Tứ Mạc Hí

Quyển 4 - Chương 2



Hắn không phản bác lời của cô, đưa tay muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng lại bị cô gạt ra.

Cô bước ra thật xa hắn, tựa như là đang sợ hãi chỉ cần hắn gần cô thêm một chút thì cô sẽ lại bị hắn đầu độc.

Nhiếp Phi Phi không làm sao có thể miêu tả ánh mắt một khắc đó Nhiếp Diệc nhìn cô. Ánh mắt kia giống như đang trầm mê trong bi thương, lại giống như không phải, một hồi sau, Nhiếp Diệc hỏi cô: “Không thể hối hận đúng không?”

Cô đã từng đọc qua một câu chuyện tên là Bạch nguyệt quang cùng nốt chu sa của Trương Ái Linh. Nguyên văn thế nào cô không nhớ rõ lắm, đại khái là kể rằng, mỗi người đàn ông trong cuộc đời này sẽ đều gặp phải một đóa hồng trắng, một đóa hồng đỏ. Cưới đóa hồng trắng, hồng trắng liền biến thành một hạt cơm nhỏ vô ích dính trên áo, nhưng đóa hồng đỏ sẽ trở thành nốt chu sa trên ngực; cưới đóa hồng đỏ, hồng đỏ liền biến thành một vệt máu muỗi đỏ trên tường, còn hồng trắng vẫn sẽ là ánh trăng sáng nơi đầu giường. Nhiếp Phi Phi che mắt lại: “Không thể hối hận. Anh đã lựa chọn rồi, có cuộc sống mới, em cũng đã lựa chọn, cũng sẽ có một cuộc sống mới.” Cô nhẹ giọng nói: “Chúng ta đều không thể hối hận.”

Câu nói này tiến vào trong tai Nhiếp Diệc khiến anh ngồi ngây người chỗ đó một hồi lâu, trên mặt hắn hiện lên bi thương nồng đậm.

Bi thương này khiến cho cô cảm thây đau đớn, nhưng cô không như lúc bình thường đi an ủi hắn, cô cũng không muốn an ủi chính mình. Cô chỉ rất nhẹ nhàng nói với hắn, cũng giống như đang nói với chính mình: “Chúng ta đều sẽ quen, chẳng mấy chốc sẽ quen thôi.”

Sau đó Nhiếp Phi Phi mất một khoảng thời gian dài không gặp Nhiếp Diệc, trợ lý Chử cũng mất tích luôn cùng bản thỏa thuận ly hôn. Cô từng có một lần gửi tin nhắn hối thúc, hỏi trợ lý Chử chừng nào thì có thể gửi thỏa thuận ly hôn cho cô, trợ lý Chử trả lời rất nhanh, hàm hồ nói còn một vài điều khoản cần chờ chỉnh sửa lại. Cô sau đó cũng không hỏi nhiều nữa.

Triển lãm tưởng nhớ Evans và Duran đúng ngày khai mạc ở thành phố S, ngày đó cô gặp Tạ Luân. Tạ công tử cau mày hỏi cô: “Cô và Nhiếp Diệc rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Cô không biết đâu, gần đây ấy à, cậu ta......” Lắc đầu liên tục, sau đó cũng không nói tiếp nữa.

Trong lòng cô thoáng căng thẳng, nhanh chóng hỏi anh ta: “Nhiếp Diệc làm sao vậy?”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Tạ Luân mừng thầm trong lòng: “Cô yên tâm, cậu ta rất khỏe. Chỉ là đột nhiên như biến thành người khác điên cuồng làm việc, luyện cho mấy tinh anh trong viện nghiên cứu kia muốn đổi nghề tập thể hết rồi.”

Cô kìm nén lại, bình thản ồ một tiếng.

Tạ Luân đánh giá cô một vòng, cười như không cười: “Giả bộ. Giả bộ. Giả bộ. Cũng không phải là cô không thèm để ý cậu ta, vì sao phải chịu khổ cãi nhau với cậu ta thành như vậy?”

