"Đúng rồi! Quả cầu bằng ngọc này không phải lúc nào cũng có thể tuỳ tiện khởi động phải không?" Lê Chân nhớ tới những tin tức mà Bạch Hổ đã truyền cho hắn, không khỏi có chút lo lắng.
Hổ con vừa nghe Lê Chân gọi bản thể của mình là quả cầu bằng ngọc, lập tức giận dữ, lại dùng bàn chân chụp lên mặt Lê Chân: "Cái gì mà quả cầu bằng ngọc? Đúng là đồ phàm nhân vô tri, cái này gọi là Lả Lướt Sát. Quả cầu bằng ngọc, cái tên khó nghe như vậy mà ngươi cũng dám nói ra miệng sao?"
*trong văn gốc để tên Lả Lướt Sát, mình đọc thấy cũng hơi lạ miệng nhưng không biết nên sửa như thế nào, nên tạm thời để nguyên văn luôn.
"Được, được! Vậy Lả Lướt Sát này, bình thường sẽ không tuỳ tiện khởi động phải không?" Lê Chân cầm chặt quả cầu bằng ngọc, hỏi.
"Ngươi cho rằng khởi động Lả Lướt Sát dễ dàng như vậy sao? Với bản lĩnh của ngươi, dùng toàn lực cùng lắm chỉ làm cho nó chuyển động một vòng thôi." Lời của hổ con khiến cho Lê Chân như vừa được uống thuốc an thần, nếu cái này không tuỳ ý khởi động, vậy không cần phải quá lo lắng nữa.
Hổ con nhìn chằm chằm Lê Chân, nhìn hắn bỏ Lả Lướt Sát vào trong áo xong, mới ở trong lồng ngực của hắn tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt ngủ. Trước khi ngủ còn căn dặn, không có việc gì thì đừng tuỳ tiện quấy rầy nó.
Lúc Lê Chân và Hồ Mao Mao trở về, hai đứa Tiểu Thạch Đầu còn đang định nhảy xuống nơi này thăm dò, nếu hai người bọn họ chưa trở về, chỉ sợ hai tiểu gia hoả này đã nhảy xuống rồi.
"Cha! Người đang ôm một con mèo?" Du Nhi vô cùng kinh hỉ nhìn hổ con toàn thân lông trắng trong lòng Lê Chân, Tiểu Thạch Đầu thì ngơ ngác vì không nhìn thấy gì, bé nhìn Lê Chân nửa ngày, nghi hoặc hỏi: "Cha đâu mang gì theo, mèo ở đâu vậy?"
Du Nhi chỉ vào trong lòng ngực Lê Chân, bày ra vẻ mặt nói ánh mắt của ca ca thật là kém: "Đây không phải mèo sao? Là một con mèo con lông trắng."
Lê Chân nghe đoạn đối thoại của hai đứa trẻ, thầm kinh ngạc, chẳng lẽ là vì hổ con ở dạng khí linh nên người thường không thể nhìn ra? Du Nhi có thể nhìn thấy, là bởi vì tuổi còn nhỏ, hay là do có cơ duyên gì?
"Dạng linh khí này người bình thường rất khó nhìn ra được, không ngờ nữ nhi nhà ngươi cũng có một chút bản lĩnh." Hồ Mao Mao ở bên cạnh giải thích, Du Nhi muốn ôm hổ con, nhưng Lê Chân không cho bé chạm vào, tính tình của con hổ này rất lớn, ai biết nó có khó chịu đến mức quăng cho Du Nhi một cái móng vuốt hay không.
"Xe của chúng ta đâu?" Từ trong huyệt động của con nhện đi ra, sắc trời đã sớm sáng, nhưng xe lừa dừng ở bên ngoài thì không còn thấy bóng dáng nữa. Xe không thấy, tất nhiên không phải do con nhện kia giở trò quỷ, thi thể của ba tiểu nhị ngày hôm qua đã được bọn họ tìm thấy, ba người chỉ còn lại một cái hộp sọ, chết vô cùng thê thảm, nhưng ngoại trừ thi thể của ba người, không còn đồ vật nào khác.
