Lúc Hồ Mao Mao trở về, đã là nửa đêm, Lê Chân nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi cọ ồn ào. Ngoài âm thanh cào cửa ra, còn có tiếng rầm rì của trẻ con, chẳng lẽ Mao Mao đã trở lại?
Hồ Mao Mao vừa đi là đã hơn mười ngày, trong lòng Lê Chân vô cùng lo lắng, luôn sợ y sẽ xảy ra chuyện. Cũng đã nhiều ngày, hắn không có tâm trạng luyện tập ba mươi sáu chiêu thức, khiến cho Bạch Hổ vô cùng bất mãn. Vì kháng nghị, mấy ngày nay nó đều ngẩn người trên nóc nhà phơi nắng, không thèm ngồi trên đầu vai của Lê Chân.
Hắn vừa đi ra ngoài, thấy quả nhiên là Hồ Mao Mao đã trở lại. Chỉ là, đây là tạo hình gì đây? Trên người y đeo hai cái túi lớn, mỗi bên một cái, trong mỗi cái túi có ba tiểu hồ ly.
Lúc nãy, khi mới vừa mở cửa, trông thấy mấy tên Quỷ Phó, bầy tiểu hồ ly đều bị doạ sợ, không ngừng kêu chi chi làm nũng với Hồ Mao Mao. Sau đó, bọn trẻ lại nhìn thấy một người trông vô cùng hung ác, tuy là nhân loại, nhưng trên người hắn ngập tràn sát khí, so với đám Quỷ Phó kia còn đáng sợ hơn.
Dù bầy tiểu hồ ly bị doạ sợ, nhưng bởi vì ở đây còn có Hồ Mao Mao, nên cũng không kinh hoảng bao nhiêu. Mà xem ra, quan hệ của Hồ Mao Mao với tên nhân loại đáng sợ này có vẻ không tồi, bầy tiểu hồ ly càng yên tâm hơn. Hẳn đây là nhân loại vô cùng tốt bụng mà mấy ngày qua Hồ Mao Mao đã kể với bọn họ, hắn sẽ cho bọn họ ăn thật nhiều đồ ăn ngon, cũng sẽ mang bọn họ đi chơi.
Tất nhiên, Lê Chân vẫn chưa biết Hồ Mao Mao đã thay hắn hứa hẹn nhiều điều như vậy. Khi nhìn thấy Hồ Mao Mao trở về, tâm luôn treo trên cao của hắn trong mấy ngày nay cuối cùng cũng có thể thả xuống. Thấy Hồ Mao Mao trông có vẻ mệt mỏi, hắn vội vàng cho gọi một Quỷ Phó, nhờ đối phương đi chuẩn bị thức ăn.
Bọn trẻ vừa thấy Lê Chân thật sự cho bọn họ đồ ăn ngon, lập tức tin những gì Hồ Mao Mao nói là sự thật. Tuy người này trông có vẻ hung dữ, nhưng thật ra là một người tốt.
Bọn họ không còn sợ Lê Chân nữa, cả bầy thử thăm dò đến bên chân Lê Chân, ngửi ngửi. Tiểu hồ ly Nhục Nhục có lá gan lớn nhất còn cố ý trèo lên chân Lê Chân, sau đó lại bị Hồ Mao Mao xách về.
Những Quỷ Phó của Lê Chân đều là những oan hồn từng sống trong căn nhà này, trong đó có vài người là hạ nhân của Trương phủ, có ánh mắt quan sát rất tốt. Bọn họ làm một bàn đồ ăn lớn, bầy tiểu hồ ly vẫn còn chưa hiểu sự đời không giống như Hồ Mao Mao trước đây, thấy trên bàn tràn ngập gà, vịt, thịt, cá. Bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, lén nhìn Hồ Mao Mao, hình như là đang hỏi ý kiến của y, bọn họ có thể trực tiếp ăn được không?
Lúc nãy Lê Chân chỉ lo dặn làm đồ ăn, mà quên mất một vấn đề, hắn nhớ có vài loài động vật không thể ăn được nhiều thịt như nhân loại. Hắn lập tức hỏi Hồ Mao Mao, đám trẻ này có thể ăn được mấy món nhiều dầu mỡ như vậy không?
