, tựa người vào lưng ghế: “Nhưng trước giờ các trường hợp thành công, không phải tất cả những......sinh vật được tạo ra đều là cơ thể sơ sinh sao? Nếu như nói từ khi Nhiếp Phi Phi......” Trên thực tế Nhiếp Phi Phi còn sống hay đã chết không còn ai rõ ràng, cô ấy không biết nên dùng từ thế nào, đành chỉ nói: “Dù là ngay sau khi cô ấy rời đi anh liền ngay lập tức......nhân bản tôi, này cùng lắm là có ba năm thôi, nhưng hiện tại tôi đã thành một cơ thể thành niên.” Cô ấy ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh.. làm sao mà làm được?”

Hắn trầm mặc hồi lâu mới từ bàn điều khiển mở ra mấy bức ảnh. Tầm mắt của hắn rơi lên mấy tấm hình đó: “Thai nhi từ trong cơ thể mẹ, từ thời điểm trứng được thụ tinh đến khi sinh ra bình thường cần đến 40 tuần, trong khoảng thời gian này cơ thể thai nhi dần phát triển. Tốc độ phát triển cân nặng của người trưởng thành gấp khoảng 125 đến 250 lần của trẻ sơ sinh, cách xa rất lớn so với bội số bốn trăm triệu lần của thai nhi. Nếu như cơ thể từ thời kì đầu của thai nhi đã được duy trì tốc độ phát triển của người trưởng thành, như vậy thì từ trẻ sơ sinh phát triển thành cơ thể trưởng thành thậm chí không cần đến một tuần.” Hắn sử dụng thứ ngôn từ mà cô ấy cũng có thể nghe hiểu được thuật lại thí nghiệm nghịch thiên trái lẽ thường khủng khiếp đó, trong đôi mắt lại không nhìn ra dù chỉ là một chút xíu biến đổi: “Dựa trên cơ sở lý luận ra sức tìm kiếm thì có thể làm rõ được. Tìm ra biện pháp là cần một chút thời gan, nhưng cũng không mất quá dài.”

Rất lâu sau cô ấy mới có thể lý giải hàm ý trong lời nói của hắn, cúi đầu nhìn từ móng tay, ngón tay, đến làn da mịn màng, bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn: “Vì vậy nên anh tạo ra tôi chỉ hết 41 tuần?”

“Không, 50 tuần.” Hắn nói: “Quy luật tạo hóa cũng không thể dễ dàng phá giải như vậy, tôi cũng không thể tái tạo lại tốc độ hoàn mỹ cho chu kỳ sinh trưởng  thai nhi từ trẻ con thành người trưởng thành luôn được, khống chế thời gian trong vòng mười tuần đã là hết khả năng rồi.”

Nói những câu như vậy mà từ đầu đến cuối trên mặt hắn đều không biểu lộ chút gì dao động, giống như đây chỉ là một cái thí nghiệm thông thường mà mỗi ngày hắn phải làm. Nhưng như thế này làm sao có thể coi là thí nghiệm thông thường được đây?

50 tuần. Từ Ly Phỉ cúi đầu đánh giá chính mình, cơ thể trưởng thành này hóa ra chỉ dùng đến 50 tuần để tạo ra, không tới một năm. Vậy thì có thể tổng hợp lại thế này, sau khi Nhiếp Phi Phi rời đi thì Nhiếp Diệc cũng bắt đầu phục chế ra cơ thể này, đồng thời tìm được một nhà khoa học tâm lý quyền lực nào đó, không biết là dùng phương pháp kì dị như thế nào đã có thể đặt ký ức của Từ Ly Phỉ vào trong não cô ấy, sau đó lại mang cô ấy tới đảo Trường Minh.

Nhưng cô ấy không tài nào hiểu được, nếu nhân bản ra cô ấy chỉ để biến cô ấy thành một người khác như vậy thì hắn cần gì phải tiêu tốn nhiều thời gian tâm huyết đến vậy vào việc nhân bản cô? Thật sự không thể hiểu được. Trong đầu cô lướt qua từng loạt suy nghĩ vô nghĩa, trước mắt giống như đang có sương mù phủ kín.

Không, còn có một khả năng nữa.