Cô cũng không khách khí chút nào đánh giá lại Tạ Luân một lượt, cười nói: “Đại khái có lẽ là anh cảm thấy tôi sùng bái anh ấy, nên yêu anh ấy đến mức không có ranh giới đi.” Nói xong câu đó cô liền cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên thở dài thườn thượt: “Tôi cũng thật giống là không có ranh giới gì cả, anh ấy muốn thế nào kỳ thực tôi đều có thể theo anh ấy, chỉ cần có thể ở cùng với anh ấy là đã hạnh phúc lắm rồi.” Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Luân, cô cười đến mức hớn hở: “Xin lỗi, vẫn khiến cho anh hiểu lầm tôi thành nữ cường nhân, nhưng kỳ thực tôi chính là một người lún sâu vào tình ái như thế đây. Anh ấy lựa chọn Ung Khả,” cô tiếp tục nói, “Kỳ thực tôi cũng có thể lý giải. Dù sao anh ấy thích cô ta trước, xét theo thứ tự trước sau, thì tôi chính là người đến sau. Tôi biết anh ấy không nỡ bỏ tôi, nhưng đã đến nước này rồi tôi thật sự không thể cùng sai theo anh ấy. Anh ấy cũng sẽ không thích có cùng hai người phụ nữ thích mình quấn quanh, tôi không thể giúp anh ấy chuyển thành không thích chính tôi. Tôi đã từng nói, phải cho anh ấy một tình yêu đẹp nhất, tôi không biết anh ấy định nghĩa một tình yêu đẹp nhất là như thế nào.” Cô nhìn Tạ Luân một chút, khẽ cười nói: “Tình yêu cực kỳ đẹp của tôi chính là như vậy, muốn cho anh ấy được hạnh phúc, còn muốn cho anh ấy một tình yêu trước sau như một.”

Tạ Luân trợn mắt há mồm nhìn cô: “Tôi không biết đâu......”

Nhiếp Phi Phi không hiểu ra làm sao: “Anh không biết cái gì?”

Tạ Luân lẩm bẩm: “Tất cả những thứ cô vừa nói tôi đều không biết.”

Nhiếp Phi Phi càng không hiểu ra làm sao: “Vậy anh biết cái gì?”

Tạ Luân nói: “Tôi chỉ biết hai người đang náo loạn muốn ly hôn.”

Nhiếp Phi Phi ồ một tiếng, hiểu ra gật đầu nói: “Thiếu chút nữa thì quên rồi, anh và Nhiếp Diệc chưa bao giờ tán gẫu chuyện tình cảm và phụ nữ.” Ngược lại chợt phát hiện ra cái gì đó, kinh hãi nhìn anh ta: “Còn anh thì sao, không phải là vẫn còn thích Ung Khả đó chứ?”

Tạ Luân hiếm thấy vẻ bối rối, xua tay không ngừng: “Không không, tôi chỉ là đang cần thời gian tiêu hóa những thông tin phong phú này thôi.”

Tiêu hóa xong những thông tin phong phú này, đêm đó Tạ đại thiếu gia gọi điện thoại cho Nhiếp Diệc.

Tạ đại thiếu gia lần đầu tiên trong đời thử gọi cho Nhiếp thiếu tám chuyện tình cảm và phụ nữ, rõ ràng là có chút ngượng miệng, vẻ thong dong thanh tao ngày thường giống như đã quên hết, vừa mở đầu liền đi thẳng vào chủ đề chính: “Nghe nói thật ra là cậu thích Ung Khả?”

Nhiếp thiếu trả lời phi thường lãnh khốc: “Cậu nói mơ cái gì đấy, không có chuyện gì quan trọng thì tôi cúp máy.”

Tạ Luân kinh ngạc: “Cậu và Phi Phi là vì cái này mà ly hôn? Hôm nay gặp Phi Phi, cô ấy đã nói thế với tôi đấy.” Tạ Luân kinh ngạc xong, nghe được phía bên kia yên lặng mất mười giây đồng hồ, sau đó tiếng Nhiếp Diệc vang lên lần nữa đã không còn lãnh khốc như lúc trước, khiến cho Tạ Luân có chút hoài nghi là mình đang nói chuyện với hai người khác nhau.

Nhiếp Diệc ở đầu dây bên kia nói với anh ta: “Phi Phi nói gì với cậu?”