"Bọn ta đều không giống với những hồ ly bình thường, nhân loại ăn, bọn ta cũng có thể ăn, không có vấn đề gì. Chỉ là, ngươi phải chuẩn bị cho bọn chúng từng chén riêng, nếu cứ để như vậy cho bọn chúng ăn, chắc chắn sẽ có đánh nhau." Bầy tiểu hồ ly này đều rất nghe lời Hồ Mao Mao, y chưa cho bọn họ ăn cơm, bọn họ chỉ có thể nhìn bàn thịt mà nước miếng chảy ròng, không đứa nào dám nhào lên ăn.
Lê Chân đành phải nhờ Quỷ Phó chuẩn bị mấy cái chén riêng, mỗi chén đều đựng nhiều đồ ăn. Đám tiểu hồ ly thấy vậy, lập tức nhào tới ăn lang thôn hổ yết, sau khi bọn họ ăn uống no nê, Lê Chân lại nhờ Quỷ Phó dẫn bọn họ đi tắm rửa.
Chờ những người xung quanh đều rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Hồ Mao Mao đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng. Rõ ràng trên đường đi y rất nhớ người này, nhưng khi gặp lại thì không biết nên nói gì. Hồ Mao Mao ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Lê Chân đang lẳng lặng ngắm y, đầu óc của y tức khắc như ngừng hoạt động, không nói được câu nào, chỉ có thể đỏ mặt mà nhìn lại Lê Chân.
Bạch Hổ từ trên nóc nhà nhảy xuống, vừa vào phòng, chứng kiến hai người bọn họ đang ngây ngốc nhìn nhau. Khuôn mặt nhỏ xù lông lập tức trưng ra biểu tình khinh thường, hừ một tiếng: "Hai tên ngốc." Nói xong, lại xoay người đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi phát hiện trong nhà đột nhiên xuất hiện một bầy tiểu hồ ly, đang chơi đùa ở trong sân, nhìn thấy người lạ cũng không sợ, còn chạy tới ngửi ngửi chân bọn họ.
Nhìn đồ ăn trong tay Du Nhi, bầy tiểu hồ ly đi qua ngửi một chút, Du Nhi vô cùng vui vẻ, lập tức chia đồ ăn cho từng tiểu hồ ly. Sau đó, bầy tiểu hồ ly lập tức quấn lấy Du Nhi, đi chơi ở chỗ nào cũng kéo Du Nhi đi theo.
Hồ Mao Mao vừa ngáp vừa đi ra từ trong phòng Lê Chân, ngày hôm qua, Lê Chân nói phòng của y tạm thời vẫn chưa quét dọn xong, nên y chỉ có thể ở tạm trong phòng của hắn. Hồ Mao Mao cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng gật đầu, kết quả, buổi tối khi ngủ cạnh Lê Chân, không hiểu tại sao y lại có chút khẩn trương, không ngừng lăn qua lăn lại, sau đó bị Lê Chân kéo một phát ôm vào trong ngực.
Người đang nằm bên cạnh là người mình thích, tất nhiên Lê Chân sẽ cảm thấy có chút thấp thỏm. Chỉ là, tiểu hồ ly này vẫn chưa thông suốt, nên hắn chỉ có thể cố gắng kìm nén, hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ một đêm.
Hồ Mao Mao không nhớ rõ rốt cuộc là mình ngủ từ khi nào, chỉ là, y có cảm giác sau khi mình ngủ, có người vẫn luôn nhìn chằm chằm y.
Hồ Mao Mao không nghĩ nhiều nữa, bây giờ y phải đi an bài chỗ ở cho bầy tiểu hồ ly, còn phải tính toán xem nên an bài như thế nào, mới thích hợp với các tiểu hồ ly này.