Cô ấy yên tĩnh một hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Thật ra anh đã sớm rõ ràng Nhiếp Phi Phi đã chết, vĩnh viễn không thể trở về nữa có phải không?” Như là dùng hết sức kéo cho ngữ điệu chậm lại, mỗi một chữ phát ra đều có thể đâm sâu vào trong từng tế bào nơ ron khiến cho người ta không thể nào bình tĩnh được.

Khuôn mặt gần như hoàn toàn đóng thành băng rốt cuộc xuất hiện một vết rạn nứt.

Cô ấy tiếp tục nói: “Vậy nên anh mới nhân bản ra tôi, vốn dĩ là anh tin tôi sẽ trở thành cô ấy.” Có một thanh âm đồng thời phát ra từ trong lòng, không sai, như vậy thì hợp lý rồi.

Cô ấy âm thầm giật mình, logic càng thêm trôi chảy, tâm tư như ngựa hoang đứt dây cương chạy loạn, suy luận và giả thiết lúc trước bị cho là vô căn cứ lúc này lại như nước chảy thành sông xuất hiện trong đầu, kết thúc tại một đáp án duy nhất có thể tồn tại lúc này.

Nhưng đáp án duy nhất này bị phơi bày lại càng khiến cho người ta đau thương đến khó tiếp nhận, cô ấy cắn mạnh môi ép cho mình tỉnh táo: “Có thể dù là tổ hợp gien tương đồng, diện mạo và cơ thể cũng giống nhau, nhưng rốt cuộc cũng sẽ khác. Tôi không thể nào được nhân bản thành một Nhiếp Phi Phi hoàn hảo.” Cô ấy nhìn thẳng vào Nhiếp Diệc: “Sau đó anh phát hiện tôi không phải cô ấy, vậy nên mới cho tôi một thân phận giả, sau đó đưa tôi đến nơi các người không thể nhìn thấy, không thể nào quấy rối cuộc sống của các người......” Buổi chiều cô ấy từ thành phố K trở về, khi mà cô ấy đang chìm ngập trong tức giận đến mức choáng váng cả người thì gặp được trợ lý Chử, lúc đó ông ấy chỉ rũ mắt thở dài: “Cô hẳn là rất hận Yee vì đã làm ra những việc này......”

Sao có thể không hận? Khi biết mình cũng chỉ giống như một cái chậu rửa mặt, một cục pin, một chiếc bóng đèn tròn, ở trên một dây chuyền sản xuất bởi vì phát hiện có khuyết điểm nên bị cho là phế phẩm mà bỏ đi.

Mà sự thật cô ấy từ đầu đến cuối chỉ như một cái chậu rửa mặt, một cục pin, một chiếc bóng đèn tròn.

“Tôi đoán đúng thật rồi sao?”

Lúc hỏi ra vấn đề này kỳ thực cô ấy cũng không nghĩ cần nhận lại câu trả lời của hắn, cô ấy nghĩ hắn có lẽ nếu còn một chút lòng thương hại thuộc về con người thì sẽ giữ yên lặng, để cho cô ấy tự mình chuốc khổ, tự mình thương hại mình...... Mà tốt nhất là hắn nên rời đi ngay lập tức, biến mất khỏi tầm mắt của cô, đi ra khỏi cuộc sống hiện tại của cô.

Nhưng hắn lại mở miệng: “Cô đoán đúng rồi.” Giọng điệu bình tĩnh giống như là đang trả lời một vấn đề học thuật gì đó, thái độ này chính là không tích cực cũng chẳng tiêu cực, mà là trung lập khách quan mà phán xét, càng khiến lòng người trở nên giá lạnh.

Hàn ý và thù hận đột nhiên dâng lên trong lòng cô ấy: “Anh là ác quỷ.” Cô ấy nói: “Anh là ác quỷ.”

Người đàn ông chỉ nhàn nhạt nhìn cô.

