Lê Chân đi một vòng quanh nhà Mai Hạ, phát hiện nơi này cũng rất sạch sẽ, không có oan hồn hay ác quỷ nào. Lê Chân nhờ gã sai vặt dẫn hắn đi xem mộ của tú nương, người trong thôn thấy Lê Chân bọn họ lạ mặt, còn đi vòng quanh Mai gia chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó, lập tức có người đứng ra hỏi bọn họ tìm ai.
Gã sai vặt này đã từng cùng Tôn Chính tới đây vài lần, nên tất nhiên người trong thôn vừa gặp liền nhận ra: "Thì ra là người của vị thiếu gia kia à."
"Không phải nha đầu kia đã chết hơn một năm rồi sao? Sao còn có người tới đây?"
"Ai biết được, ai biết được nha đầu kia còn làm ra chuyện gì nữa. Thật là, đã chết mà cũng không an phận."
"Ngươi tích đức một chút đi, lúc vị thiếu gia kia đến đây, không phải chính ngươi là người dẫn đường cho hắn sao?"
"A phi! Cái đó là ta làm môi giới, đâu phải vội vàng làm không công cho một kẻ lạ mặt."
Lê Chân bọn họ lười nghe mấy lời nhàn thoại của thôn dân, xoay người định rời đi. Nhưng đại khái là do âm thanh nghị luận của thôn dân bên ngoài quá lớn, một phụ nhân nghe tiếng liền từ Mai gia bước ra, mặc y phục hoa hoè, vừa nhìn là biết chính là thẩm thẩm của tú nương kia.
Bà vừa nhìn thấy gã sai vặt, liền nhìn khắp nơi xung quanh một vòng, nhưng không thấy Tôn Chính ở đây, trên mặt lập tức hiện ra một tia thất vọng. Có điều, vị phụ nhân này vẫn mang vẻ mặt khách khí mời Lê Chân bọn họ vào nhà, vừa đi vừa nói: "Đại thiếu gia thật là một người si tình, Tam Nương đã mất hơn một năm rồi, vậy mà vẫn còn nhớ thương Tam Nương nhà ta. Chỉ tiếc, Tam Nương nhà ta lại mang thân bạc mệnh."
Vừa nghe lời này, Lê Chân liền biết tám chín phần mười là phụ nhân này đã hiểu lầm chuyện gì rồi. Hắn xoay mặt, thấp giọng hỏi gã sai vặt kia: "Thời điểm thiếu gia các ngươi đến đây, có phải còn ghé thăm thẩm thẩm và thúc thúc của cô nương Mai gia kia không?"
Gã sai vặt gật đầu: "Đúng vậy, sau khi cô nương Mai gia chết, thiếu gia đã từng tới đây một lần, còn khóc một trận. Thiếu gia còn nghe nói làm tang sự cần tốn không ít tiền, nên trước khi đi đã để lại rất nhiều bạc. Lần trước, thiếu gia đến đây viếng mộ, chỉ âm thầm mà đến, vừa lúc lại gặp được thúc thúc và thẩm thẩm của cô nương Mai gia, nên lại đem bạc trên người cho bọn họ một ít."
"Bọn họ có biết thiếu gia nhà các ngươi là công tử Tri phủ không?" Lê Chân hỏi.
"Hẳn là không biết đâu, nhưng cô nương Mai gia kia thì biết. Chỉ là, không biết nàng có nói lại với người nhà hay không." Trong lúc gã sai vặt trả lời, phụ nhân kia đã bưng ba chén nước lại đây, vô cùng nhiệt tình đặt lên bàn, cười nói: "Xin mời, trong nhà không giàu có gì, nên cũng không có trà ngon. Đây chỉ là một ít nước suối ở sau núi, nhưng hương vị vẫn rất trong lành."
Phụ nhân này đã sớm nắm chắc thời cơ để khóc than, Lê Chân nhận nước xong liền đặt lên bàn, nhàn nhạt nói: "Vị thẩm thẩm này không cần khách khí, ta đến nhà của thẩm thật ra là có một số việc muốn hỏi."
