Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại Ngôn Tình

Chương 26: 26: Tuyển Nô Bộc




Đi xe lừa nhanh gấp đôi đi bộ, nửa canh giờ sau bọn họ đã tới nha hành Tây Bắc, lấy ra một lượng bạc đưa cho đại hán, cô nói: “Nếu đại thúc không có việc gì thì có thể chờ ta một chút.”“Được, cám ơn tiểu thư.” Đại hán vui mừng cầm lấy bạc, vội vàng gật đầu.

Phải biết bọn họ đánh xe cũng chỉ thu hơn mười văn lộ phí mà thôi, lần này hắn đột nhiên được cho hai lượng, không vui mà được à?Khỉ Quả dẫn đệ đệ tiến vào nha hành, một bà tử đi lên chào đón: “Mời vị tiểu thư này vào bên trong.”“Được .” Khỉ Quả gật đầu, mặc dù cô chưa từng tới nơi này, nhưng làm dáng cũng không có vấn đề gì.Bà tử đưa cô vào phòng khách, sau đó bưng trà chào hỏi: “Không biết tiểu thư muốn dạng người như thế nào?” Về phần không hỏi mục đích cô đến đây, tới nơi này thì cô còn làm gì được nữa?"Bà xem xem, đây là thứ ta cần." Khỉ Quả trực tiếp đưa tờ giấy ra, người làm nha bà trên cơ bản là biết chữ, trước kia cầm khế bán thân, bây giờ cầm văn khế cầm cố.(Nha bà: mẹ mìn)Đúng vậy, mặc dù nô bộc hiện tại đã trở thành được tuyển dụng, khế ước không còn gọi là khế bán thân nữa, mà là văn khế cầm cố, chẳng qua so với khế bán thân trước kia, khế ước nô bộ hiện tại có thêm điều khoản bảo vệ nô bộc."Ta đã hiểu, tiểu thư ở trong này uống chén trà chờ một chút, ta đi đưa người đến đây.” Nha bà mối nhìn yêu cầu trên tờ giấy, gật đầu rồi rời đi.“Tỷ tỷ, chúng ta định làm gì thế?” Kỳ Hạc tò mò hỏi, sau khi trở nên ngốc nghếch, đây là lần đầu tiên hắn chủ động hỏi.“Tìm một vài người giúp chúng ta làm việc.” Khỉ Quả nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp có hơi trẻ con của hắn mình, rất hài lòng với thành quả của mình.“Ồ.” Kỳ Hạc gật đầu, không hiểu lắm.Một lúc sau, nha bà dẫn theo một nhóm người trở lại, giới thiệu với Khỉ Quả: "Tiểu thư, người này là Tiền tú tài, bởi vì mẹ già trong nhà sinh bệnh cần tiền chữa bệnh cho nên bán mình năm năm, điều kiện duy nhất là có thể đưa một trăm lượng cứu mẹ.”Bà ta chỉ vào nam tử nho nhã trông như là ngoài hai mươi mà nói, trước kia người gặp hoàn cảnh giống như hắn đều là bán thân chứ không phải làm nô bộc kiếm tiền hàng tháng."Năm người này là một gia đình, nhà bọn họ ở vùng ven biển Sùng Châu, hởi vì cướp biển hoành hành mà không thể không rời quê tha hương, đến đây mà không có ruộng đất nên mới đến nha hành tìm việc.”Lại chỉ vào năm người đang đứng cùng nhau, trong số đó có một lão nhân ngoài năm mươi, một đôi vợ chồng ngoài ba mươi và hai đứa trẻ một trai một gái khoảng mười tuổi."Hai người này là chị em ruột, cha mất sớm, mẫu thân tái giá, ruộng đất bị thúc thúc chiếm đoạt, lại không có họ hàng thân thích khác, không có bản lĩnh cho nên tự bán mình."Lần này chỉ đến hai chị em gái thoạt trông khá gầy, nhìn qua không giống bộ dáng mười một mười hai tuổi.Sau đó lại giới thiệu một vài bà tử, bốn người trong số bà ta đưa đến có tài bến núc không tồi, chẳng qua có hai người có gia đình, trong nhà có con cái sắp cưới gả, các bà muốn kiếm chút tiền mua đồ cưới sính lễ.Còn hai người kia quả thật không bận tâm chuyện nhà, một người chồng con chết vì thổ phỉ, một người không có con trai, chồng đứng núi này trông núi nọ cưới vợ bé còn bỏ vợ, đuổi bà ra ngoài.Cuối cùng, Khỉ Quả định Tiền tú tài, nhà năm người, hai chị em ruột với hai bà tử không có gia đình.


