Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại

Chương 20



Editor: Aubrey.

Lê Chân đang ở bên ngoài, nhưng không vội đi vào, thật ra là hắn muốn xem thử xem, đám người này còn có thể vô sỉ đến mức nào.

“Đúng rồi! Cha! Còn hai đứa nhóc kia thì sao?” Lê Chí bỗng dưng nhớ tới Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi, đặc biệt là Tiểu Thạch Đầu, mấy hôm trước hắn có nhìn thấy bé một lần. Một năm trôi qua, Tiểu Thạch Đầu trưởng thành rất nhanh, từ một đứa bé với cơ thể nho nhỏ, nay đã sở hữu một thân thể rắn chắc. Một mình nó khiêng một bao lương thực nặng khoảng năm mươi đến sáu mươi cân, mà không hề thấy mệt. Nếu chịu khó nuôi nó thêm hai năm nữa, khẳng định sẽ là một sức lao động rất hữu dụng.

Lê Nguyên Đức ăn thêm một đũa thịt, hạ giọng đáp: “Con nha đầu kia thì không cần phải nuôi, chỉ cần bán nó cho nhà nào cần con dâu nuôi từ bé là được. Còn Tiểu Thạch Đầu, nuôi thêm hai năm nữa, nó sẽ trở thành một sức lao động rất tốt. Nhưng bây giờ nó đã lớn như vậy rồi, sức ăn hẳn cũng rất lớn, các ngươi bàn xem ai sẽ là người nuôi nó.”

Nghe Tiểu Thạch Đầu có sức ăn rất lớn, cả hai người Lê Bảo và Lê Chí đều không ai chịu hé răng nói một câu. Trong lòng Lê Bảo thầm cảm thán, tự lo cho bản thân còn chưa xong, nào còn có khả năng mà đi lo cho người khác.

Lại còn muốn hắn đi nuôi một người không có quan hệ thân thích, lần trước mẹ của hắn vì muốn giúp hắn tìm việc mà đi qua bên kia, xin người ta nhận hắn làm học trò. Kết quả, hắn bị người ta đuổi về nhà, khiến cho mẹ hắn tức giận đến mức qua mấy ngày mới có thể bỏ qua được.

“Nếu hai người các ngươi không có ai muốn nuôi nó, vậy ta sẽ để cho mẹ các ngươi đi tìm một gia đình hiếm muộn con cái, rồi bán tiểu tử kia đi là có thể kiếm được tiền.” Lê Nguyên Đức đưa ra một chủ ý.

Trong lòng Lê Chí cũng đã tính toán trước, hắn biết việc để cho đại ca đi chết thay, vốn dĩ là một chuyện lớn. Nếu sau khi đại ca chết đi, mà bọn họ còn bán đại nhi tử của đại ca, chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này bọn họ không cần đi ra ngoài nữa, đám người trong thôn chắc chắn sẽ nói ra nói vào: “Cha! Không thể làm như vậy, nếu người bán đứa con trai duy nhất của đại ca, người trong thôn chắc chắn sẽ không để cho chúng ta yên. Đám nữ nhân nhiều chuyện kia có thể sẽ đến đây mắng chết chúng ta.”

“Cũng phải.” Lê Nguyên Đức trầm ngâm một chút, rồi nói: “Vậy thì lén bán đi, sau này sẽ nói là do tự nó trốn đi.”

“Ta tán thành, cứ như vậy đi. Ngày mai ta sẽ lén tìm người đến.” Trương thị vội tiếp lời.

“Không cần lén bán Tiểu Thạch Đầu.” Lê Chân đẩy cửa ra, bước vào, lạnh lùng nhìn đám người không bằng súc vật này.

Khoảnh khắc đó, mảnh ký ức cuối cùng trong đầu Lê Nguyên Đức là hình ảnh ánh mắt lạnh lùng của Lê Chân.

Qua ngày hôm sau, Vương đại nhân nhìn thấy cả nhà Lê Nguyên Đức đưa Lê Bảo đi đến huyện nha, nói là muốn bồi thường tổn thất cho những gia đình có người thân bị hại. Còn nói cửa hàng kia, ông ta đã sớm giao cho đứa con thứ hai, còn lúc trước là do ông ta nhớ lầm.

Huyện thái gia rất vui khi nhìn thấy đám người Lê gia chịu đến đây bồi thường, vậy những nạn nhân bị hại sẽ không kiện lên phía trên nữa, cũng sẽ không có án tử nào. Cũng là minh chứng cho việc, người dân ở đây dưới sự cai quản của ông đều có một cuộc sống rất yên bình, như vậy kết quả thành tích *khảo hạch của ông sẽ không xảy ra vấn đề gì.