Tạ Luân đột nhiên cảm thấy một sự kiện chấn động lịch sử sắp được làm sáng tỏ, nghĩ đến chuyện này còn có nội tình khác, hai người có lẽ là có gì đó hiểu nhầm đối phương, trong miệng liền không kìm được mà bắt đầu luyên thuyên kể cho hắn nghe cuộc đối thoại hôm nay của anh ta và Nhiếp Phi Phi. Đầu dây phía Nhiếp Diệc tút một tiếng ngắt máy. Tạ Luân nhìn cuộc trò chuyện đã kết thúc, trầm tư ba giây, lại thêm ba giây nữa, cuối cùng thành mê man suy nghĩ.

Từ sau khi trưởng thành Tạ thiếu cũng rất ít khi cẩn thận suy nghĩ đến vấn đề tình cảm, huống hồ còn là vấn đề tình cảm của người khác, lần này suy nghĩ một mạch liền mất đến nửa giờ. Trịnh Nghi bưng cốc sữa bò đặt trước mặt anh ta sau đó lại lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài. Ánh mắt của anh ta bám theo Trịnh Nghi mãi đến tận chỗ rẽ. Sau đó......sau đó anh ta liền quên mất vấn đề của Nhiếp Diệc, bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề tình cảm của bản thân, mãi đến khi điện thoại vang lên mới tỉnh táo lại, liền phát hiện Nhiếp Diệc vậy mà lại tìm đến anh ta: “Cậu đi ra, tôi đứng trước cổng nhà hai người. Chúng ta nói chuyện.”

Nhiếp Phi Phi tỉnh lại trong phòng bệnh, vô cùng không hiểu vì sao Nhiếp Diệc lại xuất hiện trước mắt cô.

Đúng vậy đó, chỉ là mới hai tháng, cô lại một lần nữa tiến vào phòng bệnh của bệnh viện.

Lần này là ở nước K.

Cô tự đánh giá chính mình cũng không phải là một mỹ nhân mắc bệnh đa sầu đa cảm, mười tám tuổi không thể nói là có tinh thần thể dục, nhưng trong đó cũng có ít nhất tám loại là tinh thông; hai mươi tuổi đừng nói là ba năm đầu không bao giờ phải nằm viện, đến cả cảm mạo cũng rất ít, nhưng năm cô hai mươi tư tuổi này lại không hiểu vì sao lại có duyên với phòng bệnh như thế.

Người ta nói năm tháng biến thành bất lợi, đại khái có lẽ năm tháng thật sự là vấn đề với cô.

Sự tình cũng không phức tạp cho lắm.

Cô và Hứa Thư Nhiên đến nước K khảo sát để quyết định xem có nên hợp tác với viện bảo tàng của nước K cho triển lãm 《Màu lam ở giữa thế giới》hay không. Hai người sau khi từ trong Bộ văn hóa đi ra liền mỗi người một ngả, Hứa Thư Nhiên hướng về phía đông đi gặp một người bạn, mà cô thì đi về phía tây, men theo một đoạn vỉa hè tản bộ.

(*) ở đây nước A có lẽ là Hoa Kỳ, K có lẽ là Hàn Quốc.

Đoạn đường này từ lâu đã có một tòa nhà nghiêng ngả, bởi vì là tài sản riêng của một xí nghiệp nào đó nên chính phủ không tiện nhúng tay vào, cũng không chặn lại bằng dải cách ly, càng không đặt biển cảnh báo. Bên cạnh tòa nhà cũ này có một chiếc xe bán kem dừng ở đó, cô đi về phía chiếc xe đó, vừa mới trả tiền nhận kem thì tòa nhà cũ kia không báo trước liền sập xuống. May mà chính chiếc xe bán kem đã giúp chặn lại không ít gạch đá, chỉ là không may chân trái của cô bị cửa xe rơi xuống kẹp phải, chờ đến khi có người tốt bụng kéo cô từ đuôi chiếc xe ra thì chân cô đã không còn cảm giác. May là tuy nhìn có chút khủng khiếp, nhưng trên thực tế cũng không có nghiêm trọng lắm, bác sĩ nhìn phim chụp liền nói là cẳng chân bị gãy xương nhẹ, mà gân cốt không bị ảnh hưởng nên không cần phẫu thuật, trị liệu kiểu truyền thống là ổn thỏa, sau khi khôi phục cũng sẽ không ảnh hưởng đến vận động sau này.

Trong lúc đó Nhiếp Phi Phi vẫn hết sức bình tĩnh, chỉ là Hứa Thư Nhiên thì lại bị dọa sợ một phen.