Thấy Hồ Mao Mao đi tới, bầy tiểu hồ ly lập tức xúm nhau bu quanh y. Ở nơi này thật sự quá tốt, sáng sớm vừa mới mở mắt thức dậy, là đã có người mang đồ ăn ngon cho bọn họ ăn, toàn là những món mà bọn họ chưa được ăn bao giờ. Khó trách, lông mao trên người Hồ Mao Mao càng ngày càng đẹp, nếu để cho đám hồ ly trong Hồ Động chứng kiến cảnh này, nhất định sẽ ghen tỵ chết.
Bầy tiểu hồ ly này vẫn chưa nói được tiếng người, chỉ có thể kêu lên chi chi để thể hiện tâm trạng cao hứng với Hồ Mao Mao.
Lê Chân nhìn một bầy lông xù vây quanh Hồ Mao Mao, trong lòng cũng cao hứng, nhưng cũng có chút sầu. Hắn cao hứng bởi vì Hồ Mao Mao không cần than ngắn thở dài là nhớ bầy tiểu hồ ly này nữa, còn điều khiến hắn sầu chính là, từ ngày đám cầu lông này về, rất có thể sẽ chiếm mất thời gian mà hắn muốn ở bên cạnh Hồ Mao Mao.
Hồ Mao Mao không biết sự rối rắm của Lê Chân, y phát hiện từ sau khi y rời đi, căn nhà này đã có một sự thay đổi lớn.
Lúc y rời đi, căn nhà này chỉ mới được tu sửa, trận pháp tán âm cũng vừa được bố trí xong, trong vườn vô cùng vắng vẻ, trong nhà cũng không có gia cụ gì. Không ngờ, chỉ mới qua mười ngày, trong vườn đã được trồng không ít cây ăn quả, còn có rất nhiều hoa cỏ, cái ao ở hậu viện cũng được dọn sạch sẽ, Lê Chân còn cho người thả cá và trồng vài loài hoa sen trong ao. Xem ra, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ có củ sen ăn.
Hồ Mao Mao dẫn bầy tiểu hồ ly đi dạo một vòng, sau đó lại mang bọn họ lên núi, ngọn núi sau nhà đã được Lê Chân mua, không gian trên núi rất rộng rãi, bầy tiểu hồ ly có thể tha hồ mà chạy nhảy.
Bọn họ ở trên núi chơi nửa ngày, đến khi trở về, cả người toàn là lá cây. Bầy tiểu hồ ly đứng từ xa, nhìn thấy gần thôn trang có một chỗ đang phát sáng, rất nhiều chim chóc từ khắp nơi đang ríu ra ríu rít bay xung quanh trên điểm sáng đó. Một loại cảm giác vô cùng thoải mái theo đó truyền đến chỗ bọn họ, Hồ Mao Mao vừa thấy, biết là Lê Chân đang luyện công, y lập tức không cho bầy tiểu hồ ly chơi nữa, sau khi ngậm tiểu hồ ly nhỏ nhất lên, lập tức ra hiệu cho những con khác chạy theo sau y, nhanh như chớp chạy về nhà.
Khi bọn họ đến gần chỗ phát sáng, bầy tiểu hồ ly lập tức cảm nhận được hơi nóng mỏng manh, mạnh mẽ truyền vào trong cơ thể, bọn họ không khỏi run cầm cập. Lông mao trên người nháy mắt dựng lên, sau đó chậm rãi xụi xuống.
Tiểu hồ ly nhỏ nhất hoàn toàn không biết đây là cảm giác gì, bé chỉ cảm thấy vừa thoải mái vừa sợ hãi, sau đó lại quay đầu kêu to với Hồ Mao Mao.
Hồ Mao Mao liếm lông cho tiểu hồ ly, trấn an bé: "Đây là thứ có thể giúp cho việc tu hành của chúng ta, ngươi đừng sợ hãi, cứ ngồi ở đây thành thật quan sát là được."
Tiểu hồ ly mờ mịt gật đầu, nhưng vẫn còn hơi sợ hãi, bé chui vào chính giữa bầy tiểu hồ ly. Xung quanh được các ca ca che chở, bé mới có thể cảm thấy an toàn hơn một chút.