"Xem ra hôm qua trong lúc bỏ chạy, bọn họ đã lấy xe của chúng ta luôn rồi." Lê Chân thở dài, không có xe, thật ra hắn và Hồ Mao Mao thì không có vấn đề gì, nhưng hai tiểu gia hoả thì phải đi bộ.
Không biết bọn họ chạy đến nơi nào, nếu không tìm được xe, thật sự có hơi phiền phức, cũng may những thứ đáng giá đều ở trong túi, chính là cái túi nhỏ của Hồ Mao Mao. Được y thi triển pháp thuật, trông nó nhỏ vậy thôi, nhưng bên trong chủ yếu là vàng bạc, dược liệu và thịt khô.
"Đi thôi, ta có thể ngửi được mùi của bọn họ, hẳn là chưa đi quá xa." Hồ Mao Mao mang túi nhỏ lên vai, Lê Chân ôm Du Nhi vào trong ngực, không ngừng dặn dò tiểu cô nương không được chạm vào hổ con.
Bọn họ chậm rãi đi qua hơn hai mươi căn nhà, cuối cùng cũng nhìn thấy nơi mà mấy người hôm qua đã đào tẩu, Hàn Nghị Thành vừa thấy bọn họ đã đuổi tới, cực kỳ kinh hỉ nói: "Lê đại ca! Các ngươi không sao thật sự là quá tốt, chỗ ở của con yêu quái kia đã bị tiêu diệt rồi sao?"
Lê Chân gật đầu: "Chỗ ở của yêu quái không còn tà vật nào khác nữa, sau này sẽ không còn người nào bị hại đâu."
Vương Lương thì lại cảnh giác nhìn Lê Chân, hắn nói: "Các ngươi thật sự là những người hôm qua sao? Đừng bảo trong cái động kia vẫn còn yêu quái, ăn sạch bọn họ, rồi bây giờ các ngươi biến thành bộ dạng này tới lừa gạt bọn ta?"
"Phụt!" Hồ Mao Mao không nhịn được cười thành tiếng: "Lừa các ngươi? Các ngươi chẳng có chỗ nào có giá trị, nếu không nhờ bọn ta ngăn cản yêu quái đêm qua, chỉ sợ các ngươi đã trở thành điểm tâm của nó rồi. Nếu bọn ta thật sự là yêu quái, chỉ cần trực tiếp ăn thịt các ngươi là được, tội gì còn phải làm điều thừa để lừa các ngươi, nhiêu đây cũng chẳng đủ để ăn no căng bụng."
Bị Hồ Mao Mao nói như vậy, trên mặt đám người Vương Lượng lập tức cứng ngắt, cũng bởi vì hôm qua bọn họ bị doạ quá sợ hãi, nên bây giờ mới có chút trông gà hoá cuốc.
Tôn Tùng vội vàng hoà giải: "Ngày hôm qua, là nhờ hai vị nghĩa sĩ đây tương trợ nên bọn ta mới được cứu một mạng. Không biết hai vị nghĩa sĩ có lưu lại di hài của con nhện kia không, nếu vẫn còn, bọn ta có thể lên quan phủ báo lại việc này."
"Không có, đã bị thiêu sạch sẽ rồi." Lê Chân nhíu mày, trong lòng thầm nghi ngờ bọn họ, mấy người này tự tiện lấy xe chạy đi trước có lẽ Hồ Mao Mao sẽ không nghĩ nhiều, nhưng hắn thì theo bản năng muốn thám thính tiếng lòng của đối phương, muốn kiểm tra thử xem có phải mấy người này vì ngửi thấy mùi tiền nên nổi máu tham hay không.
Vừa nghe, Lê Chân lập tức ngây ngẩn cả người, hắn không nghe được bất cứ cái gì cả.