Sau khi vết thương được xử lý thích đáng, Nhiếp Phi Phi ôm chiếc chân bó thạch cao ngồi trên giường trêu chọc Hứa Thư Nhiên: “Hứa đạo diễn, anh đừng căng thẳng, thả lỏng ra nào. Cha mẹ tôi đều là người có thể nói đạo lý, tôi gãy xương cũng không phải là lỗi của anh, bọn họ sẽ không tìm anh liều mạng.”

Hứa Thư Nhiên thế nhưng lại không hùa theo cô như ngày thường, khuôn mặt vẫn cực kỳ căng thẳng, đứng đó mất nửa ngày mới hỏi cô: “Có từng nghĩ tới, nếu như nghiêm trọng hơn nữa có thể liền cả đời sau cô không thể bơi lặn nữa không hả?”

Cô biết Hứa Thư Nhiên thay cô lo lắng cái gì, nhưng cô cũng có triết lý sống của chính mình, phất tay một cái rồi cười nói: “Chúng ta đừng nghĩ đến mấy chuyện đáng sợ như vậy chứ.”

Hứa Thư Nhiên lại trầm mặc một hồi lâu, sau đó đột nhiên vươn tay ra, giống như muốn nắm lấy tay cô.

Nhiếp Phi Phi sửng sốt một giây, bàn tay theo bản năng giấu về phía sau, phản ứng đó khiến cho Hứa Thư Nhiên dừng lại, hai người nhất thời không ai nói gì. Khi đó Nhiếp Phi Phi vẫn chưa dự liệu được chuyện gì đang chờ đón cô ở phía trước, cô chẳng qua là chỉ cảm thấy Hứa Thư Nhiên đột nhiên trở nên thật kỳ quái. Bầu không khí trong phòng bệnh cũng trở nên căng thẳng, cô ho khan một cái.

Hứa Thư Nhiên lại không để ý đến cái ho khan đó của cô, một mình chầm chậm nói: “Có thể đây không phải là thời cơ thích hợp nhất, thật ra tôi vẫn đang chờ đợi thời cơ thích hợp.” Anh ta ngẩng đàu nhìn Nhiếp Phi Phi: “Tôi biết thời cơ này không quá lý tưởng, nhưng sau này sợ là khó có thời cơ tốt hơn, Phi Phi, nếu Nhiếp Diệc đã nhường ra một vị trí bên cạnh em......” Anh ta ngừng một chút, nhìn thẳng vào mắt cô: “Vị trí còn khuyết kia liệu có thể dành cho tôi không?”

Nhiếp Phi Phi không lên tiếng, trong phòng bệnh yên tĩnh lại chừng năm giây, sau đó cô như tỉnh ngộ cười cười: “Ôi, hôm nay là ngày cá tháng tư hay là ngày lễ gì vậy, thế nào mà Hứa đạo diễn lại đột nhiên nhớ ra muốn trêu chọc tôi.”

Hứa Thư Nhiên lăn lộn trong tình trường nhiều năm, được phong làm công tử đào hoa của học viện, từng chiêu thức theo đuổi con gái đều chính xác đến mức có thể viết thành sách. Trong thế giới yêu đương của người trưởng thành, thói quen của anh ta chính là nói những lời thật mà giả, hết thảy tình ý đều mơ hồ ám muội, thói quen của anh ta chính là nắm quyền chủ động trong tay mình. Đây có lẽ là lần đầu tiên Hứa Thư Nhiên chịu thua trước đối phương, chịu chủ động lấy ra con át bài của mình. Kỳ thực nói cái gì mà thất thủ, đối phương căn bản là không nhận ra được anh ta là đang đấu cờ với cô, cũng không hề biết anh ta lao thẳng đến phía cô với vai trò là người theo đuổi chứ không phải là cộng sự. Anh ta biết Nhiếp Phi Phi cũng không quá kinh ngạc khi nhìn đến con át chủ bài của anh ta, ánh mắt chỉ lóe lên một cái rồi biến mất đó khiến cho trái tim anh ta trong nháy mắt nguội lạnh, sau đó là đâm sâu khiến trái tim anh ta đau đớn không thể thở nổi, tiếp theo sau đó là như trong dự liệu đối phương không chút do dự mà nói với anh, xin anh đừng trêu đùa tôi. Đó hẳn là vì lo lắng cho mặt mũi của anh ta sau khi từ chối rồi.