Đại Hoàng đã sớm giành được vị trí tốt, và tất nhiên, nó không dám đến quá gần Bạch Hổ. Nhìn thấy Hồ Mao Mao, nó đi tới ngồi cùng y và bầy tiểu hồ ly, còn sủa với Hồ Mao Mao một tiếng, lắc lắc cái đuôi, xem như là chào hỏi.
Bạch Hổ cao cao tại thượng ngồi trên cành cây, lười nhác híp mắt. Nó cách Lê Chân gần nhất, tinh hoa hấp thụ được cũng nhiều nhất, chỉ là cho dù nó đã chiếm nhiều tiện nghi như vậy, cơ thể vẫn không cao lên bao nhiêu. Nghe nói chờ đến khi nó hoàn toàn khôi phục lại nguyên hình, sẽ trở lại thành một con Bạch Hổ uy phong lẫm liệt, mà không phải là bộ dạng hổ con trông ngu xuẩn như lúc này.
Có điều, với tốc độ khôi phục nguyên hình của Bạch Hổ, chỉ sợ mấy trăm năm sau nó vẫn chỉ là một con hổ con. Tuy nhiên, lời này không nên nói thẳng với Bạch Hổ, nếu không, sẽ bị nó cào cho rách mặt.
Lê Chân hoàn toàn đắm chìm trong ba mươi sáu chiêu thức, dựa theo phương pháp hấp thụ linh khí, những linh khí dung nhập trong thân thể nhanh chóng hình thành một vòng tuần hoàn.
Hiện tại, linh khí trong cơ thể của hắn đã khác hẳn với ban đầu, không chỉ thấm vào bắp thịt bên ngoài, mà còn có thể thâm nhập vào nội tạng bên trong. Càng ngày càng nhiều linh khí dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, Lê Chân chỉ cảm thấy máu và kinh mạch của mình càng ngày càng nóng lên. Trong cảm giác của Lê Chân, lúc này cơ thể của hắn giống như một cái lò nung, không ngừng thúc đẩy linh khí và huyết nhục của mình chậm rãi hoà lại làm một.
Máu thịt của hắn cũng đã có sự thay đổi lớn, sau khi trải qua một thời gian rèn luyện. Có thể nói, hiện tại máu thịt của Lê Chân chẳng khác gì một liều thuốc bổ, thậm chí còn bổ hơn cả nhân sâm, nếu không có sát khí của Bạch Hổ chống đỡ, chỉ sợ Lê Chân đã hấp dẫn vô số yêu ma quỷ quái đến cắn nuốt hắn.
Vì tập trung rèn luyện đến mức quên mình, bất tri bất giác, tinh hoa xung quanh tụ tập càng ngày càng nhiều, toàn bộ sân trước đã biến thành một cái bóng đèn rực sáng. Cũng may thôn trang này đủ rộng, không còn người nào khác ngoài bọn họ, nếu không, nơi này sẽ có rất nhiều người kéo đến xem náo nhiệt. Còn các Quỷ Phó trong thôn trang, hiện tại đã lẩn trốn ở một nơi khác.
Những tinh hoa này đối với các sinh linh mà nói, chính là đồ cực bổ, nhưng đối với quỷ hồn bọn họ, không phải là thứ gì tốt.
Lượng tinh hoa dũng mãnh tràn vào thôn trang, trong nháy mắt, âm khí xung quanh cũng nhanh chóng tán đi.
Có điều, Lê Chân không định xua tan hết toàn bộ âm khí, vẫn nên để lại một ít, chủ yếu là để lại cho dãy phòng ở phía Tây Nam, nơi đó dựa sau núi, không có bày trận pháp tán âm.
Từ sau khi nơi này bị âm khí bao phủ, hiện tại, gần như toàn bộ những thứ không phải là người đều kéo nhau tề tựu đến nơi này. Dãy phòng đó vốn là nơi mà nhóm Quỷ Phó cư trú, một nơi nồng đậm âm khí như vậy, khiến cho nhóm Quỷ Phó rất thoải mái khi ở đó, những cô hồn dã quỷ ở nơi khác cũng bị hấp dẫn đến, cũng muốn ở lại chỗ này cư trú, nhưng bọn họ đều bị nhóm Quỷ Phó đuổi đi.