"Chuyện gì?" Phụ nhân kia đánh giá Lê Chân cùng Hồ Mao Mao một chút, y phục của Lê Chân thoạt nhìn rất bình thường, nhưng khi nhìn tư thế kia liền biết không phải là người bình thường. Còn thiếu niên bên cạnh hắn, mặc y phục đắt tiền như vậy, hẳn là người có tiền, chỉ là không biết hai người này cùng vị thiếu gia kia có mối quan hệ như thế nào. Nếu quan hệ tốt một chút, vậy không biết trước khi đi có để lại chút bạc hay không.
"Tam Nương đã chết hơn một năm rồi, ta chỉ muốn hỏi một chút, hơn một năm qua, người trong nhà này có gặp phải chuyện gì kỳ lạ không?" Lê Chân trực tiếp hỏi, chỉ không hỏi thẳng ra là sau khi Tam Nương chết có từng trở về quậy phá gì hay không.
Phụ nhân kia vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống, ý tứ sâu xa trong câu hỏi này, bà nghe hiểu, liền lạnh lùng đáp: "Nhà của bọn ta không làm chuyện gì ác, làm sao có thể có chuyện lạ được?"
Lê Chân lười cùng bà cãi nhau, trực tiếp hạ một cái ám chỉ tinh thần: "Vậy chất nữ nhà ngươi cụ thể là chết như thế nào? Nói cho ta nghe."
Cặp mắt của phụ nhân lập tức trở nên mờ mịt: "Tam Nương bị bệnh chết, nó trưởng thành rất xinh đẹp, lại có tài thêu thùa rất giỏi. Mấy năm qua, toàn bộ gia sản trong nhà đều là nhờ nó mà có được, ta và thúc thúc của nó đều muốn gả nó cho một gia đình tốt. Nhưng không biết từ khi nào nó lại quen được vị thiếu gia nhiều tiền kia, còn muốn gả cho vị thiếu gia kia làm thiếp, bọn ta thấy hắn cũng không tồi, nên liền đáp ứng. Kết quả, không bao lâu sau, người nhà của hắn lại sai người đến đây đưa cho bọn ta một số tiền, nói là muốn bọn ta gả Tam Nương đi nơi khác, không được để nó tiếp tục lui tới với vị thiếu gia kia."
"Sau đó thì sao?"
"Bọn ta đáp ứng, tận năm trăm lượng bạc lận mà. Ta nghĩ nếu người nhà của hắn đã chịu chi tiền như vậy, vậy chắc chắn là đã quyết tâm không để cho Tam Nương vào cửa. Bọn ta phải nhanh chóng gả nó đi nơi khác, để tránh đêm dài lắm mộng. Vừa lúc, ta có một chất tử ở nhà mẹ đẻ của ta cũng rất coi trọng Tam Nương, nó cũng không để ý đến chuyện của Tam Nương và vị thiếu gia kia, nhưng Tam Nương thì lại nhất quyết không chịu đáp ứng. Sau đó, chất nhi của ta cùng nó đã gạo nấu thành cơm, thật không ngờ vậy mà Tam Nương lại nhảy sông tự vẫn. Cũng may vẫn chưa chết, sau khi được người ta cứu về, nó liền lâm bệnh, không thể dậy nổi, bọn ta cũng có mời đại phu đến xem, nhưng lại nói không thể cứu được nữa. Nhà của bọn ta chỉ vừa mới xây xong, nếu có người chết, sẽ rước phải điềm không may vào nhà. Vì vậy, ta đành phải đưa nó về nhà cũ, mỗi ngày đều bưng cháo rót nước qua cho nó, nhưng đến một hôm vào buổi sáng, người đã không còn."
Hồ Mao Mao nghe xong liền nhíu mày, Mai Tam Nương kiếm được cho thúc thúc và thẩm thẩm của nàng không ít tiền, vậy mà vẫn rơi vào kết cục như vậy. Tuy rằng hai người này không trực tiếp xuống tay giết người, nhưng nàng lại vì bọn họ mà chết. Lợi dụng nàng để chiếm đoạt nhiều tiền như vậy, cuối cùng còn vì sợ làm dơ phòng, mà đem người đuổi ra ngoài chờ chết, thật là tâm tính bị chó tha.