*khảo hạch: kỳ thi.

Lê Nguyên Đức cầm khế đất và khế cửa hàng, trực tiếp đi tìm người môi giới.

Tổng cộng hai mươi mẫu ruộng ở Lê gia đều là những mẫu ruộng tốt nhất, đều bán đi, giá bán còn nhiều hơn cái giá mà Trương thị đã phỏng đoán, tổng cộng là hai trăm bảy mươi lượng. Người môi giới bên kia trừ ra năm lượng, bởi vì mấy ngày nay có quá nhiều sự kiện liên quan đến hai cửa hàng kia, nên cái giá bán ra phải hạ thấp một chút, chỉ còn hai trăm hai mươi lượng. Còn những vật phẩm trong cửa hàng, tất cả sẽ được tặng cho người khác.

Riêng số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng Lê gia, tổng cộng một trăm ba mươi lượng, nhưng mấy ngày trước họ đã trích ra năm mươi lượng mua lễ vật tặng cho Vương đại nhân, bây giờ chỉ còn lại tám mươi lượng.

Tổng cộng, tất cả số tiền đã chi là năm trăm sáu mươi lượng, nhưng vẫn còn thiếu hai trăm bốn mươi lượng.

Đêm qua, Lê Chân đã bỏ ra hơn hai trăm lượng đặt ở nhà Lê gia, vừa hay đủ tám trăm lượng, đủ để trả cho những gia đình nạn nhân kia.

Đến khi tiền được bồi thường xong, Lê Bảo cũng bị áp giải về nhà lao. Tuy đã bồi thường rồi, nên tử tội có thể được miễn, nhưng tội sống thì khó có thể bỏ qua. Hắn bị phán tội phải đánh bốn mươi bản tử, đánh đến nỗi khiến hắn phải liên tục khóc lóc kêu cha gọi mẹ.

Thật ra, nếu bọn họ chịu bỏ ra chút tiền hối lộ đám nha dịch kia, đối phương sẽ đánh nhẹ một chút.



Nhưng hiện tại, Lê Nguyên Đức đã sớm bị Lê Chân hạ ám chỉ tinh thần, nào còn đủ tỉnh táo để đi hối lộ với người ta? Dĩ nhiên, từng bản tử hạ xuống đều rất mạnh tay.

Cứ như vậy, sau khi đám người Lê gia bồi thường tiền và bị ăn đánh xong, bọn họ chậm rãi trở về nhà. Lê Nguyên Đức bỏ ra hết tám trăm lượng, xem như là một bài học cho đám người trong thôn Lê gia.

Có người nói, thì ra trong nhà Lê Nguyên Đức nhiều tiền như vậy, vậy mà năm đó không cho Lê Chân một đồng nào, còn đuổi người ra khỏi nhà, thật sự là quá nhẫn tâm. Người khác lại nói, nhiêu đó thì tính là gì, không thấy chỉ vừa xảy ra chuyện mà ông ta đã tính toán để Lê Chân đi chết thay cho Lê Bảo sao?

Những người còn lại cảm thấy thổn thức, nhưng cuối cùng ông ta cũng không thật sự để cho Lê Chân đi tìm chết, không phải đã chịu bỏ ra tám trăm lượng rồi sao? Xem ra, người cha này của Lê Chân cũng không đến nỗi nào.

Nhưng có một người lại hừ mạnh một tiếng, bởi vì việc lần này vốn không liên quan đến Lê Chân. Sở dĩ ông ta chịu bỏ tiền ra bồi thường, là vì không muốn Lê Bảo tạo nghiệt mà thôi.

Tóm lại, lời ra tiếng vào loại nào cũng có, cả nhà Lê Nguyên Đức cũng không có ai đi ra ngoài để giải thích.

Qua hai ngày sau, Lê Nguyên Đức đi tìm trưởng thôn, nói muốn dẫn Lê Bảo, Lê Chí và cả nhà bọn họ đi đến Thanh Châu. Trương thị có một ca ca đang làm ăn buôn bán ở đó, còn ở đây thì bọn họ đã mất tất cả rồi, từ những mẫu ruộng và hai cửa hàng đều đã mất sạch, cũng không còn bất cứ đồ dùng sinh hoạt gì, nên bọn họ mới quyết định muốn rời khỏi nơi này.