Đột nhiên không nghe được tiếng lòng của người khác, Lê Chân vô cùng khẩn trương, nhưng tinh thần lực của hắn thì vẫn còn, hẳn không phải là tinh thần lực xảy ra vấn đề. Như vậy, thứ có khả năng tạo ra chuyện này, tám chín phần là Lả Lướt Sát. Ngày hôm qua, sau khi mang nó lên người, linh khí trên người hắn lập tức bị sát khí chắn lại. Vậy nếu thứ này chắn được thuật độc tâm của hắn, không phải không có khả năng, chờ đến khi Bạch Hổ tỉnh lại, rồi hỏi nó cũng được.
Thuật độc tâm không thể dùng, vậy không biết ám chỉ tinh thần có mất hiệu lực theo hay không, Lê Chân nghĩ, lại thử hạ ám chỉ tinh thần lên hai con lừa kia. Con lừa được hắn hạ ám chỉ, lập tức nâng chân trước lên, lại dùng chân sau đạp lên mặt đất hai cái, nhìn động tác của bọn chúng, trong lòng Lê Chân nhẹ nhàng thở ra, xem ra ám chỉ tinh thần vẫn có thể dùng, không có mất đi hiệu lực.
"Chúng ta đừng nên đứng ở ven đường nói chuyện, hãy nhanh chóng tiến về phía trước, hôm nay không thể bỏ qua chỗ nghỉ ngơi. Nếu hôm nay còn gặp phải cái miếu rách nát nào nữa, không biết các ngươi còn dám đi vào hay không." Hồ Mao Mao vừa nói lời này ra, sắc mặt của những người khác lập tức trắng bệch, không ai dong dài nữa, bọn họ thu thập một chút, rồi tiếp tục lên đường.
Không biết vì sao, dọc theo đường đi, không thấy cái thị trấn nào. Trên đường đi, hai người thương nhân lòng nóng như lửa đốt, sợ lại phải qua đêm ở bên ngoài, cũng may đến trời tối, bọn họ phát hiện một tường thành ở phía xa.
Lúc tới cửa thành, lính gác trông cửa đang chuẩn bị đóng cửa, Vương Lương lập tức cầm ra mấy xâu tiền, người lính kia nhận tiền, nhìn lướt qua, rồi cười tủm tỉm nói với người còn lại dừng động tác đóng cửa. Sau khi tra xét mấy món đồ mà bọn họ mang theo, rồi cho đoàn người vào trong thành.
Vừa vào thành, Vương Lương tựa cả người vào xe: "Mệt chết ta, chờ đến khi trở về, ta sẽ không dám đến nơi này buôn bán nữa."
"Đi tìm một khách điếm trước đi." Lê Chân ôm Du Nhi liên tục gật gù từ nãy đến giờ, xuống xe. Hôm qua tiểu cô nương khẩn trương đến mức cả đêm không ngủ, hiện tại đã sớm chịu đựng không nổi, nếu không phải dọc theo đường đi quá mức xóc nảy, chỉ sợ đã sớm ngủ rồi.
"Tiên nhân! À không, nghĩa sĩ! Không biết hai vị nghĩa sĩ định đi đâu?" Tôn Tùng cười nịnh nọt đến gần.
Tuy Lê Chân không thể sử dụng thuật độc tâm, nhưng đối với tiểu tâm tư của Tôn Tùng, hắn vẫn có thể đoán ra được. Đơn giản là coi trọng giá trị vũ lực của hắn và Hồ Mao Mao, muốn đi theo để được hai bảo tiêu miễn phí này bảo vệ.
"Bọn ta dự định đến Kinh Thành." Lê Chân vừa nói xong, vẻ mặt của Tôn Tùng lộ ra sự mất mát, xem ra bọn họ không thể đi chung đường. Có điều, vẫn có thể đi chung với nhau một đoạn đường, thời gian này, Tôn Tùng quyết định phải ở cùng với đám người Lê Chân.