"Nhà cũ đó ở nơi nào? Mang bọn ta qua đó xem." Lực chú ý của Lê Chân thì đặt trên căn nhà cũ kia, vốn tưởng rằng nơi này mới là nơi mà Mai Tam Nương chết, không nghĩ tới lại không phải, khó trách sao lại sạch sẽ như vậy.
Năm đó, Mai gia là một hộ gia đình ngoại lai, vị trí nhà cũ có chút vắng vẻ, bởi vì cách khu vực mồ mả trên núi không bao xa, nên đa phần không có thôn dân nào ở gần nơi này.
Còn chưa đến nơi, Lê Chân đã cảm nhận được có gì đó không đúng, Hồ Mao Mao cũng phát hiện, âm khí xung quanh căn nhà này rất âm trầm. Chỉ riêng độ dày của âm khí như thế này, cũng đủ để hấp dẫn vô số quỷ hồn tới đây.
"Đưa chìa khoá cho ta, các ngươi trở về hết đi." Lê Chân hạ một cái ám chỉ, khiến gã sai vặt kia cùng phụ nhân trở về Mai gia, bọn họ ở chỗ này cũng chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì, nên tất nhiên phải đuổi đi.
Đại khái là sau khi Mai Tam Nương chết, thì không còn ai tới nơi này nữa, cửa lớn cũng bị khoá lại, sân nhà thì trông tàn tạ vô cùng. Hiện tại còn đang là mùa hè, nhưng trong nhà lại rất lạnh, thỉnh thoảng sẽ có vài cơn gió lướt ngang qua thổi bay lá cây trong sân.
Lê Chân và Hồ Mao Mao đang định vào nhà, thì chợt nghe thấy có tiếng nói chuyện nhỏ giọng, còn có tiếng khóc. Hai người lập tức dừng lại, vừa nghe, liền phát hiện là một nam một nữ, dường như người nữ thì đang cầu tình người nam chuyện gì đó, còn người nam thì đang do dự.
"Chẳng lẽ tôn lang lại muốn bỏ rơi ta sao? Bỏ ta một mình ở chỗ này, bơ vơ, không nơi nương tựa. Nếu không phải mấy ngày trước ta tình cờ nhìn thấy tôn lang, thật không biết ta còn phải ở chỗ này chờ thêm bao lâu." Giọng nữ vừa nói vừa khóc nức nở, giọng nam thì đang ôn nhu khuyên nhủ, hai người nói chuyện không bao lâu, trong nhà lại an tĩnh trở lại.
"Người trong nhà chính là Tôn Chính." Lê Chân nói còn chưa dứt, đã ngay lập tức rút Hoả Vân Đao ra, xông vào nhà. Vốn tưởng rằng là do tà vật lợi hại nào đó quấy phá, không nghĩ tới chỉ là Tôn Chính bị níu kéo bởi tình nhân, bị tình nhân đã chết day dưa không dứt nên không thể thoát được, thật là lãng phí thời gian của hắn.
Lê Chân vừa bật cửa ra, liền doạ cho tiểu tình nhân trong nhà sợ đến mất mật. Dường như đã đoán ra được hắn đến đây là để giết quỷ trừ yêu, Tôn Chính lập tức bảo hộ trước người Mai Tam Nương, ý tứ chính là nếu ngươi dám đụng đến nàng thì ta sẽ liều mạng với ngươi. Mai Tam Nương tỏ vẻ sợ hãi, nhu nhược tránh ở phía sau Tôn Chính.
Lê Chân đối với loại quỷ không hại người này cũng không có địch ý gì, chỉ túm sinh hồn của Tôn Chính ném cho Hồ Mao Mao. Còn hắn thì lấy Khoá Hồn Hoàn ra, chuẩn bị hút Mai Tam Nương vào, mang về siêu độ sau.