Chỉ là, mặc kệ đuổi đi bao nhiêu lần, đối phương vẫn không chịu hết hi vọng, hôm nay đuổi đi, ngày mai lại lén lút đến. Cứ như vậy, không ngừng tới tới lui lui, khiến cho nhóm Quỷ Phó phiền không thôi, nhưng bọn họ cũng không dám hạ sát thủ, dù sao chủ nhân hiện tại cũng không giống với hoạ yêu kia. Sau đó, nhờ Diệp Tố Nương báo lại việc này cho Lê Chân, Lê Chân đành định ra mỗi tháng một ngày, tổ chức siêu độ cho các cô hồn dã quỷ.
Biện pháp mà hắn siêu độ tất nhiên là phương pháp của lão hoà thượng lúc trước, bởi vì là học trộm, tuy rằng tinh thần lực của hắn cao hơn lão hoà thượng kia rất nhiều. Nhưng, hiệu quả siêu độ vẫn không bằng lão hoà thượng, mặc dù như vậy, cũng đủ để tống cổ đám cô hồn dã quỷ kia.
Đến chạng vạng, tinh hoa trong không khí mới càng ngày càng phai nhạt, Lê Chân chậm rãi thu hồi ba mươi sáu chiêu thức. Vẫn giống như trước kia, trên mặt đất có không ít cỏ dại mọc lên, nhưng không có bao nhiêu chim chóc và côn trùng kéo đến. Lê Chân nhìn Bạch Hổ đang ghé đầu trên cành cây, chắc là bị gia hoả này doạ đi hết rồi, cũng tốt, không có sâu bọ, cũng bớt việc một chút.
Bầy tiểu hồ ly hưởng thụ tinh hoa cả một buổi trưa, hiện tại cả đám giống như vừa bị điện giật, lông mao trên người đều dựng lên, được ánh nắng chiếu đến, giống như vừa nhận được sự quan tâm dịu dàng từ mẹ thiên nhiên. Trong nhu có cương, vừa kinh sợ, vừa thoải mái.
Khi nhìn thấy bộ dạng luyện công của Lê Chân, bầy tiểu hồ ly đột nhiên cảm thấy nhân loại trước mắt này cao thượng hẳn lên, bọn họ không dám làm chuyện giống như ngày hôm qua, tuỳ tiện bám lên chân hắn. Mà ngoan ngoãn đi theo sau Hồ Mao Mao, thỉnh thoảng sẽ vươn cái đầu nhỏ nhìn lén Lê Chân, vừa muốn được nhìn rõ nhưng lại không dám nhìn.
Bỗng dưng, phía sau một tiểu hồ ly xuất hiện một thứ gì đó, động tác của nó giống hệt như bầy tiểu hồ ly, cũng vươn đầu ra lén nhìn Lê Chân, vẻ mặt tò mò nhưng lại không dám đến gần.
Lê Chân bỗng nhớ tới những lời trước kia mà Hồ Mao Mao đã nói, mỗi khi hắn luyện công, đám hồ ly trong Hồ Động sẽ tập trung đến vây xem, phỏng chừng tình cảnh lúc đó cũng không khác gì tình cảnh hôm nay.
Ban đêm, Lê Chân lại tiếp tục luyện ba mươi sáu chiêu thức. Lần này, nhóm Quỷ Phó cũng có mặt ở đây, vì dù sao tinh hoa của mặt trăng cũng nhu hoà hơn nhiều, bọn họ cũng có thể thừa cơ hội cọ một chút.
Bầy tiểu hồ ly cũng ngơ ngác đi tới, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc khi phát hiện, lần này luồng khí tiến vào trong cơ thể của bọn họ mang đến cảm giác rất mát mẻ, không giống như luồng khí nóng bức của ban ngày. Lần này, khí lạnh tiến vào trong cơ thể của bọn họ khiến cho đầu óc của bọn họ trở nên minh mẫn hơn trước rất nhiều. Hoàn cảnh xung quanh tối đen như mực mà vẫn có thể nhìn rõ, giống như có một loại năng lực tiềm ẩn bên trong cơ thể, đang dần dần mở ra.