Lúc Tôn Tùng định kết giao với Lê Chân, thương lượng xem có thể tiếp tục đồng hành một đoạn đường hay không, Bạch Hổ đang ghé đầu vào lòng Lê Chân ngủ gần một ngày chợt tỉnh lại. Tiểu gia hoả này vừa tỉnh, lập tức lười biếng duỗi eo, móng vuốt nhỏ ở chân trước nhô ra, mông nhếch lên, mỹ mãn duỗi thân thể.
Sau khi duỗi thân thể xong, nó trở lại nằm trong lồng ngực Lê Chân, dùng móng vuốt gãi mặt. Tiếp theo, nó lười biếng đánh giá xung quanh: "Hoá ra đã tới thành rồi, mấy trăm năm rồi mới được nhìn thấy thành trấn của nhân loại, so với mấy năm trước cũng không khác gì mấy."
Đang lúc nói chuyện, tiệm cơm bên đường bay tới mùi đồ ăn. Mùi hương này giống như một cái chốt mở khoá, cảm giác đói khát trong bụng của mọi người tức khắc ùa ra.
Lê Chân nghe có một khách điếm tốt nhất trong thành, chỉ một lát sau, hắn đã đi đến đó. Hàn Nghị Thành đi theo sau bọn họ, hơi do dự, hắn chỉ là một thư sinh nghèo, mướn một cái xe thôi cũng gian nan, sao có thể ở loại địa phương này? Nghĩ nghĩ, hắn đành nói: "Lê Đại ca! Ta đi tìm một khách điếm khác, không biết có thể làm phiền Lê đại ca sáng ngày mai chờ ta một chút được không? Trước giờ Thìn ta sẽ tới."
"Được! Bọn ta cũng không vội." Lê Chân chưa nói sẽ thay đối phương trả tiền, để cho hắn ở lại khách điếm đắt chết người này, chút tiền ấy cũng không tính là gì. Nhưng Lê Chân sợ lỗ mãng với thư sinh, trong lòng đối phương sẽ cảm thấy không thoải mái.
Thấy Lê Chân đáp ứng, thần sắc của Hàn Nghị Thành lập tức buông lỏng, đưa tay để thư đồng của mình dìu đi tìm một khách điếm khác. Tiền bạc của đám người Tôn Tùng thì dư giả, ở loại địa phương này cũng không sao.
Vào khách điếm, đặt phòng xong, Lê Chân lập tức gọi một bàn đồ ăn toàn là thịt, nhìn phân lượng, ngay cả ở đây có bảy tám đại hán khẳng định cũng đủ ăn. Trong khi chờ đồ ăn được bưng lên, Lê Chân cầm thịt rắn ra, Bạch Hổ vốn dĩ đang trưng ra bộ dạng chán muốn chết, nhưng khi nhìn thấy thịt rắn, đôi mắt lập tức sáng ngời.
"Món này không tồi." Không đợi Lê Chân phản ứng, nó lập tức cúi đầu cắn thịt rắn. Lê Chân nhìn xung quanh, sợ bị người khác phát hiện bất thường. Phải biết rằng con hổ này người bình thường không thể nhìn thấy, nếu để người khác phát hiện ra thịt rắn trong tay mình biến mất, không chừng bọn họ sẽ hiểu lầm.
Hồ Mao Mao chọc tay Lê Chân, làm mặt quỷ nói với hắn: "Không có việc gì đâu, ngươi nhìn thịt trong tay ngươi đi."
Lê Chân cúi đầu, thấy thịt vẫn còn nằm ở trong tay mình, một chút dấu vết bị cắn cũng không có.
Hồ Mao Mao nói nhỏ: "Nó là khí linh, chỉ có thể ăn được linh khí trong đồ ăn, vừa nãy là nó đang ăn linh khí trong thịt rắn. Người ngoài nhìn thấy, thịt rắn vẫn y như cũ là thịt rắn, không có gì bất đồng, ngươi cũng có thể cắn thử một ngụm."