Không ngờ, Mai Tam Nương lại lắc mình một cái, trốn vào một gian phòng khác. Lê Chân đuổi theo, vừa vào phòng, liền phát hiện Mai Tam Nương đã chạy mất rồi, hồn phách di chuyển nhanh, nhưng không có chuyện dễ dàng biến mất như vậy. Hơn nữa, hiện tại đang là ban ngày, Mai Tam Nương chỉ là một tiểu quỷ mới chết hơn một năm, sẽ không có bản lĩnh chạy thoát khỏi nơi này.
Lê Chân ở trong phòng tìm một vòng, nhưng lại hoàn toàn không tìm thấy tung tích của Mai Tam Nương, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Rốt cuộc nữ quỷ này có bí thuật gì, tại sao lại đột ngột biến mất như vậy?
Hồ Mao Mao kéo Tôn Chính vào phòng, đối với chuyện Mai Tam Nương có thể chạy trốn trong nháy mắt, y cũng rất giật mình.
Tôn Chính nhìn thấy Mai Tam Nương đã chạy, lập tức yên tâm, hắn nhìn về phía Lê Chân bọn họ: "Các ngươi là người phương nào? Tại sao lại khi dễ một nữ nhân yếu đuối như vậy?"
"Cái gì mà nữ nhân yếu đuối? Đó là nữ quỷ, dụ dỗ ngươi đến nơi này. Hồn phách của ngươi rời khỏi thân thể gần nửa tháng rồi, mà vẫn chưa chịu về, vậy cả đời này ngươi đừng hòng nghĩ sẽ trở về được nữa." Lê Chân vừa nói, vừa kiểm tra đồ vật trong phòng, nói không chừng Mai Tam Nương kia vẫn chưa chạy thoát, mà là đang lẩn trốn.
Tôn Chính sửng sốt, lại thở dài nói: "Các ngươi hiểu lầm rồi, Tam Nương chỉ vì nhớ ta quá nên mới gọi ta đến đây, việc này cũng trách ta, chỉ nghĩ muốn ở bên cạnh Tam Nương lâu hơn một chút, mà quên phải trở về. Tuy rằng Tam Nương là quỷ hồn, nhưng không hại người bao giờ, các ngươi có thể đừng gây khó dễ với nàng được không?"
Lê Chân không định dong dài với Tôn Chính, hắn nhìn chằm chằm vào một chiếc gương đồng được đặt trên bàn trang điểm, tạo hình của chiếc gương này rất cổ xưa, nhưng mặt kính thì lại rất mới. Đột nhiên, Lê Chân quay đầu hỏi Tôn Chính: "Mấy ngày nay, ngươi cùng Tam Nương ở bên nhau, hẳn là mỗi ngày nàng phải tốn rất nhiều thời gian để trang điểm đi?"
Tôn Chính ngẩn ra, đáp: "Tam Nương đã chết rồi, làm sao còn trang điểm được nữa?"
Không cần trang điểm sao? Vậy xem ra chiếc gương này được giữ gìn rất tốt, thật giống như mỗi ngày đều có người lau chùi, một vết dơ cũng không thấy.
Trên mặt gương vẫn còn lưu lại một tia âm khí, trong lòng Lê Chân đã có thể khẳng định tám phần đối phương biến mất là có quan hệ với chiếc gương này. Có nên nhờ Mao Mao dùng lửa thiêu chiếc gương này hay không? Lê Chân có hơi do dự, nếu Mai Tam Nương thật sự đang ở trong chiếc gương này, hắn thiêu như vậy, chắc chắn đối phương sẽ tiêu đời.
Lê Chân gõ gõ mặt kính: "Xuất hiện đi, ta biết ngươi ở bên trong."
Gương đồng không có bất cứ động tĩnh gì.
"Nếu ngươi không ra, vậy ta sẽ phóng hoả thiêu ngươi?" Lê Chân uy hiếp, Tôn Chính ở một bên ý thức được Lê Chân nói muốn thiêu hẳn là thiêu Mai Tam Nương, tuy rằng hắn không biết vì sao Lê Chân lại muốn áp chế một chiếc gương, nhưng vẫn hoảng loạn nói: "Ta đồng ý cùng các ngươi trở về, các ngươi ngàn vạn lần không được hại Tam Nương."