Không chỉ bầy tiểu hồ ly, vẻ mặt của Đại Hoàng và Hồ Mao Mao cũng vô cùng hưởng thụ. Cái đuôi của Đại Hoàng thỉnh thoảng còn lắc qua bên trái, rồi lại sang bên phải, sau đó còn vỗ xuống đất một cái, rất có tiết tấu.
Chỉ là, động tác vỗ đuôi lên mặt đất của nó đột ngột dừng lại, hai tai dựng thẳng, tựa hồ đã nhận ra có thứ gì đó nguy hiểm đang ở gần đây. Hai cái tai hồ ly của Hồ Mao Mao cũng giật giật, mũi cũng chuyển động không ngừng.
Dù gì Đại Hoàng cũng xuất thân là chó giữ nhà, sau khi xác định nơi phát ra âm thanh, nhanh chóng lao đi.
Lê Chân vẫn đang luyện quá mức nhập tâm, nên không nghe thấy tiếng sủa của Đại Hoàng. Hồ Mao Mao chạy theo sau Đại Hoàng, cũng chạy đến hướng phát ra âm thanh, đó chính là dãy phòng phía Đông Nam. Nhóm Quỷ Phó tuy rằng rất luyến tiếc tinh hoa ánh trăng, nhưng cuối cùng vẫn đuổi theo.
Đại khái là tiếng sủa của Đại Hoàng quá lớn, đến khi bọn họ đuổi tới, nơi đó không có một vật sống nào. Đại Hoàng vẫn chưa từ bỏ ý định, thử lục soát một vòng, cuối cùng, nó chỉ phát hiện trên mặt đất có mấy vòng đất nhô lên, còn lại không có phát hiện gì khác.
Bầy tiểu hồ ly vì muốn xem náo nhiệt, nên cũng lục tục chạy theo, cho dù không tìm được gì, nhưng bầy tiểu gia hoả này cũng cực kỳ phấn khích, ở chỗ này ngửi tới ngửi lui. Còn nghiêm túc kêu chi chi với Hồ Mao Mao, ngụ ý là bọn họ cảm thấy phương hướng này có vấn đề, phương hướng kia cũng có vấn đề, nên muốn đi qua đó xem xét.
Sau khi đuổi bầy tiểu hồ ly thích xem náo nhiệt này về ngủ, Hồ Mao Mao đi tìm Lê Chân, việc này vẫn nên thương lượng với hắn. Lần trước, y rõ ràng đã tra xét trên núi một vòng, gần đó không có hơi thở của tà vật nào, ngay cả đám mãnh thú trên đó cũng đã bị y đuổi đi. Vậy mà hôm nay, ở hậu viện lại đột ngột phát sinh chuyện như vậy, rốt cuộc là thứ gì?
Tuy y không ngửi ra hơi thở của tà vật, nhưng cho dù như vậy, Hồ Mao Mao cũng không dám thả lỏng. Ai biết thứ kia rốt cuộc có ý đồ gì? Có địch ý gì với bọn họ hay không?
Sau khi Lê Chân thu công, nghe Hồ Mao Mao kể lại mọi chuyện với hắn. Sau đó, hắn cùng y đi ra hậu viện, vốn dĩ, khi Lê Chân nghe nói có thứ gì đó đào mấy vòng đất trên mặt đất, còn tưởng rằng là do chuột hay rắn độc gì đó tác quái. Chỉ là, sau khi nhìn thấy hiện trường, mấy cái vòng tròn kia khá là lớn, cũng khá sâu, chuột sẽ không thể làm được mấy cái vòng đất lớn như vậy. Còn nếu là rắn, chắc cũng không rảnh đến nỗi tạo ra nhiều vòng đất như vậy làm gì, hơn nữa chỉ tập trung duy nhất ở chỗ này.
"Trước tiên chúng ta nên đào lên thử xem, xem phía dưới có hang động gì hay không." Lê Chân nói xong, đi lấy một cái xẻng, bắt đầu xới đất lên, đào không bao lâu, nhưng vẫn không phát hiện gì, từ đầu tới đuôi chỉ toàn đất và đất, không có hang động nào.