Linh khí? Lê Chân cúi đầu ngửi thịt rắn, quả nhiên mùi vị ban đầu đã tiêu tán một chút, hắn không ngửi ra được linh khí trên thịt rắn này, cắn một cái, chỉ như đang cắn một miếng gỗ vụn. Phi phi phi! Thịt này khó ăn quá.
Lúc đồ ăn được bưng lên, Lê Chân cố ý gọi thêm một đĩa cá hấp đặt bên cạnh Bạch Hổ. Tuy ngoài mặt thì Bạch Hổ khinh thường, không thèm nhìn, nhưng cái đuôi không ngừng đong đưa của nó đã tiết lộ tiểu tâm tư của nó đang nhảy nhót.
Nhìn Bạch Hổ ăn không ngẩng đầu lên, Lê Chân có cảm giác rất mới mẻ, rõ ràng hắn đã nhìn thấy nó cắn thịt, nhưng đĩa cá vẫn không mất một khối thịt nào. Còn việc nó đang ăn cái gì, hắn không thể nhìn thấy, hắn tạm thời xem chuyện ăn uống của Bạch Hổ như ảo thuật. Bạch Hổ đang ăn cá, không biết từ khi nào rút ra một cái móng vuốt, chụp lên mặt Lê Chân. Ai kêu ngươi dám xem chuyện ta ăn uống thành trò hề để xem! Bạch Hổ uy hiếp giơ móng vuốt, lần sau cào ngươi, mấy cái móng này sẽ thật sự cào ra vài đường.
Tuy cơ thể của Bạch Hổ nhỏ, nhưng tốc độ ăn cá không chậm, một con cá lớn khoảng một thướt, không đến một nén nhang đã bị nó ăn sạch. Dùng móng vuốt gãi mặt xong, nó lập tức thong thả đi tới bên tay phải Lê Chân, nhìn đồ ăn mà hắn đang ăn, dùng móng vuốt chụp đồ ăn mà hắn đang cắn một nửa chuyển qua bên miệng mình, trực tiếp ăn luôn, nó còn thấy chuyện này rất hợp lý.
Nó ăn hết linh khí trong thịt, Lê Chân chỉ có thể ném số thịt này vào đĩa cá, tiểu nhị khách điếm cảm thấy kỳ quái, tại sao vị khách này lại bỏ đồ ăn vào trong đĩa cá vẫn còn nguyên? Chẳng lẽ là khẩu vị không hợp? Hay là giữ lại cho người khác? Chờ đến khi các khách nhân ăn cơm xong, toàn bộ đồ ăn trên bàn đều trống không, chỉ có bàn cá của bọn họ, cả đĩa cá và đồ ăn trong đó đều không được người nào chạm vào. Lê Chân trả tiền cơm xong, mang theo người nhà đi lên lầu.
Tiểu nhị khách điếm nhìn bàn đồ ăn còn dư lại, còn tưởng lần này nhặt được tiện nghi lớn, được hưởng nhiều đồ ăn như vậy. Chờ đến khi hắn cắn một miếng, lập tức nhăn mặt, phun ra, khó trách vị khách nhân kia không ăn, ra là khó ăn như vậy. Nhưng tại sao vị khách kia lại nhận ra những món này khó ăn? Tuy trong lòng tiểu nhị nghi hoặc, nhưng cũng không quá để ý, chỉ nhân cơ hội này trộm tố cáo với lão bản một chút, nói đầu bếp không làm việc chuyên tâm.