Hứa Thư Nhiên rõ ràng, chiếu theo tính cách của Nhiếp Phi Phi, nếu như lúc này anh ta theo cô thừa nhận chỉ là đùa vui, cô hơn nửa có thể lập tức cho là chuyện này chưa từng xảy ra, bọn họ sau đó vẫn còn tiếp tục là bạn bè. Trong thế giới của người trưởng thành, rất nhiều chuyện không cần thiết phải làm cho quá rõ ràng, lớn cả rồi mà còn phải ép cho nhau đến mức lúng túng cả đời không qua lại. Anh ta quen thuộc những quy tắc này, cũng rất thích chúng, vận dụng lên người Nhiếp Phi Phi thành thục gấp trăm lần. Nhưng hiện tại anh ta lại chán ghét chúng vô cùng. Anh ta ngừng lại hai giây, sau đó hỏi ra: “Không có hứng thú là từ khi nào tôi bắt đầu thích em sao?” Lời này so với một câu nói vừa rồi của anh ta càng thêm rõ ràng, đại khái là việc thú nhận thẳng thừng này khiến cho anh ta có một cảm giác rất mới mẻ, liền cười cười. Đây giống như là đang kể một câu chuyện đùa, nhưng giọng điệu của Hứa Thư Nhiên lại hết mực chân thành, anh ta nói: “Em nhất định phải hỏi, nếu không tôi rất khó có thể cam tâm.”

Phản ứng của anh ta khiến cho Nhiếp Phi Phi bất ngờ, cô dừng lại một chút, sau đó hơi lúng túng: “Hứa đạo diễn, anh......” Lại nói: “Tôi.......tôi thực sự là cho rằng Hứa đạo diễn đang trêu đùa, tôi thấy miệng của Hứa đạo diễn anh vẫn luôn ngọt như bôi mật mỗi lần nói chuyện với phái nữ......”

Hứa Thư Nhiên ngắt lời cô: “Từ khi em vào đại học tôi liền thích em, nhưng khi đó em đã có bạn trai.” Lại hỏi cô: “Em không biết mình cũng đẹp đến chói mắt sao?” Anh ta không nghĩ sẽ bộc bạch với cô, rằng nhiều năm như vậy anh ta với tất cả những người khác đều là gặp thì diễn trò vui, mà yêu thật lòng chỉ có cô. Anh ta biết cô không tin, bởi chính anh ta còn không tin. Anh ta là yêu người khác, chỉ là Nhiếp Phi Phi đích thật là người đầu tiên anh ta dùng chính trái tim của mình mà thích, cô đối với anh ta rất đặc biệt như thế. Nhưng khi đó phần chân tâm này không cao cả đến mức sánh với thâm tình, nếu không anh ta hẳn phải đến nước A là ngôi trường cô theo học, tạo ra tình huống tình cờ gặp gỡ lãng mạn, sau đó bắt đầu liên tục tấn công cô. Trên đời này cũng không có nhiều mối tình cảm sâu nặng chớp mắt lại như vạn năm như thế. Anh ta khi đó đối với cô cũng chỉ là đến mức độ đó thôi, cô cũng không phải là một giấc mộng quá quan trọng đối với anh ta. Nhưng nhiều năm sau gặp lại, cô vẫn giống với thời đại học như đúc, tự lập tự chủ, đẹp đến chói mắt, tình cảm này lại như từ trong tro tàn cháy bùng lên, như một ngọn núi lửa vô cùng không ổn định nhưng lại hết mực tráng lệ đang hoạt động, hấp dẫn anh ta từng bước từng bước lún vào bùn sâu, mỗi bước đều là đau, nhưng lại có một loại an ủi thỏa lòng.

Dù là anh ta chưa bộc bạch hoàn toàn với cô, nhưng xem ra Nhiếp Phi Phi cũng đã đủ chấn kinh rồi, lẩm bẩm nói: “Chuyện này....... này...... Là khi đó sao? Tôi không nhớ là khi đó chúng ta đã từng gặp mặt nhau, à, đúng, anh đã nói chúng ta cùng trường......” Tựa như trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói tiếp thế nào, cô liền dừng lại.