Trên mặt gương đột nhiên lộ ra một khuôn mặt tươi cười quỷ dị với Lê Chân, Lê Chân sửng sốt. Trong khoảnh khắc, đối phương lại khôi phục trở lại bình thường.
"Mao Mao, thiêu chiếc gương này đi." Lê Chân không do dự nữa, chiếc gương này nhất định có điểm không bình thường, tuyệt đối không thể giữ lại.
Hồ Mao Mao còn chưa kịp phóng hoả, mặt gương lại đột nhiên nhoáng một cái, một bóng người từ trong gương phóng ra. Người này cư nhiên có ngoại hình giống hệt với Lê Chân, ngay cả trang phục và Hoả Vân Đao trên người cũng giống y hệt nhau. Hồ Mao Mao cả kinh, đối phương ngay lập tức bổ xuống một đao.
Lê Chân không nghĩ tới còn có cái thứ như thế này, cư nhiên có thể tạo ra một người y hệt như hắn, rốt cuộc chiếc gương này là cái thứ quái quỷ gì?
Hồ Mao Mao chỉ vừa chắn hai chiêu, đã có thể cảm nhận được Lê Chân bước ra từ trong gương này cùng Lê Chân thật sự không có một chút khác biệt nào. Người trong gương không chỉ giống y hệt người thật, mà ngay cả cách đánh nhau cũng rất giống, nhưng điều này cũng không thể uy hiếp được y.
"Ngươi đừng tới đây." Hồ Mao Mao thấy Lê Chân đang định bước tới, y liền vội vàng ngăn cản. Tên Lê Chân giả này quá giống với người thật, nếu hai người họ trộn lẫn vào nhau, rất có khả năng y sẽ đánh sai người.
Dường như Lê Chân giả cũng hoàn toàn không nghĩ tới, mình không phải là đối thủ của thiếu niên này, giao thủ hơn mười chiêu, gã đã có chút không chống đỡ được. Chỉ thấy, gã chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm về phía Tôn Chính, thừa dịp có một kẻ hở, gã lập tức xông ra, muốn một phát chém chết Tôn Chính, Lê Chân thật lập tức ngăn cản. Kẻ giả mạo lại nhân cơ hội lắc mình một cái, nhảy vào trong gương đồng.
Chiếc gương kia "lạch cạch" một tiếng, ngã xuống mặt đất.
Lại trốn rồi? Lê Chân dùng mũi đao chọc chọc gương đồng, bây giờ thì trông chiếc gương này vô cùng bình thường.
Lúc nãy Tôn Chính bị doạ hoảng sợ một hồi, ngay cả nói cũng không thể nói nên lời, cũng không còn đề cập tới chuyện không được hại Tam Nương.
"Thiêu chiếc gương này đi." Lê Chân giữ mũi đao trước mặt gương, cái thứ kia nếu còn dám ra đây, trước mặt nó sẽ là mũi đao của hắn.
Hồ Mao Mao phóng hoả hồ, vô cùng thuận lợi thiêu hủy, chờ đến khi chiếc gương bị đốt thành tro, cái thứ giả mạo Lê Chân lúc nãy không xuất hiện trở lại nữa, chẳng lẽ nó cứ an tĩnh như vậy để yên cho hắn thiêu chết?
Hoả hồ thiêu hủy sạch sẽ đến nỗi ngay cả một tia âm khí cũng không còn, một hồi sau, Lê Chân có cảm giác như bọn họ chỉ vừa thiêu một chiếc gương đồng bình thường. Nếu tà vật kia vẫn còn, nhất định sẽ còn lưu lại âm khí, hoả hồ căn bản không thể thiêu hủy toàn bộ âm khí như vậy. Hơn nữa, tà vật kia thật sự đã nhảy vào mặt gương rồi, chẳng lẽ là mình hoa mắt? Hay là tà vật kia còn có thủ đoạn khác để chạy trốn? Lê Chân âm thầm suy đoán.