Những người này tuy đều lấy hình thức tuyển dụng để ký khế nhưng bọn họ không có gánh nặng gia đình, chỉ cần cho bọn họ hi vọng thì cũng không khác mua đứt là bao.Mặc dù Tiền tú tài cần tiêu nhiều tiền hơn một chút, trước kia một trăm lượng cũng đủ mua vài người, nhưng thế đạo bây giờ đã thay đổi, căn cứ vào cấp bậc nô bộc mà tiền tháng cũng khác biệt, những cái đó đều viết trong văn khế.Giống như quản gia, bạc hàng tháng ít nhất là hai lượng bạc, Tiền tú tài xin làm quản gia, một trăm lượng thì một tháng chỉ hơn bốn năm lượng thôi, mà hắn lấy một trăm lượng bán mình năm năm, không tính là thiệt.Văn khế sao làm hai phần, một phần trong tay cô, một phần trên tay bọn họ, đây cũng là sự khác biệt giữa khế ước hiện tại và khế ước trước kia.Sau khi ký khế ước xong, trả phí môi giới cho nha hành, mang người đến quan phủ đóng dấu, sau khi khế ước kết thúc thì lại đến hủy khế.Sau khi chuẩn bị tốt, cô lấy ra danh sách đồ đạc cần mua đưa cho Bạch thúc Bạch thẩm, cũng là hai người trung niên trong nhà năm người, lại đưa cho bọn họ hai tờ ngân phiếu một trăm lượng để bọn họ đi mua vật phẩm.Về phần Tiền tú tài, đưa cho hắn một trăm lượng đi sắp xếp cho mẹ già, sau đó đến ngõ Vệ Hạng đưa tin.

Cũng không lo bọn họ cầm tiền chạy, dù sao danh tính của bọn họ đều được viết rõ ràng trên văn khế.Mà cô thì đưa những người khác trở về, một chiếc xe lừa không chở được hết, vậy nên cô đã gọi thêm một chiếc, đoàn người ngồi xe lừa đi về phía ngõ Vệ Hạng.Khi trở lại phố Tây Tảo, đi ngang qua tiệm vải, Khỉ Quả tự mình xuống xe, lấy chìa khóa và mười lượng bạc đưa cho lão nhân duy nhất."Bạch gia gia, các người đưa Kỳ Hạc về trước đi, đi qua tiệm tạp hóa thì mua mấy cái chổi với ki hốt rác, quét sân viện một chút, ngày hôm qua chúng ta cũng mới chuyển đến, nhà bỏ không ba năm, có hơi lộn xộn."“Được, tiểu thư.” Bạch lão nhận lấy chìa khóa, gật đầu đồng ý.Khỉ Quả xoa xoa đầu nhỏ đang nắm tay áo cô của Kỳ Hạc: "Tiểu Hạc, đệ về trước đi, tỷ tỷ đi mấy tứ đồ, phải ngoan đấy.”“Tiểu Hạc cũng đi.” Kỳ Hạc không chịu buông tay, ánh mắt kiên định nhìn cô.“Tiểu Hạc.” Khỉ Quả không nhân nhượng nhìn hắn, cuối cùng thua trận: “Vậy đệ phải ngoan mới được.” Bất đắc dĩ bế hắn xuống, cô còn không quên dặn dò.“Các người tự mình về trước đi.” Thấy bé trai bé ngoan ngoãn đứng bên cạnh mình, cô bất đắc dĩ nói với những người khác, những người này chỉ cười cười.Cô và Kỳ Hạc bước vào tiệm vải: “Vị tiểu thư này muốn vải dệt loại nào?” Một phụ nhân trung niên đứng sau quầy, chừng ba mươi tuổi, vừa thấy hai người bước vào liền nhiệt tình hỏi.“Ngươi là chủ tiệm này?” Khỉ Quả hỏi.“A, đúng rồi, tiểu thư có chuyện gì sao?” Chưởng quầy sửng sốt, không hiểu sao đối phương lại đột nhiên hỏi như vậy.“Chắc ngươi biết cái này chứ.” Khỉ Quả lấy ra khế ước mua bán nhà và văn khế cho thuê mặt bằng, đặt trước mặt phụ nhân."A, ngươi, ngươi là.

.


.

" Phụ nhân trung niên phụ nữ nhìn thấy khế ước mua bán nhà, bà ta cũng biết được mấy chữ, ve như thế không rõ."Trước kia trong nhà ta có chút chuyện, sau khi cho thuê cũng mới thu tiền thuê một năm.


Hiện tại chúng ta đã chuyển đến phủ Vĩnh Định, không biết chưởng quầy có còn muốn thuê cửa hàng này hay không, nếu muốn thì trả tiền thuê hai năm rồi, thanh toán luôn tiền thuê năm sau, nếu không muốn thì bọn ta sẽ thu hồi."Này, tiểu thư, cô cũng thấy đấy, chúng ta ở chỗ này làm ăn không dễ dàng, cũng không có nhiều tiền." Phụ nhân trung niên thấy chỉ có một mình cô tới, tròng mặt gian xảo đảo đảo."Chuyện này thì liên quan gì đến ta? Tư thả cho các người hai năm mà vẫn làm ăn không tốt thì chỉ có thể nói các người không ăn được bát cơm này, nếu đã như vậy thì trả tiền thuê hai năm vừa rồi với cửa hàng cho ta.”...Hết hàng tồn rồi nha, nào tui xong 10 chương lại up một thể.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.