Tình cảm đơn thuần đó rốt cuộc là đã nảy sinh từ bao nhiêu năm trước? Hứa Thư Nhiên nhìn cô, nhìn mái tóc dài lượn thành từng lọn sóng, nhìn thần sắc cô mang theo chút nghi hoặc và lúng túng, nhưng ánh mắt vẫn trấn tĩnh mà linh hoạt. Thời đại học cũng vậy, bất luận là phát sinh chuyện nghiêm trọng đến đâu thì ánh mắt của cô trước sau vẫn trấn tĩnh mà linh hoạt như thế. Anh ta thấp giọng nói: “Em chưa từng nhìn thấy tôi, nhưng......” Anh ta cười cười: “Tôi gặp em ở rất nhiều nơi, nhà ăn, siêu thị, phòng lấy nước, phòng tự học, thư viện, cả trên thảm cỏ bên hồ Xuân Viễn nữa.”

Nhiếp Phi Phi không tỏ rõ ý kiến nói: “À, ra vậy.” Hiển nhiên cũng không cổ vũ anh ta tiếp tục nói.

Hứa Thư Nhiên trầm mặc hai giây, đột nhiên nói: “Nếu như tôi gặp em trước Nhiếp Diệc, theo đuổi em, có phải là chúng ta có thể sẽ có cơ hội hay không?”

Nhiếp Phi Phi kinh ngạc quay đầu nhìn anh ta, một hồi lâu, khe khẽ thở dài: “Không thể nào.” Cô nhàn nhạt nở nụ cười: “Làm sao anh có thể gặp tôi trước khi tôi thích anh ấy rồi biểu lộ được chứ?” Cô quay đầu về, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là năm 12 tuổi kìa.”

Hứa Thư Nhiên ngây ngẩn cả người, một lát sau mới khó khăn mở miệng: “Tôi không tin từ lúc đó mà em đã......”

“Thích anh ấy?” Cô bổ sung xong vấn đề đó của anh ta, tựa như vô ý xếp lại tâm tư trong lòng: “Ai biết được?”

Hứa Thư Nhiên dừng lại, lần này thời gian trầm mặc của anh ta dường như dài hơn rất nhiều. Trong khoảng thời gian đó, anh ta nghĩ rất nhiều chuyện, anh ta nghĩ đến cô lãng phí từng ấy thời gian cho Nhiếp Diệc. Cô đặt một thứ tình yêu tha thiết khó có thể lay động trên người Nhiếp Diệc, nhưng nếu như anh ta cũng đồng ý vì tình yêu mà kiên trì một lần này, vì tình yêu mà hi sinh một lần này...... Chỉ có thời gian mới có thể so cao thấp với thời gian, chỉ có hi sinh mới có thể đặt ngang hàng cùng hi sinh...... Ý tưởng này trong nháy mắt khiến lòng anh ta có chút sôi sục, anh ta mở miệng hướng về phía cô, giọng nói bởi vì quyết tâm trong lòng mà khác hẳn với ngày thường, nghe vào thậm chí còn giống như thứ kích động chỉ thanh niên mới lớn mới có, anh ta nói: “Chung quy một ngày nào đó em cũng sẽ quên Nhiếp Diệc, phải không? Khi đó tôi......”

Nhiếp Phi Phi có chút không hiểu nhíu mày, nhưng vẫn theo bản năng ngắt lời anh ta: “Hứa đạo diễn, tôi cảm ơn sự ưu ái của anh, nhưng......” Cô dừng một chút: “Xin anh đừng làm khó tôi. Cũng có thể đúng là sẽ có một ngày nào đó tôi sẽ quên anh ấy, nhưng quên nên là một chuyện thuận theo tự nhiên, tôi chưa từng nghĩ tới việc phải cho mình một thời hạn.” Cô thấp giọng, không biết là đang nói cho đối phương nghe, hay là đang nhủ với chính mình: “Có thể sẽ rất nhanh liền có thể quên anh ấy, có thể cả đời đều không thể quên được. Chuyện này làm sao có thể nói trước chứ, tôi không muốn làm lỡ thời gian của anh.”

Hứa Thư Nhiên không nói nữa, hai người trầm mặc ngồi đối diện nhau, mãi cho đến khi điện thoại của Hứa Thư Nhiên vang lên thì anh ta mới đi ra ngoài tiếp nghe.