Thiêu hủy gương đồng xong, Lê Chân bọn họ liền mang Tôn Chính trở về Tôn phủ trước, vị đại thiếu gia này đã rời khỏi thân thể lâu lắm rồi, không thể cứ để tiếp tục như vậy được nữa.
Tôn Như Đức ở bên này còn đang định ngày hôm sau sẽ cho người thu thập hai người Lê Chân, nhưng không ngờ bọn họ đi ra ngoài ngoạn nửa hơn ngày đã trở lại. Bọn họ đi đến phòng ngủ của Tôn Chính, một lát sau, hạ nhân lập tức tới bẩm báo đại thiếu gia đã tỉnh dậy.
Tôn Như Đức mừng rỡ như điên, tuy rằng trong lòng ông rất muốn trừng trị tội danh không hiểu lễ nghĩa của Lê Chân, nhưng so với việc nhi tử của ông đã có thể tỉnh lại, việc giáo huấn Lê Chân hoàn toàn không còn đáng nhắc tới.
Sau khi nghe được tin, Tôn Như Đức lập tức cấp tốc chạy đến phòng của nhi tử. Phu nhân Phùng thị của ông đã sớm chạy tới đây, bà cũng không kiêng dè trong phòng có nam nhân lạ mặt, bà mang vẻ mặt vô cùng cảm kích nói lời cảm tạ với hai người Lê Chân, còn nói sẽ lập bài vị trường sinh cho Lê Chân và Hồ Mao Mao.
Lê Chân thấy Tôn Như Đức đến đây, liền đưa ra yêu cầu muốn đến xem thư phòng của Tôn Chính lần nữa. Tuy rằng Tôn Như Đức cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn đáp ứng, Lê Chân cùng Hồ Mao Mao lại đi thêm một chuyến đến thư phòng.
"Tà vật kia hẳn không phải là yêu quái, ta không cảm nhận được dao động tinh thần của nó. Có thể tà vật kia là quỷ, hoặc chính là khí linh." Lê Chân nói ra phỏng đoán của mình.
"Nếu là quỷ, hẳn cũng không phải là Mai Tam Nương, nàng chỉ là chấp niệm chưa tiêu mà thôi, sẽ không có năng lực gây náo loạn như vậy."
"Gương đồng kia không phải là khí linh, gương đồng kia chỉ là vật phàm, chỉ bị dính một chút âm khí mà thôi." Hồ Mao Mao bổ sung.
Hai người đang nói chuyện thì đã đến thư phòng, Lê Chân bước vào, đi thẳng đến chiếc gương đồng được đặt trong thư phòng.
Thời điểm thiêu hủy chiếc gương đồng ở nhà cũ của Mai gia, hắn đột nhiên nhớ tới mình cũng từng nhìn thấy một chiếc gương đồng trong thư phòng của Tôn Chính. Đương nhiên, bề ngoài của hai chiếc gương đồng là hoàn toàn khác nhau. Lúc đó, trong lúc kiểm tra thư phòng, hắn không để ý lắm, hiện tại nghĩ lại, nói không chừng chiếc gương này cũng có điểm gì đó cổ quái.
Lê Chân cầm gương đồng cẩn thận kiểm tra, rồi đặt xuống, xem ra chiếc gương này được mua từ lâu rồi. Trên mặt gương vẫn còn bị nhiễm một chút âm khí, không khác bao nhiêu so với âm khí trong thư phòng này, hắn cũng không nhìn ra được có điểm gì dị thường.
"Lát nữa, chúng ta phải trở lại nhà cũ của Tam Nương." Lê Chân đặt gương đồng trên tay xuống, nói.
Hồ Mao Mao gật đầu: "Cũng được, xem ra cái thứ kia cũng không lợi hại bao nhiêu, chỉ có chút cổ quái. Nó không đánh lại ta, nên mới nhắm tới Tôn Chính, dời lực chú ý của ngươi. Chỉ là, sau khi nó nhập vào trong gương, chẳng lẽ còn có thể thông qua chiếc gương khác để chạy trốn sao?"