Rốt cuộc là thứ gì tạo nên hiện trạng này? Cuối cùng, Lê Chân dứt khoát triệu tập nhóm Quỷ Phó đến, chỉ cần có dị thường xuất hiện, bọn họ phải lập tức cấp báo với hắn.
Đợi hai ngày mà cũng không có động tĩnh gì, hai ngày nay, Lê Chân vẫn luyện công như thường. Những cây ăn quả trong viện mọc ra rất nhiều trái cây, những cây non mà hắn mua về cũng mọc ra không ít lá cây. Lúc trước, khi hắn nhờ người mua những cây ăn quả này, có người còn nói cây ăn quả vốn không dễ trồng, nhưng trong lòng Lê Chân đã nắm chắc, nên vẫn mua không ít cây ăn quả về nhà trồng.
Sau đó, hắn còn nhờ người đến vùng Hải Nam tìm vài cây ăn quả nhiệt đới mang về. Lúc ấy, Lê Chân trong mắt những người dân địa phương chẳng khác gì một tên ngốc, những loại cây ăn quả đó còn khó trồng hơn! Nhưng Lê Chân vẫn nhờ người nọ tìm cho hắn càng nhiều chủng loại càng tốt, nếu làm tốt việc này, ngoại trừ tiền công, hắn sẽ cho người nọ thêm một trăm lượng bạc.
Đang luyện, Đại Hoàng lại đột ngột nghe thấy động tĩnh giống như đêm hôm đó, vẫn phát ra từ phía hậu viện. Chỉ là, lần này hướng phát ra không phải là từ dãy phòng Đông Nam, mà là một chỗ khác gần đó.
Đại Hoàng cảm thấy lần này mình đã chạy nhanh hơn lần trước rất nhiều, nhưng khi tới đó, vẫn không thấy một cái bóng nào. Dĩ nhiên, trên mặt đất vẫn có rất nhiều vòng đất, nhưng không nhiều bằng lần trước.
Đại Hoàng vô cùng buồn bực, lại tìm xung quanh, nhưng vẫn thất bại lần thứ hai, chuyện này đối với nó mà nói, thật sự chính là khiêu khích tôn nghiêm quản gia của nó.
Trong mắt của Đại Hoàng hiện lên sự kiên định, nó nhất định phải tìm ra cái thứ đang lẩn trốn kia.
Lần này, Lê Chân cũng chạy tới, hắn nhìn những vòng tròn trên mặt đất, trong lòng cũng buồn bực. Rốt cuộc đây là cái gì? Làm thế nào mà nó có thể tạo được mấy cái vòng đất như thế này? Thật giống chuột chũi. Hơn nữa, thứ này cũng hiểu rất rõ nơi ở của hắn, chứng minh nó cũng nắm rất rõ những nơi mà nhóm Quỷ Phó của hắn canh gác.
Lê Chân sờ đầu Đại Hoàng, hỏi: "Ngươi không ngửi được có mùi gì kỳ lạ sao?"
Đại Hoàng ủy khuất lắc đầu, phải biết Đại Hoàng vốn đã khai linh trí, khứu giác so với những con chó khác nhạy hơn nhiều. Hơn nữa, nó cũng có thể ngửi được hơi thở của tà vật, nhưng chỉ riêng thứ này thì nó không ngửi ra được, chẳng lẽ thứ đó không có mùi?
Lê Chân thử cân nhắc mục đích mà đối phương xuất hiện, thứ này vẫn luôn ẩn dưới lòng đất, chẳng lẽ ở nơi này có thứ gì đó hấp dẫn nó tới? Nếu nói nó có ác ý với bọn họ, hình như đối phương cũng chưa làm gì, chỉ lén đào đất ở đây mà thôi.
Hơn nữa, một khi bị người phát hiện, nó sẽ lập tức chạy trốn, điều này chứng minh nó tự cảm thấy thực lực của mình không cao, không thể chống lại bọn họ, nên mới chạy trốn nhanh như vậy.