Cả nhà Lê Nguyên Đức cứ như vậy lặng lẽ rời đi, lúc đi cũng không hề mang theo hai mẹ con Dương thị và Tiểu Hổ Tử, để lại hai mẹ con đơn thân không nơi nương tựa, còn bốn người kia thì nhanh chóng rời đi. Sau này, không còn ai gặp lại bọn họ nữa.

“Grào!” Con hổ cúi đầu liếm vết máu còn dính trên móng vuốt, ăn nốt phần chân tay bị cụt mà nó chưa ăn xong, rồi xoay người tha vào hang động của mình, nơi mà nó vẫn thường dự trữ thịt động vật còn dư.

Lê Chân đưa tay sờ đầu con hổ, mỉm cười nói: “Ăn cho no đi, coi như cho cả nhà bọn họ đoàn tụ.”

Con hổ rống lên một tiếng, trong miệng đầy máu, dùng chóp mũi thân thiết cọ cọ tay Lê Chân. Đối với con hổ này, lúc Lê Chân lên núi lần thứ ba, đã sớm hạ ám chỉ tinh thần lên nó, lệnh cho nó không được phép xuống núi ăn thịt người. Vốn dĩ, hắn muốn giết chết con hổ này, bởi vì nếu bán nó thì sẽ có giá trị hơn nhiều so với bán tuần lộc. Nhưng mà, suy nghĩ lại một chút, một con hổ to như vậy, mà lại dễ dàng để cho Lê Chân bắt được, chắn chắc sẽ làm oanh động cả thị trấn cho mà xem.

Giống như sự tích về việc Võ Tòng một mình dùng tay không đánh chết một con hổ, đã được tất cả người dân trên toàn quốc nhắc đi nhắc lại nhiều năm qua, phải biết giá trị vũ lực của loại động vật họ mèo này cao đến cỡ nào. Hắn chỉ vừa mới bình phục sau lần trọng thương kia, nếu bây giờ *giậu đổ bìm leo, không phải sẽ rất dễ khiến người khác chú ý sao?

*giậu đổ bìm leo: câu thành ngữ có ý muốn nói đến việc lợi dụng người ta gặp điều không may hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo.

Huống chi, còn phải giết chết nó. Nhưng nếu muốn bán con hổ này ở thị trấn, chắc chắn sẽ không thể bán với cái giá cao. Nghĩ như vậy, Lê Chân đành buông tha cho con mèo lớn này, vừa hay hôm nay cũng nhờ nó, nên mới phát huy được công dụng.

Sau khi về thôn, từ xa Lê Chân đã thấy thê tử của Lê Bảo là Dương thị, cùng với nhi tử của nàng là Tiểu Hổ Tử chỉ mới ba tuổi đang đứng ở trước cửa thôn khóc.

Từ khi nàng biết mình bị bỏ lại thôn, Dương thị khóc lóc rất nhiều, quyết định nhất định sẽ không để cho bọn họ được yên.

Bởi vì Dương thị không tính kế Lê Chân như bọn người Lê Nguyên Đức, nên hắn không hạ ám chỉ tinh thần để hai mẹ con này chịu chết. Cuộc sống của một quả phụ và một cô nhi tuy rất gian nan, nhưng dù gì nàng cũng còn giữ của hồi môn của mình, còn có căn nhà lớn mà Lê gia đã từng ở. Cho dù là tái giá hay thủ tiết, đều tuỳ ý nàng, có thể ở nhà làm công việc may vá thêu thùa, trồng trọt lương thực, nuôi vài con gà, chắc chắn cuộc sống của nàng sẽ trôi qua rất thuận lợi.

Trưởng thôn của thôn Lê gia cũng xem như là một người có trách nhiệm, nếu thấy cuộc sống của người dân trong thôn quá khó khăn, ông sẽ giúp đỡ một chút. Vì vậy, Lê Chân không dự định tiếp xúc quá gần gũi với hai mẹ con này.

Mỗi ngày, Dương thị đều ngẩn người nhìn ra ngoài cửa thôn, nàng hy vọng tướng công của mình sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng cho dù nàng có chờ lâu như thế nào, bọn họ cũng không trở lại. Không bao lâu sau, Dương thị chỉ đành từ bỏ, không tiếp tục chờ đợi nữa. Nàng mang theo Tiểu Hổ Tử, tự thân vượt qua cuộc sống còn lại của mình.