Lê Chân trầm ngâm đáp: "Cũng không phải không thể, nói không chừng tà vật này có thể di chuyển qua lại giữa các mặt gương..."
Hắn đột nhiên nhớ tới gương đồng trong thư phòng của Tôn Chính, nếu quả thật là như vậy, vậy thì có thể giải thích, tà vật kia và Mai Tam Nương thông qua gương đồng trong thư phòng của Tôn Chính, rồi từ trong gương chui ra ngoài để bỏ trốn. Trong lúc bọn họ còn đang thiêu chiếc gương kia, thì đối phương đã sớm chạy mất rồi. Cho nên, sau khi chiếc gương kia bị đốt, cũng không còn một tia âm khí nào.
Chỉ là, hắn chưa bao giờ nghe qua còn có loại tà vật như vậy, có thể từ trong gương xuất hiện, rồi lại trốn thoát, nếu quả thật là như vậy, thật sự là có hơi khó phòng bị. Dù sao, trong nhà nào có tiền nhiều một chút, cũng đều trang bị gương.
Chuyện lần này của Tôn gia, bọn họ tạ lễ cho hai người là năm trăm lượng bạc, Lê Chân không để vào mắt, chỉ tuỳ tay bỏ tiền vào trong túi rồi xách đi.
Sau khi Tôn Chính tỉnh lại, cũng không nhớ gì về những chuyện trong khoảng thời gian hồn lìa khỏi xác, ngay cả chuyện hôn mê vào buổi tối hôm đó, hắn cũng không nhớ gì nhiều. Chỉ là, trong lòng vẫn luôn tồn tại một loại cảm giác thương tâm, đau đến nỗi nói không nên lời, nhưng lại không biết là vì cái gì.
Lúc Lê Chân gần đi, hắn nghĩ nghĩ, dặn dò đối phương một câu. Trong khoảng thời gian này, ngàn vạn lần đừng cho Tôn Chính tiếp xúc với những thứ tương tự như gương.
Lần này, mặc dù đã tìm được hồn phách của Tôn Chính trở về, nhưng Lê Chân và Hồ Mao Mao đều không có cảm giác như đã giải quyết xong mọi chuyện. Tuy rằng trời sắp tối, nhưng hai người đều không định về nhà. Bọn họ trực tiếp đi đến mộ phần của Mai Tam Nương, chắc chắn nàng và tà vật kia có mối liên hệ nào đó.
Bởi vì Mai Tam Nương là nữ nhân chưa xuất giá, nữ nhân chưa xuất giá thì không thể an táng ở mộ phần của tổ tiên, Mai Tam Nương đã được an táng ở một chỗ rất xa.
Từ xa, Lê Chân đã nhìn thấy sau núi có một mộ phần đơn độc, lẻ loi, trông thật đáng thương. Người Mai gia cũng thật lạnh lùng, ngôi mộ này được xây lên trông rất sơ sài.
Đi không bao lâu, Lê Chân chợt ngừng lại, hắn phát hiện ngôi mộ kia cách hắn không bao xa, nhưng cứ như vẫn còn rất xa, cảnh vật xung quanh hình như cũng không có chỗ nào thay đổi, chẳng lẽ hắn gặp quỷ đánh tường rồi? Tại sao hắn và Hồ Mao Mao đều không nhận ra có chỗ nào đó không ổn?
Lê Chân liền dứt khoát lấy chiếc vòng tay trong túi Càn Khôn ra, viên thạch anh trên vòng tay có thể phá hủy ảo cảnh ở Long Cung. Tất cả những ảo giác bị ánh sáng từ thạch anh quét qua đều sẽ khôi phục trở lại nguyên hình, phá một tên quỷ đánh tường hẳn là không có vấn đề gì.