Sắc mặt tái nhợt của cô ấy đối diện trực tiếp với hắn, vốn dĩ hiếm thấy được khi cô ấy tức giận, nhưng lúc này toàn thân lại bị tức giận đến run rẩy: “Anh tạo ra tôi nên tôi chỉ có thể có hai lựa chọn, nếu như không trở thành Nhiếp Phi Phi thì cũng chỉ là một thứ đồ vật, không thể nào trở thành con người? Tôi chỉ là một thứ đồ vật thôi phải không? Vậy nên một chút áy náy với tôi cũng sẽ không có, đối xử tôi như với một thứ đồ vật, anh có cảm thấy một chút nào tội lỗi với tôi không? Trong lòng anh có không dù chỉ là một chút hổ thẹn? Nhiếp Phi Phi yêu sự chính trực lý tính, ôn nhu thiện lương của anh, vì thế nên cô ấy đi rồi, anh cũng đem toàn bộ chúng ném cho chó tha rồi sao? Anh có thể phớt lờ cảm giác của tôi vì tôi chỉ là một thứ đồ vật thí nghiệm, nhưng cô ấy anh cũng không muốn quan tâm nữa sao? Anh không nghĩ rằng chính mình của hiện tại sẽ khiến cô ấy phải thất vọng đến nhường nào?”

Hắn vậy mà lại bật cười, sắc mặt trắng bệch càng phối hợp hoàn hảo với ý cười lạnh lẽo thấu xương, khiến cho người nhìn cảm giác như đứng giữa Nam Cực mà đóng băng: “Chính trực lý tính, ôn nhu thiện lương.” Hắn lặp lại tám chữ này, sau đó nói: “Cô ấy chưa bao giờ nói cho tôi biết là cô ấy yêu sự chính trực lý tính, ôn nhu thiện lương của tôi cả.” Thuận tay đóng lại mấy tấm ảnh, hắn nhìn cô ấy rồi bình thản nói: “Từ một khắc đưa ra quyết định nhân bản cô, rất nhiều thứ tôi cũng đã đều vứt bỏ. Cô nói không sai, tôi có tội với cô, nhưng những phẩm chất tốt đẹp cô hy vọng nhìn thấy từ trên người tôi kia, cảm giác tự trách, hổ thẹn, tội lỗi, tất cả tôi đều đã sớm vất bỏ rồi.”

Cô ấy nhất thời ngẩn người chôn chân nơi đó.

Mà hắn tựa như cũng không để ý phản ứng của cô, chỉ nói: “Cô vừa nói tôi sẽ khiến cho cô ấy thất vọng? Nếu như hết thảy những gì tôi đã làm này khiến cho cô ấy thất vọng thì cô ấy nên đến tìm tôi, nói cho tôi biết tôi đã làm sai.”

Cô ấy lẩm bẩm: “Sao có thể, anh cũng biết là cô ấy đã chết rồi.”

Hắn nói: “Tôi không biết.” Lúc trả lời vấn đề này hắn vẫn bình tĩnh như cũ, cô thật sự muốn biết lòng dạ của người này được làm từ cái gì? Hắn lại có thể với Nhiếp Phi Phi là chân ái sao? Hay là thật ra hắn cũng không biết yêu là gì? Cô ấy vốn cho rằng nhắc đến Nhiếp Phi Phi có thể khiến hắn tổn thương, cô ấy thật sự muốn cho hắn đau lòng đến chết đi, nhưng xem ra hắn cũng không hề để tâm nhiều như vậy, vẫn một bộ dạng không gì có thể đánh gục.

Hắn xoay người đi đến bàn điều khiển bên cạnh bể nước, tiếng nhạc không biết đã ngừng lại từ lúc nào, một lát sau đột nhiên có tiếng đồ vật rơi trên mặt đất, truyền đến tiếng loảng xoảng nhức óc.

Cô ấy còn chưa kịp phản ứng, lúc hoàn hồn lại mới phát hiện Nhiếp Diệc đang chống một tay trên bàn điều khiển, bộ dạng có chút chật vật, trên đất tán loạn những thiết bị điều khiển, chiếc bút cảm ứng lăn lóc. Cô ấy nhìn hắn cau mày chống tay trên mặt bàn như đang tìm kiếm gì đó, khóe miệng còn thấp thoáng như có một vệt đỏ kỳ lạ. Hắn rất nhanh tìm được giấy ăn, lập tức che miệng ho khan một tiếng, mà cũng chỉ có một tiếng đó. Cô ấy bỗng nhiên phản ứng lại cái thứ màu đỏ đó là gì. Máu. Cô giật mình lùi lại một bước, mà hắn đã mở miệng lần nữa: “Cô nói cô ấy không còn trên đời này?” Hạ thấp giọng nói tiếp: “Sau này không được nói những lời như vậy nữa. Tôi chưa từng được gặp cô ấy một lần cuối, nếu như chúng tôi còn chưa nhìn thấy nhau lần cuối, thì cô ấy nhất định......” Hơi thở có chút hổn hển, còn có thể thấy được từng giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán.