Thời gian về sau, gần như không có một ngày nào là Lê Chân không rèn luyện tinh thần lực. Ban đầu, hắn chỉ bước lên mười bậc thang trong Bảo Châu, sau mấy tháng trời cật lực rèn luyện, cuối cùng hắn cũng đã bước tới bậc thanh thứ chín trăm chín mươi chín.

Tinh thần lực của hắn cũng theo đó mà được tăng lên, nhưng cho dù chỉ có một chút thôi, so với nửa năm qua cũng đã tăng lên gấp mười lần.

Chỉ còn một bậc nữa là sẽ chạm đến mốc một ngàn, nhưng vừa đến bậc thang một ngàn là áp lực mà hắn gặp phải nặng hơn rất nhiều, cứ như bị một tảng đá nặng ngàn cân đè lên đầu vậy.

Lê Chân tiếp tục thử lại một lần nữa, ba mươi sáu động tác đã sớm khắc sâu vào trong xương cốt của hắn, hắn thử lại hết lần này đến lần khác. Tiểu Thạch Đầu nhìn cha mình cầm Bảo Châu ngồi trong sân suốt ba ngày trời, không cử động một lần nào. Bé đã thử chạm vào người cha mình rất nhiều lần, cơ thể vẫn còn ấm, hô hấp cũng vững vàng, bé đành an tĩnh canh chừng ở một bên. Đến giờ bé nấu cơm, thì sẽ nhờ Du Nhi đi trông chừng cha mình.

Mà lúc này, Lê Chân cũng đã hoàn toàn quên mình, hắn liên tục lặp đi lặp lại ba mươi sáu động tác. Dần dần, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, tiết tấu kỳ dị xuất hiện, xâu chuỗi những động tác kia thành một chỉnh thể hoàn chỉnh.

Chỉ nghe ‘Bộp!’ một tiếng, ngay lập tức, Lê Chân bị văng ra khỏi bảo châu, hắn chỉ cảm thấy trong đầu mình như có thứ gì đó vừa nổ tung. Lúc đó, giống như trời đất đang dần dần mở ra một con đường, khoảng cách giữa hắn và trời đất đang ngày một gần hơn. Hắn cảm thấy bản thân vẫn là chính mình, nhưng cũng không phải là hắn, hắn thử đưa tay chạm vào cây táo trong sân. Trong mắt hắn, cây táo này chỉ là một cây táo bình thường, nhưng ở trong đầu hắn, hoặc nói đúng hơn là ở khu vực trung tâm trên trán hắn, cây táo kia đang tản ra một luồng khí màu lục rất nồng đậm.

Mà tinh thần lực của Lê Chân cũng sản sinh ra biến hoá kỳ dị, hoá ra tinh thần lực của hắn là vô hình vô chất. Mà hiện tại, tinh thần lực ở trong đầu hắn… Không! Nói chúng đang ở trong đầu cũng không đúng, mà chỗ đó giống như là một khoảng không gian vô cùng rộng lớn, khoảng không gian này chỉ toàn một màu đen, không thể nhìn thấy điểm giới hạn ở đâu.

Tinh thần lực của hắn cứ như đang được ngâm trong một bể đại dương mênh mông, tựa như một viên dạ minh châu, lấp lánh chiếu sáng lan toả khắp nơi, giống như nó cũng có sự sống.

Tinh thần lực có sự sống, Lê Chân đã từng nghe về chuyện này. Tại mạt thế, theo như hắn được biết, chỉ có một người là thành công đạt được, tinh thần lực của người này cường đại đến mức có thể thao túng mấy vạn tang thi tự giết lẫn nhau.

Loại sức mạnh cường đại như vậy… Lê Chân nhịn không được có chút kích động nắm chặt lòng bàn tay, khó trách thực lực của Hoả Lang Vương lại tăng nhanh như vậy, khó trách hắn lại vẫn luôn xem Bảo Châu như sinh mạng của mình. Bảo bối tốt như vậy, hiện tại đang được Lê Chân nắm giữ trong tay.

Lê Chân quay đầu nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu vẫn luôn canh chừng cho mình, bây giờ đang ngủ rất ngon lành. Hắn âm thầm nghĩ, hắn chắc chắn sẽ không chịu bi thảm như Hoả Lang Vương, hắn cũng sẽ không để cho những người khác biết được bí mật này. Còn Tiểu Thạch Đầu, hắn sẽ tuỳ thời tìm cơ hội thám thính tâm tư của bé.

Tuy nhiên, có lẽ bây giờ hắn phải xâm nhập vào Bảo Châu một lần nữa, xem thử xem, mình có thể bước lên bậc thang thứ một ngàn hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.