Vừa lấy vòng tay ra, da đầu của hắn lập tức nổi óc hết cả lên! Từ ánh sáng thạch anh chiếu qua, xuất hiện một cảnh tượng thật sự khiến cho Lê Chân lạnh hết cả sóng lưng. Hoá ra, không biết từ khi nào, trước và sau lưng của bọn họ xuất hiện rất nhiều cô hồn dã quỷ bay lơ lửng, mà hắn và Hồ Mao Mao đều không phát hiện ra, ngoại trừ cảm thấy lượng âm khí càng ngày càng nặng, còn lại những thứ khác, bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra.
Hơn nữa, bọn họ còn không thể nhìn thấy đám oan hồn này. Nếu không nhờ chiếc vòng tay này, chỉ sợ bọn họ có chết cũng không biết là chết như thế nào.
Đám quỷ hồn lơ lửng trên không trung đang nhằm về phía hai người Lê Chân, Lê Chân vội lấy Khóa Hồn Hoàn ra, đám quỷ hồn kia cố gắng giãy giụa, nhưng vẫn bị hút vào Khoá Hồn Hoàn. Lê Chân lại phát hiện ra một chuyện, thực lực của đám quỷ này rất mạnh mẽ, một cái Khoá Hồn Hoàn chỉ có thể chứa được hai đến ba quỷ hồn, mà xung quanh đã có hơn một trăm quỷ hồn bao vây, dường như còn đang tiếp tục gia tăng.
Hồ Mao Mao tạo ra một vòng lửa lớn, đám quỷ hồn tới gần bọn họ cơ hồ đều bị lửa đốt rơi xuống, nhưng bọn chúng đều hoàn toàn không thèm để ý đến bị lửa đốt, vẫn cứ bất chấp lao vào hai người. Rất nhanh, trong không khí lan toả mùi âm khí bị đốt cháy, vô cùng tanh hôi, khó ngửi. Lượng âm khí quá nặng khiến cho hoả hồ của Hồ Mao Mao dần dần có dấu hiệu sắp tắt, Hồ Mao Mao chỉ có thể vội vàng châm thêm lửa.
Không thích hợp, dưới tình huống bình thường, nơi này tuyệt đối không thể nào hội tụ được nhiều quỷ hồn như vậy! Nơi này cách thôn trang cũng không bao xa, nếu thật sự có nhiều quỷ hồn tụ tập như vậy, trong thôn đã sớm náo loạn rồi.
Hơn nữa, thực lực của đám quỷ hồn này thoạt nhìn đều không thấp, nếu là cô hồn dã quỷ bình thường, làm sao có thể có được thực lực như vậy! Hơn nữa, quỷ hồn bình thường sẽ không như thế này, hoàn toàn không biết sợ hãi. Cho dù là lệ quỷ, cũng sẽ có cảm giác sợ hãi, còn cái đám này, e rằng thần trí còn thấp hơn cả lệ quỷ, có người đang âm thầm tính kế bọn họ!
Sau khi Lê Chân ý thức được điểm này, hắn liền nói cho Hồ Mao Mao biết, lại quan sát một vòng. Bọn họ chỉ là nhất thời nóng nảy đi đến nơi này, tại sao đối phương lại biết trước rồi còn bố trí bẫy rập như vậy?
Chẳng lẽ chuyện của Tôn Chính và Mai Tam Nương cũng là một cái bẫy? Chẳng lẽ có người cố ý muốn dụ bọn họ đến nơi này? Đáng lẽ bọn chúng sẽ động thủ tại nơi này, nhưng ban ngày bọn họ không có đến mộ của Mai Tam Nương, nên mới không ra tay với bọn họ?
Trong lòng Lê Chân suy nghĩ ra hàng loạt âm mưu, đột nhiên, từ ánh sáng của viên thạch anh, hắn phát hiện ở phía xa xa có một bóng đen đang nhìn bọn họ, dường như bóng đen kia chỉ mới vừa xuất hiện, nhưng lại không lại đây. Trong lúc đám quỷ hồn đang tấn công bọn họ, bóng đen kia chỉ đứng yên tại chỗ.
"Ta muốn chạy qua đằng kia, ngươi tạm thời dừng phóng hoả một chút, chờ ta đi ra ngoài rồi phóng tiếp." Lê Chân quyết định thử mạo hiểm một lần.