Cô ấy dời đi bước chân đã tê dại.

Lần thứ hai lấy lại tinh thần là khi nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của trẻ con, cô theo hướng tiếng khóc ấy nhìn tới, Nhiếp Diệc nằm trên đất, mà Nhiếp Vũ Thì lúc này đang nằm nhoài bên cạnh người Nhiếp Diệc khóc thút thít, cô gái tóc dài trông chừng cho Nhiếp Vũ Thì lúc trước nói chuyện riêng với cô lúc này đang sốt ruột gọi điện thoại. Không đến hai phút sau thì trợ lý Chử mang theo nhân viên chăm sóc chạy tới, tiếng bước chân hỗn loạn, trong đầu cô ấy mọi thứ cũng trở nên mơ hồ. Cuối cùng đến khi trong phòng chỉ còn lại mình cô ấy, lúc này cô ấy mới nhận ra trong bể nước lớn của Nhiếp Diệc hóa ra là nuôi mấy con sứa lớn, đang di chuyển chậm chạp trong tầng sáng mờ nhạt, như một bông hoa không có rễ nở rộ trong làn nước, nhàn nhã lại tự tại.

Lúc cô gái tóc dài xinh đẹp kia quay lại đã là rất lâu sau, khi đó Từ Ly Phỉ đang ngồi đờ ra trong thư phòng, phẫn nộ cùng ác ý rối loạn ở đáy lòng vừa rồi đã như thủy triều rút đi không còn vết tích, trong nội tâm cuối cùng chỉ còn lại uể oải và bi ai, cả người cảm thấy sự vô lực trước nay chưa từng có. Cô ấy cũng không biết mình rốt cuộc ngồi chỗ đó làm gì, chỉ là cứ ngồi như vậy, chí ít thì chiếc thảm lông cừu phía dưới có thể cho cô ấy một cảm giác thoải mái.

Cô gái kia ngồi xuống cạnh cô ấy, đột ngột mở miệng: “Tôi chưa từng giới thiệu cho cô về mình nhỉ, mà cũng là do cô không hỏi thôi. Nhưng hiện tại tôi lại muốn nói chuyện với cô một chút, tôi họ Khang, Khang Tố La, là bạn tốt của Phi Phi.” Cô ấy ngừng một chút: “Là bạn tốt nhất.”

Từ Ly Phỉ đánh giá cô gái ấy một lúc lâu, tinh thần chậm rãi khôi phục, chợt nhớ ra cô gái ấy là ai, trong bút ghi âm có nhắc tới, Khang nhị, Khang Khang, Khang Tố La, Khang lão sư, thiên kim nhà Khang thị trưởng. Chỉ là trong bút ghi âm của Nhiếp Phi Phi miêu tả Khang Tố La khiến cho người nghe có cảm giác tươi vui năng động, mà bây giờ, Khang Tố La đang đứng sờ sờ trước mặt, cô ấy lại chỉ có thể nhìn được tang thương trong mắt cô gái kia.

“Cô và Nhiếp Diệc nói với nhau cái gì đại khái là tôi có thể tưởng tượng được, có phải là cô muốn hắn tiếp thu hiện thực rằng Phi Phi đã rời đi khỏi thế giới này?” Khang Tố La ngập ngừng một chút: “Xin cô lần sau đừng kích thích hắn như vậy nữa.”

Từ Ly Phỉ bừng tỉnh, nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo, cuối cùng chỉ hỏi: “Anh ta có khỏe không?”

Khang Tố La cau mày: “Cũng không phải vấn đề gì quá lớn, là bệnh cũ ở dạ dày tái phát, có một thời gian hắn uống quá nhiều rượu đến nên bị xuất huyết nghiêm trọng.”

Từ Ly Phỉ gật gật đầu, qua hai giây lại như bừng tỉnh, liếc Khang Tố La một cái, nói: “Cô còn muốn tôi làm cái gì nữa, vậy một lần này nói luôn cho hết đi thôi.”

Khang Tố La bị đột ngột không hiểu rõ cô ấy nói gì, vẻ mặt trong nháy mắt mờ mịt: “Gì cơ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.