Nếu như vậy, cứ để cho nó đào, đợi cho nó đào đủ rồi, hẳn nó sẽ tự động rời đi. Nếu đã có ý muốn cho nó đào ở nơi này, thì không nên ở lại đây canh chừng. Vậy nên, cứ dứt khoát mặc kệ nó, cho nó cảm giác an toàn, đợi cho nó thả lỏng cảnh giác, mới có thể bắt được nó.
Nghĩ đến đây, Lê Chân quyết định sẽ làm như vậy, sau đó, hắn lập tức lôi Đại Hoàng đi, vừa đi vừa giải thích: "Lần nào chạy qua bên kia ngươi cũng sủa to như vậy, nên thứ kia mới bị ngươi doạ cho chạy mất. Hơn nữa, ngươi cứ luôn canh chừng ở chỗ đó, làm sao mà nó dám ra? Nếu muốn bắt được nó, ngươi phải kiên nhẫn một chút, ngươi nhớ nói lại chuyện này với Hồ Mao Mao, đừng phát ra động tĩnh gì, cứ mặc cho nó muốn làm gì thì làm."
Đại hoàng gật đầu, vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Lê Chân, quả nhiên là gia chủ rất giảo hoạt!
Bạch Hổ khinh thường đi ngang qua: "Một đám ngu xuẩn, chỉ có một tiểu tặc mà mấy ngày rồi vẫn không bắt được."
Dạo này Bạch Hổ rất lười biếng, ngoại trừ lúc Lê Chân luyện công mới chịu ngóc đầu ra, còn những lúc khác, không biết ngẩn người ở chỗ nào phơi nắng ngủ nướng. Nếu đổi lại là những gia đình khác, đang trong thời khắc lâm nguy mà trông cậy vào nó hoặc Đại Hoàng, vậy coi như xong.
Mấy ngày kế tiếp, Lê gia lại trở về những ngày tháng an tĩnh như lúc đầu, Lê Chân còn cùng Hồ Mao Mao đi dạo thành Hàng Châu. Bọn họ đã định cư ở đây lâu như vậy, mà vẫn chưa dạo qua toà thành phồn hoa này bao giờ. Hơn nữa, coi như đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò riêng với nhau, Lê Chân nghĩ đến đây, trong lòng vô cùng chờ mong.
Hai người đi dạo không bao lâu, Lê Chân đột ngột phát hiện, trên đường có không ít ánh mắt đang phóng tới Hồ Mao Mao bên cạnh hắn. Hơn nữa, cũng có một số cô nương đỏ mặt lén lút nhìn y. Ngay cả trong lúc đi mua đồ ăn, lão bản nương còn tặng thêm đồ ăn cho Hồ Mao Mao.
Hồ Mao Mao thấy Lê Chân lộ ra thần sắc phức tạp, còn tưởng hắn cũng muốn ăn bánh bao nhân thịt mới ra lò này, y lập tức ngắt một miếng đút cho Lê Chân.
Lê Chân cũng không từ chối, trực tiếp cắn miếng bánh bao trên tay y, còn gật đầu bình luận: "Bánh bao nhân thịt này ngon thật, thịt nhiều, vỏ bánh cũng vừa mềm vừa thơm."
Hồ Mao Mao đắc ý nói: "Đây chính là sạp do ta chọn đó nha, tất nhiên sẽ không tồi."
Nói xong, y cũng không ngại bánh bao nhân thịt đã bị Lê Chân cắn, trực tiếp cắn một miếng.
Ánh mắt của những người xung quanh lập tức thay đổi, thì ra hai người kia là dạng quan hệ đó. Tiếc thật, một mỹ thiếu niên xinh đẹp như vậy, vậy mà lại sánh bước với một tên phàm phu tục tử.
Trong mắt bọn họ, tuy vóc dáng của Lê Chân cao ráo, nhưng làn da có hơi đen, ngũ quan thì có chút hung ác, thoạt nhìn rất có tính công kích. Hơn nữa, trên người hắn còn toát ra sát khí, cách ăn mặc cũng giống như mấy quân lính trong quân đội, tất nhiên bọn họ sẽ cảm thấy hắn không xứng với mỹ thiếu niên ăn mặc hoa lệ đi bên cạnh.