Trở về phòng, Lê Chân hỏi Bạch Hổ vấn đề khiến cho hắn rối rắm cả một ngày, vì sao thuật độc tâm của hắn không thể dùng, Bạch Hổ chỉ lười biếng liếm móng vuốt của mình, đáp: "Có lẽ là sát khí trong bản thể của ta quá mạnh, nên mới chặn năng lực của ngươi lại. Chỉ cần ngươi tu luyện cao hơn nữa, chờ thực lực của ngươi có thể chân chính khống chế bản thể của ta, năng lực đó sẽ khôi phục. Có điều, trong vòng mấy năm tới, ngươi đừng nghĩ sẽ trở nên cường đại giống như thần binh lợi khí mỹ lệ ta đây, chỉ ngắn ngủi vài thập niên là chuyện không thể. Hừm... Không cho phép ngươi vứt bỏ bản thể của ta, ngay cả nghĩ đến thôi cũng không được, một thuật độc tâm tầm thường thì tính là gì, có thể so sánh với thần binh lợi khí ta đây sao?" Nói xong, Bạch Hổ ném cho Lê Chân một ánh mắt ngươi lẽ ra nên cảm thấy may mắn vì gặp được ta mới đúng.
Lê Chân cạn lời, thôi, dù sao bình thường phàm nhân cũng không tạo được uy hiếp gì với hắn, mà Bạch Hổ còn có thể che chắn linh khí bảo bối trên người hắn. Có Bạch Hổ ở đây, ít nhất hắn sẽ không bị đám yêu ma dây dưa, vừa nghĩ như vậy, hắn không còn thấy lo lắng nữa. Hơn nữa, chờ sau khi thực lực của hắn được tăng lên, chẳng những thuật độc tâm được khôi phục, còn có một vũ khí lợi hại như vậy bên người, quả thật không thiệt.
Một đêm ngủ ngon, đến lúc Hàn Nghị Thành đến, Lê Chân bọn họ còn đang ăn sáng. Cái chén bên cạnh Lê Chân đã chứa một đống thịt, bánh bao, những thứ này Lê Chân đều không chạm vào, chỉ ăn những món khác trên bàn, có đôi khi tay hắn sẽ ngừng lại một chút, sau đó ném vào cái chén bên cạnh mình.
Cứ như vậy, mãi cho đến khi ăn sáng xong, bên cạnh Lê Chân đã có hai cái chén lớn đựng bánh bao. Lê Chân không ăn một cái nào, hắn đặt tiền lên bàn, rồi đứng dậy, rời đi.
Hàn Nghị Thành thấy mà đau lòng, nhưng không tiện hỏi nhiều. Tiểu nhị khách điếm thấy Lê Chân bọn họ lại bỏ không ít đồ ăn, tất cả đều còn nguyên vẹn, thịt vẫn còn béo ngậy, bánh bao cũng còn mềm xốp, đồ ăn hôm nay so với ngày hôm qua tốt hơn một chút. Hắn không nghi ngờ cắn thử một miếng, kết quả vẫn giống như hôm qua, vẫn khó ăn muốn chết, khiến cho tiểu nhị hắn buồn bực không thôi.
Mấy người bọn họ rất nhanh ra khỏi thành, Hàn Nghị Thành nhàn nhã ở trên xe không có gì làm, muốn hỏi Lê Chân và Hồ Mao Mao vài chuyện về quỷ thần. Phàm là nhân loại, đều sẽ có chút hiếu kỳ đối với những chuyện thần thoại, cho dù không phải là tu sĩ có thể bắt quỷ trừ yêu, đối với những việc này vẫn rất hiếu kỳ.
Nói đến mấy chuyện này, thật ra Hồ Mao Mao Mao cũng không rành, năm đó khi y còn ở Hồ Động, đã từng nghe có không ít hồ yêu xuống núi trêu chọc nhân loại. Thậm chí còn có vài nhà bị quỷ nháo, có mời tộc hồ ly của y ra mặt thu phục. Tất nhiên, mỗi hồ yêu ở nhân gian đều có thân phận của riêng mình, đa số là thầy trừ tà, bởi vì bọn họ biết đuổi quỷ, ở nhân gian cũng có chút thanh danh.