Nhiếp Phi Phi thấp thỏm chờ anh ta một lúc, cuối cùng không đợi được Hứa Thư Nhiên trở về. Cô nghĩ thầm, có lẽ Hứa Thư Nhiên cũng cảm thấy lúng túng, nên mượn cơ hội vừa rồi để cho cô nghỉ ngơi, còn mình thì lặng lẽ rời đi rồi. Trong lòng cô lúc này mới thoáng yên tâm lại, nhắm mắt dưỡng thần, một lúc sau thì ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại thì sắc trời đã tối, Hứa Thư Nhiên vẫn không quay lại, mà thay vào đó là Nhiếp Diệc ngồi trên chiếc ghế sô pha cạnh giường đang đeo tai nghe, bàn tay đặt trên bàn phím nhẹ nhàng gõ chữ. Nói là đánh máy cũng không đúng lắm, mà nhìn bộ dạng của anh giống như là đang mở thư mục gì đó chỉ cần anh gõ YES hoặc NO.

Nhiếp Phi Phi biết không phải đây là mơ, vừa rồi cô mới âm thầm nhéo đùi mình, rất đau. Nhưng vì sao Nhiếp Diệc lại xuất hiện trong phòng bệnh của cô? Chẳng lẽ Hứa Thư Nhiên nhiều chuyện lại thông báo tin cô bị thương cho Nhiếp Diệc, mà Nhiếp Diệc lại gặp đúng dịp đến thủ đô nước K công tác nên mới tiện đường đến thăm?

Nếu đúng là như vậy thì cũng thật là quá khéo rồi.

Nhiếp Phi Phi hơi híp mắt lại quan sát Nhiếp Diệc.

Bầu trời hoàng hôn bên ngoài có chút âm u, ánh sáng trong phòng cũng không thịnh, cơ hồ toàn bộ đều bị nhấn chìm trong bóng tối mơ hồ. Nhưng ánh sáng từ màn hình máy tính phát ra lại đủ để phác họa khuôn mặt của Nhiếp Diệc: ánh mắt anh chăm chú nhìn màn hình, tay trái đặt bên môi, tay phải tùy ý gõ trên bàn phím. Nhiếp Phi Phi thầm nghĩ, những lúc Nhiếp Diệc nghĩ ngợi gì đó sẽ thường làm động tác này.

Người này thật sự là đẹp trai.

Là chồng của cô.

Nhưng sẽ rất nhanh thôi không còn phải nữa.

Nhiếp Phi Phi hồn bay lơ lửng ngẫm nghĩ.

Nhiếp Diệc đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía giường bệnh, cô lập tức theo bản năng nhắm mắt giả bộ ngủ, đại khái là bởi vì trong tiềm thức đã phân tích việc này đến thấu triệt: nếu đối mặt cũng không biết nói gì, thì chi bằng không đối mặt.

Trong phòng yên tĩnh một lúc.

Cô nghe được tiếng động, Nhiếp Diệc hẳn là vừa đóng lại máy tính.

Cô linh cảm được Nhiếp Diệc đang nhìn mình.

Cô nỗ lực kiềm chế cho mi mắt mình không được run rẩy.

Bàn tay của Nhiếp Diệc rơi xuống bụng cô.

Cô cảm giác được, cách một lớp chăn mỏng và bộ quần áo bệnh nhân, bàn tay anh đang nhẹ nhàng xoa trên bụng cô, mà động tác này của anh rất thận trọng, giống như chỉ sợ sẽ làm đau cô. Động tác này cực kỳ chậm rãi, cuối cùng dừng lại vẫn là trên bụng cô. Trong đầu cô lóe lên một chút, sau đó trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, đột nhiên hiểu được vì sao Nhiếp Diệc làm thế, cũng vì sao động tác này của anh lại đặc biệt cẩn trọng đến vậy.

Nơi này từng mất đi một đứa nhỏ.

Con của bọn họ.

Hắn biết rồi.

Lại là Hứa Thư Nhiên sao?

Được rồi, chuyện đã đến nước này thì dù hắn có biết cũng chẳng sao cả, dù sao cũng không thể thay đổi con đường mà bọn họ đã lựa chọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.