Nếu có hồ yêu muốn ăn đồ ăn ở nhân gian, sẽ vào nhà phàm nhân giả thần giả quỷ, giả làm thầy trừ tà để lừa gạt người ta. Những việc này tất nhiên Hồ Mao Mao sẽ không nói, y chỉ tìm mấy chuyện trừ gian diệt ác ra kể, Hàn Nghị Thành nghe mà vô cùng say mê, hai thương nhân kia cũng nghe đến nghiện, liên tục xin Hồ Mao Mao kể thêm vài cái.
Hồ Mao Mao không nghĩ tới, sau này Hàn Nghị Thành sẽ dựa vào tất cả những chuyện xưa mà y từng kể để biên soạn thành sách, còn in ấn bán ra ngoài, nghe nói lúc đó bán rất chạy.
Hôm nay vận khí của bọn họ không tồi, sắc trời vẫn còn sáng, từ xa đã thấy được một thôn làng, bọn họ vội vàng tìm một nơi tá túc. Hồ Mao Mao đi phía trước quan sát một chút, xác định lần này chỉ là một thôn làng bình thường, không phải là ảo thuật do yêu quái biến ra để doạ người khác.
Để các vị khách qua đường hoặc các thương nhân đi ngang qua ở nhà mình một đêm, vốn không phải là chuyện hiếm lạ gì ở cổ đại, người trong thôn sẽ không cảm thấy bọn họ quấy rầy sinh hoạt của nhà mình. Hơn nữa, bởi vì thường ngày các thôn dân rất ít khi ra ngoài, nên rất khó để biết được lòng người, người trong thôn đối với các khách nhân đi đường xa vẫn rất nhiệt tình.
Trưởng thôn đọc được vài chữ, nhìn số hàng hoá của mấy người Vương Lương, lại nhìn đám tiểu nhị ở phía sau, xác định bọn họ quả thật là thương nhân, ông trực tiếp dẫn người vào nhà mình.
Nhà trưởng thôn chia ra hai căn phòng, trong đó có một căn là chuẩn bị cho tiểu nhi tử vào ở, tất nhiên Vương Lương bọn họ đều muốn nhường căn phòng này cho cả nhà Lê Chân.
Vừa trải giường xong, Lê Chân chợt nghe thấy bên ngoài có một tràng âm thanh ầm ĩ, hắn đi ra ngoài, thấy các thôn dân đang ồn ào chạy đến đầu thôn. Hồ Mao Mao ôm Du Nhi vào lòng cũng muốn chạy qua bên kia xem náo nhiệt, thấy Lê Chân vừa ra, y vội kêu một tiếng: "Mau qua đây! Nghe nói bên kia có người mời thầy pháp về trừ tà." Y hưng phấn nói.
Bạch Hổ trong lồng ngực Lê Chân ném cho y một ánh mắt khinh thường, nói: "Thật là một kẻ không có kiến thức, ngay cả loại tình huống này cũng muốn xem."
Lê Chân duỗi tay gãi cằm Bạch Hổ: "Dù sao cũng là xem náo nhiệt."
"Ngu xuẩn! Ngươi thật sự coi ta là mèo sao? Ừm... Gãi bên kia một chút, đúng, chính là chỗ đó." Lúc này, Bạch Hổ đã nheo mắt lại, chỉ trong một lát, nó trở mình, phơi bụng ra.
Hồ Mao Mao mạnh tay kéo Lê Chân đi đến đầu thôn ở phía Đông. Náo nhiệt một phen, toàn bộ người trong thôn gần như đều chạy tới, Vương Lương bọn họ cũng chạy ra đây xem náo nhiệt, thấy Lê Chân và Hồ Mao Mao, bọn họ đều kinh ngạc, ở trong mắt bọn họ, hai người này chính là cao nhân chân chính, tại sao cũng muốn xem loại náo nhiệt này?
"Lại đây! Vị trí này rất tốt." Hồ Mao Mao túm lấy Lê Chân, kéo hắn qua bên cạnh, Tiểu Thạch Đầu cũng vội vàng chạy tới. Sau khi trải qua chuyện hôm đó, trong lòng bé, cha và Hồ Mao Mao mới chân chính là tiên nhân, nhưng điều này cũng không gây trở ngại bé muốn xem các tiên nhân khác.
Người mời thầy trừ tà lần này là người nhà họ Lý, nhà có ba huynh đệ, lão đại là Lý Mạch, lão nhị là Lý Cốc, lão tam là Lý Đậu, ba người này đều đã lập gia thất nhiều năm, sau khi lão tam thành thân thì phân gia.
Lão đại và lão tam ở chung một nhà, cha của bọn họ cũng ở cùng với cả nhà lão đại. Lão nhị Lý Cốc thời trẻ ra ngoài làm ăn buôn bán, bởi vì lần trước cha qua đời, nên hắn có chạy về nhà một chuyến, chỉ tiếc hắn vẫn về chậm mất mấy ngày, trước khi hắn về nhà hai ngày, cha hắn đã trút hơi thở cuối cùng, nên cuối cùng mặt mũi cha ruột của mình như thế nào hắn cũng không thấy được. Cũng bởi vì chuyện này, trong thôn có vài người âm thầm nói hắn bất hiếu, nói hắn chỉ lo buôn bán kiếm tiền mà quên mất cha của mình, để rồi cuối cùng ngay cả mặt của cha ruột cũng không thể nhìn thấy.
Cả nhà họ Lý vội vàng làm tang sự cho cha của họ, nên không muốn quản người trong thôn nói mấy lời tào lao. Ai ngờ chuyện này chưa qua bao lâu, trong nhà đột ngột có quỷ tới nháo.
Ba người đàn ông đứng trong sân, khuôn mặt tương tự nhau, vừa nhìn liền biết là huynh đệ, người lớn tuổi nhất khoảng năm mươi, nhỏ nhất cũng khoảng hơn ba mươi. Ngoại trừ ba huynh đệ này, còn có vài phụ nhân đứng bên cạnh, trong đó dễ thấy nhất là một phụ nhân mặt trang phục xanh đỏ. Người trong sân đều cung kính nói chuyện với phụ nhân này, xem ra người này chính là thầy trừ tà được mời tới.
Phụ nhân này đại khái hơn bốn mươi, nửa đầu tóc bạc, nếp nhăn nơi khoé mắt rất rõ ràng, khoé miệng rũ xuống, giống như là lúc nào cũng có thể đòi nợ người ta. Hai mắt đục ngầu, khuôn mặt kia không biết đã bao lâu rồi chưa rửa, dính dính nhớp nhớp, trang phục thì vô cùng sặc sỡ, nhưng lại có không ít chỗ rách. Tiểu Thạch Đầu hoài nghi nhìn phụ nhân, một phụ nhân lôi thôi như vậy, thật sự có thể mời thần linh tới sao?
Hồ Mao Mao thì không đặt tầm mắt lên người phụ nhân kia, mà đang quan sát xung quanh, y hỏi mấy người trong thôn: "Nhà này có chỗ nào giống bị quỷ phá đâu? Ta thấy hình như đâu có chuyện gì."
"Đó là vì hiện tại đang là ban ngày, nếu là buổi tối, bảo đảm hù chết ngươi, ta nghe nói tối nào cũng có nữ quỷ mặc áo trắng xuất hiện khóc lóc không ngừng, không để cho người ta yên. Sau đó, mỗi sáng người nhà họ Lý sẽ phát hiện có mấy dấu tay máu ở trên cửa, rất doạ người."
"Nữ quỷ mặc áo trắng? Dấu tay máu?" Chuyện này có gì đó không hợp lý, Hồ Mao Mao gãi đầu, rõ ràng không có gì mà, chẳng lẽ y không thể phát hiện ra trong căn nhà bình thường này có một con quỷ?
Đang nói, đột nhiên phụ nhân kia lớn tiếng nói đã đến giờ rồi, người xung quanh đều không được lên tiếng, bà muốn mời thần linh. Bà nói xong, xung quanh tức khắc trở nên yên tĩnh.